Kỵ Sĩ Mặt Trời

Chương 13: Chương 13




Lúc có cầm bảng điểm của kì thi vừa qua, giáo viên chủ nhiệm lớp 11-2 đã rơi vào trầm tư.

Ông nhìn chằm chằm vào điểm thi của Ngọc Nghi, thật lâu sau cũng nghĩ không ra.

Tuy so với mặt bằng chung của cả lớp, thì thành tích này của Ngọc Nghi vẫn thuộc dạng tạm chấp nhận được như trước, nhưng điểm thi lần này lại thật sự cao quá mức bình thường.
Ban đầu ông nghĩ có lẽ là gian lận, nhưng rõ ràng cả hai giám thị gác phòng của Ngọc Nghi đều nổi tiếng với cặp mắt sát thủ, và họ cũng đã xác nhận rằng lúc thi Ngọc Nghi rất yên phận, không rục rịch ngó nghiêng ngó dọc chút nào.

Hơn nữa, dưới tác động của thiết bị gây nhiễu tín hiệu di động, và thẳng tay tịch thu mọi đồ công nghệ cao như đồng hồ thông minh và điện thoại, thì việc cầu cứu trên internet là bất khả thi.

Điểm vừa được phát ra, cả lớp đã tràn ngập tiếng xì xào bàn tán.

Kết quả cuối cùng là vào giờ tan học, Ngọc Nghi bị thầy Khang chủ nhiệm mời lên văn phòng.

"Thầy, em không có gian lận." Từ đầu tới cuối, bất kể thầy Khang có nói gì hay hỏi gì, Ngọc Nghi cũng chỉ đinh ninh nói một câu như vậy.

Thầy Khang gọi cô lên đây không phải là để chất vấn.

Tuy bây giờ có lẽ không vấn đề gì, nhưng tương lai thì ai mà biết trước được.

Nên ông chỉ muốn nói với Ngọc Nghi vài lời khuyên nhủ, tránh cho những ý nghĩ xấu kịp hình thành trong tâm trí cô.

Ngọc Nghi uể oải ra khỏi văn phòng.

Chỉ cần hơi liếc mắt là đã có thể trông thấy người mà cô muốn gặp nhất.

Hoài Chiêu đang đợi cô cách đó không xa, trên tay là cặp sách của hai người.

Xuống đến chân cầu thang, hai người trông thấy một nhóm học sinh đang tụ tập bàn tán gì đó, Ngọc Nghi chỉ loáng thoáng nghe được:
"Là người đó đấy, hồi nãy mình thấy cậu ta bị thầy Khang đưa vào văn phòng."

"Cậu ta phạm tội gì thế?"
"Nghe đâu là do gian lận trong kỳ thi vừa rồi."
"Eo ôi, cũng gan thật chứ nhỉ."
Ngọc Nghi mắt nhắm tai ngơ lướt qua bọn họ, không thèm chấp nhặt bọn người dưng này làm gì.

Dù cô có lên tiếng giải thích thì chưa chắc đám người này có não để hiểu.

"Oa~ Lâu lâu điểm cao một tí mà cũng khổ ghê!" Ngọc Nghi vươn vai nói, "Hay là chúng ta đi ăn gì đó ha?"
"Ra sau trường đi."
"Gì vậy? Gì vậy? Sao phải ra sau trường?" Lời thoại này không khỏi làm Ngọc Nghi suy diễn mênh mang, "H-Hay cậu định làm gì mình? Thôi không được đâu, mình chưa chuẩn bị tâm lý..."
"Ngọc Nghi, cậu nói nhiều quá." Hoài Chiêu lạnh mặt nhìn cô diễn trò, "Tôi lại đau đầu bây giờ."
"Ôi thôi đừng đau đầu mà, để mình xoa bóp cho cậu nhé~"
Thế là cả hai cùng nhau rảo bước dọc theo các dãy hành lang, rồi hướng ra phía sân sau của trường.

Đi được một đoạn, phía trước hầu như đã hết đường, Ngọc Nghi chợt ngửi thấy hương thơm dìu dịu từ đâu thoảng tới.

