Ký Sự Cướp Nàng Dâu

Chương 40



Lúc Thời Tiêu tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ có hoa văn băng rạn(1), chiếu vào lư hương thanh ngọc đặt trên bàn bên dưới cửa sổ.

(1) Song cửa sổ có hoa văn như băng rạn

Toan Nghê thú(2) đặt trên đỉnh lư hương toả ra mùi xạ hương hoa lan thơm ngát, Thời Tiêu có chút hoảng hốt, lại tưởng rằng nàng đang ở trong khuê phòng trước đây, bàn dài dưới cửa sổ, trên bàn là Toan Nghê thú.

(2) Toan Nghê thú

Nàng trước kia cũng có một lư hương như vậy, là Minh Chương tặng, vì sao tặng, ngược lại không nghĩ ra, Minh Chương thích tặng đồ cho nàng, chỉ cần nhìn thấy thấy thích liền cho người đưa tới cho nàng, nhưng cũng không phải đều là vật quý giá, có cái thậm chí là đồ chơi tre trúc hàng sạp ngoài phố, nhưng lư hương này thì quý giá, Minh Chương nói là hắn trong lúc vô tình nhìn thấy, không tốn nhiều tiền tiền, nói để nàng xông phòng cũng tốt.

Thời Tiêu trong lòng biết rõ lời này không thật, khối Thanh Ngọc lớn hiếm thấy như vậy, huống chi được chạm trổ rất tinh xảo, về sau nhà nàng cháy, đừng nói lư hương, cái gì cũng không giữ được, có lẽ đây cũng là thiên ý.

Nhưng đây là đâu, Thời Tiêu muốn ngồi dậy, mới phát hiện cả người như nhũn ra, đầu cũng có chút chóng mặt, khó khăn mới chống ngưới ngồi dậy, vén chăn lên thấy quần áo trên người mình cũng thay đổi, lập tức bị doạ hết hồn, vừa muốn xuống đất, liền thấy màn trướng cửa bình phong bên kia khép lại, Diệp Trì đi đến, trong tay bưng một bát nóng bốc hơi. Thời Tiêu lập tức nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy hắn, ít nhất không phải rơi vào tay những người xấu kia.

Một đêm này của Diệp tiểu gia phải nói là băng hỏa kết hợp cũng không quá đáng, vốn nửa trước rất tốt, hắn và nàng dâu nhỏ bị vây ở đáy hố, dù cho bầu trời tối đen, nhìn không rõ ràng lắm, nhưng tận đáy lòng mà nói cũng thoả mãn lắn rồi, hắn thật hy vọng có thể ở trong hố đợi cả đời cũng được, nhưng sau nửa đêm lại đổ mưa, mưa giội vợ hắn đến choáng luôn.

Vợ hắn chóng mặt làm tiểu gia sợ hãi, khó khăn lắm mới nhìn trúng được nàng dâu, nếu lỡ có mệnh hệ gì, không phải chỉ là cái hố thôi sao, cũng chẳng quan tâm tới giả bộ nữa, trên miệng hố rủ xuống một nửa dây thừng, nhảy lên, ôm vợ hắn chạy như điên a, chạy so với con thỏ còn nhanh hơn.

Chạy một mạch tới biệt viện Cẩm Thành, biệt viện này của Cẩm Thành là ba năm trước, mua lại từ trong tay của một người Sơn Tây, gia đình người Sơn Tây này xảy ra chuyện, nóng lòng muốn bán ra, tòa nhà lớn như vậy chỉ cần một ngàn lượng bạc.

Lúc Cẩm Thành mời mấy ca đến xem, đang nắng nóng nhưng nơi này lại mát mẻ vô cùng, một là phòng rộng nhà lớn, bố cục rộng rãi, một là y sơn bàng thủy (tức thế đất dựa vào núi và gần sông, biển), cây cối xanh um, khi xây tòa nhà này tốn rất nhiều công sức, bốn người liền hợp lại, xem chỗ này thành biệt viện nghỉ mát, mỗi khi nắng nóng thì tới chỗ này ở lại mười ngày nửa tháng, tha hồ vui chơi thoả thích.

