Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 95





Sau khi tan học, Quách Đình và Lâm Linh cùng đi chọn mua quà tặng cho Lưu Kỳ.

Nội thành náo nhiệt lắm quán xá, nhờ giá cả của những món đồ bán ở đây rất rẻ nên có rất nhiều học sinh thường đến mua.

“Lâm Linh, cậu nghĩ nên mua gì cho Lưu Kỳ là thích hợp nhất?

Nhìn những gian hàng đầy đủ sắc màu xung quanh, vẻ mặt Quách Đình đăm chiêu.

Lâm Linh liếc mắt sang những gian hàng chung quanh, chợt đôi mắt bị thu hút bởi một tủ kính ở một gian hàng.

Đúng lúc đó Quách Đình cũng mừng rỡ reo lên:“Lâm Linh, cậu nhìn kìa, chiếc vòng hổ phách này thật đẹp!”

Lâm Linh nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Chiếc vòng hổ phách này thật sự rất giống với chiếc vòng mà phụ vương Arthur đã tặng cho nàng, từ hình dáng cho tới kích thước màu sắc đều giống y hệt.

Trong phút giây ngỡ ngàng đó, nàng chợt nhớ tới khoảnh khắc mà hắn đeo chiếc vòng cổ lên cổ nàng.

Đầu ngón tay mát lạnh như dòng suối nhỏ, thanh thấu lạnh lẽo xẹt qua đáy lòng.

Giờ phút đó, cảm giác như nắng và hoàng hôn như ngừng lại. Ngọn gió như có như không thổi qua mấy tán cây cao bên cửa sổ, nhẹ nhàng cuộn sóng lay động, chiếu lên khoảnh sân một mảnh màu vàng muộn màng.

Thời gian ngưng đọng, không gian xung quanh như đang rời xa thế giới hiện thực, yên tĩnh vô cùng.

Trong ký ức xẹt qua những hình ảnh dưới cây anh đào, hợp với người nào đó rất mê hoa đào, quanh ảnh chậm rãi di chuyển dưới tán cây.

Lúc ở chỗ tên độc nhãn khổng lồ, hắn cầm chặt tay nàng, dũng khí mạnh mẽ chống đỡ hắc ám, là thứ mà ngay cả ánh sáng ấm áp cũng không tài nào có được .

Dưới màn đêm lung linh huyền ảo, hắn cầm tay nàng cùng khiêu vũ, là ký ức mà nàng vĩnh viễn không tài nào quên được.

Đến khi biến thành một còn mèo đen, phải cố mà an toàn đến Camelot, đó là lần đầu tiên mà nàng dốc hết sức làm một việc gì đó.

Bên hồ nước trong vương cung, hắn ôm nhu ôm lấy nàng, vẻ mặt cũng ôn nhu như mặt hồ nước lúc đó vậy.

Lúc nàng chiến đấu vì hắn mà bị thương, trong đôi mắt xẹt nhanh qua một tia lo lắng, nghé giọng vào tai nàng mà nói:“Nếu như muốn trở thành người sóng bước cùng ta, cô nên…… nhanh khỏe lại đi, Lâm Linh……”

Lúc biến thành một con cóc xấu xí thì hắn lại bảo:“Kể từ bây giờ cô phải luôn ở bên cạnh ta, đừng có chạy loạn, nghe chưa?”

Trong quán đột nhiên phát lên một bài hát của Smith, nhưng lời tiếng Anh lúc đó không hiểu sao vô cùng rõ ràng……

I don’t wanna missones mile[ tôi không muốn bỏ quên một nụ cười nào của cậu ]

I don‘t wanna misson ehug[ tôi không muốn quên đi lồng ngực ấm áp ấy ]

well, I just wanna be with you,[ tôi luôn muốn ở bên cạnh cậu ]

Righ there with you just like this’[ cứ như vậy luôn ở cùng nhau]

I just wanna hold you close[ luôn muốn ôm chặt lấy cậu ].

Feel your heart so close to mine,[ cảm giác như trái tim của cậu luôn dành cho tôi ]

And just stay here in this moment,[ Và cứ như vậy luôn ở bên nhau ]

Forall there stof time.[ không có lúc nào là không ở cùng nhau ]

Don’t wanna close my eyes[ không muốn nhắm mắt lại ].

Don’t wanna fall as leep,[ không muốn ngủ ]

Don’t wanna miss anything.[ không muốn bỏ qua bất cứ thứ gì ]

Trong lòng nàng tràn ngập những ý ức và những lời hát ca, lắng đọng cùng với không gian và cảm xúc.

Cảm giác kỳ lạ ấy như một sợi chỉ nhỏ buộc lấy trái tim nàng, khiến cho nàng chỉ nghĩ đến những khoảng thời gian đặc biệt ấy.

Nàng đột nhiên cảm thấy không thể chịu được nữa.

Nàng muốn nhìn hắn đi lên như thế nào, muốn cùng hắn san sẻ mọi chuyện, nàng muốn thấy hắn từng bước trở thành hoàng đế La Mã, nàng muốn cùng hắn tìm được chén thánh trong truyền thuyết, nàng muốn cùng hắn san sẻ mọi bi thường buồn khổ.

Mỗi một phần, mỗi một giây phút của hắn, nàng không muốn bỏ qua bất cứ thứ gì.

Không muốn nhắm mắt lại, không muốn ngủ, không muốn bỏ qua bất cứ thứ gì.

Cho dù có biết rõ sẽ trải qua những thứ kinh khủng cỡ nào, nàng cũng muốn trở về bên cạnh hắn.

Nếu như có thể ở bên cạnh hắn, cho dù không có ngày mai cũng chẳng sao.

Arthur…… Arthur……

Nhưng trong lúc đó nàng không thể đột nhiên mà quay lại nên đành phả chờ sau khi kỳ thi kết thúc, sau khi đi thăm Lưu Kỳ rồi mới chính thức quay lại trò chơi, dù cho có cái gì đang chờ đón nàng.

Mặc dù đã biết, nhưng nàng sẽ không né tránh nữa, nàng sẽ không tiếp tục bỏ chạy nữa.

Vì đó là thế giới có Arthur.

Mặc kệ tương lai như thế nào, chỉ cần có Arthur bên cạn, nàng sẽ luôn an tâm, cho dù có một mình đối mặt với khó khắn cũng không thành vẫn đề.

Nàng phải trở về bên cạnh hắn.

Nàng mua một khay trứng gà đã luộc sẵn cho tiện.

Mùi hương ngọt ngào quen thuộc của lòng trứng khiến nàng cảm thấy ấm áp, hy vọng không chừng lần này có thể quay lại ở chỗ Arthur.

Nhưng lúc nàng tỉnh dậy thì không phải vậy, hình ảnh trước mắt nàng đã đánh tan hy vọng của nàng.

Xuất hiện trước mặt nàng vẫn là căn phòng hắc ám, ngọn gió lạnh băng thổi qua từ ô cửa sổ nhỏ, phảng phất còn có tiếng người khóc than quanh quẩn đâu đây.

Một can phòng chất đầy dụng cụ dụng hình đang chờ đón nàng quay lại.

Nhất thời xúc động sẽ gây chết người mà.

Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, sau đó dừng lại trước cửa.

Tiếp đó, cảnh cửa gỉ sắt nặng nề của căn phòng mở ra, phát ra tiếng kêu “ken két” khó nghe, trong không gian hắc ám của căn phòng nghe lại càng thêm quỷ dị. Lâm Linh rùng mình một cái, cuống quít nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt hoảng hốt nhìn về phía cánh cửa vừa bị mở ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.