Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 29: Bá tước phu nhân trong lâu đài màu xanh



“Arthur, hắn căn bản là biết vu thuật, mục đích là để chơi đùa với ngươi thôi, ngươi không cần phải một mực giữ lời hứa với hắn đâu.“Lâm Linh không nhịn được nói.

Arthur lắc lắc đầu,” Cho dù thế nào ta cũng sẽ giữ lời hứa của mình.“

“Não ngươi bị đứt dây thần kinh à.” Mặt của nàng thoáng cái đỏ lên,“Trảm ngươi ba rìu chứ không phải là gãi ngươi ba cái đâu, ngươi sẽ chết đấy có biết không!”

Arthur nghiêng đầu cười nhẹ nhìn nàng,“Ngươi đang lo lắng?”

Nàng hơi sửng sốt, vội vàng hừ một tiếng giấu đi sự mất tự nhiên trên mặt,“Có quỷ mới lo cho ngươi!”

Tâm tình Arthur tựa hồ không tồi, hắn chỉ về phía khu rừng,“Chúng ta đi tìm lâu đài kia thôi.”

Khu rừng trải dài đến đỉnh núi, màu xanh nhạt của lâu đài hòa quyện với màu hồng ánh kim của ánh nắng trời chiều.

Mặc dù lâu đài ở đây cũng màu xanh, nhưng khác với ngôi nhà đá phủ đầu rêu xanh của tên khổng lồ lúc trước, tất cả dụng cụ đồ dùng trong lâu đài đều được làm từ gỗ cây sồi, phía trên có quết một lớp sơn không màu để bảo vệ hoa văn màu xanh nhạt của vốn có của gỗ. Mà ngay cả bảo thạch dùng để trang trí lâu đài cũng là lục bảo thạch và một số rất ít bạch bảo thạch.

Chủ nhân lâu đài là vợ chồng bá tước Austin, họ tiếp đãi bọn Arthur rất nồng nhiệt.

Mặc dù bá tước Austin là một người đàn ông trung niên có dung mạo khá bình thường, nhưng vị phu nhân của ngài lại vô cùng trẻ trung xinh đẹp, vui tươi giống như một đóa hồng đỏ đang nở rộ, nhất là đôi mắt kia, cứ như một bầu trời xinh đẹp, sâu không thấy đáy, mê ly như muốn đem cả linh hồn người nhìn hút vào đó. Từ khi nhìn thấy Arthur, ánh mắt của bá tước phu nhân vẫn luôn dán lên người của hắn.

Bá tước nói với Arthur, trong lúc ba ngày chờ đợi vị kỹsĩmặc đồ xanh kia đến gặp hắn để thực hiện giao hẹn thì hắn cứ việc ở lại trong lâu đài.

Sáng sớm ngày đầu tiên, bá tước Austin đi săn thú, trước khi ra khỏi cửa ngài ấy hứa với Arthur sẽ đem những con thú săn được đến cho hắn để đổi lấy bất cứ vật phẩm gì, mà Arthur không cần nghĩ gì đã đồng ý.

Sau khi bá tước đi khỏi, đại sảnh cũng yên tĩnh lại.

Lâm Linh còn đang buồn bực về chuyện hôm qua Arthur tự mình mạo hiểm tính mạng. Nhìn lúc bình thường thông minh như thế mà lại cố chấp vậy đấy, đã biết rõ ràng là lành ít dữ nhiều rồi còn…… Nàng càng nghĩ càng thấy bực mình, nhất là thấy bộ dáng e thẹn của bá tước phu nhân đối với Arthur, tâm trạng lại càng bốc hỏa.

Ăn xong điểm tâm, nàng lập tức đi ra đại sảnh tới sau hoa viên trong lâu đài. Hoa viên trồng rất nhiều ngân liên, cánh hoa tỏa sáng như ánh trăng, nhụy hoa ngọt ngào mềm mại, giống như những tinh linh nhảy múa dưới ánh mặt trời.

