Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 21: Bài thi học kỳ đáng ghét



Sáng sớm trời mưa nhẹ, trong học viện Vạn Hiệp vẫn im lặng như thường. Nước mưa lóe lên ánh sáng màu bạc từ từ chạy dọc mái nhà rồi rơi xuống, hoa lá cây cỏ được cơn mưa gột rửa sạch sẽ, đưa những đóa hoa đỗ quyên mới nở như ngâm trong nước, những cây cỏ mới nhú đọng lại ướt sũng một mảnh.

Hôm nay có tiết Anh văn mà Lâm Linh ghét nhất. Lúc này nàng đang chống cằm chán chường nhìn sách vở. Chớp mắt đã về được một tháng, mấy ngày này nàng cực kỳ cẩn thận, hễ thứ gì mà có liên quan đến trứng gà là pass hết, cứ thế này thì nàng sẽ giống như Arthur mất, cứ nghe thấy hai chữ trứng gà là bắt đầu nổi điên.

Vừa nghĩ tới Arthur, trong đầu nàng lại hiện lên đôi mắt tím đầy tức giận của hắn, tâm trạng có cái gì đó không rõ, rõ ràng mình không làm sai cái gì, tại sao luôn có cảm giác áy náy với hắn nhỉ…… Vì vậy, nàng lại tự nhắc nhở chính mình lần nữa, đó chỉ là trò chơi, vô luận thế nào cũng chỉ là hư ảo.

Mặc Lâm, Arthur, Khải, bá tước……

Toàn bộ đều là hư ảo ……

“Vậy ai tới phiên dịch câu tiếng anh đơn giản này nào?” Tiếng thầy giáo dạy Anh văn kéo nàng đang từ cõi tiên về lại, quay đầu lại thì thấy tất cả học sinh đang đồng loạt giơ tay.

Không xong, mình còn chưa kịp nghe thầy hỏi cái gì. Nhưng tất cả học sinh đều giơ tay cả, mình không giơ cũng không được…… Dù sao ở lẫn dưới này thầy cũng không chắc sẽ gọi mình.

Nghĩ vậy nàng cũng chậm rãi đưa tay mình lên.

“Được, vậy Lâm Linh em lên trả lời đi!” Thầy giáo đối với học sinh xung phong phát biểu rất đỗi vui mừng, cho nên vô luận thế nào cũng sẽ đem cơ hội này tặng cho nàng.

Lâm Linh khóe miệng co rúm một chút, sao lại có thể quên mình là một người cực kỳ xui xẻo a. Thảm rồi, ngay cả câu hỏi là gì còn chưa nghe được……

“Ân……” Nàng chầm chậm đứng dậy ấp úng vângdạvài cái, đang buồn bã không biết làm thế nào, chợt thấy Quánh Đình viết một câu vào vở rồi giơ lên cho nàng xem.

Quách Đình, cậu thật sự rất là đáng yêu! Lâm Linh không nhịn được muốn ôm nàng, nhưng lại cảm thấy đáp án có chút lạ lạ, quên đi quên đi, không có thời gian.

“Nam nhân ai vậy?” Nàng vừa trả lời xong, trên đầu thầy giáo gân xanh gân đỏ nổi lên, các học sinh sau một hồi hóa đá đều bật cười to.

“Trò Lâm Linh, “who is this man” nghĩa là nam nhân này là ai, không phải nam nhân ai vậy,understand?”

Thầy giáo bất đắc dĩ lau mấy giọt mồ hôi lạnh trên trán.

A — nàng nghe như có tiếng của nguyên một đàn quạ đen bay qua đầu, ánh mắt sát khí nhìn về phía Quách Đình, chỉ thấy Quách Đình xám xịt quay đầu, tay làm một cái tư thế xin lỗi.

Ôi, được rồi a……

Lúc tiếng chuông hết giờ vang lên, ma âm của thầy giáo dạy Anh văn cũng vang lên,“Được rồi, ngày mai bắt đầu có bài thi học kỳ, mọi người đừng quên hảo hảo ôn tập.”

Những lời này giống như một quả lựu đạn nổ oành giữa lớp, khiến mặt mày mọi người nhất thời rút gân, tiếp theo là một mảnh oán than đầy đất liên tiếp. Thầy giáo vốn đã quen với loại phản ứng này, cười tươi vung tay lên đi ra khỏi lớp.

Quách Đình rầm một tiếng đánh phục đầu xuống bàn, một bên trợn trừng mắt, một bên vẫn lẩm bẩm nói,“Xong đời rồi, lần này xong đời rồi.”

“Đừng khoa trương như vậy chứ.” Lâm Linh ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Quách Đình nghiêng đầu, bày ra một bộ mặt giống như cắn phải trái khổ qua,“Tớ dở nhất là môn Anh văn ……”

Lâm Linh cũng không nghi ngờ điểm ấy, mặc dù Anh văn của nàng chỉ tầm tầm, nhưng ít ra sẽ không đem “who is this man” dịch thành “nam nhân ai vậy” a……

Lâm Linh toát cả mồ hôi hột với nàng.

