Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 57: Tôi thích cậu



Dung nhan sáng lạng như ánh mặt trời, mang một hơi thở vương giả. Hắn làm cho nàng không thể nào dời tầm mắt khỏi hắn được, trống ngực càng lúc càng nhanh, có một cỗ buồn khổ nhẹ trong lòng……

Arthur, tôi…… thích cậu.

Sau khi thuận lợi rút ra được thiên mệnh chi kiếm, bọn Lâm Linh được mời về cung điện nghỉ ngơi. Trong cung long trọng mở lễ hội mừng quốc vương mới xuất hiện.

Lâm Linh đứng ở một góc cung điện nhìn quanh.

Kể từ hôm nay hoàng cung này đã thuộc về Arthur rồi.

Chờ sau khi hắn danh chính ngôn thuận trở thành quốc vương England. Vậy là cuộc sống ở lâu đài bá tước Ái Khắc Luân cũng kết thúc.

Ngọn đèn dầu lấp lóe trong cung điện náo nhiệt, các vị tiểu thư thục nữ vì muốn được quốc vương nhìn tới, đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, hoặc cao quý tao nhã, hoặc sáng mị nhiệt tình, hoặc thanh thuần động lòng người. Khách quý lượn lờ như mây, khiến người khác hoa cả mắt.

“Không ngoài dự đoán của ta.” Đặc Lý Ti không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau lưng nàng, “Người rút được kiếm chính là Arthur điện hạ.”

“Đó cũng là nguyên nhân anh bảo vệ chúng tôi trên đường đi?” Lâm Linh liếc mắt nhìn hắn,“Nhưng tôi lại cảm thấy hơi kỳ quái, nếu đã như vậy sao anh không đi theo bảo vệ Arthur? Bảo vệ tôi và một con mèo nhỏ thì được ích lợi

gì?”

Hắn khẽ cười cười:“Không phải ta vẫn luôn bảo vệ Arthur điện hạ sao?”

“A, chẳng lẽ anh……” Lâm Linh mở to hai mắt, chẳng lẽ hắn đã biết trước?

“Ân, nếu như ta không nhìn lầm thì hẳn trận cuồng phong kia cũng là do cô làm.” Câu tiếp theo của hắn làm Lâm Linh mém trượt chân.

“Ha ha, anh nói gì tôi chả hiểu ~~” Nàng chỉ có thể giả ngu.

“Nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng tới sự trung thành của ta với Arthur vương.” Hắn khom khom môi,“Ta chỉ phục vụ cho cường giả, cho kẻ mạnh nhất.”

A? Lâm Linh giật mình, chẳng lẽ hắn cũng một kỵ sĩ trong bàn tròn?

Nàng cười sáng lạn, vẻ mặt chân thành nói:“Trên đường thật sự rất cám ơn anh. Thật vui khi được biết anh, kỵ sĩ Đặc Lý Ti.”

Nụ cười của hắn càng thêm chói lọi:“Ta cũng rất vui khi được quen cô, Linh.”

“Được rồi, đừng đứng đây nữa, chúng ta đi kiếm gì đó ăn thôi.” Lâm Linh duỗi tay muốn kéo hắn, nhưng đột nhiên hắn lại thất kinh lùi về phía sau hai bước:“Linh, cô rửa tay chưa?”

“Này……”

“Chưa rửa tay thì tuyệt đối không được chạm vào ta.”

“Ha ha ha, tôi chẳng những chưa rửa tay mà còn mới đi vệ sinh xong a, ha ha! Đi chung đi!”

“A a! Cứu mạng!!”

Nhân vật chính tối nay tất nhiên là Arthur. Vô luận là tướng quân đại thần hay là hoàn hoa khuê nữ đều muốn gây chú ý với hắn, mà cả buổi tối Arthur cũng vô cùng bận rộn, lúc nào cũng bàn luận chuyện đại sự với mấy quan thần hoặc giáo chủ.

Lâm Linh nhìn vị thiếu niên cao cao tại thượng kia, trong lòng vô cùng phiền muộn, ngay cả những lời Khải nói bên cạnh nàng cũng chẳng thể nghe được chữ nào. Sau khi trở thành Arthur vương thì hắn đến khi nào mới có thể để ý đến nàng. Nhưng không biết có phải là do biểu hiện của nàng ngày hôm nay không, trong không gian có một ánh mắt tò mò nhìn nàng.

Tiệc tối mới được một nửa, nàng đã kiếm một cái cớ lẻn ra bên ngoài.

Lần trước vì vội vội vàng vàng nên chẳng nhìn rõ được hoa viên này.

