Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 52: Một đêm trong rừng



Giục ngựa chạy như điên một hồi, sắc trời cũng dần tối, bầu trời hồng dần một mảng như một biển trời màu hồng to lớn phủ trên đầu.

Lâm Linh dừng lại bên cạnh một dòng suối trong lành, đặt tiểu hắc miêu vẫn còn đang hóa đá nãy giờ qua một bên. Tiểu Hắc Miêu giật giật con ngươi, chậm rãi khôi phục ý thức, nhưng ánh mắt vẫn có chút đờ đẫn.

“Giờ chúng ta tạm nghỉ ở đây một đêm, chờ ngày mai đến thị trấn là ổn rồi.” Nàng nhìn sắc trời. May là đã từng đi Camelot nên còn chút ấn tượng với con đường này.

Mèo Arthur quay đầu lạnh lùng nhìn nàng một cái.

“Tôi biết cậu tức giận, nhưng thật sự tôi không để ý a. Tôi cũng đã xin lỗi với cậu đó là chuyện ngoài ý muốn rồi mà a? Ai cũng không muốn mà.” Lâm Linh vừa cột ngựa vừa nói. Nhưng vừa nhớ tới một màn kia lại thấy thật buồn cười, tên hầu tước biến thái kia chắc cũng chịu không ít đả kích đâu.

“Đừng nhắc tới chuyện đó nữa!” Arthur bắn cho nàng một cái ánh mắt xem thường, tức giận duỗi tứ chi nằm trên thềm cỏ, lộ ra cái bụng mèo hơi cong. Tên Arthur kia bình thường thì chẳng đáng yêu chút nào, nhưng khi thành mèo lại phi thường đáng yêu a! Đến nỗi ngay cả nàng cũng không nhịn được muốn khi dễ nó!

Nàng cười hì hì nhìn nó:“Arthur, mặc dù đó có lẽ là nụ hôn đầu của cậu, nhưng hắn cũng rất là đẹp trai a, cậu cũng đâu có chịu thiệt gì, hơn nữa tôi thấy hình như hắn vô cùng bi thảm.”

“Cái gì mà có thể là nụ hôn đầu của ta, đây là……” Arthur tức giận nói nửa câu, đột nhiên thấy mình lỡ lời, vội vàng đem nửa câu sau nuốt vào.

“Đây đều là lỗi của đồ ngốc cô!” Tiểu Hắc Miêu trừng mắt nhe răng nhìn nàng.

“Được rồi được rồi, tôi đã nói là xin lỗi cậu rồi mà. Cậu còn muốn thế nào nữa a?” Lâm Linh cười lấy lòng, nói như thế nào thì cậu ấy cũng là quốc vương tương lai của England, ngàn vạn lần không thể đắc tội được.

Tiểu Hắc Miêu tựa hồ cân nhắc một chút, vòng một vòng con ngươi:“Được rồi, đi chuẩn bị cơm tối đi, ta đói bụng.”

“Đói bụng sao? Vậy……” Lâm Linh vuốt vuốt ngực. Chẳng có gì, mới nãy do lo chạy nhanh quá nên quên chẳng mang theo gì cả. Nàng nhìn bốn phía xung quanh, trên đầu chảy vài cái hắc tuyến, chẳng lẽ đây là cuộc huấn luyện bản năng sinh tồn nơi hoang dã sao?

“Đồ đần, mau đi bắt cá đi.” Tiểu Hắc Miêu duỗi móng vuốt, lười biếng chỉ thị nàng.

“Bắt cá?” Nàng nhìn cái dòng suối nhỏ kia, ân, đây cũng là một biện pháp tốt, dù sao trên TV chẳng phải cũng thường hay có cảnh này sao? Bắt cá sau đó nướng lên, mùi vị cũng không tệ!

Tuy nhiên, sự thật luôn khác xa so với tưởng tượng. Sau n lần phí công vớt lên mấy cọng bèo, Lâm Linh đã ý thức được điểm ấy. Đừng nói bắt cá, ngay cả cái vẩy cá còn không sờ được, sao chả có con cá nào ngoan ngoãn để cho nàng bắt hết vậy!

“Đúng là đồ ngốc, ngay cả con cá cũng bắt không được!” Tiểu Hắc Miêu tỏ vẻ không xa lạ gì với kết quả này.

Lâm Linh tức giận quay đầu lại, hung hăng trừng mắt cái con mèo đang nằm ườn dài nói lời châm chọc kia:“Không được xem thường tôi, tối nhất định sẽ bắt được một con cho cậu xem!”

Nói xong, nàng mở to hai mắt quan sát đáy nước, nhắm ngay một cái bóng đen ra tay thật nhanh!

“Ha ha, cậu xem, tôi bắt được rồi này!” Nàng chưa kịp xem đó là con gì đã xách tới khoe trước mặt Arthur.

