Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 42: Vương hậu tương lai của Arthur



Lâm Linh có chút không dám tin nhìn về phía trước, mái tóc vàng của thiếu niên như tỏa ánh sáng ra xung quanh, xuyên qua những đóa hoa cẩm tú phủ kín bốn phía, thong thả bước tới chỗ nàng. Trong chớp mắt, ngàn hoa vạn vật như ngưng đọng lại, bừng tỉnh như ảo giác. Bốn phía chung quanh như không nghe được tiếng gì cả, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh.

Phía sau đột nhiên cửa lớn bị đẩy ra…… ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng màu tím khiến mọi người chú ý.

Cả đại điện yên tĩnh, ngay cả những người nhạc công cũng quên luôn cả việc gảy đàn.

Cô gái quý tộc trước mắt này có một vẻ đẹp thật không từ nào có thể miêu tả được, nàng mặc một bộ váy màu tím đơn giản dài chấm đất, trên người cũng không có bất cứ một món trang sức rườm rà nào mà chỉ cài bên tai một loạt những viên bảo thạch hình đóa hồng trắng li ti quấn quanh. Nàng lẳng lặng đứng giữa một mảnh ồn ào, tuyệt trần thoát tục, yểu điệu như tiên, không mang theo một chút khói lửa bụi trần, tựa như một nữ thần trong rừng, tựa như ảo mộng.

Nam tử đứng bên người nàng tươi cười mở miệng:“Bệ hạ, ca ca tốt của ta, xem ta mang ai đến này? Đứa cháu gái tuyệt vời không nữ tử nào trên thế gian này có thể sánh bằng, chính là –”:”

Quốc vương ở trên ngai vàng mỉm cười, cắt đứt lời của hắn,“Hóa ra là công chúa của Camland quốc, quả nhiên xinh đẹp như trong lời đồn. Hoan nghênh con đến đây, công chúa.” Vừa nói ông vừa chuyển mắt sang Arthur,“Arthur, con ta, con làm quen với vị công chúa này đi.”

Arthur vẫn đứng yên không bước bước nào, để vị công chúa kia thong thả đi tới trước mặt hắn, khuỵu gối xuống đúng chuẩn lễ tiết của hoàng cung, mỉm cười:“Arthur điện hạ, không biết ta có vinh hạnh được cùng ngài nhảy điệu nhảy đầu tiên không?” Nàng rũ mi nhìn chằm chằm,“Cự tuyệt lời mời của một nữ tử hình như không phải là một hành vi đúng đắn của mộtkỵsĩ. Hơn nữa chắc ngài cũng sẽ không để ta mất mặt trước bàn dân thiên hạ chứ nhỉ?”

Arthur khẽ gật đầu, ưu nhã hành lễ vươn tay phải:“Xin mời công chúa điện hạ.”

Âm nhạc chậm rãi vang lên, cánh tay thon dài của Arthur nắm lấy vòng eo thon gọn của công chúa, đưa công chúa bay múa như một chú bướm. Công chúa cũng không thua vương tử, lúc nàng xoay người khiêu vũ làm chiếc váy dài nhẹ nhàng bay múa, tỏa ra một ánh sáng nhẹ nhàng quanh quẩn quanh hào quang của hắn.

Những phu nhân tiểu thư đứng ở hai bên không ngừng ca ngợi bọn họ thật là một đôi ngọc bích, tiếng kinh ngạc cảm thán lúc nào cũng vang lên trong đại sảnh, mọi người thật không thể nào bỏ qua bài nhảy tuyệt vời này. Bọn họ vừa giơ tay vòng qua đầu liền tỏa ra một khí chất ưu nhã khiến cho mọi người cảm phục. Bao nhiêu phu nhân hâm mộ nhìn Arthur khiêu vũ với công chúa, ánh mắt đan lại như lưới bao trùm lên hai người bọn họ.

Nhìn một hồi, đôi mắt Lâm Linh đột nhiên cảm thấy khô khốc, giống như con ốc sên không cẩn thận bò lên lớp xi măng cứng rắn, lập tức đau nhói chui tọt lại vào trong vỏ.

Hắn và nàng ấy mới chân chính là vương tử cùng công chúa…… Mà mình và hắn vĩnh viễn có một bức tường vô hình bao quanh, chỉ có thể đứng ngoài bức tường mà nhìn từ xa, không thể chạm đến, cũng không thể nghĩ đến.

“Kỹ thuật khiêu vũ thật tuyệt vời,” Gawain không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh nàng,“Danh tiếng cô gái này lan truyền khắp cả England và các nước láng giềng lân cận, cô đã từng nghe qua bài thơ ca ngợi vẻ đẹp của nàng chưa?”

Không đợi Lâm Linh trả lời, hắn đã nhẹ nhàng đọc lên:

“Nàng có thể điều khiển được chim đại bàng,

Nàng tinh thông tất cả các loại trò chơi và đánh cờ,

Nàng thao thao bất tuyệt những bài thơ lãng mạn từ thời cổ, giọng hát êm tai.