Cô tò mò bước tiếp, người bên cạnh nãy giờ chẳng nói câu nào, nhưng như thế mới là Hoài Chiêu chứ.

Các cô rẽ sang đường mòn, phía trước Ngọc Nghi bỗng bừng sáng, ửng lên sắc cam.

Những hàng cây hồng giòn đã đến thời kỳ kết quả, trái sum sê nặng trĩu.

Thật ra trước đây trường Thành Bắc không có trồng loại cây ăn quả này.

Mãi cho đến khi nhà dân xung quanh phàn nàn rằng cây trái nhà mình cứ đến mùa thu hoạch là bị thiếu hụt chỉ tiêu, nên hiệu trưởng mới quyết định trồng cây hồng giòn này để học sinh của mình đừng giở thói trộm vặt nữa.

"A! Đã đến mùa ra quả rồi à." Ngọc Nghi thích thú ngắt vài cành hoa ít ỏi còn sót lại, đưa đến gần Hoài Chiêu, "Cậu ngửi thấy xem?"
Nghe vậy, Hoài Chiêu vén tóc ra sau tai, hơi cúi người xuống cành hoa, rồi khẽ nhăn mặt: "Chẳng ngửi thấy gì cả."
"Hehe, đùa cậu thôi." Ngọc Nghi cười.


Cô bước lên phía trước, rướn cao người, vươn tay ngắt thêm một cành hoa rồi nhét tất cả vào lòng Hoài Chiêu, "Cầm lấy, mình đi hái vài quả hồng xuống rồi chúng ta cùng ăn nhé."
Hoài Chiêu cúi đầu, những cành hoa trên tay che khuất mặt cô: "Cẩn thận đấy."
"Không sao, dễ thôi mà." Ngọc Nghi ngẩng đầu nhìn mấy quả hồng trên cành cao, "Cậu trông giúp mình cái này là được."
Nói đoạn, cô cởi cúc áo cardigan rồi đưa cho Hoài Chiêu giữ.

Trước khi leo lên cây, Ngọc Nghi ngoái đầu lại dặn dò Hoài Chiêu: "Nếu thấy mình sắp ngã thì cậu né xa ra nhé."
"Vậy cậu đừng hái nữa, chúng ta đi mua cũng được mà."
"Haha, đừng lo lắng vậy chứ.

Mình đùa thôi."
Hoài Chiêu vẫn không an tâm nổi, hôm nay Ngọc Nghi nói đùa gì mà lắm thế.

Cô tìm một chỗ thật sạch sẽ rồi đặt những cành hoa xuống, còn áo khoác của Ngọc Nghi thì trực tiếp mặc lên người.

Kế đó, cô chạy đến ôm chặt thân cây: "Được rồi, không ngã được đâu."
Ngọc Nghi phì cười trước hành động của người kia.

Cô bắt đầu nghiêm túc lại, chỉ vài động tác đã dễ dàng leo lên được cây.

Thấy Ngọc Nghi im lặng quá mức, Hoài Chiêu bất an ngẩng đầu lên, rồi ngay lập tức xấu hổ cúi gằm mặt.

Thật là, cậu ấy...đang mặc váy mà.

Một chân Ngọc Nghi đứng trên chạc cây, một chân đạp lên cành to.

Cô rướn người, vẫn không cách nào với tới những quả hồng bên kia, bèn rụt tay về.


Lúc này bất ngờ cành cây rung mạnh, vài cánh hoa rơi lả tả xuống đất.

Cô nghe tiếng Hoài Chiêu hốt hoảng kêu lên bên dưới: "Ngọc Nghi! Cẩn thận đấy!"
"Không sao mà!"
Dứt lời, Ngọc Nghi sải chân, tay trái ôm chặt lấy cành to.

Cô cẩn thận nhấc chân phải, giẫm mạnh lên một cành khác, nhắm chừng xem có đủ sức đỡ nổi người không, rồi mới nhẹ nhàng chuyển cả chân trái sang, sau đó khẽ khom người hái liền bốn quả.

