Ký Sự Cướp Nàng Dâu

Chương 56



Lão vương phi còn nghĩ hắn đã nói tốt như vậy trước hết phải nhìn một cái, không ngờ lão vương phi vừa dứt lới, lão đại Diệp Trì lắc lắc đầu, khoát tay nói: "Không được, không được, vợ ta da mặt mỏng lắm, không thể gặp người lạ, lỡ lão tổ tông làm vợ ta sợ thì sao."

Lão vương phi giơ tay lên chỉ hắn nói với Thu ma ma: "Ngươi xem tôn tử mà ta thương yêu đi, có nàng dâu ngay cả tổ mẫu cũng ghét bỏ, ngươi xem tổ mẫu là lão yêu quái à, có thể ăn thịt vợ ngươi sao, nếu như ngươi không cho tổ mẫu nhìn, cho dù nàng tốt, tổ mẫu cũng không thể đáp ứng chuyện này."

Nói xong bí mật quan sát vẻ mặt của tiểu tử này, thấy cau mày trừng mắt, dáng vẻ không thương lượng, thầm nghĩ tiểu tử này lại bướng bỉnh nữa rồi, bà không phải không đáp ứng, sẽ xảy ra chuyện gì sao, chẳng bằng trước tiên trì hoãn đã.

Nghĩ đến đây, chuyển đầu đề câu chuyện nói: "Cưới vợ là đại sự, không thể khinh thường, hôm nay mới sáng sớm tổ mẫu đã bị kinh hách, lúc này trên người mệt mỏi vô cùng, ngươi để tổ mẫu nghỉ một chút, ngày mai nói tiếp."

Diệp Trì tuy nóng vội, nhưng cũng không tiện quấy rầy tổ mẫu, suy nghĩ sáng sớm ngày mai tới đây cũng được, liền hậm hực rời đi, hắn chân trước đi, chân sau lão vương phi liền nói: "Thu Nhi ngươi xem tiểu tử này rốt cuộc bị làm sao vậy, ta thấy tinh thần giống như trúng tà ma, nhà ai cưới vợ mà như vậy, cho dù tốt, cũng không vội vã như vậy đâu."

Thu ma ma vội nói: "Lão nô cũng buồn bực, nhiều năm như vậy, thật sự là lần đầu thấy Trì Ca để ý một người như vậy, trước kia mỗi khi nhắc tới cưới vợ liền bực bội, ngược lại đây là tiên nữ gì, lão nô đây trong lòng cũng muốn gặp một lần."

Lão vương phi đột nhiên nói: "Hy vọng đừng là yêu ma quỷ quái gì”. Thu ma ma nhịn không được cười nói: "Lão tổ tông người đây chính là đọc mấy quyển sách không bình thường, hôm nay Thánh Quân trị xuống, ban ngày ban mặt, làm gì có cái gì yêu ma quỷ quái, lão nô nghĩ, Trì Ca từ nhỏ đã là bá vương, có ai quản thúc được hắn đâu, đừng nói vương gia, cho dù thấy Hoàng Thượng, cũng không biết sợ, hôm nay lại như vậy, thật đúng với câu tục ngữ nước chát điểm đậu hũ vỏ quýt dày có móng tay nhọn."

Lão vương phi nghe xong gật gật đầu: "Có lý, nhưng cũng không thể đần độn u mê liền đồng ý hắn như vậy. Gì là được, chứ mê hoặc thần Trí Trì Ca là không được."

Thu ma ma nói: "Lão nô ngược lại có chủ ý này, Trì Ca không nói, lão tổ tông không bằng gọi Đắc Lộc tiểu tử kia đến, hỏi không phải sẽ biết sao."

"Chủ ý này được đó, ngươi đi gọi tiểu tử Đắc Lộc đến đây đi."

Thu ma ma đáp lời, ra khỏi nội viện, chạy ra phía trước, tìm một lần không thấy bóng dáng Đắc Lộc đâu, đang buồn bực, chặn đầu thấy tiểu tử này đang ôm một bao quần áo từ bên ngoài đi vào.

Thu ma ma ho khan một tiếng, Đắc Lộc vừa nhấc mắt thấy là Thu ma ma bên cạnh lão vương phi, vội vàng vui vẻ chạy tới trước hành lễ rồi mới nói: "Ma ma người muốn đi ra ngoài phải không, tiểu nhân sai người chuẩn bị kiệu cho người."

Thu ma ma khoát tay một cái nói: "Ta cũng không đi đâu cả, tìm tiểu tử ngươi mới tìm đến nơi này đấy, lão vương phi gọi ngươi qua hỏi chuyện."

Đắc Lộc vừa nghe xong câu hỏi, hai chân cũng run rẩy, biết rõ chuyện tiểu gia nhà hắn cưới vợ nhất định sẽ ầm ĩ, từ lúc tiểu gia nhà hắn nhìn thấy Thời Gia cô nương ngày đó trở đi lòng liền như quả cân sắt, vì vậy sợ cũng vô dụng.