Thượng Đế ban cho nàng một dung nhan xinh đẹp như thế

Thượng Đế cho nàng những gì đẹp nhất của loài người,

Nàng là ánh sáng chiếu sáng cả thế gian,

Nàng hoàn mỹ vô khuyết,

Gặp nàng rồi ngươi mới biết được cái gì là thập phần hoàn mỹ trên thế gian.”

“Gặp nàng rồi ngươi mới biết được cái gì là thập phần hoàn mỹ trên thế gian……” Lâm Linh nhỏ giọng lặp lại một lần, muốn hoàn mĩ vô khuyết như vậy, quả thực đối với nàng là một nhiệm vụ bất khả thi.

“Ta thấy người có thể xứng đôi với điện hạ cũng chỉ có thể là công chúa Guinevere này thôi.”

Nghe thấy lời hắn làm nàng khiếp sợ ngẩn đầu,“Ngươi gọi nàng là gì?”

“Guinevere.”

Guinevere…… Thì ra nàng chính là Guinevere. Lâm Linh kinh ngạc đứng im, đến giờ nàng tựa hồ đã quên mình đã vô tình đọc qua một đoạn lịch sử…… Không biết tại sao, trong lòng nàng luôn cảm thấy buồn bực đau nhói, trong người có cảm giác hoảng hốt không rõ, đầu óc trống rỗng, gì cũng không nghĩ được.

Guinevere — Vương hậu tương lai của Arthur vương cuối cùng đã xuất hiện.

“Mặc dù nàng rất mỹ lệ, bất quá ta cũng rất có hứng thú với mắt đen tóc đen nha.” Gawain vẫn không quên chớp lấy thời cơ thể hiện hảo cảm của mình với Lâm Linh.

Lâm Linh kéo kéo khóe miệng, thật sâu hít một hơi, tự nhắc lại với lòng mình, tất cả cũng chỉ là trò chơi mà thôi, vô luận là Arthur hay Guinevere, tất cả đều chỉ là hư ảo. Nhưng không biết tại sao trong lòng vẫn có một nỗi buồn man mác? Nàng lắc mạnh đầu, đừng suy nghĩ nhiều nữa.

Như được sự ảnh hưởng của Arthur, ngày càng có nhiều thanh niên quý tộc cùng tham gia khiêu vũ. Âm thanh vui vẻ, bóng người bay bay, đại điện nơi nào cũng có những cặp đôi nam nữ đang khiêu vũ, cơ hồ như muốn đem Guinevere và Arthur bao lại bên trong. Động tác nhảy múa của mọi người không ngừng lượn lờ qua lại làm cho người ta cảm thấy hoa mắt lên.

Lúc vũ điệu sắp kết thúc, chợt công chúa Guinevere thất thanh một tiếng hét lên:“Bảo thạch của ta!”

Mọi người đồng thời ngưng lại bước nhảy, Lâm Linh cũng theo mọi người nhìn lại, Guinevere đang lấy tay sờ vào nơi cài chuỗi bảo thạch hoa quý giá kiều diễm đã không cánh mà bay.

“Chẳng lẽ là rơi trên mặt đất?” Có người kinh ngạc hỏi.

“Vậy mọi người cùng tìm trên mặt đất xem có không!” Một người cầm lên ngọn nến trong tay lập tức bắt đầu tìm kiếm. Mọi người vừa nghe thấy thế cũng ba chân bốn cẳng cầm nến lên tìm kiếm mọi ngọc ngách

Qua một hồi lâu mà mọi người vẫn chưa tìm được bảo thạch ở nơi nào, những giọt nến chảy ra đã dính đầy ra cả sàn và bàn, tạo thành một mớ hỗn loạn.

“Phụ thân, trang sức của công chúa là món bảo vật có giá trị liên thành, ta thấy khả năng bị trộm là cao nhất. Hơn nữa, rất có khả năng mới vừa rồi khiêu vũ có người trộm mất, bởi vì chỉ có thể nháy mắt ngang qua công chúa mới có dịp trộm đi.” Arthur tiến lên từng bước, cất cao giọng nói,“Nếu như là bị trộm, chắc chắn tên trộm còn ở nơi này, và bảo thạch chắc cũng đang ở trên người của hắn. Hãy cho vệ binh canh gác nơi này, trước khi được lục soát không ai có thể rời đi.”

Quốc vương trầm ngâm một lát,“Ân, vậy cũng tốt. Vì sự trong sạch của mọi người, cũng chỉ có thể ủy khuất các ngươi. Như vậy đi, ta sẽ lục soát các vị namsĩ, còn vương hậu phụ trách lục soát những vị nữsĩ, như thế các ngươi có ý kiến gì không.”

“Quốc vương và vương hậu thân phận tôn quý, đây là vinh hạnh của chúng ta.” Lập tức có không ít kẻ nịnh nọt phụ họa.

“Vậy quyết đinh thế đi.”

Lục đục tới tận nửa đêm mới lục soát hết đám người quan khách, nhưng không ai mang trên người bảo thạch hoa cả. Trong đại điện cũng bị lật tung lên hết rồi nhưng vẫn không thể tìm được vật đã bị mất.

Guinevere lo lắng thấp giọng nói:“Đây là kỷ vật mẫu hậu để lại cho ta, sớm biết thế này thì ta đã không đeo nó.”

