Trong cung Thái hậu, hai vợ chồng Diệp Trì dập đầu tạ ơn, biết bọn họ mệt mỏi, nói đơn giản hai câu nói liền cho bọn họ rời đi, vợ chồng son mới ra cửa cung, Lưu Hải phía sau đuổi tới: "Tiểu vương gia tiểu vương phi chậm một chút, vạn tuế gia ở đây còn có ban thưởng đồ vật."
Thời Tiêu sửng sốt một chút, vô thức nhìn đồ vật trong tay bà tử sau lưng, Thái hậu thưởng vòng tay, Hoàng Thượng cũng thưởng như ý, tại sao lại nhiều ra một phần, thấy Lưu Hải cầm tranh chữ trong tay, nhịn không được muốn cười, thầm nghĩ chẳng lẽ là hoàng thượng là muốn Diệp Trì, phải đọc nhiều sách.
Đợi Lưu Hải trở về, vợ chồng son lên xe, Thời Tiêu nhìn Diệp Trì cười, Diệp Trì thấy nàng như vậy, biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, cười nói: "Nàng được lắm, lại dám chê cười ta, xem ta hôm nay không buông tha cho nàng thế nào." Nói xong mở móng vuốt đến gãi ngứa Thời Tiêu.
Thời Tiêu sợ nhất là ngứa, bị hắn gãi cười khanh khách vài tiếng, vội vàng lên tiếng cầu xin tha thứ, Diệp Trì mới bỏ qua cho nàng, qua một phen cười đùa, khuôn mặt nàng dâu tươi cười hồng nhuận phơn phớt sáng bóng, trong mắt tựa như vũng nước, che ngực nhỏ giọng thở gấp, càng thêm quyến rũ phong tình, Diệp Trì ở đâu nhịn được, ôm lấy vợ hắn liền hôn xuống, nếu không phải Thời Tiêu đẩy hắn ra, không biết còn muốn làm gì đây.
Thời Tiêu cúi đầu thấy xiêm y của mình rối loạn, vội vàng sửa sang lại, liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Cũng không nhìn một chút ở đâu liền hồ đồ, bị người bên ngoài nghe thấy, không biết bị chê cười thế nào đây."
Diệp Trì cười nói: "Yên tâm đi, người của gia cơ trí lắm, ai dám xuyên tạc nói bậy bạ, gia rút đầu lưỡi của hắn, hơn nữa, chúng ta hiện tại là vợ chồng rồi, thân mật một chút ít cũng không sao, chẳng lẽ phải cách xa tám trượng, cũng không phải mộc đầu nhân." Nói xong giơ tranh chữ trong tay lên: "Nàng dâu nàng đoán xem vạn tuế gia thưởng vật gì?"
Thời Tiêu lắc đầu: "Ta sao đoán được chứ, nhưng là thưởng cho huynh, chẳng bằng thưởng một bộ tranh trâu cày, phối hợp với những thứ này thỏa đáng hơn."
Diệp Trì thấy nàng nói: "Đừng cho là tiểu gia nghe không hiểu, nàng nói là Hoàng Thượng thưởng cho tranh chữ tiểu gia là đàn gảy tai trâu à." Thời Tiêu cười nói: "Đây chính là tự huynh nói đấy, chính huynh cũng nhận là trâu, cũng không phải chuyện của ta."
Diệp Trì cắn răng nói: "tiểu gia đây trị không được nàng, tiện nghi cho cái miệng nhỏ nhắn của nàng, đợi trở về xem tiểu gia làm sao thu thập nàng, nàng cũng đừng xin tha thứ, xin tha thứ gia cũng không tha."
Thời Tiêu mặt đỏ lên, nghĩ đến buổi tối hôm qua, khuôn mặt có chút trắng, sợ hắn nhớ tới mấy chuyện kia, vội vàng chỉ chỉ tranh chữ đổi chủ đề: "Huynh nhanh nhìn một cái là cái gì?"
Diệp Trì lại nói: "Không cần mở ra, nhất định là lần trước cho nhạc phụ đại nhân mượn, nghiên sơn minh cân bút giá đồ, chắc là đợi ngày nàng về lại mặt, để cho ta ở trước mặt nhạc phụ đại nhân lấy lòng, ngược lại là Hoàng Thượng hiểu rõ lòng gia, sợ gia dỗ dành cha vợ không tốt, giúp gia hối lộ cha nàng."
Thời Tiêu liếc hắn một cái nói: "Nói bậy bạ gì đó, Hoàng Thượng cửu ngũ chí tôn, cần gì phải hối lộ cha ta, ngược lại là lòng này đối với huynh, huynh phải nhớ kỹ, ngày nào đó cũng đừng đi ra ngoài hồ nháo, có thể giúp hoàng thượng thì giúp Hoàng Thượng, không phải là vì công danh lợi lộc, mà là bởi vì tình cảm của huynh và Hoàng Thượng như vậy cũng tốt."