Cho dù hiểu được đạo lý này, nhưng chuyện đến trước mắt, vẫn nhịn không được sợ hãi, rụt cổ một cái nói: "Ngài châm chước châm chước, ta trước để thứ này lại được không."

Thu ma ma liếc mắt bao quần áo, hừ một tiếng nói: "Vật quan trọng gì mà phải bỏ xuống, mang theo luôn đi." Một câu ngăn chặn ý định tìm viện binh của Đắc Lộc, chỉ có thể đi theo Thu ma ma đến nội viện.

Vừa đến lão trước mặt vương phi, không đợi lão vương phi hỏi, tiểu tử Đắc Lộc trước bịch một tiếng quỳ trên mặt đất tùng tùng dập đầu hai cái nói: "Lão tổ tông người thành toàn cho tiểu gia nhà chúng ta đi! Tiểu gia nhà chúng ta rất thích cô nương kia, không có nàng chỉ sợ không sống được."

Lão vương phi ngược lại cười với hắn, chỉ vào hắn nói: "Ngươi cùng một loại đức hạnh với chủ tử ngươi, ngươi hảo hảo nói cho ta nghe một chút, rốt cuộc là cô nương nhà ai, qua lại như thế nào, nếu có nửa câu giả dối, một gậy đánh đánh chết cho xong."

Đắc Lộc biết không thể gạt được, nhưng cũng không thể kể hết đầu đuôi, liền chọn ra những điều có thể nói, ví dụ như lai lịch Thời Tiêu thế nào, tiểu gia gặp nàng ở đâu, khi nhìn thấy nàng thì có cử chỉ điên rồ ra sao, cả ngày đi theo người ta, mỗi ngày ở ngoài cửa lớn người ta canh chừng, chờ đợi, ngóng trông, bởi vì muốn gặp mặt người ta, chiêu gì cũng sử dụng.

Lão Vương phi nghe xong trừng mắt, sau nửa ngày mới nói: "Nghe lời này của ngươi, nha đầu kia trong lòng không cam tâm tình nguyện đúng không."

Trong lòng Đắc Lộc nói không phải không cam tâm tình nguyện sao, nếu thật là ngươi tình ta nguyện, thì đâu đến nỗi phải hành hạ nhau như thế, tiểu gia nhà hắn sớm đã ôm nàng dâu về rồi, nhưng lời này không thể nói với lão vương phi, đành phải hàm hồ nói: "Cô nương da mặt mỏng, hôn nhân đại sự dù sao cũng phải là phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn, gia nói, trước phải nói với lão vương phi, rồi lại tìm bà mối tới cửa làm mai."

Lão vương phi làm sao không biết tiểu tử này láu cá, nhưng cứ như vậy ngược lại hợp với tâm tư của lão vương phi: "Nghe ra cũng là cô nương nhà đàng hoàng." Quét mắt thấy hắn bóp bao quần áo trong tay, vải thô thanh hoa, trong vương phủ bọn họ chưa từng có bao quần áo như vậy, vừa thấy hắn bảo vệ bao quần áo liền hỏi một câu: "trong bao quần áo này là cái gì thế, lấy ra ta xem một chút."

Trong lòng Đắc Lộc nói sợ cái gì sẽ gặp cái đó, nhưng nghĩ lại, mình giấu cái gì, những thứ này lão vương phi thấy không chừng sẽ tốt hơn, Nghĩ đến đây, hóp lưng lại như mèo đứng dậy đặt bao quần áo trước mặt lão vương phi mở ra.

Vừa mở ra, lão vương phi ngược lại không khỏi ngạc nhiên, thấy bên trong là một bộ quần áo ngũ phúc phủng thọ, kiểu dáng tuy bình thường, đường may cũng không tính là tinh tế, nhưng thêu rất sống động: "Đây là chỗ nào làm? Chẳng lẽ là ngươi hiếu kính nương ngươi?"

Đắc Lộc vội nói: "Nương nô tài nào có phúc như thế." Nói xong liền đem đầu đuôi nói ra, thì ra sau khi Diệp Trì ở đại tạp viện ăn bánh bột ngô, cơ hồ sinh ra tâm lý oán hận, vừa nghĩ tới việc nuốt xuống thứ khó nuốt này, vợ hắn cũng phải ăn, trong lòng liền thấy khó chịu, sợ vợ hắn chịu khổ.

Nghĩ cho ít bạc, nhưng với tính tình của vợ hắn, mua gạo và mì đến còn không chịu nói chi đến việc trực tiếp cho bạc, không chừng lại ầm ĩ, hắn nghĩ tới nghĩ lui liền nãy ra cái ý nghĩ này.

Không phải nàng đang làm mấy việc vụn vặt trong cửa hàng của Phan quả để giúp gia đình sao, hắn dứt khoát mượn lý do này, tuy nói không nỡ để vợ hắn vất vả, nên mới sai Đắc Lộc làm chuyện này, còn sợ Phan quả phụ nhận ra Đắc Lộc, bảo Đắc Lộc đặc biệt tìm người đi dùm, mấy bộ khác đã sớm làm xong rồi, còn bộ này, làm chậm hơn một chút, hôm nay mới cầm về.