Vì vậy, lúc sửa chữa nơi này, bốn người đều có viện riêng, Diệp Trì thích mấy cây cổ tùng bên ngoài viện này, mát mẻ không nói, lúc có gió còn có thể nghe từng tiếng thông reo, tạo cảm giác như đang ở trên núi, mà viện này rộng rãi thoáng đãng hơn so với nơi khác, có thể thi thố đánh quyền bắn tên, cho nên rất thích nơi này.

Ngày thường có hạ nhân trông nom quản lý, vì vậy Diệp Trì hơn nửa đêm chạy tới cũng không có luống cuống, chỉ có người canh cổng lại không nhận ra được, còn tưởng là con khỉ lấm lem bùn đất từ chỗ nào chạy tới, nghe tiếng nói mới biết là tiểu vương Gia, vội vàng mời đi vào, gọi quản gia.

Phòng ốc đều có sẵn, chỉ là vị trong ngực gia lại không tiện hầu hạ, biệt viện là nơi nghỉ mát dành cho bốn vị gia, do đó không có chuẩn bị nha đầu bà tử, hôm nay trong ngực vị gia này ôm một vị cô nương, đi vào liền la hét muốn chuẩn bị nước ấm, hai vị lúc này một thân nước bùn, rửa sạch thì tiểu vương gia xử lý được, cho dù không mang người hầu hạ thì tự bản thân vị gia này cũng có thể làm được, nhưng chỉ có cô nương này là không thể bảo tiểu vương gia tự mình rửa dùm nàng a.

Nghĩ như vậy, quản gia liền có chút khó xử, chợt nhớ tới bên dưới có một bà tử chuyên làm việc nặng, vội nói: "Trong biệt viện không có nha đầu sai sử, ngược lại bên ngoài có một bà tử, tay chân coi như nhanh nhẹn, nếu không kêu bà ấy đến hầu hạ cô nương tắm gội thay quần áo."

Thật ra theo ý của Diệp tiểu gia, là muốn tự mình tắm gội cho vợ hắn, dù sao vợ hắn lúc này đang bị ngất, nhất định không biết, nhưng lại sợ bản thân mình nhịn không được, đưa cho người khác thì không sao, nhưng đây là tiểu tâm can hắn ngày nhớ đêm mong, lúc không gặp nàng thậm chí còn nghĩ chuyện kia, huống chi người này lại ở ngay trước mặt.

Phải nói rằng, Diệp tiểu gia cũng không làm chuyện không nên làm, cho dù thế nào, đã nhận thức đây là vợ hắn thì đời này đều là vợ hắn, có được gần gũi hay không cũng giống như nhau, nhưng vợ hắn lại không phải như vậy, có thể còn xem trọng danh tiết hơn cả của cải, số mệnh của nàng, hắn thay nàng dâu suy nghĩ, dù sao thời gian còn dài, cũng không cần phải gấp gáp nhất thời.

Nghĩ như vậy, liền bảo bà tử đến hầu hạ Thời Tiêu tắm rửa thay y phục, bận rộn đã xong, trời cũng sáng, bảo quản gia đi gọi lang trung đến xem mạch, nói không có gì đáng ngại, chỉ là thân thể yếu đuối, gặp lạnh, lại bị kinh hãi mới ngất thôi, uống một thang thuốc cho đổ mồ hôi, dưỡng hai ngày liền không có việc gì.

Quản gia sai người tiễn lang trung ra về, thấy giường trong phòng ngủ bị cô nương này chiếm, liền dặn dò người chỉnh đốn đệm giường trong sương phòng, không ngờ tiểu gia lên tiếng: "Không cần chuẩn bị, ta ở giường gạch gian ngoài được rồi, chút nữa còn phải uống thuốc nữa, vạn nhất vợ ta tỉnh, nếu không thấy gia, nói không chừng sẽ sợ đấy."