Diệp Trì chợt tiến đến bên người nàng nói: "Nàng dâu nàng có phải giống lão gia tử cảm thấy ta không có tiền đồ hay không?"
Thời Tiêu bình tĩnh nhìn hắn sau nửa ngày: "Tại sao lại nói không có tiền đồ, Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc, Hối giao phu tế mịch phong hầu(1), nếu như cho phép bản thân ta chỉ mong sao có thể gả cho một người người bình, mặc dù không có vinh hoa hiển quý, phu thê đồng cam cộng khổ, cả đời như vậy cũng tốt, huynh hôm nay là mầm móng độc đinh của Định thân vương phủ, cho dù huynh không muốn, có một số việc cũng phải đi làm, thay Hoàng Thượng phân ưu là trung, hầu hạ dưới gối nghe lời cha mẹ là hiếu, ai cũng không bảo huynh đi lo cho nước lo cho dân, nhưng làm chút chuyện huynh muốn làm, có thể làm chuyện này, không giống như trước kia cả ngày ở bên ngoài ăn không ngồi rồi không có chuyện gì tốt."
Bỗng hối hận đã để chồng đi tòng quân để kiếm phong hầu.
Diệp Trì vươn tay kéo nàng: "Trước đây lúc còn chưa có cưới nàng, gia đã nghĩ đợi sau khi cưới nàng, đi du lịch một phen, cũng nhìn xem cẩm tú giang sơn của Đại Yến chúng ta."
Thời Tiêu nhãn tình sáng lên: "Ta có thể đi không?"
Diệp Trì nhìn nàng như tên trộm nói: "Vậy thì phải xem tâm tình của gia, vợ ta nếu hiểu chuyện, dỗ dành gia vui vẻ, dẫn theo cũng được."
Thời Tiêu trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng nhỏ giọng nói: "Thế nhưng là chỗ cha mẹ..." Diệp Trì nói: "có cái gì khó đâu, chỉ cần vợ ta không chịu thua kém, sinh cho bọn họ một tôn tử mập mạp, bọn họ có cháu rồi, đâu còn quản chúng ta đi đâu."
Thời Tiêu xấu hổ là, quay đầu không để ý hắn, Diệp Trì sáp đến nói: "Gia không có nói sai, nàng xấu hổ cái gì." Thời Tiêu dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ, đỡ phải nghe hắn nói những thứ không có giới hạn này.
Nhưng cũng không khỏi nghĩ, nếu như quả thật có một ngày, có thể đi ra ngoài một chút, sẽ là quang cảnh như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc ngủ mất, Diệp Trì thấy nàng ngủ rồi, biết ngày hôm qua nàng mệt muốn chết, đau lòng sờ soạng mặt nàng, cho nàng dựa vào lòng ngực của mình, thấp giọng dặn dò Đắc Lộc bên ngoài bảo xe ngựa chạy chậm lại một chút.
Đắc Lộc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy ở cửa cung, nhìn thấy Trạng Nguyên Lang, da đầu Đắc Lộc cũng phát nổ, tiểu gia nhà hắn đời này không có kiêng kị ai, duy nhất Hứa Minh Chương, đây chính là tình địch của tiểu gia, hôm nay tiểu vương phi cũng lấy về nhà rồi, nhưng cũng không biết trong đầu có còn nhớ thương nghĩ tới Trạng Nguyên Lang không, đây đã thành tâm bệnh của tiểu gia nhà hắn, cho nên vừa gặp mặt liền thấy không tốt.
Suýt chút nữa đã cãi nhau, thành thật mà nói, cũng là do tiểu gia quá yêu tiểu vương phi, vì quá yêu nên chỉ mong sao trong lòng tiểu vương phi chỉ có mình tiểu gia nhà hắn, mà trước đó tiểu vương phi và Hứa Minh Chương lại có một đoạn tình cảm như vậy, tách ra cũng không phải nguyên nhân của hai người, trong lòng có thể không nhớ thương sao, tục ngũ nói thế nào nhỉ, không đạt được mới là tốt nhất, nếu như tiểu gia không đi theo giành lấy, tiểu vương phi gả cho Trạng Nguyên Lang, thường xuyên qua lại qua vài năm, không chừng cũng liền có chuyện như vậy, nhưng lúc này một khi không thành, có thể sẽ khắc cốt ghi tâm, người này a, nếu như có ý muốn nhớ một người, cho dù ngươi là thần tiên cũng bó tay.
