Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 75: Biển băng Seberia



Không biết Mặc Lâm đã dùng cách nào mà Arthur lại dễ dàng để cho Lâm Linh và Lancelot đơn độc lên đường. Dưới sự trợ giúp của bạch ma pháp của Mặc Lâm, hai người rất nhanh đã tới được biển Seberia .

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lúc Lâm Linh tận mắt chứng kiến biển băng thì vẫn hít một ngụm khí lạnh.

Màu đen thẫm của bầu trời đè lên màu xanh đậm của biển cả. những tảng băng màu lam trôi nổi trên nền biển đen, không ngừng va chạm lẫn nhau, trong một mảng yên tĩnh thi thoảng phát ra tiếng nổ.

Biển băng Seberia, xinh đẹp mà tàn khốc. Một mảng màu xanh yên lặng mà sâu xa, những biểu hiện mê hoặc lòng người mà tràn đầy nguy hiểm. Chưa cần phải nói tới có thể qua được những bãi đá ngầm ở biển rộng này hay không, riêng dòng hải lưu nóng lạnh ở dưới những tảng băng kia cũng đủ có thể nhanh chóng đoạt đi mạng người.

Ở giữa những hòn đảo nhỏ trôi nổi có một hòn đảo là nơi mà Salian thường hay xuất hiện.

“Lâm Linh, nhìn kìa, đó chính là hòn đảo Odin.” Lancelot chỉ chỉ một hòn đảo nhỏ hình điểu cách đó không xa. Bởi vì Mặc Lâm đã cho các nàng xem qua hình của nó nên cũng dễ dàng phân biệt.

“Ân, nhưng chúng ta làm cách nào để sang đó đây?” Ánh mắt của nàng linh động lưu chuyển,“Tiểu Lan, hay chúng ta lợi dụng những tảng băng kia đi.”

Lancelot cười gật gật đầu.

Hình ảnh ngược của trời đêm phản chiếu trên mặt nước, nhất thời khiến Lâm Linh có cảm giác như mình là một sợi tơ nhỏ giữa một màn xanh đậm. Âm thanh những tảng băng va chạm vào nhau như một bản nhạc êm tai.

Nàng và Lancelot ngồi trên tảng băng, dùng một gậy gỗ đẩy tảng băng tới giữa hòn đảo.

Ánh trăng đã chui ra khỏi tầng mây tự khi nào, bầu trời đêm như một con thiên nga đen, những dải thiên hà đằng xa lấp lánh. Hợp với dòng nước như tỏa ra một màu ngân quang.

Ngửa đầu ngắm những ngôi sao trên trời, Lâm Linh thấy mình như được cả dải thiên hà bao quanh. Không thể phủ nhận, đây quả là bầu trời đêm đẹp nhất mà nàng từng thấy . Nếu không phải vì còn có nhiệm vụ, nàng nhất định sẽ ngắm cho thật đã. Nhưng vừa nghĩ tới con ma thú kinh khủng kia, nàng cũng chẳng còn tâm tình nào nữa. Nghĩ tới đây, nàng ngẩng đầu nhìn Lancelot đang nghiêm túc chèo ở phía trước, ánh sáng mà xanh lam từ mặt biển phản chiếu lên gương mặt và bộ giáp của hắn, thoạt nhìn khiến cho người khác có cảm giác mơ hồ. Nếu giờ hắn mà có thêm đôi cánh thì không biết có trở thành một tinh linh của biển không nhỉ? Vẻ đẹp ban đêm quả thật dễ khiến cho người ta sinh ra ảo giác.

Lúc gần tới đảo, sắc mặt Lancelot đột nhiên hơi đổi, động tác trên tay hơi khựng lại.

“Sao vậy? Tiểu Lan?” Vẻ mặt Lâm Linh hoang mang nhìn hắn.

Hắn nhanh chóng khôi phục thần sắc bình tĩnh:“Xem ra người muốn đoạt được hạt giống thần mộc không chỉ có chúng ta, Lâm Linh, lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng không được phép sợ hãi, được chứ?”

“Cái gì!” Nàng chấn động, theo lời hắn nói thì nơi này vẫn còn kẻ khác?!

Nàng còn chưa kịp hoàn toàn hiểu hết mọi chuyện thì đột nhiên thấy một mảng bóng đen mờ ảo từ xa, ngựa đen, áo giáp đen, hắc kỵ sĩ, ở dưới ánh trăng mông lung, nhìn từ xa cứ như một binh đoàn địa ngục.