Quản gia bị những lời này của hắn làm cho sửng sốt, cả buổi cũng không dám trở lại đây, đợi ra khỏi viện còn nói với tiểu bên cạnh tử: "Không nghe nói tiểu vương Gia đón dâu a, sao lại có nàng dâu ở đây, vị này chẳng lẽ chính là tiểu vương phi? Không thể nào! Định thân vương phủ chỉ có một dòng độc đinh là tiểu vương gia như vậy, đón dâu phải linh đình lắm chứ, làm sao có thể tổ chức ỉu xìu như vậy được."

Tiểu tử nói: "Nô tài nhìn cũng không phải giả, có khi nào thấy tiểu vương gia để ý như vậy đâu, đây chính là chủ tử vừa sinh ra đã cẩm y ngọc thực, hôm nay ngược lại bưng trà rót nước hầu hạ người ta, mà còn vui mừng y như nhặt được thỏi vàng, không phải nàng dâu có thể cam tâm tình nguyện hầu hạ như vậy ư, được rồi, quản gia ông đừng có xoắn xuýt những thứ này nữa, dù sao cũng là chuyện của chủ tử, cho dù nàng có phải tiểu vương phi hay không, chúng ta hầu hạ tốt là được rồi."

Quản gia suy nghĩ cũng như thế, mình xoắn xuýt cái này làm cái gì, hầu hạ cho tốt là được, vội vàng dặn dò người nấu thuốc đưa qua, chớ có trì hoãn.

Nói tới Diệp Trì, vợ hắn hôm nay nằm ở trên giường, hắn cam lòng đi ra gian ngoài, ngay từ đầu coi như quy củ ngồi ở mép giường, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào vợ hắn, nhìn sao cũng thấy vừa mắt, sắc mặt gần như trong suốt, hồng nhuận trên môi đã phai chút ít, Diệp Trì nhìn mà đau lòng không thôi.

Nhưng đau lòng xong lại bắt đầu suy nghĩ, không biết cái miệng nhỏ nhắn của vợ hắn có mùi vị gì nhỉ, nếu không thì hắn hôn đại một cái, dù sao thì bây giờ vợ hắn cũng đang bị ngất, trong phòng cũng không có người khác, hắn hôn một cái cũng không ai biết.

Nghĩ như vậy lập tức vô cùng hưng phấn, vừa muốn hôn lại nghĩ nếu đang hôn mà vợ hắn tỉnh lại, hôm nay quan hệ của hai người vừa mới hòa hoãn, nếu để cho nàng biết hắn hôn trộm nàng, nhất định sẽ không để ý tới hắn nữa.

Nghĩ như vậy, đầu vừa đưa tới lại rụt trở về, nhưng tròng mắt lại nhìn chằm chằm vào miệng Thời Tiêu, rất không có tiền đồ nuốt nước miếng, thật sự thèm ăn ghê luôn, đưa tay tới đụng đụng, xúc cảm mềm mại, làm Diệp tiểu gia chúng ta nhịn không nổi nữa, nhanh chóng thò đầu qua, BA~ chụt chụt hôn một cái.

Vừa hôn vào, chưa kịp cảm thụ được mùi vị, chỉ thấy vợ hắn cau mày làm tiểu gia sợ tới mức vèo một cái liền rụt trở về, ai ngờ lui về dùng lực lớn quá lớn nên thu thế không kịp, mông ngồi ngay lên chỗ để chân ngay mép giường, làm đuôi xương cụt của Diệp Trì đau muốn chết.

Trì hoãn hồi lâu sau mới dám ngẩng đầu lên ngó ngó, vợ hắn có vẻ như không có động tĩnh, vừa muốn đứng dậy hôn tiếp một cái, chợt nghe bà tử ngoài cửa sổ nói: "Tiểu vương gia thuốc sắc xong rồi."