“Cái kia –” Con mèo hé mắt,“Cô xác định đó là cá?”

Ách ~~ hình như có chút không đúng…… Con cá này hình như hơi cứng quá thì phải? Nàng nghiêng đầu nhìn lại, không đợi nàng kịp phản ứng, “con cá” kia đã dùng cái càng kẹp lấy tai của nàng!

“A a!” Một tiếng hét bi thảm vang khắp khu rừng, làm vô số mấy con chim bay thất kinh bay tán loạn..

“Không giờ trên thế gian này còn có người ngốc đến nỗi không phân biệt được đâu là cua đâu là cá.” Con mèo nào đó thở dài. Chẳng lẽ muốn hắn tự thân xuất mã sao.

Màn đêm bao phủ, dãy núi đen trùng như một người khổng lồ đang ngủ say, tiếng thở đều của bọn họ hóa thành một cơn gió đêm bén nhọn vù vù lạnh như băng.

Rừng cây tùng bốn phía phảng phất màu xanh đậm, những cành lá vuốt ve cho nhau tạo thành những tiếng xào sạt.

Lâm Linh ngồi ở một bên vẻ mặt đáng thương xoa xoa cái tai bị đau, mặc dù đã đem con cua kia chặt ra ăn cho hả giận, nhưng vẫn không thể bù được cái tai bị thương a……

Nàng điên tiết liếc mắt nhìn con mèo đen đang đắc ý nằm trên tảng đá, cái bụng no căng trương lớn. Mặc dù mới nãy nhờ có Arthur nàng mới thoát được cái càng của con cua, nhưng mới nãy nếu không phải hắn nói lời lạnh nhạt châm chọc thì làm sao nàng lại có thể tức giận đến nỗi cua cá cũng không phân biệt được! Hơn nữa rõ ràng hắn bắt vô cùng điêu luyện, sao lại hết lần này tới lần khác bắt nàng đi bắt chứ.

Kinh khủng hơn là hắn lại cứ thế mà ngủ ngon lành……

Bóng đêm dần dần bao phủ cả khu rừng, một trận gió đêm thổi qua, Lâm Linh rùng mình một cái, tìm một chỗ nằm xuống, thuận tiện phủ áo choàng lên người. Vừa định nhắm mắt lại, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa Tiểu Hắc Miêu tựa hồ đang co ro lại, mặc dù trong lòng nàng muốn cho hắn đông chết, nhưng vẫn không nhịn được duỗi tay ôm hắn.

“Lại muốn làm gì vô lễ với ta a?” Tính cảnh giác của Arthur điện hạ thật không phải là cao bình thường, tay nàng còn chưa kịp đụng tới nó thì nó đã mở đôi mắt cao ngạo nhìn nàng.

“Này, đầu óc của cậu thật không trong sáng gì cả, hành động nào vô lễ chứ, tôi muốn vô lễ với một con mèo sao! Tôi sợ cậu cảm lạnh nên mới ôm lại thôi!” Lâm Linh có chút buồn bực, đây chính là lòng tốt không được ghi nhận trong truyền thuyết đó sao?

“Không cần.” Hắn lạnh lùng trả lời một câu, bay thân đi, đột nhiên cảm thấy thân thể chợt nhẹ, bị người nào đó xách lỗ tay lên!

“Cô ngốc, cô điên à!” Hắn quơ loạn tứ chi thể hiện sự phẫn nộ của mình.

“Arthur! Đừng có làm mình làm mẩy! Tôi biết cậu sĩ diện, cũng biết cậu không thích tôi, nhưng tôi đã hứa với Mặc Lâm là sẽ đưa cậu đến Camelot! Giờ Lancelot cũng đã không còn, tôi cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Kỳ thật tôi cũng rất sợ hãi, không biết phía trước còn có cái gì đang chờ đợi chúng ta. Tôi thậm chí cũng không chắc có thể đưa cậu an toàn đến Camelot không, nhưng cho dù thế nào thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức. Vì thế nên tôi sẽ chiếu cố cậu thật tốt…… Đó cũng là trách nhiệm của tôi.”

Arthur đã ngưng giãy dụa, kinh ngạc nhìn nàng, chỉ thấy một cô gái tóc đen mắt đen đang tỏa ra ánh sáng sáng ngời như một viên ngọc…. Trong mắt nàng có nghi hoặc, có sợ hãi, có không xác định được hướng, nhưng có một thứ chưa bao giờ có.

Đó chính là — kiên cường.

Cho dù có sợ hãi thế nào cũng sẽ kiên cường gánh vác trách nhiệm của mình. Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã lựa chọn không trốn tránh nữa, nàng đã từng ngày từng ngày thay đổi, để nàng có thể thật sự đứng bên cạnh hắn……

Cùng hắn sóng vai mà đi……

Lời nói của Lâm Linh làm rừng thông xào xạc, vốn tưởng Arthur sẽ nổi bão, không ngờ hắn chỉ hạ mi mắt, trầm thấp nói một câu:“Biết rồi.”