Theo Đắc Lộc, tiểu gia giống như trước kia tốt hơn nhiều, chẳng cần quan tâm trong lòng nàng nhớ thương ai, dù sao người cũng là của ngươi, bảo Trạng Nguyên Lang đứng qua một bên nhìn đi, ngươi sống càng thoải mái, Trạng Nguyên Lang một bên càng nhìn càng khó chịu, nếu như ngươi cãi nhau, trong lòng Trạng Nguyên Lang không phải sẽ hả giận sao, cho nên nói, tiểu gia nhà hắn chuyện gì cũng rất khôn khéo, chỉ có gặp gỡ tiểu vương phi liền ngu ngốc.
Nhưng, cái này gọi là không phải oan gia không đụng đầu, vừa nãy nhìn ý tứ ở bên ngoài cửa cung, vợ chồng son vừa định cãi nhau, không ngờ lúc từ trong cung đi ra, bộ dáng dường như tốt hơn, không phải oan gia là cái gì.
Mắt nhìn đã đến trước cửa phủ, Đắc Lộc vội vàng nhỏ giọng nói, một lát sau mới nghe thấy tiểu gia nhà hắn nói: "Bảo xe ngừng ở cửa hông."
Đắc Lộc gãi gãi đầu, trong lòng nói đại môn không vào, làm cái gì lại phải đi cửa hông, chờ xe dừng ở cửa hông, thấy tiểu gia nhà hắn ôm tiểu vương phi xuống, Đắc Lộc mới hiểu được, cửa hông cách viện của gia gần, cũng ít người ra vào, gia liền ôm tiểu vương phi trở về, cũng không người nào biết, nhưng, đây cũng không giống tính tình của tiểu gia nhà bọn họ, tiểu gia nhà bọn họ sợ cái gì a, hôm nay cưới nàng dâu ngược lại lo trước lo sau rồi.
Suy nghĩ không thông, khuya về nhà liền hỏi nương hắn học tập, mẫu thân hắn chỉ trán hắn một chút nói: "Uổng công ngươi cả ngày ở bên cạnh gia hầu hạ đến giờ, ngay cả chút tâm tư ấy cũng nghĩ không ra, tiểu gia chúng ta tất nhiên là không sợ trời không sợ đất, nhưng tiểu vương phi dù sao cũng là nàng dâu mới vào cửa, mới qua ngày đã để tiểu gia ôm như vậy vào phủ, không biết người phía dưới sẽ nói như thế nào, truyền tới tai lão Vương phi Vương Phi, sẽ nghĩ tân nương tử như thế nào, ngược lại là tiểu gia chúng ta chu đáo, cũng thấy được gia rất thương nàng dâu." Đắc Lộc giờ mới hiểu được, nhưng tiểu vương phi mà thức dậy, nhất định sẽ giật mình.
Đắc Lộc thật sự đoán đúng, Thời Tiêu vốn không muốn ngủ, nhưng không ngờ lại ngủ mất, còn ngủ say như chết, đợi nàng tỉnh lại, phát hiện sớm đã không còn trên xe ngựa, mà ở trong phòng đã đốt đèn, vội vàng ngồi dậy, sợ là không ổn rồi, những lúc như vậy, không đi vấn an lão Vương phi Vương Phi, sẽ mất cấp bậc lễ nghĩa, trưởng bối sẽ nghĩ về nàng như thế nào.
Thấy Diệp Trì đi vào, nhịn không được oán trách: "Tại sao không gọi ta, những lúc như vậy, sao mà tốt được." nước mắt nhanh chóng đảo trong hốc mắt, dáng vẻ động lòng người kia thương không chịu nổi.
Diệp Trì tới đỡ nàng nói: "Nàng đừng vội, Thu ma ma sáng sớm đã tới, nói cả ngày hôm nay chúng ta cũng mệt rồi, thân thể nàng lại yếu, tối hôm nay bảo chúng ta tự ăn trong phòng, không cần đi qua, lão Vương phi hôm qua vất vả hết một ngày, hôm nay cũng mệt lắm rồi, cũng muốn ngủ sớm một chút, chúng ta đi ngược lại làm phiền lão nhân gia bà."
Thời Tiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Diệp Trì tìm khăn lau mắt cho nàng, không khỏi nói: "Đại sự gì mà gấp thành như vậy, nàng chỉ cần nghĩ, có vi phu chống đỡ cho nàng, chuyện gì cũng không cần sợ."
Trong lòng Thời Tiêu ấm áp, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn đã thay đổi quần áo, cúi đầu nhìn xiêm y của mình cũng thay đổi, nhăn nhó hỏi một câu: "Ai đổi quần áo vậy?"
Diệp Trì xùy một tiếng vui vẻ: "Nàng dâu chúng ta là phu thê, nàng còn sợ gia chiếm được tiện nghi của nàng sao." Thời Tiêu có chút không được tự nhiên: "Vậy. Cũng không phải, chính là cảm giác không được tốt."