“Cô đã từng thấy loài hoa này chưa?” Phía sau nàng đột nhiên truyền đến giọng nói của bá tước phu nhân. Lâm Linh kinh ngạc quay đầu lại, chẳng phải bá tước phu nhân còn đang ở trong đại sảnh sao? Sao mới chớp mắt đã ở phía sau lưng nàng ……

Quá quỷ dị……

“Đã từng thấy ở cửa hàng bán hoa.” Nàng trả lời.

“Cửa hàng bán hoa……” Bá tước phu nhân có chút sửng sốt, mỉm cười,“Truyền thuyết kể rằng ngân liên là do sự ghen ghét của thần hoa Flora mà hóa thành. Vì thế nên ngân liên là một loại hoa cô đơn, nghĩa của nó là….. Chờ đợi.”

Nói đến đó thì vẻ mặt nàng ánh lên vài tia phức tạp, nhìn sang Lâm Linh,“Không cảm thấy ý nghĩa của loài hoa này rất bi thương sao?”

“Chờ đợi…… Bi thương chỗ nào a, trái lại ta còn cảm thấy ý nghĩa của nó thật đẹp.” Lâm Linh đưa tay vuốt vuốt mấy cánh hoa, cười cười,“Bởi vì có hy vọng mới có chờ đợi. Vì trong lòng vẫn còn hy vọng nên sẽ không bao giờ bỏ cuộc, có phải không?”

Bá tước phu nhân thoáng sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười, lặp lại lời nàng,“Vì có hy vọng nên mới có chờ đợi, nói không sai.” Nàng thuận tay ngắt một đóa ngân liên đặt vào tay Lâm Linh,“Tặng cho cô.”

Lâm Linh thấy nàng rời đi, dựa lưng vào một thân cây ngồi xuống, nhẹ nhàng ngửi mùi của đóa ngân liên trong tay, gió nhè nhẹ thổi tới, ánh mặt trời chiếu toàn thân nàng, phong cảnh như vậy thật là rất thích hợp để đánh một giấc ……

Lúc nàng tỉnh dậy thì mới phát hiện đã là giữa trưa. Nghĩ đi nghĩ lại nàng quyết định đi tìm Arthur, tiếp tục khuyên hắn thừa dịp tênkỵsĩáo xanh kia còn chưa tới thì hãy mau mau tránh đi.

Tới trước cửa phòng Arthur, nàng chợt nghe bên trong có tiếng của bá tước phu nhân.

“Chàng trai a, chàng là nam tử anh tuấn nhất mà ta từng thấy, hiện tại phu quân của ta cũng không ở đây, chẳng lẽ chúng ta không thể thân thiết hơn một chút sao?”

Lâm Linh chấn động, vội vàng nhìn vào khe cửa, loáng thoáng thấy vẻ mặt đáng yêu của bá tước phu nhân đang dựa vào người Arthur,Arthur vẫn trưng vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt không có một tia hờn giận.

“Phu nhân, xin ngài không nên như vậy.” Hắn nhanh nhẹn tránh người sang một bên.

Bá tước phu nhân tựa hồ hơi thất vọng, còn nói mấy câu hết sức mê hoặc, đến Lâm Linh nghe mà cũng thấy đỏ mặt tai hồng.

Nhưng mặt Arthur vẫn trước sau như một không đổi sắc, bất vi sở động.

Bá tước phu nhân cuối cùng cũng không nói nữa, không thể làm gì khác hơn là khẩn cầu, “Vậy chàng dựa vàokỵsĩchi lễ mà tiếp nhận nụ hôn hoan nghênh của ta không.”

Dứt lời, nàng nhón chân lên hôn nhẹ lên mặt Arthur.

Arthur nhăn mi không nói gì, vì lễ tiết nên hắn cũng không thể cự tuyệt cái hôn này.

Khóe miệng Lâm Linh hơi co rúm, cái này có tính là bá tước phu nhân đang quyến rũ Arthur không?