Lão vương phi nghe xong, thật không khỏi thở dài, tôn tử hắn tốn không ít tâm tư nhỉ, bà nghe cũng mệt mỏi thay hắn, nếu trong lòng không thật sự thích, thì đâu có như vậy: "Những thứ này đều là nha đầu kia làm?"

Đắc Lộc vội nói: "Quần áo là cửa hàng làm, chỉ có thêu thùa là thủ nghệ của cô nương."

Lão vương phi nhịn không được cầm lấy đưa ra ánh sáng ngoài cửa sổ, quan sát tỉ mỉ, đưa cho Thu ma ma nói: "Ngươi nhìn một cái xem, thật là một nha đầu khéo léo, chẳng trách Trì Ca khoa trương với ta, trông y như thật, châm tuyến này thêu rất tinh tế."

Lão vương phi rốt cuộc vẫn thuộc lớp người già, tuy nói thương yêu tôn tử, đến cùng cũng muốn lấy nàng dâu tài đức vẹn toàn, trước không nói hình dáng như thế nào, một tay châm tuyến tốt như vậy đã lọt vào mắt lão vương phi.

Lão vương phi lườm Đắc Lộc một cái nói: "Tiểu tử ngươi ngược lại tinh ranh, biết lấy lòng chủ tử nhà ngươi, được rồi, ta hôm nay cũng không làm khó ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta, nha đầu kia sống ở đâu rồi ta cho ngươi trở về."

Đắc Lộc nghe xong muốn khóc: "Lão tổ tông ơi, cô nương kia là tâm can bảo bối của tiểu gia nhà chúng ta, chịu không nổi ủy khuất đâu."

Lão vương phi hừ một tiếng: "Chủ tớ các ngươi cùng một giuộc mà."

Thu ma ma đi tới nói: "Lão tổ tông là người nào, còn có thể gấp gáp làm khó dễ một nha đầu tiểu bối sao, bất quá là chủ tử ngươi ép quá, lão tổ tông ở đây thật sự chịu không nổi, muốn nhìn một cái thôi mà, mà chuyện này ngươi cũng giữ kín trong lòng luôn đi nhé, lão tổ tông thăm hỏi nha đầu kia là người trong lòng của chủ tử ngươi, tất nhiên sẽ không làm khó nàng."

Đắc Lộc từ trong nội viện đi ra, trong lòng xoắn xuýt, suy nghĩ chuyện này có nên nói với tiểu gia hay không, không nói, không biết lão vương phi muốn làm cái gì, nói, lão vương phi mới vừa nói với hắn, không cho nói với gia, Đắc Lộc xoắn xuýt cả buổi vẫn nghĩ không ra, dứt khoát không nghĩ, dù sao sớm muộn gì cũng qua được cửa của lão vương phi, muộn không bằng sớm, cứ như vậy đi, nghĩ vậy liền đi về phía nội viện của tiểu gia.

Quay lại chỗ lão Vương phi, Thu ma ma chải tóc cho lão vương phi, nhìn qua tấm gương nói: "Lão tổ tông cải trang như vậy, cũng làm cho nô tài nhớ tới chuyện trước kia, khi đó lúc thánh tổ gia vừa mới vào kinh, người và lão vương gia mang theo chúng nô tỳ ra ngoài đi dạo, cải trang thành dáng vẻ dân chúng bình thường, ai có thể nhận ra là thiết mạo tử vương do Hoàng Thượng thân phong chứ."

Lão Vương phi đưa tay vuốt ve tóc mai thở dài nói: "Thoáng cái đã hơn mười năm trôi qua, nay đã thành lão nhân rồi, không biết lúc nào nhắm mắt buông tay, đi tìm gia lão vương Gia."

Thu ma ma vội nói: "Nhìn lão tổ tông, có chỗ nào già chứ, tằng tôn còn chưa có, đợi Trì Ca cưới nàng dâu sinh tằng tôn, vòng quanh trước mặt người gọi thái thái, trong lòng người vui vẻ biết bao."

Mấy câu nói khiến lão vương phi tinh thần tỉnh táo: "Cũng không phải nha, nàng dâu đã có rồi, tằng tôn của ta cũng không còn xa, đi, hôm nay chủ tớ chúng ta đi nhìn nha đầu kia một cái đi."

Thu ma ma sáng sớm cho người chuẩn bị kiệu mềm, chỉ chờ cải trang xong, chủ tớ hai người từ cửa hông vương phủ đi ra ngoài, nhanh đến phố nhỏ Tỉnh Thủy, xa xa xuống kiệu, đuổi kiệu phu ra kia ngồi chờ, Thu ma ma cùng với lão vương phi đi vào phố nhỏ.

Nhìn thấy cây hòe lớn đầu hẻm, lão vương phi chợt nhớ tới những thứ Đắc Lộc nói, nhịn không được lắc đầu, hai chủ tớ đến trước cửa viện bên trong cùng.

Lão vương phi và Thu ma ma nhẹ gật đầu, Thu ma ma tiến lên gõ cửa, không bao lâu sau, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, sau đó két.. một tiếng, cửa từ bên trong mở một nửa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.