Ký Sự Cướp Nàng Dâu

Chương 1



Cái gọi là hoàn khố: hiểu theo nghĩa gốc có nghĩa là con cháu nhà phú quý mặc quần lụa, hay quần áo hoa lệ của con cháu nhà có tiền, tóm lại cho dễ hiểu đó là con cháu nhà có tiền. Trong 'hán thư tự truyện': "dòng dõi vương tộc, con cháu quây quần, chỉ cần là hoàn khố thì không có gì không làm được"

Nhưng chân chính có thể gọi là hoàn khố nhất định phải có đủ bốn đặc điểm cơ bản sau, thứ nhất phải có gia thế, mà gia thế này không phải chỉ có tiền là được, mà tiền này phải nhiều hơn cả lông trâu ở Đại Yến, người như vậy mới được xem là hoàn khố, mà bấy nhiêu đó cũng không tính là gì, bởi vì, không phải chỉ có rất nhiều tiền mà còn phải có quyền thế. Mà quyền thế này còn phải lớn nữa, lớn đến nỗi có thể cho hoàn khố của nhà đó dựa vào gia thế này có thể làm xằng làm bậy.

Thứ hai là có xài cũng không xài hết vàng hết bạc, cái này tất nhiên không cần phải nói, phàm là đã có gia thế dữ dội như vậy, cho dù muốn nghèo cũng không có khả năng. Thứ ba chính là bá đạo, đã có gia thế như trên, tất nhiên vừa sinh ra đã là bảo bối được cưng như trứng ngỗng, vì thế được nuôi dưỡng thành cái tính tình bá đạo cũng hợp tình hợp lý.

Thứ tư là vô công rỗi nghề, không có việc gì để làm, suốt ngày chỉ biết xách lồng chim đi chơi, không có chí tiến thủ, cả ngày chỉ nghĩ tới ăn ăn chơi chơi, miễn sao vui vẻ sung sướng là được, thế nhưng nhìn qua lịch sử mấy đời thì triều đại nào cũng sẽ xuất hiện vài tên hoàn khố nổi danh như thế.

Cần gì phải nói xa nói gần chi cho mệt, ngay tại Đại Yến Triều này cũng có một tên như thế, Đại Yến Triều lập quốc đã vài thập niên, truyền tới tay Sùng Nhân đế hôm nay đã là đời thứ ba, khai quốc Thánh Tổ Hoàng Đế, cả đời chém chém giết giết, rốt cuộc cũng giành được giang sơn, ngồi trên ghế rồng ở Kim Loan điện không quá mười năm đã hoăng mất.

Thế Tông Hoàng Đế kế vị, ngược lại ngồi trên ghế rồng lâu hơn Thánh Tổ Hoàng Đế, tại vị được bốn mươi năm, mặc dù không thể so sánh với Thánh Tổ Hoàng Đế có công khai quốc, thế nhưng cũng gìn giữ được cơ nghiệp của Đại Yến, bốn mươi năm đạt dược thành tựu về văn hoá giáo dục võ học, cai trị Đại Yến quốc thái dân an, chỉ giống nhau ở chỗ, trong thời gian tại vị, Tần phi hậu cung nhiều vô số, mà Tần phi càng nhiều, đương nhiên hoàng tử càng không ít.

Không tính những đứa không sống được, dưới gối Thế Tông Hoàng Đế tổng cộng có chín hoàng tử, sáu công chúa, đương kim Sùng Nhân Đế, cũng là nhi tử nhỏ nhất, nhi tử thì có tới chín người, nhưng long ỷ trên Kim Loan điện lại chỉ có một cái, cùng là con của hoàng thượng, ai so với ai cũng không hề thua kém, vì cái gì mà ta phải chịu thua kém nhà ngươi.

Ai cũng ôm tâm tư dòm ngó cái long ỷ kia, để cướp được cái long ỷ này, chiêu gì tung ra hết, cái gì mà phụ tử huynh đệ, cốt nhục thân tình, cái rắm cũng không phải, trong đầu chỉ có một ý niệm, làm thế nào để leo lên vị trí tối cao ở Hoàng Cực Điện, nắm giữ giang sơn Đại Yến trong tay.

Lúc đó, Sùng Nhân Đế nhỏ nhất, vẫn chưa tới mười tuổi, cho dù muốn chộn rộn cũng không chộn rộn nổi, tám ca ca phía trên tranh đoạt, náo loạn ầm ĩ vang trời, thậm chí cuối cùng chó cùng rứt giậu, ngay cả chuyện hạ độc hại cha mình cũng dám sử dụng luôn.