Nhưng kỳ lạ là nàng lại cảm thấy rất khó chịu, cực kỳ khó chịu……

Đêm hôm đó, bá tước giao con tuần lộc vừa mới săn được cho Arthur, mà Arthur lại hôn một cái đáp lễ cho bá tước. Bởi vì tuân theo ước định, hắn sẽ không nói cho bá tước biết cái hôn này là từ đâu ra.

Mặc dù tất cả mọi người có chút kinh ngạc, nhưng Lâm Linh lập tức hiểu được, ý của Arthur là đem cái hôn của bá tước phu nhân trả lại nguyên vẹn cho phu quân của mình.

Sau khi rõ ràng thì tâm tình của Lâm Linh cũng tốt hẳn lên.

Ngày thứ hai, bá tước lại đi sắn thú, bá tước phu nhân tiếp tục quyến rũ Arthur, Arthur lại cự tuyệt nàng, nhưng vẫn đồng ý tiếp nhận nụ hôn hoan nghênh của nàng. Bá tước khi trở về lại đem con heo rừng giao cho Arthur, Arthur cũng theo lẽ thường đưa cho bá tước một cái hôn. Giống như hôm qua, hắn vẫn không giải thích gì về cái hôn này.

Thẳng đến ngày thứ ba, bá tước phu nhân đến để quyến rũ Arthur thì vẫn bị hắn cự tuyệt. Lâm Linh đứng ở ngoài cửa cũng phát hỏa, ông bá tước này não có vấn đề hay không a, lúc nào cũng săn thú săn thú, thậm chí còn không biết vợ mình đang ngoại tình!

Mà nàng cũng không hiểu nổi tại sao ngày nào nàng cũng đứng đây nghe lén, ôi……

“Chàng trai, chàng khiến ta thật đau lòng. Trước khi chàng rời đi có thể nhận đai lưng ta tự tay làm được không?” Đôi mắt trong suốt của bá tước phu nhân đẫm lệ khẩn cầu.

Arthur lạnh lùng nhìn cái đai lưng,“Phu nhân tôn kính, ngài nên đưa cho phu quân của mình thì hơn.”

Bá tước phu nhân đột nhiên khóc lên,“Chẳng lẽ ngay cả yêu cầu này mà chàng cũng không thể đáp ứng ta sao? Còn nói cái gì “kỵsĩtôn trọng phụ nữ, không bao giờ khiến phụ nữ đau lòng”, ta hoàn toàn chẳng thấy như vậy.”

“Phu nhân,” Sắc mặt Arthur thoáng nhu hòa,“Nếu ta tôn trọng ngài thì ta cũng mong ngài sẽ tôn trọng ta. Huống chi người phụ nữ có thể tặng đai lưng cho ta chỉ có thể là người mà ta yêu nhất, cũng là người duy nhất trên thế gian này.”

Nói xong, hắn đột nhiên đứng dậy kéo cửa ra đi ngoài.

Lâm Linh đang rình coi ở ngoài căn bản không ngờ hắn sẽ đi ra, chật vật ngã nhào vào trong.

“Ngươi ở đây làm gì?” Thấy sự xuất hiện của nàng, sắc mặt Arthur tựa hồ có chút xấu hổ, mắt chợt lóe,“Ngươi nghe lén?”

“Người nào, người nào nghe lén,,” Nàng vội vàng giải thích nói.

Hắn hừ một tiếng, không thèm để ý tới nàng nhấc chân đi thẳng ra ngoài.

Lâm Linh nhìn bá tước phu nhân đang không ngừng khóc ở trong phòng, đột nhiên thấy nàng rất đáng thương.

“Phu nhân đừng khóc, ta thay hắn nhận giúp cô vậy.” Nàng thấp giọng nói.

Bá tước phu nhân đột nhiên ngẩng đầu, lau hai mắt sưng đỏ,“Thật?”

“Ân, trước hết cứ để ở chỗ ta đi.” Lâm Linh cầm lấy đai lưng bỏ vào trong ngực áo của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.