Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 43: Bảo thạch bị mất trộm



“Vậy làm theo lời của Lâm Linh đi, tất cả mọi người không ai được phép rời khỏi chỗ này.” Quốc vương sắc mặt trầm tĩnh mang theo vài phần chờ đợi,“Lâm Linh, cô nói xem bảo thạch ở đâu?”

Lâm Linh gật gật đầu:“Bệ hạ, nếu như ta đoán không nhầm, những viên bảo thạch hẳn là được giấu trong sáp nến, hơn nữa, còn là sáp nến ở dưới gầm bàn đằng kia.”

Quốc vương lập tức sai vệ binh dò tìm viên ngọc theo lời Lâm Linh, quả nhiên ở một góc của chiếc bàn dài họ tìm thấy được một vài khối bảo thạch màu trắng đã đánh cắp.

Mọi người chấn động, quốc vương có chút tò mò hỏi nàng:“Làm thế nào cô biết?”

Lúc này Lâm Linh có chút dương dương tự đắc, vươn tay quơ quơ,“Mây mù thường che đi ánh mặt trời, chân tướng thường được giấu ở nơi thích hợp. Nếu như không phải vừa rồi được nam tước phu nhân nhắc nhở, tôi cũng sẽ không nghĩ rằng viên đá được giấu ở trong sáp nến. Tên trộm không muốn viên bảo thạch bị giẫm lên hay phát hiện đương nhiên sẽ chọn một nơi an toàn và bí mật, và ở nơi này dưới gầm bàn không phải là chỗ an toàn nhất sao? Như vậy tên trộm chỉ cần chờ sau khi được lục soát xong, gây ra hỗn loạn rồi lấy viên bảo thạch đi là được.” Lâm Linh còn bổ sung thêm một câu,“Cho nên nói, chân tướng chỉ có một!”

Ha ha, bình thường xem phim hoạt hình cũng loạn giống như vầy

“Vậy ai là người đã ăn trộm bảo thạch?” Quốc vương chuyển mắt nhìn về phía nam tước phu nhân.

Nam tước phu nhân sắc mặt tái nhợt, lắp bắp nói:“Bệ hạ, không phải ta, vừa nãy không biết có ai đó đẩy ta khiến ta té nhào trên mặt đất, mới mới nói phải đi về.”

“Không phải nam tước phu nhân.” Lâm Linh cười nhẹ,“Tôi muốn hỏi mọi người một chút, mọi người còn nhớ ai là người đầu tiên đề nghị cầm nến đi tìm bảo thạch không?”

Mọi người rơi vào một mảnh trầm mặc, đột nhiên có một giọng nói thốt lên:“Là bá tước phu nhân Lai Tư!”

Lời nàng vừa dứt, ánh mắt mọi người đều tập trung vào người bá tước phu nhân Lai Tư. Đó là một vị phu nhân thoạt nhìn nhu mì xinh đẹp, dáng vẻ cao quý, thật sự không giống như là một kẻ trộm.

“A, vậy là bá tước phu nhân Lai Tư là người đã trộm bảo thạch. Ngài nhất định là nhân lúc khiêu vũ đã lấy trộm bảo thạch đi, biết trước sẽ có khả năng bị lục soát nên đã tách viên bảo thạch ra, cố ý dùng ngọn nến tìm kiếm cơ hội giấu nó vào trong sáp nến dưới gầm bàn, sau đó chờ đến lúc lục soát xong thì xô ngã nam tước phu nhân, nhân lúc hỗn loạn thần không biết quỷ không hay lấy bảo thạch rời đi. Có đúng hay không?” Lâm Linh tim đập “thình thịch” nói lớn.

Nhưng bá tước phu nhân lại mỉm cười:“Quả thật ta đúng là người đầu tiên cầm, nhưng chỉ là nhất thời nóng lòng muốn tìm ra được bảo thạch. Đường đường là một bá tước phu nhân cao quý như ta sao lại có thể làm ra chuyện vô sỉ này chứ?”

A? Tim Lâm Linh đánh “bịch” một cái, nguy rồi, không có chứng cớ a. Đúng rồi đúng rồi, chẳng phải ở trong hoạt hình tội phạm lúc đầu cũng có chống cự một chút rồi mới thừa nhận đó sao?

A a! Làm thế nào để cho bá tước phu nhân ngoan ngoãn khai nhận đây.

Connan, cứu mạng a!

Arthur kêu vệ binh đưa bảo thạch cho hắn xem, sau đó lại gần công chúa Guinevere, nhỏ giọng nói bên tai nàng một cái gì đó.

