Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 67: Quý tộc nổi loạn



Giọng nói của Khải phẫn nộ còn kèm theo một đoạn mắng chửi quê mùa.

Lâm Linh cố nín cười, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra:“Ân, không ngờ Bà Tám Khải cũng có lúc bị như thế này?”

“Lâm Linh, cô về rồi! Vậy bệ hạ và Lancelot cũng về rồi sao?”

Thấy nàng cười thước thước gật đầu, Khải lập tức thu hồi vẻ mặt khó chịu lúc nãy hớn hở đứng lên giường, nhưng rất nhanh bưng lấy cổ họng ngã quỵ trên giường.

“Cổ họng đã đau thì nói ít vài câu đi.”

Lâm Linh chợt nhớ tới cái gì, vuốt vuốt trong túi đưa cho hắn mấy khối kẹo bạc hà:“Cậu ăn cái này đi, chắc sẽ khá hơn.”

Khải bán tín bán nghi nhận lấy, thở dài:“Lâm Linh, cô không biết Đặc Lý Ti kinh khủng cỡ nào đâu, tôi nói đến cổ họng sưng lên hết cả mà hắn vẫn bắt tôi nói, sau này nhất định tôi sẽ không nói chuyện với cậu ta thêm lần nào nữa.”

Lâm Linh ha ha cười không ngừng:“Ha ha, Khải, cuối cùng cậu cũng đụng khắc tinh Bà Tám rồi!”

Khải u oán liếc nàng một cái, thuận tay ném kẹo bạc hà vào miệng, mày nhíu lại:“Bạc hà? Hóa ra bạc hà còn có thể làm ra thứ ngon như vầy?”

Lâm Linh trừng mắt.

“Lần này các cô trở về thì tốt quá. Một thời gian nữa bệ hạ sẽ mở lễ hội trong cung, chiêu đãi quý tộc trong nước và các vị khách quý nước khác.”

“Nhất định sẽ rất náo nhiệt nhỉ?”

“Ân, nhưng,” Khải thu nụ cười,“Nghe nói không ít quý tộc vẫn còn kháng nghị chuyện Arthur làm quốc vương, hy vọng là sẽ không có chuyện gì phức tạp. Nếu như mà họ còn tới đây phản đối, chuyện đó sẽ khiến bệ hạ vô cùng mất mặt.”

Lâm Linh gật đầu, chuyển mắt đến tay phải của Khải, đột nhiên thấy nó có chút kỳ quái:“Khải, cậu sao vậy?”

“A, không có gì.” Trên mặt Khải xẹt qua tia hoảng hốt, vội vàng giấu tay phải ra sau lưng, nhanh chóng chuyển đề tài:“Nghe nói đệ nhất mỹ nhân cũng tham gia yến hội nữa đấy”

“Đệ nhất mỹ nhân?”

“Đúng vậy! Quên rồi sao? Chính là công chúa Guinevere của Camland quốc, cô đã từng gặp qua nàng một lần rồi.”

=== ====== =====.

Măt trời dần mọc lên ở England, ánh nắng vàng chiếu khắp bốn phía.

Mây mù ửng đỏ ngại ngùng tan đi, nhường cho ánh mặt trời buổi sớm, núi, cây, hoa và cả sông cũng phát lên một ánh sáng ôn nhu.

Cuối cùng cũng đến ngày tổ chức yến hội dành cho các quý tộc, đáng lo ngại là, không ít những quý tộc phản đối Arthur cũng tới, nhưng lại không tiến cung mà tạm đóng quân ở ngoài cung thành.

Arthur cũng giữ lễ tiết, bảo khâm sai đi đưa lễ vật cho các vương tử quý tộc.

Không lâu sau, khâm sai ánh mắt cổ quái chạy về, vừa gặp Arthur đã khóc lóc kể lễ:“Bệ hạ, mấy vương tử kia thật quá ngạo mạn, bọn chúng chẳng những cự tuyệt nhận lễ vật của ngài lại còn dám mắng chúng ta, không những thế, bọn chúng, bọn chúng còn dám vũ nhục bệ hạ.......”.

Trên mặt Arthur vẫn giữ nét bình tĩnh,“Bọn họ nói gì?”

Khâm sai do dự một chút, lắp bắp nói:“Bọn họ nói, nói........ bệ hạ là một đứa trẻ chưa đủ lông cánh, xuất thân ti tiện, không những thế chúng còn dâng tặng ngài một thứ.”

Vừa nói hắn vừa dâng lên một cái khay phủ vải đỏ, trên đó để một thanh chủy thủ sắc nhọn.“Bọn họ nói mục đích tới nơi này là muốn đem lưỡi đao này đặt trên cổ người, để một đứa trẻ miệng còn hôi sữa thống trị England, quả thực là vô cùng nhục nhã.”