Lúc đầu Thế Tông Hoàng Đế còn nhớ tới cốt nhục tình thâm, còn có vài phần không đành lòng, nhưng về sau nhìn lại bản thân mình nuôi dưỡng ra đám con này, nhi tử gì mà kì vậy, rõ ràng là oan gia cừu địch mà, ngay cả cha ruột còn có thể hạ độc, cái này ngay cả súc sinh cũng không bằng, nếu để bọn hắn náo loạn như thế, đại nghiệp Đại Yến sao giữ được đây.

Cắn răng một cái, giậm chân một cái, nên nhốt thì nhốt nên giam thì giam, đảo mắt cũng nhốt được tám thằng con trai này lại, mà giai đoạn này, trên sử sách cũng có ghi chép tường tận lại, lịch sử gọi là Bát vương Chi loạn.

Tổng cộng có chín hoàng tử, mà tám người đã Game Over rồi, chỉ còn lại một mình lão Cửu, y như nhặt được một cái đồng hồ cát, chỉ việc ngồi chờ Thế Tông Hoàng Đế băng hà, năm Cửu hoàng tử mười bốn tuổi như ý thuận lợi đăng cơ, đến năm nay vừa vặn mười năm.

Tuy nói tuổi Sùng Nhân Đế không lớn lắm, nhưng bản lãnh lại không nhỏ, cũng đúng thôi, tám ca ca kia của hắn đều là người tinh anh, dưa chuột kết trái ở cùng một dây, sao hắn có thể kém cỏi được chứ, trừng phạt tham nhũng, giảm thuế, hỗ trợ nông thương nghiệp, trong mười năm ngắn ngủn, liền tạo ra một mảnh thái bình thịnh thế.

Thực tế Yên Kinh là Đế Đô, dưới chân thiên tử, nhiễm long khí, trên núi mà hái được cây nấm cũng có thể đem ra ngoài hô là linh chi mà bán, vì vậy từ nam chí bắc, bất luận ngươi là dân buôn bán hay là quan viên, hoặc kiếm miếng cơm dựa vào tay nghề, đều hướng đến kinh thành, bởi kinh thành có rất nhiều các thiếu gia ăn chơi, mà nhiều thiếu gia ăn chơi thì phải cần nhiều đồ chơi, vậy thì đến kinh thành cung cấp niềm vui cho các thiếu gia là được rồi.

Lại nói trong kinh thành có không ít các thiếu gia ăn chơi, nhưng nổi danh nhất lại chỉ có bốn người, dân chúng còn đặt hẳn biệt hiệu nữa, người đứng đầu, phải nhắc đến là Tiểu vương gia của Định Vương Phủ, Diệp Trì.

Vị gia này mệnh tốt, tổ phụ là đường huynh đệ của Thánh Tổ gia, cả đời đi theo Thánh Tổ gia chiến đấu giành giang sơn, Thánh Tổ gia giành được giang sơn, luận công phong thưởng, ban cho một mũ sắt đội trên đầu đường huynh đệ, cha truyền con nối, đời đời con cháu cũng được thơm lây.

Lại nói tiếp, cha ruột của vị gia này là trưởng tử của Định Vương Phủ, căn bản đang là mầm đỏ may mắn, thuận lý thành chương thừa kế tước vị, về sau khi Bát vương Chi loạn, tám cái hoàng tử vì muốn lôi kéo Định Vương Phủ, thủ đoạn cứng mềm gì cũng lôi ra dùng hết, quả thực là chỉ cần thành đại sự thì ai cũng không buông tha.

Vài năm kia, Định Vương Phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, hôm nay thì ngẫu nhiên bị nhiễm phong hàn, ngày mai thì eo chân không thoải mái, cho dù có chuyện gì xảy ra, nhất định cũng không tiếp khách, ai tới cũng không gặp.

Về sau Thế Tông Hoàng Đế nhốt tám hoàng tử lại, những quần thần đi theo những hoàng tử kia đứng thành một hàng đại thần, ai mất đầu thì mất đầu, ai xét nhà thì xét nhà, tuy nói nhẫn tâm trừng trị rõ ràng, đến cùng vẫn là cốt nhục ruột thịt của mình, mười ngón tay liền với lòng bàn tay, ngón nào mà chẳng thương yêu, nếu không phải nhi tử không nên thân, cũng không đến nổi phải nhốt lại, đến cuối cùng, rõ ràng có chín hoàng tử, thế mà chỉ còn lại một mình lão Cửu, ngày lão Cửu xây dựng giang sơn, trước mặt một người trợ giúp cũng không có.

Thế Tông Hoàng Đế liên tục tức giận thương tâm, liền bệnh không dậy nổi, không tới hai tháng đã hấp hối sắp chết, liền cho mời định thân vương Tiến cung, uỷ thác trước ngự tháp, giao Sùng Nhân Đế cho Định thân vương, đồng thời phong tước thủ phụ đại thần nội các.