Sau khi nghe công chúa nói xong, trong mắt Arthur xẹt qua một tia ý cười, chậm rãi đi tới trước mặt bá tước phu nhân, bình tĩnh nói:“Bá tước phu nhân, nếu ngài không ngại có thể để cho vương hậu lục soát người thêm lần nữa không?”

Bá tước phu nhân sắc mặt khẽ biến:“Arthur điện hạ, nếu ta nhớ không lầm thì ngài ấy đã lục soát qua một lần rồi. Vương hậu có thể làm chứng ta hoàn toàn không có vấn đề.”

Arthur nhướng nhướng mày:“Mới vừa rồi thật là không có vấn đề, nhưng giờ thì chưa chắc.” Ánh mắt của hắn trong nháy mắt trở nên sắc bén,“Thế nào, bá tước phu nhân, ngài không dám sao?

“Ta…… Ta có cái gì mà không dám.” Bá tước phu nhân mặc dù vẫn cố gắng duy trì bộ dáng trấn tĩnh, nhưng sắc mặt rõ ràng càng ngày càng trắng.

“Bảo thạch của công chúa có tổng cộng năm mẩu, giờ nơi này đã có bốn mẩu. Bá tước phu nhân, chắc là lúc nãy ngài đang nhặt bảo thạch lên thì Lâm Linh hô lớn, tay vẫn chưa kịp giấu đi. Cho nên,” Arthur lạnh lùng nhìn nàng,“Một viên bảo thạch còn lại, chắc là bị ngài tiện tay giấu nơi nào rồi, thứ quý giá như vậy, nếu ta đoán không sai thì chắc là ở trên người……”

“Được rồi được rồi, không cần lục soát nữa đâu.” Bá tước phu nhân vô lực co quắp ngồi phịch xuống ghế,“Là ta, là ta nhất thời đố kị, nên mới……”

Bá tước phu nhân nhanh chóng bị vệ binh dẫn xuống, Lâm Linh lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.

Quốc vương khen ngợi nhìn nàng, trầm giọng nói:“Không hổ là người bên cạnh Arthur, cô gái trẻ, nói xem cô muốn phần thưởng là gì?”

Mấy quý tộc chung quanh thấy quốc vương ưu ái Lâm Linh hơn, lập tức chớp thời cơ mở lời nịnh nọt.

Lâm Linh đứng thu lu trong góc, có chút không quen khi mình bị biến thành tiêu điểm, nhưng lời ca ngợi này làm nàng có chút lâng lâng. Nhưng thú thật là nếu lần này mà không có Arthur nói đỡ, nàng thật không biết nên làm như thế nào. Nghĩ tới đây, nàng hướng một ánh mắt cảm kích về phía Arthur, ánh mắt của hắn cũng đang nhìn về phía nàng, nhưng trên mặt lại viết mấy chữ to, nữ - nhân – ngốc!

Lâm Linh tức giận lập tức nghiêng đầu nói với quốc vương:“Bệ hạ, tôi không cần được thưởng gì đâu, tôi chỉ muốn đi dạo hoa viên một chút thôi!”

Nàng rời khỏi đại điện nên không chú ý tới có một đôi mắt thâm thúy vững vàng đang nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt lạnh lẽo như băng chớp động một tia khó nắm bắt.

Buổi vũ hội buổi tối vẫn chưa hết đâu.

Bầu trời đêm như một tấm vải gấm hoa lệ, rải rác đầy sao ở khắp nơi như những viên kim cương trên nền trời đêm tối, xa xăm như chỉ thuộc về những con người cô đơn. Lâm Linh giống như cũng trở thành một phần trong đó, lúc này nàng chẳng còn giữ tư thế thục nữ nữa, ngồi lên một chiếc ghế trong góc hoa viên miên man suy nghĩ.

Dù sao mấy người ở trong đại điện đó cũng sẽ không đến đây.

Cái tên Arthur kia thậm chí còn không cho nàng được một ánh mắt khích lệ, chẳng lẽ mình như vậy bộ khiến hắn chán ghét lắm sao? Hắn ngẫu nhiên tùy hứng ôn nhu như sớm nở tối tàn rốt cuộc là vì cái gì? Vì nàng chỉ là người tương lai sẽ giúp đỡ hắn sao?

Vô luận mình có cố gắng như thế nào thì hắn cũng không hài lòng.

