Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 61: Lãnh chúa Wales



Không khí ban đêm thanh tĩnh, một trận gió mát lướt qua, mềm mại cuốn những cánh hoa nhỏ trắng bay múa rơi trên người nàng, mùi hương mờ mịt thoang thoảng như có như không.

Lâm Linh nằm trên bãi cỏ, hít thật sâu một hơi chậm rãi mở mắt, sau khi nàng ăn một cái trứng luộc đã trở lại thế giới trò chơi.

Không biết tại sao vừa nghĩ tới Mặc Lâm, Khải, Arthur, Lancelot …… Nàng lại có cảm giác thật ấm áp.

Bọn họ, có phải cho dù chỉ là ở trong thế giới trò chơi, thì cũng không phải là hư ảo? Bọn họ đều tồn tại. Chỉ là, nếu trò chơi kết thúc thì không biết sẽ như thế nào?

Nàng miên man suy nghĩ, đứng lên đánh giá xung quanh. Di? Chỗ này là chỗ nào sao nàng không nhận ra, hơn nữa xung quanh sao lại không có một bóng người?

Thiệt là, nếu ở thế giới hiện thực, chỉ cần mở điện thoại lên là được rồi. Nhưng ở niên đại này thì điện thoại chỉ như một món đồ cổ thôi!

Ngay lúc nàng đang không biết làm sao thì đột nhiên nghe tiếng đánh nhau từ xa truyền tới, còn có tiếng kêu thảm thiết và tiếng binh khí va vào nhau.

Nàng chấn động, xem ra nơi này rất không an toàn nha. Theo nguyên tắc bớt lo chuyện người khác, nàng nhanh chóng xoay người tính đi về hướng ngược lại. Đúng lúc đó đột nhiên có một thiếu niên tóc tai bù xù vọt tới, thoáng té xỉu trước mặt nàng.

Lâm Linh do dự một chút, nâng thiếu niên dậy, hơi kéo kéo người của hắn:“Này, này, cậu sao thế?”

Thiếu niên hơi nâng mí mắt, đứt quãng nói:“Lãnh chúa muốn giết chúng ta, ta… Ta muốn đi tìm cứu viện……” Người kia vừa mới dứt lời thì nghẹo đầu hôn mê tỉnh.

Mặc dù Lâm Linh không muốn xen vào, nhưng nhìn thiếu niên này hình như là nông dân, tại sao lãnh chúa lại muốn giết bọn họ. Nàng đỡ thiếu niên sang một bên đi về hướng kia.

Rón ra rón rén lại gần chiến trường, nàng trước trốn ra sau một cái cây xem rõ đại khái tình huống đã. Đây là một cuộc đánh nhau không cân về thế lực, bởi vì một bên là những kỵ sĩ được trang bị đầy đủ, còn một bên là những nông dân cầm những món vũ khí thô sơ.

Nàng không khỏi nhăn mi, thân là kỵ sĩ tại sao lại giết hại người dân vô tội như thế? Tên lãnh chúa này là ai? Thật là quá ô nhục cho hai chữ kỵ sĩ!

“A!” Một tiếng hét thảm vang lên, một thiếu niên trong đám hỗn loạn bị rớt cái mũ trùm đầu, lộ ra mái tóc dài màu vàng, hóa ra là một nữ tử thanh tú!

Bọn kỵ sĩ đang đánh nhau với nàng thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh tiếp tục giơ kiếm chuẩn bị đâm nàng một nhát.

Trong lòng Lâm Linh quýnh lên, tiện tay nhặt một thanh thập tự kiếm trên đất ném mạnh, chặn đường kiếm của tên kỵ sĩ kia lại.

Một giọng nói quen thuộc trong veo róc rách như nước suối rót vào tai nàng, làm tim nàng đánh “thịch” một cái:“Không được làm hại phụ nữ!”

Thiếu niên đã nói câu đó có một mái tóc ngắn phất phơ, đôi mắt màu xám sáng rực, dung mạo rõ ràng là của một thiên sứ thiện lương, nhưng bên môi lại nở nụ cười tàn ác như ma quỷ, khiến người ta có cảm giác không rét mà run. Trên người hắn như cùng tồn tại thiện lương và tàn ác, như một ác quỷ đội lốt thiên thần.