Diệp Trì trong lòng nói sớm không tới trễ không tới, lại tới ngay lúc này, tức giận: "chờ bên ngoài đi." Đi ra ngoài bưng thuốc đi vào, vừa vào chỉ thấy Thời Tiêu đã ngồi dậy

Diệp Trì thầm nghĩ nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã bị vợ hắn phát hiện, bưng thuốc đi tới, đặt tại trên bàn nhỏ kế bên giường, ôn nhu hỏi: "thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Thời Tiêu sững sờ nhìn hắn sau nửa ngày mới nói: "Đây là đâu vậy?"

Giọng nói cũng yếu ớt làm Diệp Trì đau lòng quá sức: "Nơi này là biệt viện của Cẩm Thành, chúng ta đang ở nơi của mình, nàng an tâm nằm đi."

Thời Tiêu nhớ Quyên Tử từng đề cập qua, thiếu gia ăn chơi nổi danh kinh thành có một người là công tử Trấn Viễn Hầu phủ, gọi Phong Cẩm Thành, xưng huynh gọi đệ với Diệp Trì, nghĩ chắc là hắn rồi.

Gian phòng sắp xếp ngược lại thanh nhã, thật không giống như tục nhân, chợt nhớ tới cái gì, nhìn Diệp Trì có vài phần bất an nói: "Ai giúp ta đổi quần áo?"

Diệp Trì nhìn nàng sau nửa ngày không có ý tốt nói: " trong biệt viện này cái gì cũng tốt, duy có một thứ không tốt, bởi vì bình thường chỉ có bốn người chúng ta đến đây, cho nên không có chuẩn bị nha đầu bà tử sai sử..." Nói đến đây thì dừng câu chuyện lại.

Thời Tiêu nghe xong khuôn mặt đỏ lên: "Này, này..." cả buổi cuối cùng không nói nổi mấy chữ không biết xấu hổ, nghĩ thầm, chẳng lẽ thật sự là cái thằng này giúp mình đổi quần áo, nhưng còn có tắm rửa chữa, nghĩ như vậy, mặt mũi Thời Tiêu trắng bệch.

Diệp Trì cảm thấy không sai biệt lắm, mới nói: "Cũng may có một bà tử thô sử, liền làm giúp nàng."

Lúc cùng một chỗ vừa rơi xuống, suýt tý nữa đã muốn mạng Thời Tiêu, Thời Tiêu mím môi trừng mắt hắn, biết rõ cái thằng nhãi này ngay từ đầu đã không có lòng tốt, ánh mắt Diệp Trì lại rơi vào bờ môi đang mím chặt của nàng, trong đầu lại nghĩ, vữa nãy hôn lên đó phát hiện ngoại trừ nhớ rõ tư vị đẹp đẽ không thể nói nên lời, nhưng cụ thể là cái gì lại không nghĩ ra, nếu có thể hôn lại một cái thì tốt biết mấy.

Nghĩ như vậy, tròng mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào bờ môi hồng nhuận phơn phớt, trong đầu vô cùng hối hận, biết vậy nên hôn ngay từ lúc đầu, lúc đó nhiều cơ hội tốt như vậy, bây giờ biết biết chừng nào mới có được nữa đây.

Thời Tiêu thấy hắn mở mắt nhìn mình chằm chằm, mặt đỏ lên, tức giận: "Ngươi nhìn cái gì đó?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ hắn vốn trắng nõn, lúc này lại thêm một chút màu đỏ, cộng thêm ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, trắng nõn nà đẹp như thế, nàng vừa hỏi, Diệp tiểu gia không hề nghĩ ngợi liền đáp: "Ta thấy nàng thật xinh đẹp." Một câu nói, khuôn mặt Thời Tiêu đỏ đến tận gáy, liếc hắn một cái, nhưng cũng không biết nên nói hắn cái gì.

Huống chi nói cũng nói vô ích, người này da mặt so với tường thành còn dày hơn, căn bản không biết cái gì gọi là xấu hổ, chợt nhớ tới nàng đã ra ngoài một đêm rồi, người trong nhà nhất định rất sốt ruột, nhất là cha nàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.