Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 64: Gặp lại Mặc Lâm trong sơn cốc



Buổi chiều ngày thứ hai trong sơn cốc, Lâm Linh cùng Parsifal đã rời khỏi lãnh địa của tên siêu lùn kia.

Màn đêm dần dần phủ xuống, nhiệt độ trong rừng chợt hạ. Hai người đốt lên một đống lửa, nghỉ ngơi một chút. Lâm Linh ném thêm vào đống lửa một ít củi còn hơi ướt, đám cháy “tách” một tiếng kêu lên.

Khóe mắt nàng lén nhìn đến Parsifal, lông mi dài như cánh điệp của hắn buông xuống, gương mặt không chút phòng bị.

Trông hắn ngủ cứ như một thiên thần hồn nhiên ngây thơ vậy.

Nàng thu hồi ánh mắt, cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Lúc nửa đêm, đột nhiên trong rừng phủ một tầng sương trắng, bao phủ mọi thứ mờ mờ mịt mịt. Lâm Linh nửa mê nửa tỉnh mơ hồ nghe thấy có người gọi tên nàng ……

Như bị một cái gì đó khống chế, nàng chậm rãi ngồi dậy, mở mắt, từng bước một đi theo tiếng gọi, dừng lại trước một gốc cây đại thụ, chợt nhìn thấy có một bóng người rất quen đã đứng từ lúc nào.

Nàng dụi dụi con mắt, nhìn vào mái tóc xanh như biển kia, thì thào kêu một cái tên:“Mặc Lâm?”

Người nọ chậm rãi quay đầu sang, màu lam trong đôi mắt lộ ra ý cười, màu lam như bảo thạch tinh khiết của biển cả:“Ngươi đã trở về, Tiểu Linh.”

“A a, sao ngươi lại ở chỗ này, đây không phải là Wales sao?” Nàng ngẩn người, lại vội vàng kêu lên,“Đúng rồi, sao ta lại ở Wales?”

“Trò chơi hình như càng ngày càng khó kiểm soát, xác xuất sai lệch trong các trình tự càng lúc càng lớn. Lần này cô tới Wales cũng là một trong những lỗi của trình tự.” Ánh mắt Mặc Lâm có chút không nắm chắc,“Còn có, hiện Mặc Lâm mà ngươi thấy chỉ là ảo ảnh do một chút pháp thuật nhỏ của ta tạo ra. Cơ thể thật của ta đang ở La Mã.”

Nghe được hai chữ La Mã, Lâm Linh giật mình, thốt lên:“Arthur —- cậu ấy có khỏe không?”

“Hắn rất tốt.” Mặc Lâm mạn bất kinh tâm nhìn nàng một cái,“Nhưng với tốc độ này, sợ là mấy tháng sau cô mới tới được lâu đài của hầu tước Gawain. Khi đó đã quá muộn.”

“Ta biết, nhưng không hiểu tại sao ma pháp của ta lại không thể thi triển được, đành không thể làm gì hơn là để Tiểu Pars dẫn đường.”

Lâm Linh ai oán thở dài.

Sắc mặt của hắn tối sầm:“Đương nhiên. Ngươi đã gặp được hắc công tước chưa?”

“A? Sao ngươi biết? Có liên quan tới việc ta không thể sử dụng ma pháp sao?”

“Đương nhiên là có.” Mặc Lâm nhướng lên đôi lông mi màu xanh,“Ma pháp ta dạy ngươi là bạch ma pháp, mà hắc công tước có sức mạnh hắc ma pháp rất lớn, áp chế được bạch ma pháp của ngươi cũng không có gì lạ.”

“Hắc ma pháp? Duagloth cũng biết ma pháp? Ta không cảm nhận được a.”

“Sức mạnh hắc ma pháp của hắn đang ngủ say, có khi giờ hắn cũng không biết chuyện đó. Nhưng là.” Mặc Lâm nhìn nàng,“Một khi cỗ sức mạnh này tỉnh giấc, hắn chắc chắn sẽ là kẻ thù lớn nhất của Arthur vương. Hơn nữa, cũng là kẻ thù khó thăm dò nhất, bởi vì trong trò chơi vốn không có sự hiện hữu của hắn.”

Lâm Linh vô cùng xấu hổ cúi đầu, nếu nàng không nhất thời lo chuyện bao đồng thì đến giờ đã chẳng có tên hắc công tước này……

“Đúng rồi, ta đã lấy lại được đĩa trò chơi.” Nàng thấp giọng nói,“Ta đã cất nó ở một nơi khá an toàn, nên chắc cũng không có vấn đề gì.”