Tuy nhiên chuyện kế tiếp cũng to không kém, tất cả các giáo viên đâu có ai lại mang bài kiểm tra một tiết vào ngày thứ hai đâu, quả lựu đạn lại một lần nữa bùng nổ, đến lúc tan học, toàn thể học sinh năm nhất đã bị đả kích không nhỏ ……

Chiều nào tan trường cũng là giờ cao điểm, hơn nữa mấy ngày nay trời vẫn mưa, cho nên đường bị kẹt xe khá nghiêm trọng. Xe thì tới người thì lui, Lâm Linh đột nhiên nhớ tới phong hệ ma pháp, nếu như giờ mà có thể sử dụng, nàng nhất định sẽ đem tất cả những người này thổi lên đến chín tầng mây a…… Nhưng nơi này làm gì có giống thế giới trò chơi như vậy, bất đắc dĩ, dựa vào khí lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ cuối cùng nàng cũng chật vật chen lên được xe, chú tài xế đột nhiên hét lớn,“Đi sát vào một chút! Tôi đóng cửa lại đây!”

Lâm Linh hướng trong hướng ngoài, cửa “ba” một tiếng đóng lại.

Nàng u oán nhìn ngoài cửa xe, từ góc độ này của nàng có thể thấy được một chiếc Rolls-Royce màu đen đang đỗ trước cổng trường, Tam công tử tư thế ưu nhã ngồi vào trong xe.

Ôi, đây là bất đồng số phận a……

Xe bus chậm rãi chuyển bánh, người hai bên đường thi thoảng lộ ra ánh mắt hoảng sợ, mọi người có thể rõ ràng nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn bị ép vào cửa kính đến biến dạng đang tỏa sát khí cùng oán khí càng ngày càng nặng……

Như thường lệ, sau bữa cơm chiều Lâm Linh rửa mặt rồi ngoan ngoãn tuân theo chỉ thị của mụ mụ lên phòng học bài.

Bên ngoài mưa vẫn rơi rả rích trên mặt đất, tạo thành những bọt nước tung tóe nở rộ, một đóa lại một đóa, ngay cả trong không khí cũng có một mùi ẩm ướt, theo gió lướt vào phòng.

Lâm Linh thật sâu hít một hơi, ngồi xuống bàn học, nhưng không mở vở bài tập Anh văn ra mà lại lấy một cuốn sách trong hộc bàn mượn từ thư viện mấy bữa trước ra đọc. Bìa sách màu nâu rám năng bóng loáng, sờ lên có một cảm giác nhẵn nhụi êm ái.

Nàng nhẹ nhàng mở sách, một đoạn chữ viết đập vào mắt.

Thế kỷ sáu Sau công nguyên, lúc đó quần đảo England vẫn còn đang dưới sự thống trị của đế quốc La Mã, Arthur vương chính là truyền thuyết trong giai đoạn này, lấy thân phận anh hùng Celtic, trở thành vua nước Anh, chinh phục đế quốc La Mã…… Hắn được coi là một nhân vật truyền kỳ của nước Anh lúc bấy giờ……

Những đoạn văn này chủ yếu viết những lời hay ý đẹp, như từng sợi lông vũ yếu ớt ở trong bóng rối rơi trên trang giấy nhẹ nhàng xoay tròn, tịch mịch không tiếng động xoay tròn.

Nàng lật xem thêm vài tờ rồi đóng sách lại, không hiểu tại sao không dám đọc xuống tiếp nữa. Mặc dù biết rất rõ Arthur vương mà nàng quen biết là ở trong trò chơi, nhưng trò chơi được lập trình như sự tuần hoàn của lịch sử làm nàng có chút bất an.

Quên đi, đừng suy nghĩ nhiều. Dù sao nàng cũng không tính quay lại.

Nghĩ tới đây, nàng đem cuốn “Arthur vương truyền kỳ” nhét vào hộc bàn, lôi bài tập từ trong cặp ra. Nhìn một đống sách vở ở trên bàn đột nhiên nàng cảm thấy như một cái đầu biến thành hai cái đầu, kiểm tra nhiều như vậy thì ôn tập như thế nào đây?

Được rồi được rồi, làm một cái thời gian biểu ôn tập bài trước!

Vì vậy, nàng vội vàng bù lu cầm giấy bút lên, qua một hồi lâu, một tờ thời gian biểu ôn tập hoa lệ trình làng.

Dựa theo thời khóa biểu ôn tập môn đầu tiên là vật lý.

Nàng chợt phát hiện ngòi bút máy có chút không dùng được, vì vậy đem toàn bộ bút máy tướt hết một lần.

Sau đó, nàng đột nhiên lại phát hiện trên bàn học có rất nhiều dấu vết bút máy bút bi, Vì vậy lại dùng da đem bàn lau sạch sẽ……

Sau đó, nàng chợt nhớ đến soi gương, rất không may phát hiện trên đỉnh mũi có một hạt mụn đậu, vì vậy ra sức nặn……

Sau đó, nàng đột nhiên……

Cứ như vậy giằng co hồi lâu, Lâm Linh hoàn toàn không để ý thời gian đang từng chút từng chút một trôi qua, đến khi phản ứng kịp thì kim đồng hồ đã chỉ 22 giờ.

“A!” Nàng kêu thảm một tiếng, lão mụ quy định 1 ngày thời gian ngủ là mấy giờ! Làm sao bây giờ, nàng ngay cả một chữ chưa nhìn!

Nàng cầm cuốn sách Anh văn lên đang tính học, lại nhìn giường chiếu một chút, được rồi, trước nằm trên giường học bài lát nữa ngủ luôn cho tiện……

Hôm nay mụ mụ đặc biệt thay đổi chăn mền mới, Lâm Linh không nhịn được ở trên giường căng chăn mền lăn lộn vài cái, sau một hồi đấu tranh trong lòng quyết định ngủ năm phút hưởng thụ một chút……

Chăn mền thật mềm, giống như đang ở trong một đám lông vũ vậy, thật là thoải mái a…… Thoải mái đến nỗi làm cho người ta muốn ngủ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.