Tuy là thủ phụ đại thần, vị Định thân vương này lại am hiểu sâu sắc đạo thần tử, không hề vô lễ, thật sự toàn tâm toàn ý phụ tá Sùng Nhân Đế ổn định giang sơn vững vàng, kể từ đó, vinh sủng của Định thân vương phủ cũng không cần phải nói đến.

Hôm nay chúng ta nói đến vị tiểu gia này, chính là mầm mống độc đinh đời thứ ba của Định thân vương phủ, mặc dù có một phụ thân nghiêm khắc, nhưng phía trên lại có một tổ mẫu yêu thương không gì sánh bằng, khi còn nhỏ được nuôi dưỡng trước mắt lão Vương phi, vị tiểu gia này muốn cái gì, một khi mở miệng cho dù là Kim Đan của Thái Thượng Lão Quân, cũng phải nghĩ cho ra biện pháp mà lấy về cho hắn.

Cứ như vậy nuôi chừng hai mươi năm, muốn không bá đạo cũng khó, cha ruột của vị tiểu gia này, Định Vương gia ngược lại cũng không phải là không muốn quản, mỗi khi tức giận, thường rút bảo kiếm trên tường ra, chỉ vào nhi tử hô to kêu gào đòi đánh đòi giết, vị tiểu gia này cũng lanh lợi, vừa thấy không ổn, liền ôm đầu chạy vào trong viện của lão Vương phi, nằm trong ngực tổ mẫu nói cha hắn muốn giết hắn.

Chuyện gì chứ chuyện này thì không thể chấp nhận được, lão Vương phi tức giận cầm long đầu trượng đánh vài chục cái trên người nhi tử, xem ngươi còn dám mắng chửi tôn tử của ta nữa không, vậy mà vẫn chưa hả giận, những chuyện này sau đó bị truyền ra bên ngoài trở thành trò cười trong thiên hạ, cười thì cười thế thôi chứ đố ai có đủ dũng khí mà đi trêu chọc vị tiểu gia này.

Ông ấy bước ra đi đi lại lại, từ xa nhìn thấy hắn liền vội vàng tránh đi, chỉ sợ bản thân mình không cách nào nhận tội với vị Bá Vương này được, quay đầu lại nói một câu, chính mình còn chịu không nổi nói gì đến ai.

Nếu như chỉ gieo họa một lần cũng không nói làm gì, mà hết lần này tới lần khác ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vị tiểu gia này còn có ba vị huynh đệ kết nghĩa, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mà trên đầu mỗi người đều có lai lịch không nhỏ.

Vị thứ nhất chính là thứ tử của Trấn Viễn Hầu phủ, Phong Cẩm Thành, vị gia này cũng không hẳn là bá đạo, trời sinh nho nhã, cử chỉ khiêm tốn, tự nhiên, đây đều là bề ngoài thôi, bên trong thì âm hiểm không ai sánh bằng, vị gia này không thích công danh, ngược lại thích mua bán, vì cái này mà không ít lần náo loạn với người nhà, cuối cùng, cha hắn quẳng cho hắn mấy câu: " Ngươi nói ngươi có thể kinh doanh thành công hả, vậy thì ngươi đừng có lấy danh nghĩa của Trấn Viễn hầu, hai là đừng hòng lấy được một đồng nào từ trong phủ, tiểu tử ngươi không phải có năng lực sao, vậy thì tay trắng dựng nghiệp đi, nếu ngươi có thể thành công kinh doanh, ta đây sẽ không quản ngươi nữa."

Được, một câu nói kia được xem như là thành tựu của vị gia này, không thể trông cậy vào trong nhà, không phải còn có ba hạt mầm sao, túm lấy Diệp Trì đang ở bên ngoài thuận lợi xúi giục vài câu, hôm nay ở trong kinh thành nhìn người qua lại, phàm là cửa hàng có lợi nhuận đứng đầu thì lão bản đứng sau lưng nhà ấy nhất định là bốn vị này, cho nên mới nói, vị này có thể xem là Chư Cát trong bốn người, đừng nhìn trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười, tâm nhãn bên trong so với lỗ thủng trong ngó sen còn nhiều hơn.

Hai người còn lại là Tả Hoành, Đại công tử của Lại bộ Thượng Thư, cha hắn nhìn hắn suốt ngày lắc lư chơi bời từ đông sang tây không biết mệt mỏi, bèn tìm cho hắn một công việc ở Lại bộ để giữ chân hắn lại, tuy không có việc gì để cho hắn làm, nhưng tốt xấu gì mỗi ngày đều có điểm danh, rốt cuộc cũng có sợi dây để buộc hắn lại, đỡ phải như ngựa hoang, vung ra rồi chẳng thấy được bóng dáng.

