Ký Sự Của Bồ Câu Tinh

Chương 10: Cúc cu cúc cu



Trans: Toffee

Hôm nay sẽ là bước đầu tiên - dùng đồ ăn chinh phục vực Vô tận.

Cốc Tắc Minh nhìn đồ ăn trên bàn, tự tin tràn đầy.

Cánh gà ngâm ớt, bạch cao, tổ yến hấp đường, canh nấm, canh bí đỏ, chè hạt sen, canh táo đỏ, gà om cay, bồ câu nướng...

Khụ, Cốc Tắc Minh nghĩ thầm, bồ câu thành tinh và bồ câu bình thường không giống nhau. Tuy rằng lúc hắn ăn bồ câu nướng sư tỷ vẫn luôn dùng ánh mắt "ngay cả đồng loại ngươi cũng ăn" nhìn hắn...

Sau một đợt Cốc Tắc Minh dài dòng tự thổi phồng, Ma Tôn cuối cùng cũng đồng ý để hắn thử "tay nghề ngự trù" một lần.

Đến ngày hẹn, Cốc Tắc Minh gian nan rời giường từ rất sớm, làm một bàn đầy ắp món ngon này. Hắn còn cố ý chuẩn bị giấy bút, ghi lại sở thích của Ma Tôn.

Tới thời gian định trước, người mở cửa vào lại không phải Ma Tôn.

"Xem xem rốt cuộc tôn thượng đang kim ốc tàng kiều cái dạng gì..." Một tu sĩ cười xấu xa ló đầu vào.

Cốc Tắc Minh: "..."

"Ai nha, còn rất non chứ." Tu sĩ không đứng đắn lại gần sờ sờ mặt Cốc Tắc Minh.

Cốc Tắc Minh: "..."

Vết thương còn chưa tốt lắm, không muốn động.

"Ha?" Tu sĩ thấy Cốc Tắc Minh không có ý tránh né, cười nói, "Ngươi cũng thích ta à? Xem ra tôn thượng còn chưa chạm qua ngươi, nếu không để ta thử trước nhé?"

Còn chưa dứt lời, một thanh kiếm quét ngang chân tu sĩ, ghim vạt áo của gã vào nền đất.

"Ngao ngao ngao!" Tu sĩ lập tức nhảy ra.

Gã nhấc áo bào lên, thấy chân mình máu chảy đầm đìa, rên một tiếng, móc trong túi thảo dược đắp lên miệng vết thương: "Tôn thượng ngươi cũng độc ác quá đi! Ta mới chỉ đùa một chút, không đến mức phải đổ máu chứ!"

"Đùa?" Tinh Biến bước vào cửa, "Nếu ngươi đã quên cảm giác khóc lóc quỳ lạy trên đất... Ta khá có hứng thú giúp ngươi nhớ lại một chút."

Tu sĩ giật giật khóe miệng, nhưng không lên tiếng.

"... Ma Tôn còn có bằng hữu đạo tu?" Cốc Tắc Minh ngạc nhiên, bản năng tìm kiếm tình báo khiến hắn có phản xạ lôi giấy ra ghi.

Vì thế chuôi kiếm này buông tha vạt áo đáng thương, an vị trên tấm giấy còn chưa kịp viết chữ nào.

Cốc Tắc Minh: "..." Hắn đành run rẩy buông bút.

"Vì sao ngươi không thêm cái lỗ trên tay hắn? Không công bằng!" Tu sĩ bắt đầu ríu ra ríu rít.

Nhưng Cốc Tắc Minh lại biết vì sao. Ma Tôn đang chờ hắn dưỡng thương cho tốt để dẫn đi lấy cái gì đó, đương nhiên không cần thiết sẽ không khiến hắn thêm càng thêm thương, vô duyên vô cớ lùi thêm vài ngày hành trình.

"Còn nói nhảm mang ngươi cho Sách Sách ăn." Tinh Biến không kiên nhẫn nói.

Tu sĩ toét miệng, quay lại hỏi Cốc Tắc Minh: "Sao ngươi biết ta là đạo tu? Trước khi ra cửa ta còn cố tình thêm cho mình ít ma khí cơ mà."

"... Đây không phải là thường thức của một người làm linh thực à?" Cốc Tắc Minh nói.

Hắn cực kỳ mẫn cảm với dòng chảy của năng lượng, khống chế và thao tác lại càng khéo léo, cũng do nguyên nhân này mới có thể dùng một thân tu vi thấp kém miễn cưỡng tránh thoát sát chiêu công kích của Ma Tôn.

"À," tu sĩ gật đầu, nhìn về phía đồ ăn trên bàn, "Tất cả là ngươi làm?"

Cốc Tắc Minh: "... À, phải."

Tu sĩ tinh tế quan sát tất cả món ăn đã bày: "Tất cả đều là linh thực phẩm chất cao thuần ... tuổi còn nhỏ, đã có công phu thế này..."

Cốc Tắc Minh hả hê đắc ý chờ được khen.

"Xem ra còn là một phế vật không chí tiến thủ chỉ biết hưởng lạc đồ ăn nhân gian nhỉ." Tu sĩ cười.

Cốc Tắc Minh: "..." Vực Vô tận toàn người đáng ghét, hắn phải về nhà.

Tinh Biến nhướng mày, hiển nhiên là rất vừa lòng khi thấy Cốc Tắc Minh bị làm khó.

"Không có vấn đề gì." Tu sĩ gật đầu với Tinh Biến, "Ngươi gạt ở đâu tới ..."

Gã nhìn khóe miệng Tinh Biến hơi cong một cái, trong lòng liền biết không tốt, lanh lẹ chạy mất.

Chạy xa xa khỏi phòng gã mới ngoái lại nói: "Ta vất vả tới thử độc giúp ngươi, ngươi không thể nào lại thưởng cho ta một kiếm chứ."

Tinh Biến nhìn lướt qua bàn ăn, ném bát canh táo đỏ ra ngoài.

Cốc Tắc Minh thấy tu sĩ kia vững vàng tiếp lấy, trong miệng còn ồn ào: "Ta cũng không thích táo đỏ đâu..."

Ma khí đột nhiên bùng lên. Cửa "rầm" một tiếng đóng lại, trong phòng trở lại thanh tịnh.

Tinh Biến mặt vô biểu tình bắt đầu ăn.

Cốc Tắc Minh lại đi lấy bút, thấy Tinh Biến lành lạnh liếc nhìn hắn.

"Sư tỷ bảo ta đúng giờ gửi Linh Cáp..." Cốc Tắc Minh run run, "Trong nhà nghèo, không viết thứ gì quan trọng đâu, viết chút sở thích báo về cũng bán được giá tốt nha..."

Có lẽ lương tâm Ma Tôn chợt sống lại, thông cảm Cốc Tắc Minh vất vả làm một bàn thức ăn này, y cũng không nói thêm gì, chỉ tiếp tục ăn.

Hết chương 10.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.