Xong xuôi, cô lại chuyển chân trái về đặt trên cành cây ban nãy.

Ngọc Nghi ngó xuống, thấy Hoài Chiêu dường như đang cúi đầu không dám nhìn lên, cô hô to: "Hoài Chiêu, đón lấy này!"
Chờ người kia ngẩng mặt lên, Ngọc Nghi mới thả từng quả một xuống, may mắn là Hoài Chiêu không đỡ hụt quả nào.

Leo lên thì khó, chứ muốn xuống thì chỉ ba bước chân là xong.

Về lại mặt đất, Ngọc Nghi liền cầm một quả hồng lên ngắm nghía, cười nói: "Chắc là chín rồi đấy.

Cậu tìm chỗ nào ngồi đi, mình chạy xuống căng tin một tí."
Hoài Chiêu cũng mỉm cười, cô cởi áo khoác ra rồi trả lại cho Ngọc Nghi.

Ngọc Nghi cầm bốn quả hồng chạy lon ton.

Trong lúc chờ dì bán hàng dưới căng tin gọt vỏ giúp, cô nâng lên chiếc áo khoác từ nãy đến giờ vẫn chưa mặc vào người, vui sướng vùi mặt vào nó.

Cũng là áo khoác, nhưng khi đã mặc qua người Hoài Chiêu lại khiến nó mang một mùi hương dễ chịu, thậm chí dường như vẫn còn vương lại hơi ấm từ cô ấy.

Cầm trong tay đĩa hồng đã được gọt sạch vỏ và cắt nhỏ, Ngọc Nghi hớn hở trở về với Hoài Chiêu.

Hoài Chiêu đang chờ cô ở chỗ ghế đá, bên cạnh là một cây hồng giòn sum sê lá như chiếc ô che phủ mọi thứ.

Lúc cô đến thì thấy cô ấy đang dùng khăn tay lau sạch bụi ở chỗ trống còn lại của ghế đá, rồi ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Ngọc Nghi ngồi xuống chỗ trống đó, chìa đĩa hồng đến trước mặt Hoài Chiêu: "Trông ngon quá nè, ăn thôi!"

Đối phương không khách sáo mà cầm ngay một miếng, chậm rãi ăn.

Hồng có vị ngọt thanh, không bị chát, có cảm giác như đang ăn thạch vậy.

Cả hai chẳng mấy chốc đã dọn sạch đĩa hồng, mà phần lớn là Ngọc Nghi ăn.

Hoài Chiêu đưa khăn giấy cho cô lau tay, bất chợt lên tiếng: "Đừng nghe bọn họ nói bậy."
"Hả?"
"Cậu không gian lận." Hoài Chiêu nghiêm túc nói tiếp, "Tôi tin cậu.

Nỗ lực của cậu những ngày qua, tôi có thể thấy rõ."
À, cô không để bụng, nhưng Hoài Chiêu thì đã ghim chuyện vừa nãy vào lòng.

Thành thật mà nói, Ngọc Nghi đúng là có chút khó chịu.

Đây là lần đầu tiên trong đời, cô mong muốn bản thân trở nên tốt hơn vì một người.

Vậy mà ai cũng muốn phủ nhận cô.

Nhưng chẳng sao cả.

Ít nhất thì, người mà cô hao tâm tổn trí đến gần không hề xem nhẹ sự cố gắng của cô.

Chỉ cần vậy thôi, là đã quá đủ rồi.

Nói đi cũng phải nói lại, nãy giờ chạy tới chạy lui mới có được thành quả là một đĩa hồng chín mọng, khiến Ngọc Nghi căn bản đã quên sạch sành sanh mấy lời nói kia rồi.

"Nè, nãy giờ cậu đang đánh lạc hướng mình à? Để mình quên đi chuyện kia?"
"Ừ."
"Sao cậu lại đối xử tốt với mình như vậy?" Chuyện đánh nhau lần trước cũng thế, dường như mọi thứ Hoài Chiêu làm đều có liên quan đến cô.

"...Vì cậu cũng đối xử tốt với tôi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.