A? Nàng không nghe lầm chứ? Phản ứng này là của tên kia đó hả? Chẳng lẽ là sợ có hại? Dù sao cũng không cảm thấy xa cách nữa a a a a. Được rồi, coi như tính người kia thức thời đi, Lâm Linh nở một nụ cười đắc ý, nhẹ nhàng đặt hắn bên cạnh mình, rồi chính mình cũng nằm xuống, lấy áo choàng phủ lên cả hai. Nhưng đột nhiên nàng nghĩ tới một vấn đề, dù hắn bây giờ là một con mèo, nhưng…… vẫn không nên nằm sát quá thì hơn.

“Này, ta nói trước, cô cứ duy trì cái tư thế này đừng có lại gần ta đấy.” Hắn lạnh lùng quăng một câu, lật người, không khách khí đối mông về phía nàng.

Những lời này phải là nàng nói chứ đi — Lâm Linh buồn bực xoay người nhắm hai mắt lại, ngủ thôi, không thèm đôi co với một con mèo. Ngủ tới lcú nửa đêm, đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua làm nàng run rẩy một trận, mò lấy một cục mềm nhũn nóng hầm hập nào đó, mặc kệ mọi thứ kéo vào trong ngực mình, ôm chặt không buông. Cái đồ vật kia tựa hồ liều mạng giãy giụa vài cái, sau đó cũng không cử động nữa.

Thật là kỳ quái, thoáng cái cảm thấy thật ấm áp……

Bất tri bất giác, trời đã sáng.

Bầu trời xanh như được tẩy, ánh mặt trời chiếu qua khe lá tạo thành mấy cột sáng nhỏ li ti, khiến cho giữa mảnh rừng u tĩnh trở nên mê ly hơn hẳn. Một giọt sương sớm long lanh chờ nắng sớm, thản nhiên trượt từ trên phiến lá cây xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất như một ngôi sao, biến mất trong lớp bùn đất. Chim bói cá nhẹ nhàng kêu, Lâm Linh mở mắt, đang muốn duỗi cái lưng mệt mỏi, chợt phát hiện có điểm gì là lạ, cúi đầu nhìn……

Oa! Tiểu Hắc Miêu không biết khi nào đã chui lên ngực nàng! Cư nhiên còn cọ cọ của nàng…… Ngực!

“Arthur!!” Một tiếng thét chói tai bay tận trời xanh, Tiểu Hắc Miêu còn đang trong giấc mộng bị nàng nhéo một cái lỗ tai xách lên. Đầu óc choáng váng, nhãn mạo kim tinh.

“Cô ngốc, cô phát điên cái gì!” Arthur đáng thương chỉ có thể hoảng loạn quơ loạn chân.

“Cậu, cậu, cậu hơi quá đáng, sao lại chui vào lòng tôi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, hừ, rốt cuộc là người nào vô lễ khi ngủ a!

“Tối hôm qua là cô nhất định một mực kéo ta qua mà.” Hắn nhướng mi,“Ta mới là người bị hại.” Tối hôm qua người bị phi lễ hình như là hắn mà. Rõ ràng đang ngủ ngon lành thì bị kéo qua, chống cự một hồi cũng có được đâu. Không thể làm gì khác hơn là đành nằm im, không lại bị “chết chìm” thì khổ.

“Nói bậy. Làm sao có thể!” Vừa muốn phản bác, trong lòng nàng đột nhiên lộp bộp một chút, một cỗ hàn khí chảy dọc sống lưng. Cái thứ tối hôm qua chính là Arthur? A a! Sao nàng lại làm ra chuyện như vậy! Thật mất mặt mà!

“Được rồi được rồi, vậy quên đi, tôi không so đo với cậu nữa, không so đo nữa, chúng ta nên đi thôi.” Nàng cố ý chuyển hướng đề tài, nếu không cứ như vậy thì chẳng giải quyết được gì.

Arthur cũng hiểu ý không nói nữa, gật gật đầu, theo nàng nhảy lên ngựa.

Sao tên kia đột nhiên hòa hợp vậy? Lâm Linh kinh ngạc nhìn thoáng qua con mèo đen nhỏ ngồi ở phía trước, nếu là trước đây hẳn là hắn đã nhạo báng nàng tới chết rồi chứ. Sao lại không nói gì vậy? Hay quả nhiên là hắn ý thức mình đang trong tình huống xấu a.

“Ta nói –” Hắn đột nhiên chậm rãi mở miệng.

“Cái gì?”

“Cô nên ăn nhiều một chút cho đầy đặn đi. Trên người toàn là xương cốt như người chết ấy, hại toàn thân ta đau nhức hết cả.”

“Đi – chết – đi!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.