Rốt cuộc phải làm thế nào mới có đủ tư cách đứng bên cạnh hắn đây?

Nghĩ tới đây, nàng không phục hừ một tiếng, tự nhủ:“Ta không quan tâm ta không quan tâm, ta đây muốn trở về!”

Vừa dứt lời nàng chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, tóc gáy nàng lập tức dựng đứng, đang tính xoay người lại xem đó là ai, không ngờ đứng dậy nhanh quá, “ầm” một tiếng ngã trên mặt đất.

Mặt trăng nhẹ nhàng rắc ánh sáng ấm áp nhu hòa lên vạn vật trong hoa viên. Dưới ánh trăng, vịkỵsĩmang mặt nạ màu đen kia ánh lên một loại khí phách vương giả tôn quý. Mái tóc màu đen dài quá vai hoa lệ xinh đẹp bay bay trong gió.

“Sao mỗi lần gặp cô là lại gấp gáp như vậy thế?” Giọng hắn lúc này trầm thấp hơi rượu, như độc yêu mị từ dưới đáy biển sâu, rực rỡ như ánh trăng và những ngôi sao trên bầu trời đêm

Bạc, đôi mắt – màu bạc!

Lâm Linh nhìnkỵsĩáo đen, miệng há to đủ để nhét nguyên quả trứng gà, nhan sắc đó, ánh mắt đó…… Trước mắt nàng dần tái hiện lại cái cảnh ở trên mặt đất trong phòng rượu lúc đó, lắp bắp nói:“Ngươi…… Ngươi…… Lucifer?”

Đôi mắt màu bạc của hắn thoáng qua một tia cười:“Thì ra cô còn nhớ rõ ta.”

Bốp! Lâm Linh cảm thấy như bị đại chùy đánh n cái lên đỉnh đầu, chẳng trách nàng lại có cảm giác quen thuộc như vậy, chả trách cảm thấy giọng nói của hắn quá đỗi quen thuộc như vậy, tại sao lại đụng hắn ở chỗ này a!

“Ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Nàng lấy tay chống lên mặt đất định đứng dậy.

“Ta sao? Ta được quốc vương mời đến.” Hắn nhẹ nhàng khom thắt lưng xuống, thuận tay đem nàng bế lên, ý vị thâm trường nhìn nàng nói,“Không ngờ lại có thể gặp cô ở đây. Cô nói xem ta nên làm thế nào để báo đáp cô đây? Ân nhân cứu mạng của ta?

Lâm Linh bỗng dưng bị hắn ôm lấy, gương mặt đã sớm hồng tới tận cổ, giương mắt nhìn hắn, ánh trăng trong đôi mắt màu bạc của hắn lấp lánh bay múa, phảng phất như muốn quét một cái hút hết toàn bộ năng lượng bên ngoài.

Đầu của nàng một trận mơ hồ, không động đậy được nửa điểm trong cái tình huống mị hoặc bẫy rập này.

Không khí mờ ảo cực nóng như gió xoáy, lượn lờ tràn ngập bốn phía xung quanh, không gian yên tĩnh mà quỷ dị, tựa hồ như chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập loạn trong lòng.

“Ta, ta không cần ngươi báo đáp, mau buông ta xuống.” Nàng vất vả giãy dụa thoát ra từ trong cõi mộng, cố gắng không để mình bị tên này dụ hoặc.

“Nói như vậy,” Hắn ngược lại nắm chặt cánh tay nàng, đôi môi dưới mặt nạ nở một nụ cười bí hiểm,“Ta có vinh hạnh được mời cô nhảy một điệu không?”

“Vậy, vậy trước tiên ngươi buông ta xuống đi đã?” Bị ánh mắt xuyên thấu của hắn nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng Lâm Linh đột nhiên có một cỗ sợ hãi không rõ. Trực giác cho thấy tên nam nhân này rất có những khí chất đặc biệt của một kẻ phản diện, không nên tiếp xúc gần thì hơn. Ôi, sớm biết thế này thì nàng đã chẳng tự rước phiền toái vào mình đâu.

Bất quá lúc trước hắn không phải là bị người ta đuổi giết sao? Sao bây giờ lại quang minh chính đại xuất hiện trong cung?

“Nàng là – bạn nhảy của ta.” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, Lâm Linh kinh ngạc nhìn sang thì thấy Arthur đang khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người dựa vào bức tường đằng sau, màu vàng mặt nạ che đi vẻ mặt của hắn, nhưng mơ hồ có thể thấy hắn đang mím chặt môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.