Bất tri bất giác, nàng đã đi tới một góc hoa viên. Cảnh sắc nơi đây vẫn rất quen thuộc. Đúng rồi, chỗ kia không phải là chỗ nàng đã gặp hắc công tước sao? Còn có, nơi mà nàng đã khiêu vũ cùng hắn, dưới một bầu trời đầy sao.

Ý nghĩ trong nàng từng dòng từng dòng chảy xuôi.

Rốt cuộc tình cảm của nàng đối với hắn đã thay đổi từ đâu? Tại sao lại thay đổi, từ chán ghét đến yêu thích? Vì sao, nàng lại nhận ra trễ như vậy, nếu sớm nhận ra thì nàng đã cố sửa rồi.

Nếu như…… sớm phát hiện ra…… liệu nàng có tránh khỏi tình cảm đã khắc sâu vào tim không?

Lần đầu tiên, nàng có cảm giác thích một người, nhưng nó lại có một cảm giác…… Thương cảm.

Nàng đi tới bên cạnh cái ao trong hoa viên, ngó nghiêng thấy xung quanh không có ai, vì vậy lớn gan tháo giầy ra, chậm rãi thọc hai chân vào trong làn nước, sau cái lạnh thấu sương là một cảm giác mát lạnh không nói nên lời.

Thật thoải mái……

“Meo meo ~~” Từ sau lùm cây truyền đến tiếng mèo kêu quen thuộc, nàng mừng rỡ quay đầu lại thì thấy một con mèo đen nhỏ đang lười biếng đi tới cạnh nàng.

“A, là mày!” Nàng thoáng mắt đã nhận ra nó, ôm chầm lấy,“Đó giờ mày chạy đi đâu mà ta tìm hoài không thấy thế?! Sao mày lại ở trong hoàng cung? Ha ha, hay là cơ thể mày còn trí nhớ của Arthur? Hay mày với Arthur lại đổi rồi?”

“Cô ngốc, lại nói bậy bạ gì đó?”

Giọng nói sau lưng làm nàng sửng sốt. Giọng nói này…… Lúc tâm nàng đang dao động, mèo đen đã chạy tới cạnh hắn.

“Arthur, con mèo này là cậu tìm lại cho tôi?” Nàng cố gắng khôi phục cảm xúc, ra vẻ bình tĩnh hỏi hắn.

“Ta không có rảnh như thế.” Ngữ khí của hắn vẫn không mất vẻ tự nhiên, nhưng trên khuôn mặt lại thoáng có sự bối rối,“Ta chỉ là ngẫu nhiên thấy được nó, ngẫu nhiên bắt được nó, ngẫu nhiên đưa đến nơi này, ngẫu nhiên thấy cô……”

Nàng không nói lời nào, ôm chặt con mèo đen nhỏ trong tay. Loại cảm xúc này nói như thế nào đây?

Rõ ràng là không thể chạm vào, không có sắc thái, lại cũng không có độ ấm, nhưng lại có một cảm giác mềm mại ấm áp.

Cám ơn sự ngẫu nhiên của cậu…… Arthur.

“Ngày mai ta và cô cùng nhau trở về lâu đài bá tước Ái Khắc Luân,” Hắn dừng một chút,“Còn phải tới lâu đài hầu tước Gawain đón Lancelot về.”

“Cậu và tôi cùng nhau trở về? Nhưng chẳng phải trước khi lên ngôi còn nhiều việc phải làm lắm à?” Nàng nhẹ nhàng lắc lắc chân của mình,“Tự tôi vẫn có thể đi tới chỗ Gawain mà.”

“Ta sẽ không để cho cô đi một mình.” Hắn tựa hồ có chút mất hứng,“Còn chuyện ở đây ta đã bàn luận ổn thỏa với các đại thần hết rồi.”

“Nhưng ……”

“Bất kể thế nào, ngày mai cũng phải dậy sớm đấy, cô nên đi nghỉ đi.” Ánh mắt của hắn rơi trên đôi chân trần của nàng, hơi dừng lại, đột nhiên không nói gì bế nàng lên,“Ta đưa cô về phòng.”

Mặt của nàng thoáng cái đỏ lựng lên:“Cậu buông tôi ra, tự tôi có thể……”

“Sao? Gượng à? Trước đây cô ôm ta cũng không ít đâu.” Trong mắt của hắn lướt lên một ý cười ranh mãnh.

“Này!” Mặt nàng càng thêm đỏ, tên kia là đang trả thù nàng sao? Nàng hơi tức giận ngẩn đầu lên, chợt nhìn thấy dưới mi mắt của hắn là đôi con ngươi màu tím sáng ngời, khóe miệng khẽ nhếch, vẻ mặt ôn nhu, không có một chút xúc phạm nào.