Thứ quý giá thế lại mang ra cắm ở trên đầu, mất cũng đáng lắm. Lâm Linh đứng ở một bên thầm nghĩ, nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn quét qua quté lại ở trên mặt đất. Trong đầu đột nhiên nhớ tới bộ phim hoạt hình trinh thám lúc trước mình đã từng xem, nếu mà có Connan ở chỗ này thì nhất định đã có thể tìm ra thủ phạm rồi……

Nếu như theo lời Arthur mà nói thì kẻ trộm vẫn còn ở chỗ này, nhưng bảo thạch rốt cùng nằm ở chỗ nào?

Nghĩ tới đây, nàng khẽ nhích tới bên người Khải, chậm rãi hỏi:“Này, cậu có biết món trang sức đó có gì đặc biệt không?”

“A, đó là bảo vật của Camland quốc, nghe nói mỗi đóa hoa hồng có thể tách ra được từng phần, có thể tự do đeo theo ý thích của mình.” Khải vẫn không quên hỏi thêm một câu,“Mấy người vừa rồi mời cô khiêu vũ thế nào? Có thấy hợp ý cô không?

Lâm Linh không trả lời hắn, trong đầu đang miên man phân tích câu nói kia,“…Nghe nói mỗi đóa hoa hồng có thể tách ra được từng phần, có thể tự do đeo theo ý thích của mình.” Đột nhiên mắt nàng sáng ngời, nếu như tách từng đóa hoa hồng ra thành từng mẩu nhỏ như ngón tay cái thì có thể dễ giấu hơn, nhưng vẫn đề là có thể được giấu ở đâu mà lại không để cho mọi người phát hiện ra đây?

Nàng đánh giá lại đại điện từ trên xuống dưới, trong đầu có một dấu chấm hỏi thật to.

“A –” Đúng lúc đó thì có một vị phu nhân “rầm” một tiếng ngã trên mặt đất, lập tức có mộtkỵsĩtiến lên đỡ nàng dậy. Phu nhân kéo xuống mặt nạ của mình, tức giận nói,“Trên mặt đất toàn là sáp nến, phải mau lau sạch đi mới đúng.”

Lâm Linh theo ánh mắt nàng nhìn lại thì thấy trên mặt đất loan lỗ một bãi đầy sáp nến, chắc là vết tích của việc tìm kiếm bảo thạch vừa rồi, trong lòng khẽ động một chút. Nàng thật sâu hít một hơi, bắt chước như mấy người thám tử, tua lại từ đầu tới cuối sự việc như một bộ phim. Bang! Nàng đột nhiên nghĩ ra một nơi!

Đúng lúc đó vị phu nhân kia nói:“Bệ hạ, nếu đã lục soát kỹ càng hết tất cả những người ở đây mà vẫn không tìm thấy bảo thạch, lại còn khiến ta thành ra cái bộ dạng như thế này, ngài có thể cho phép ta cáo lui trước được không?”:

Quốc vương suy nghĩ một chút, liền gật đầu:“Nam tước phu nhân Fodas, ngươi có thể ra về trước.”

Ông vừa dứt lời thì mấy quan khách khác cũng bắt đầu xin phép rời đi. Dưới tình huống này thì vũ hội cũng không thể tiếp tục nổi nữa, hơn nữa đại điện bây giờ cũng thành một mảnh hỗn độn.

“Chờ một chút, quốc vương bệ hạ!” Một giọng nói dõng dạc phát ra từ trong góc, mọi người tò mò nhìn về phía nguồn gốc của giọng nói kia, kinh ngạc phát hiện người vừa mới lên tiếng là cô gái phương Đông tóc đen mắt đen kia.

“A, Thượng Đế, Cổ lại muốn náo loạn cái gì nữa đây?” Khải bất đắc dĩ vuốt vuốt khóe mắt.

Arthur nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói lời nào.

Quốc vương cũng hơi kinh ngạc mở miệng:“Sao vậy? Lâm Linh?”

“Bệ hạ, ta nghĩ ta biết bảo thạch giấu ở chỗ nào.” Lâm Linh nhìn một lượt những người xung quanh,“Nhưng trước tiên xin ngài đừng để cho bất cứ người nào rời đi.”

Cái đề nghị này thật không thể khiến cho người ta nghe theo. Một đoàn phu nhân tiểu thư bắt đầu nhìn Lâm Linh với một ánh mắt khinh thường. Đối với các nàng thì đây chính là sự miệt thị.

“Thân phận của nàng là gì mà lại có thể yêu cầu chúng ta như vậy?”

“Thật là một đứa con gái vô giáo dục……”

Những âm thanh ghê tởm huyên náo của nữ nhân vang lên…… Lâm Linh kiên nhẫn kiềm nén cảm xúc, âm thầm nhe răng trợn mắt. Hít đều, hít sâu vào, nhịn, nhất định phải nhẫn nại…… Mọi người nhìn vào bóng dáng nhỏ xíu ở giữa bằng một ánh mắt u ám đầy oán khí, trên đầu mơ hồ còn có hai cái sừng quỷ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.