Về phần Hồ Quân là cháu trai của Bình quốc công, tổ phụ nam chinh bắc thảo công trạng tiếp tục được truyền xuống dưới, rơi xuống đầu Hồ Quân, mặc dù không so sánh được với Diệp Trì, nhưng con cháu mấy đời cho dù hỏng bét cũng không sao hết.

Bốn đồng bạc này cùng nhau lớn lên, một người hỏng còn dễ nói, đằng này bốn người đều hỏng, khuyên nhủ có, thương lượng có, nhốt lại cũng có nhưng không ăn thua, nhưng người xưa thường nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vạn Vật tương sinh tương khắc, đây là quy luật tự nhiên, ai cũng không tránh được, cho dù lão thiên gia cũng không chỉnh đốn được bốn vị Bá Vương này, thì có ngày cũng sẽ gặp phải khắc tinh của mình.

Trước tiên chúng ta nói về vị Tiểu vương gia của Định thân vương phủ, sáng sớm hôm nay thức dậy, Diệp tiểu gia liền bảy tám cái không thuận lợi, trước kia hắn có nuôi một con chim họa mi được hơn một năm, không biết làm sao lại không chịu ăn, sáng sớm hôm nay còn chưa có bò ra khỏi giường gạch, Đắc Lộc đã chạy vào đứng trước mặt nói chim chết rồi.

Sáng sớm đã gặp chuyện xúi quẩy như vậy, cho dù là ai cũng không khỏi hoảng sợ, nếu không ra ngoài thư giãn, buồn bực trong lòng không thể nào tiêu tán được.

Cứ như vậy, sáng sớm thức dậy, sau khi vào hậu viện thỉnh an với lão Vương phi, cũng không dùng bữa sáng với lão Vương phi, đã dẫn theo Đắc Lộc ra khỏi phủ, đi dạo trên phố một chút, đang đi đến trước cửa Phúc Hưng cư, nghe thấy có mùi gà tia mặt(1) thơm sực nức từ bên trong bay ra, liền nhớ tới hôm nay mình còn chưa có ăn điểm tâm.

(1) Gà tia mặt

c1-1

Xuống ngựa, bước chân đi vào, chưởng quỹ của Phúc Hưng cư này có chút cổ quái, họ Phổ, trước kia vốn mở cửa hàng bán xúc xích, sau khi cưới vợ có sở trường nấu nướng, làm ra món gà tia mặt, dứt khoát liền mở ra bán món gà tia mặt sở trường này thôi, dần dần trở nên có tiếng tăm, các nhà sành ăn trong kinh thành cũng thường xuyên đến đây, vì thế mà tiếng tăm ngày càng vang dội.

Vị tiểu gia này của Định thân vương phủ thỉnh thoảng cũng tới đây một lần, tính toán ra, tối đa một tháng tới một lần, chưởng quỹ nhớ rõ ràng, ba ngày trước vị tổ tông này cùng với ba vị gia kia vừa mới tới, còn nghĩ tháng này cuối cùng cùng yên tĩnh rồi, nhưng sao hôm nay lại đến nữa.

Thành thật mà nói, bốn vị gia này tuy rằng bá đạo, nhưng cũng có quy củ, không như những tên lưu manh vô lại ở những con phố lân cận, chỉ có điều mỗi khi mấy vị này đến đây, khách hàng bên cạnh khỏi phải nghĩ đến việc lưu lại.

Quả nhiên, khi nhìn thấy vị tiểu gia này xuống ngựa, khách nhân trong phòng phần phật chạy mất một nửa, còn lại là một nửa đang ăn nửa chừng, cũng bận rộn bưng bát đưa vào trong miệng húp một cái, buông bát đặt lên bàn lớn sau đó liền nhảy ra ngoài.

Tuy trong lòng Phổ chưởng quầy thở dài, nhưng cũng biết không thể đắc tội với vị này, trên mặt vội vàng nở nụ cười nghênh đón: "Ôi!!!, cơn gió nào đã thổi Tiểu vương gia tới đây." Nhìn thấy sắc mặt hôm nay của vị tiểu gia này không được dễ chịu cho lắm, ngữ khí càng thêm hết sức cẩn thận.

Diệp Trì liếc hắn một cái, đặt đại mã kim đao lên bàn rồi ngồi xuống, Đắc Lộc ở phía sau vội vàng đưa cây quạt Sái Kim Xuyên tới, Diệp Trì cầm quạt trong tay, quạt hai cái nói với chưởng quỹ: "Đừng nói nhảm nữa, nhanh đem lên cho ta, da lưng ta sắp dính vào bụng rồi này."

Chưởng quỹ vừa đáp lại, chợt nghe từ cửa ra vào truyền đến một giọng nói của nha đầu: "Phổ gia gia." âm thanh này so với con chim họa mi Diệp Trì nuôi hơn một năm kia còn giòn tan hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.