Lời nói của khâm sai khiến mọi người không kiềm chế được tức giận rút kiếm ra, muốn đi cho bọn quý tộc không biết trời cao đất rộng này một trận.

Lâm Linh lo lắng nhìn Arthur, chỉ thấy hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn qua phía bên kia dòng sông vệ thành, ánh mắt xa xăm khiến cho người ta không thể đoán ra được hắn đang nghĩ gì.

Nhưng khuôn mặt trắng bệch của hắn cho thấy hắn đang cố kiềm chế phẫn nộ trong lòng.

Trong lòng nàng không biết từ khi nào đã luôn có sự hiện hữu của hắn, vô luận là hành động hay cảm xúc, đều ảnh hưởng tới tâm trạng của nàng.

Cảm giác này là thế nào nhỉ, mới đầu chỉ mới là để ý.

Để ý mỗi một câu nói, mỗi một vẻ mặt của đối phương.

Sau đó mới phát hiện ra đối phương quan trọng với mình như thế nào.

Cũng như thế, nàng rất muốn quan tâm và sẻ chia cùng hắn. Rất muốn làm chút gì đó khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn.

“Bệ hạ...... bọn họ.......” Khâm sai cố gắng thốt ra từng chứ,“Còn nói những kỵ sĩ bên cạnh bệ hạ chỉ là một đám phế vật...... bọn họ muốn...... yêu cầu quyết đấu với kỵ sĩ của ngài.......”

“Cái gì!” Khải giọng nói khàn khàn nhảy dựng lên,“Cư nhiên dám khinh thường cả đệ nhất kỵ sĩ của bệ hạ, đám người kia dám không để chúng ta vào mắt, nhất định phải giáo huấn bọn chúng một phen!”

Vẻ mặt xưa nay luôn ôn hòa của Lancelot cũng toát lên tia tức giận:“Bệ hạ, xin ngài cho phép chúng tôi lấy chiến đấu, để bảo vệ danh dự kỵ sĩ cũng như bảo vệ thanh danh của ngài.”

Arthur xoay người, cao giọng nói với khâm sai:“Đi tới chỗ đám người vô lễ đó, bảo với bọn chúng ta sẽ cho kỵ sĩ của ta ra quyết đấu.”

Khâm sai rất nhanh trả lại món đồ của đám quý tộc kia, cuối cùng quyết định tiếp nhận khiêu chiến.

Song phương cử ra ba kỵ sĩ giỏi nhất, ba trận thắng hai, bên thua phải chịu bị trừng phạt.

Nếu như bọn họ thua, sẽ cam tâm tình gnuyện phục vụ Arthur; Nhưng nếu Arthur thua, bọn họ sẽ tiến hành để cử quốc vương mới.

Arthur đã đáp ứng yêu cầu ngặt nghèo này rồi.

Nên nếu không ứng chiến, sẽ là một sự sỉ nhục đối với một kỵ sĩ.

Sau khi mọi người thương lượng, nhanh chóng đã chọn ra người cho trận quyết đấu hai ngày sau.

Lancelot, Đặc Lý Ti và Khải sẽ nghênh chiến với kỵ sĩ do Orkny Luke vương, Scotland Vương và Raute Nantes vương đề cử ra.

“Bệ hạ, như vậy được chứ? Dù sao những người mà bên kia cử tới cũng đều rất lợi hại.”

Khâm sai vẻ mặt có chút lo lắng, sao bệ hạ lại mang trọng trách nặng như vậy giao cho ba người bọn họ?

Vạn nhất nếu bị thua, chẳng lẽ quốc vương buộc phải chấp nhận điều kiện của chúng hcọ sao?

Hơn nữa, cũng sẽ gây một áp lực không nhỏ với những vị kỵ sĩ kia.

Arthur nhìn lướt qua mấy vị kỵ sĩ, nở một nụ cười vô cùng tin tưởng, đôi mắt màu tím lóng lánh như sao:“Các kỵ sĩ của ta, các ngươi chiến đấu là vì danh dự, vì thế nên trước đi xuất trận, ta cho các ngươi một thứ.”

Hắn dừng một chút, gằn từng chữ nói:“Đó là sự tin tưởng của ta. Ta tin là các ngươi nhất định sẽ thắng.”

Lancelot có chút cảm động nói:“Bệ hạ, có được thứ đó của ngài, chúng ta nhất định sẽ không thua.”

Đặc Lý Ti nghiêng mặt, che giấu nội tâm đang dao động của mình.

Nhưng ánh mắt Khải lại ánh lên một tia kỳ quái, không tự chủ liếc sang cánh tay phải của mình, hình như muốn nói cái gì, nhưng rốt cuộc cũng không nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.