“Vậy là tốt rồi, việc hiện tại ngươi cần làm là mau dùng phong hệ ma pháp nhanh chóng tới lâu đài của hầu tước Gawain, cứu kỵ sĩ Lancelot ra.”

“Nhưng không phải ngươi vừa mới nói ma pháp của ta đang bị khống chế sao……”

“Giờ cô đã rời khỏi lãnh địa của hắn, có thể sử dụng được ma pháp rồi.”

“Thật?”

Lâm Linh bán tín bán nghi niệm chú ngữ, quả nhiên có tác dụng, nhưng vẻ mặt nàng lập tức khó xử:“Nhưng hình như trong mấy ma pháp ta học không có loại nào để tăng tốc a……”

Mặc Lâm mỉm cười, cúi người niệm bên tai nàng một câu chú ngữ, sau đó thẳng người lên:“Vậy chúng ta gặp lại sau.”

“Ân, ta lập tức xuất phát!” Lâm Linh không thể chờ được tới lúc thực hành ma pháp mới học.

“Chờ chút, ngươi đưa Parsifal theo cùng đi.” Mặc Lâm đột nhiên nói,“Bởi vì hắn là một thành viên tương lai của bàn tròn kỵ sĩ, hơn nữa còn là một thành viên rất quan trọng.”

“Cái gì!” Lâm Linh trợn tròn mắt,“Nhưng nhưng nhưng, hắn có một nửa là ác ma a!”

Sương trong rừng càng lúc càng dày, Lâm Linh không thấy rõ được gương mặt của Mặc Lâm, chỉ nghe lờ mờ tiếng hắn vọng đến:“Tiểu Linh, vô luận là thế giới thực hay thế giới giả, Thiên đường và Địa ngục chỉ cách nhau một bức tường, thiên thần và ác quỷ cũng chỉ cách nhau một ý niệm. Con người có nhiều mặt khác nhau, thiên thần và ác quỷ chỉ là hai người bất đồng biểu hiện mà thôi. Hình dạng thiên sứ chưa chắc đã thiện lương, và ác quỷ cũng chưa chắc đã tàn ác, chúng luôn thay phiên nhau trong tình trạng cân bằng. Có lẽ có một ngày, hắn sẽ thật sự biểu hiện một mặt duy nhất, đến lúc đó, hắn mới có trách nhiệm trở thành kỵ sĩ của Arthur vương.”

Lâm Linh vuốt vuốt đầu,“Thật khó hiểu……”

Mặc Lâm khẽ cười:“Sau này ngươi sẽ hiểu.” Vừa dứt lời, hắn đã thoát cái biến mất trước mặt nàng.

Lâm Linh bất đắc dĩ đi tới bên người Parsifal, lay hắn dậy.

Hắn ngái ngủ nhìn nàng:“Sao vậy, 123? Trời chưa sáng mà.”

Ngữ khí của hắn ôn hòa ấm áp, không hề có chút tức giận nào, đôi mắt màu xám kia sáng lấp lánh như viên pha lê.

Lâm Linh bên môi nở một nụ cười tà ác, thật tốt quá, hắn lại chuyển mặt.

Quả nhiên là Tiểu Pars thiện lương rất dễ khi dễ a, bắt nạt kẻ yếu là một tật xấu của kẻ mạnh mà.

“Tiểu Pars, chúng ta lập tức lên đường!” Nàng không khách khí ra lệnh.

Quả nhiên, thiên thần Parsifal không hề oán hận nửa câu xoay người lên ngựa, còn nở một nụ cười vô cùng đáng yêu với nàng.

Trong đầu Lâm Linh đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nếu tới được lâu đài hầu tước Gawain đúng ngày thiện của hắn đuổi khéo hắn đi, không phải là không cần phải trả tiền sao?

Đúng lúc đó đột nhiên nàng có cảm giác như sắp trở thành ác ma……

Nhìn hắn giục ngựa ở trước mặt mình, Lâm Linh yên lặng đọc chú ngữ:“Hỡi những tinh linh trên bầu trời đêm, xin hãy chỉ đường cho ta đến nơi! Xin gió hãy đưa chúng ta lên đường!”

Lời nàng vừa dứt, bốn phía đột nhiên cuồn cuộn nổi gió to, vó ngựa bị loạn, cả người lẫn ngựa đều chạy như điên, cảm giác giống như đang ngồi trên gió.

“A a! Sao vậy?” Tiếng thét thảm thiết của Tiểu Pars phân tán trong gió và không khí……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.