Nàng nhẹ nhàng kéo chặt vạt áo của hắn, trong lòng có một giọng nói không ngừng lặp đi lặp lại: Ta…… Thích…… chàng, ta là như vậy, cứ như vậy thích chàng……

Lúc trở lại phòng, một hồi lâu Lâm Linh cũng không thấy bóng người nào.

Mái tóc và đôi mắt màu xanh như đại dương, bên môi luôn nở một nụ cười lười biếng. Khi nhìn thấy Arthur ôm nàng vào phòng thì trong đôi mắt ấy hiện lên một tia phức tạp.

“Mặc, Mặc Lâm, ngươi đã đến rồi.” Chết a! Cư nhiên bị Mặc Lâm thấy được!

“Arthur điện hạ,” Mặc Lâm cười cười,“Rất nhanh sẽ phải đổi lại là Arthur bệ hạ rồi.”

“Sư phụ, con có được ngày hôm nay cũng là nhờ sự dạy bảo của người.” Arthur tới trước mặt hắn cung kính hành lễ,“Con xin cảm tạ người từ tận đáy lòng, sư phụ.”

“Điện hạ, tương lai sẽ còn có nhiều thử thách đang chờ con, con sẵn sàng chưa?”

“Con đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ vì England mà chiến, làm tròn nghĩa vụ của một vị vua.”

“Nghe con nói vậy ta an tâm rồi,” Ánh mắt Mặc Lâm phức tạp nhìn hắn,“Nhưng một khi đã làm vua, sẽ có rất nhiều thứ buộc phải bỏ đi, con cũng phải giác ngộ được điều này.”

Arthur có chút sửng sốt, gật gật đầu.

“Lâm Linh, lần này biểu hiện của cô khá tốt.” Vầng trán của Mặc Lâm lại khôi phục lại ý cười,“Arthur đã trở thành quốc vương, nếu như cô muốn, có thể trở về một thời gian.”

Lâm Linh a một tiếng thốt ra:“Mặc Lâm, người nói ta có thể trở về?” Bất tri bất giác nàng đã ở đây khá lâu, không biết ba mẹ và các bạn học như thế nào rồi? Vốn đang không cảm thấy gì, nghe Mặc Lâm nói thế làm nàng có chút cảm giác muốn trở về.

Ánh mắt của nàng vô ý xẹt qua Arthur, phát hiện trên mặt của hắn viết hai chữ “khó chịu” to. Kỳ quái a, thấy vẻ mặt này của hắn làm nàng có cảm giác vui sướng không rõ, chẳng lẽ hắn khó chịu là do nghe nàng đi về?

“Muốn đi thì đi sớm đi, đừng gây vướng bận chỗ này!” Hắn bỗng dưng đứng lên,“Sư phụ, con về phòng trước, người cũng sớm đi nghỉ đi.” Hắn nói rồi ngênh ngang rời đi, không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái.

Ghê gớm thật, cái mặt thối này vứt cho ai nhìn a! Nàng tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng của hắn, mới vừa nãy còn rất vui sướng mà giờ như trượt xuống đáy cốc vậy…

Vướng bận, hóa ra nàng chỉ là thứ vướng bận mà thôi!

Tức chết đi được, sớm biết thái độ của hắn như vậy thì để cho hắn vĩnh viễn làm mèo luôn cho rồi!

“Ngươi dự định khi nào thì trở về?” Mặc Lâm thấp giọng hỏi.

Nàng suy nghĩ một chút, lại lắc đầu:“Thật ra ta rất muốn lập tức được trở về, nhưng trước khi trở về ta vẫn còn chuyện quan trọng muốn làm. Ta đã hứa với cậu ấy tới lâu đài của Gawain đưa Lancelot về, ta không thể nuốt lời.”

Mặc Lâm nhướng mi, giọng nói phát ra êm ái:“Lâm Linh, ngươi đã thay đổi.”

“Thay đổi? Chỉ là giữ lời hứa của mình với người khác thôi mà?” Nàng lắp bắp nói.

“Lâm Linh, ngươi không quên đây chỉ là một trò chơi chứ? Mọi phương diện từ người đến vật, tất cả đều là được lập trình ra.” Trong mắt của hắn xẹt qua một tia sầu muộn, như đám mây xẹt qua khu rừng,“Mỗi người ở nơi đây đều đi theo quỹ đạo trong trò chơi. Lâm Linh, ngươi hiểu ý ta chứ?”

“Ta đương nhiên hiểu rõ!” Nàng cố gắng nở một nụ cười tươi như đã hiểu rõ tất cả,“Mặc Lâm, ngươi đang nhầm cái gì sao?”