Lâm Linh tròn mắt cả kinh cúi xuống, sao lại gặp kỵ sĩ Parsifal ở chỗ này!

Nàng vẫn còn nhớ Đặc Lý Ti đã từng nói, trong cơ thể của Parsifal có hai mặt thiện và ác cùng tồn tại, một ngày thiện hai ngày ác, nhưng cho dù là bị mặt nào khống chế, hắn vẫn luôn tuân thủ quy tắc không làm hại trẻ em và phụ nữ.

Chẳng lẽ hôm nay hắn bị mặt ác khống chế? A a, xui xẻo thật!

“Ai ở đó, đi ra cho ta!” Giọng hắn bình tĩnh không gấp gáp, làm Lâm Linh đang trốn hốt hoảng lùi về bụi cây phía sau hai bước, than khóc một tiếng.

Trong nháy mắt nhìn thấy nàng, Parsifal cũng hơi kinh hãi:“123, sao cô lại ở đây?”

Khóe miệng Lâm Linh hơi co quắp. Khi nào thì tên của nàng biến thành 123 rồi? Nghe như mã số của phạm nhân trong ngục ý?

“Nơi này không có chuyện của cô, mau đi đi.” Ánh mắt Parsifal trở nên tàn nhẫn,“Đừng cản trở công việc làm ăn của ta!” Nói rồi hắn vung kiếm chĩa vào một người nông dân:“Các ngươi cả gan dám chống lại lãnh chúa nên mới nhận lấy hậu quả này.”

Nông dân kia vẻ mặt giận dữ nhìn hắn, mắng:“Nếu hắn không giết nữ nhi của ta thì tại sao chúng ta lại phản kháng hắn chứ! Thượng Đế a, tại sao một tên cầm thú như thế lại là lãnh chúa của chúng ta! Còn những lũ ác ma các ngươi nhất định sẽ bị đày xuống Địa Ngục!”

Parsifal cười lạnh một tiếng:“Ta mặc kệ hắn là người như thế nào. Nếu ta đã nhận tiền của hắn thì nhất định sẽ hoàn thành công việc mà hắn giao cho ta. Trừ mấy người đàn bà con gái kia, tất cả các ngươi đều phải chết.”

“Không được.” Một giọng nói nhu mì nhưng kiên định cắt đứt lời hắn.

Mọi người kinh ngạc nhìn cô gái vừa mới nói đó, nàng đứng chắn trước mặt của người nông dân kia, tóc đen tung bay, con ngươi đen lóng lánh, ánh trăng bao phủ người nàng như một viên pha lê tinh khiết xinh đẹp, phảng phất như muốn hòa tan vào ánh trăng.

Phút chốc trong đầu Parsifal xuất hiện hai chữ to — nữ thần!

Nhưng khi chuyển mắt tới món vũ khí ở trong tay “nữ thần” thì hắn cười rộ lên.

Trên đời này làm gì có nữ thần nào lại cầm trong tay một cái cuốc!

“Đừng nói là cô muốn dùng cái này để cứu bọn họ đấy nhé.” Hắn buồn cười nhướng mi.

“Dùng vũ khí gì không quan trọng, quan trọng là nó có thể cứu người.” Nàng chợt nhớ tới một câu trong một bộ truyện võ hiệp.

Hay thật, nhưng cũng chẳng thể trách nàng, ai kêu bên người nàng chỉ có mỗi cái cây cuốc này. Nhưng cây cuốc này chỉ để làm dáng thôi, bởi vì vừa rồi nàng mới chợt nhớ tới tuyệt chiêu của mình, đó chính là ma pháp hệ gió sở trường của nàng a! Nếu không thì nàng đã không hành nghiệp trượng nghĩa thế này rồi. Mặc dù kiếm thuật của nàng không tệ nhưng nàng không ngốc đến nỗi một mình đi đánh cả đám người này, hơn nữa trong đó còn có tên Parsifal!

“Nếu không đi thì đừng trách ta không khách khí.” Parsifal lạnh lùng nói,“Mặc dù ta không giết phụ nữ, nhưng sự nhẫn nại cũng có giới hạn.”

Lâm Linh đã tính trước cười rộ lên:“Người nói những lời này hình như phải là tôi mới đúng?”