Một bầu không khí tràn ngập tiêu điều xơ xác. Một vị kỵ sĩ đứng giữa như bị bao vây bởi một bóng đen, dần đi ra từ chỗ tối tăm nhất, giống như từ một chỗ vốn chẳng có gì lại xuất hiện một linh hồn, khiến cho người ta không thể tin là thật. Cho đến khi bóng người đó di chuyển càng ngày càng rõ ràng, Lâm Linh mới như sực tỉnh nhìn vào khuôn mặt của hắn.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, lạnh lùng mà ưu nhã, tựa như một thanh tuyệt thế chủy thủ. Đôi mắt màu bạc lạnh lùng, sâu không thấy đáy. Toàn thân hắn toát lên một hơi thở kiêu ngạo và lãnh khốc, như có thể nuốt luôn cả linh hồn kẻ khác. Mái tóc đen dài chảy như thác theo gió biển bay nhẹ, lộ ra vẻ kiêu ngạo cùng khinh thường.

Hai mắt Lâm Linh mở càng lúc càng lớn, trong chớp mắt hai chân có cảm giác đứng không vững, như vào một buổi sáng đang đi trên đường thì bị một ai đó quăng gạch vào đầu, nửa giật mình, nửa sợ hãi, lắp bắp gọi tên người kia,“Công, công tước Duagloth?”

Tại sao?

Tại sao lại đụng mặt hắn ở chỗ này?

Còn có bọn hắc y kỵ sĩ, chẳng lẽ đây chính là đội quân kỵ sĩ hắc ám trong lời đồn sao?

“Lâm Linh, đừng sợ.” Giọng nói ôn nhu của Lancelot như gió hè sàn sạt thổi sâu vào trí óc. Lâm Linh run rẩy nhìn hắn, một cỗ sợ hãi dâng lên trong lòng, như từng đợt thủy triều cố gắng lui xuống.

“Không ngờ công tước điện hạ cũng hăng hái như thế.” Lancelot không chút hoang mang cười cười.

Công tước Duagloth hơi rũ mi:“Mục đích của ta cũng giống các ngươi, kỵ sĩ Lancelot, để nữ nhân này lại, ngươi có thể rời đi.”

Lâm Linh thoáng sửng sốt, nữ nhân mà hắn nói là mình sao?

Lancelot khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng rút kiếm ra:“Công tước điện hạ, ngài nghĩ bọn họ là đối thủ của ta sao?”

Công tước khom khom khóe môi:“Vậy ngươi thử xem, kỵ sĩ Lancelot.”

Lời hắn vừa dứt, liền có mấy chục hắc y kỵ sĩ như một cơn lốc đánh về phía Lancelot, ma pháp của Lâm Linh thì lại bị hắc công tước áp chế nên không thể sử dụng được, không thể làm gì khác hơn là gỡ xuống cung tên trên lưng mình, giương cung cài tên bắn về phía mấy tên kỵ sĩ quỷ dị. “Hưu” một tiếng, mũi tên của nàng bắn trúng một trong những tên kỵ sĩ ở đó, tên kỵ sĩ kia cục cựa vài cái, rồi hóa thành một đạo ngân quang, nhanh chóng vây quanh một con số lớn rồi biến mất trong cơ thể hắn. Lancelot thoáng kinh ngạc một chút, lại quay sang đánh nhau với bọn còn lại, còn công tước dùng ánh mắt thâm sâu khó lường mà nhìn nàng.

Nhưng tên hắc ám kỵ sĩ này đa số rất mạnh, ra tay lại biến hóa kỳ lạ, một người vừa lui thì lập tức có người khác ập tới, một đao lại một đao, ánh sáng chói mắt từ những nhát đao rét lạnh, tựa như một cái gai không ngừng ngọ nguậy trong mắt đối phương, nếu như là những đối thủ bình thường thì đã chết cả trăm lần rồi. Nhưng đáng tiếc đối thủ của bọn chúng là đệ nhất kỵ sĩ— Lancelot.

Một khi cầm kiếm, Lancelot sẽ không còn mang hòa khí ôn nhu nữa, đôi mắt cảnh giác, đôi môi hơi cắn chặt, mang theo một loại lạnh lùng tàn nhẫn. Từ một chú cừu nhỏ ôn nhu phút chốc hóa thành một con báo dũng mãnh lãnh khốc, lưỡi kiếm sắc bén, tay hạ sát chiêu, không chút lưu tình.

Khi tên kỵ sĩ cuối cùng ngã xuống, Lancelot vẫn không quên lau lau một chút vết máu trên kiếm mình, tiếp tục duy trì một nụ cười ưu nhã về phía chủ nhân của bọn chúng:“Công tước các hạ, kế tiếp là đến lượt ngài.”

Công tước mặt không đổi sắc nhìn hắn, chậm rãi rút ra một thanh kiếm màu đen, đó là là một thanh kiếm phong cách cổ xưa to bè, lưỡi kiếm hình cuộn sóng kỳ quái, phía chuôi kiếm dẹp dài còn có hai cái sừng trâu bao quanh tay, trên đỉnh còn có một mẩu chì giữ thăng bằng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.