“Biết rõ là tốt rồi.” Hắn cười rộ lên, lại a một tiếng bổ sung hêm,“Được rồi, lần này sau khi trở về nhớ lau sạch cái đĩa giúp ta, như vậy mới chắc chắn trò chơi có thể được tiến hành thuận lợi.”

Nàng đột nhiên nhớ lại chuyện kia, thuận miệng kêu một tiếng không xong, a một cái vỗ bộp lên đầu mình!

“Làm sao vậy?”

“Ta, lần trước ta lỡ đem trả cái đĩa rồi, không xong, không biết cái đĩa kia còn ở cửa hàng không……”

Sắc mặt Mặc Lâm hơi đổi:“Vậy thì sau khi ngươi trở về phải lập tức tìm lại cho ta, bởi vì một khi có một ai đó khởi động lại trò chơi này, mọi thứ ở đây đều sẽ bị xóa sạch, toàn bộ ký ức đều sẽ bị xóa hết.”

“Cái gì! Nghiêm trọng như thế?!” Sắc mặt của nàng thoáng chốc trở nên tái nhợt,“Ý ngươi là chỉ cần ai đó khởi động trò chơi, thì sẽ giống ta cũng tiến vào đây, giải cứu Arthur, trợ giúp Arthur, nhưng những việc làm của ta đều sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn?”

Thấy Mặc Lâm trầm mặc gật đầu, lòng nàng thoáng cái trầm xuống. Tất cả sẽ phải bắt đầu lại, những ký ức về nàng cũng sẽ bị biến mất……

“Giờ ngươi muốn về sao?” Mặc Lâm tới bên cửa sổ, bóng đêm che đi cảm xúc bên trong mắt hắn.

“Ta đã hứa phải đưa Lancelot về,” Giọng nàng rất nhẹ nhưng đầy kiên quyết,“Đây là lời hứa của ta với cậu ấy.”

Một khi đã cứu được Lancelot ra, nàng sẽ lập tức trở về, ngay lập tức!

=== ====== ====== =====.

Buổi sáng ở Camelot.

Trong lúc dùng bữa sáng, Lâm Linh len lén đưa mắt nhìn vị quốc vương tương lai kia. Oa, sắc mặt của hắn vẫn rất tồi tệ a, không nên chọc tới thì hơn, tốt nhất là cứ cắm mặt vào đồ ăn của mình đi.

Di? Bữa sáng nay có trứng gà a. Không biết tại sao trong trò chơi này lại vô cùng thiếu thốn trứng gà, ngay cả trong quán trọ lần trước cũng không có bán trứng gà.

Nàng đang suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên nghe Arthur nói:“Đồ ăn ta ghét nhất là trứng gà, lập tức mau đem bỏ cho ta, sau này trong cung không được phép làm bất cứ một món ăn nào có trứng gà trong đó.”

“A? Nhưng–” Khải còn đụng được tới trứng gà đã phải nhìn người hầu mang dĩa bỏ đi.

Oa, tên kia nhanh như vậy mà đã có xu hướng bạo quân rồi, mình không ăn thì liền không cho người khác ăn luôn, thật là!

Nếu trứng gà đều mất hết thì làm sao mà nàng có thể trở về cơ chứ?

“Đúng rồi, Đặc Lý Ti, cậu là người ở đâu? Nghe Lâm Linh nói cậu rất lợi hại, cậu còn có thể đánh đàn đúng không? Ta nói a……” Khải nhanh chóng quăng vụ trứng gà sang một bên, chuyển sự chú ý lên người của Đặc Lý Ti.

Hình như vẻ mặt của Đặc Lý Ti có chút co rút.

“Arthur, tôi sẽ cùng cậu đi đón Lancelot.” Nàng cầm lấy một lát bánh mì.

Khóe miệng Arthur hơi động, thần sắc có chút hoà hoãn, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh băng:“Tùy cô.”

“Bệ hạ, bánh mì này……” Người hầu đứng bên cạnh hắn tính nói cái gì đó.

Arthur giơ tay bảo hắn đợi một lát, nhìn Lâm Linh nói thêm:“Vậy gần một tiếng sau lên đường.”

“Bệ hạ……”

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Arthur khó chịu quay mặt về phía người hầu kia.

“Bệ hạ, mới vừa rồi ngài nói không thích trứng gà, nên nô tì muốn nói với ngài, những lát bánh mì kia có phết kem trứng, có cần phải thu hồi lại luôn không ạ……”

Lúc này, Lâm Linh đã cắn một miếng bánh mì, nghe người hầu nói thế thì đột nhiên muốn nhổ ra……

Không xong, trong bánh mì có trứng gà!

Nhưng rõ ràng là lần này nàng chưa muốn trở về mà! Nàng còn muốn đi cứu Lancelot……

Không được a!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.