Hừ hừ, một hồi nữa các ngươi sẽ biết sự lợi hại của ta! Nói xong, nàng thấp giọng đọc lên chú ngữ.

Di? Sao không có gì hết vậy?

Đọc lại lần nữa, vẫn không có động tĩnh. Oa! Vậy là sao? Chẳng lẽ ma pháp chưa khỏi động?

Không được rồi ••••••

Đối phương cũng không cho nàng nhiều thời gian, kiếm của Parsifal đã đâm về phía nông dân, Lâm Linh không thể làm gì khác hơn là cố gắng kiên trì cầm cuốc đánh tới,“Cạnh” một tiếng cản công kích của hắn.

“Tránh ra, ta không đánh nhau với con gái!” Màu xám trong đôi mắt Parsifal lên lướt trên một tia tức giận.

“Không đánh cũng phải đánh!” Nàng tiếp tục cầm cuốc quơ loạn, ôi, các cuốc này nặng quá, sớm muộn gì tay nàng cũng đứt gân hết mất.

Parsifal rốt cuộc cũng bị nàng chọc giận, đổi hướng kiếm nhắm thẳng vào cuốc trên tay nàng. Lâm Linh vội vàng đỡ lại, tay nàng hơi rung, với bản lĩnh hiện tại của nàng chỉ có thể chống đỡ trong chốc lát.

Ngay lúc nàng đang thầm kêu không ổn thì chợt thấy Parsifal nhe răng, ánh mắt lóe lên một tia kỳ quái.

Parsifal nhanh chóng cúi đầu xuống, lúc hắn ngẩng đầu lên thì đột nhiên màu xám trong đôi mắt dần trở nên nhu hòa, ở dưới ánh trăng lóe lên trong suốt như thủy tinh.

“Parsifal đại nhân, chúng ta mau giải quyết những tên nông dân này thôi, lãnh chúa đại nhân vẫn chờ chúng ta đấy.” Một kỵ sĩ bên cạnh hắn thúc giục nói.

Đôi mắt xinh đẹp của Parsifal lóe lên một tia sáng, hắn đột nhiên vung kiếm đâm ngã tên kỵ sĩ kia, cao giọng nói;“Các ngươi thật là quá đáng, cư nhiên lại sát hại người dân vô tội! Vì danh dự của kỵ sĩ ta sẽ trừng phạt các ngươi!”

Mọi người ở đây trong nháy mắt hóa đá, kỵ sĩ Parsifal bị lộn chỗ nào hả?

Lâm Linh sửng sốt một chút, lập tức nhận ra. Đúng rồi, Parsifal không phải một ngày thiện hai ngày ác sao? Chắc mới nãy đã qua 12 giờ ngày thứ hai, cho nên mặt ác của hắn đã hết!

Oa,lucky!

Bọn kỵ sĩ thủ hạ của lãnh chúa vùng này đương nhiên không biết tính cách đó của hắn, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bị hắn dọa bỏ ngựa mà chạy. Mấy nông dân cũng choáng váng, hoàn toàn không rõ rốt cuộc tại sao vị đại nhân này lại tự dưng đi phản chiến.

“Ha ha, vị kỵ sĩ tiên sinh này, hắn, hắn là thiện tâm bộc phát!” Lâm Linh vội vàng giải thích giúp hắn.

Còn mấy kỵ sĩ kia thì chạy trối chết không dám quay trở lại.

Nông dân hết sức cảm kích Parsifal và Lâm Linh, nhiệt tình mời họ về làng, hơn nữa còn thỉnh cầu bọn họ giúp đỡ. Bởi vì bọn họ biết, tên lãnh chúa tàn khốc kia nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế.

Mặt Lâm Linh lộ vẻ khó xử:“Nhưng ta còn phải tới Camelot……”

“Cái gì? Camelot?” Parsifal kinh ngạc nhìn nàng,“Nhưng đây là Wales.”

Lâm Linh đảo một vòng con ngươi:“Wales…… Xa Camelot lắm sao?”

“Kiến thức địa lý của cô đúng là nát vụn.” Parsifal đồng tình nhìn nàng một cái,“Camelot ở England, nơi này là Wales, cũng không xa lắm đâu, ngồi xe ngựa chỉ mấy tháng là tới rồi.”

“A?!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.