Diệp Trì thở dài: "Yên tâm đi, là bà tử đổi cho nàng, gia ngược lại muốn đổi cho nàng, vừa về đến thì bị lão gia tử gọi vào thư phòng, nói chuyện Cáp Lộc Tán tháng sau đến kinh thành tuế cống, nàng nói lão gia tử chúng ta có kì lạ không, cho dù chuyện gấp, cũng đâu cần phải sốt ruột như vậy, cũng không biết thông cảm cho ta hôm qua vừa cưới nàng dâu, nhưng lão gia tử chúng ta cũng nói, nếu chúng ta cảm thấy trong phủ ầm ĩ, đi biệt viện ở hai ngày cũng được, bây giờ trời thu còn chưa lạnh, trong biệt viện còn có thể ở được, vì vậy, lão gia tử liền nói với ta, chờ nàng ngày thứ ba lại mặt, chúng ta trực tiếp từ nhà nàng đi biệt viện ở lại mấy ngày, đợi Cáp Lộc Tán vào kinh, chúng ta trở lại nàng nói có được hay không?"
Thời Tiêu đương nhiên cảm thấy được, mặc dù lão Vương phi Vương Phi Vương Gia đối với nàng không kém, nhưng trong vương phủ quy củ lớn, động một tý đều phải để ý, nàng lại là tân nương tử mới đến, vạn nhất làm sai ở chỗ nào thì làm sao bây giờ, tuy nói sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nhưng muộn vài ngày cũng là tốt, huống chi, nếu như đi biệt viện, Quyên Tử có thể đi cùng nàng.
Càng nghĩ càng cao hứng, ngẩng đầu thấy Diệp Trì đang nhìn mình, dáng vẻ gấp gáp đợi khen ngợi, không khỏi nhớ đến lúc trước khi hắn tu sửa phòng ốc cho đại tạp viện, mặc dù tính tình của hắn có chút nóng nẩy, nhưng chí tình chí nghĩa, mặc kệ đối với người bên ngoài như thế nào, đối với nàng thì thật sự là rất tốt.
Nghĩ đến đây lòng không khỏi lên, liền nói với hắn: "Cảm ơn huynh."
Diệp Trì không vui, một chút ôm lấy nàng: "Cảm ơn như vậy gia không chịu, phải hôn mới được." Nói xong nghiêng đầu đưa mặt, Thời Tiêu đỏ bừng cả mặt, vội đẩy hắn: "Đừng náo, cẩn thận hạ nhân đi vào nhìn thấy."
Diệp Trì hì hì cười cười: "Nàng dâu yên tâm, bảo đảm nghe thấy được cũng làm như không nghe thấy, nàng muốn nếu như không hôn gia, gia có thể hôn nàng a..." Nói xong mở miệng rộng bu lại, Thời Tiêu vội vươn tay che miệng của hắn: "huynh mà ồn ào nữa, ta giận đó." Mặc dù nói như vậy, nhưng cũng lướt nhẹ qua hôn Diệp Trì một cái, sau đó nhanh chóng đẩy hắn ra, chạy vào trong phòng.
Lần này Diệp Trì tự nguyện chịu thiệt, vốn ở bên ngoài phòng, có một số việc không thể phát huy, nếu như đi vào bên trong phòng ngủ, vậy thì oán không đến hắn, nhưng phòng ngủ không phải là chỗ ngủ sao, vợ hắn nếu như chạy vào, nhất định là mệt lắm rồi, vậy trước tiên ngủ một giấc rồi dậy ăn cơm cũng còn kịp.
Bước chân đi vào theo, hai bà tử quản sự thấy vợ chồng son đi vào buồng trong, liếc nhau, âm thầm buồn cười, trong lòng nói là tân hôn yến, nhất thời không thể tách ra lúc này đi vào phòng ngủ còn có thể có chuyện gì, lại không biết thân thể kia của tiểu vương phi có thể chịu đựng được không, dặn dò chuẩn bị nước nóng, hai người ở bên ngoài cửa sổ chờ đợi.
Nghe thấy bên trong mơ hồ vang lên tiếng, tiểu vương phi nói: "Buổi sáng huynh đồng ý rồi mà, sao không giữ lời?" Tiếp đó lại là một hồi tiếng ma sát xột xoạt, lại nghe tiểu vương gia nói: "Ta đồng ý nàng không lăn qua lăn lại hồi nào, ta nói là không giằng co giống như buổi tối hôm qua thôi mà..." Tiếp đó lại là một hồi âm thanh, tiểu vương gia nói: "Nàng dâu nàng cho ta vào đi..." Sau đó lại là một hồi âm thanh mềm mại, lời kia nói ra, hai bà tử ở bên ngoài nhìn nhau, thầm nghĩ thực thiệt thòi cho tiểu vương gia bọn họ mở miệng nói ra, hai lão bà tử các bà nghe cũng xấu hổ.
Nhưng nghĩ nam nhân lên giường đều không giống nhau, đừng nhìn ngày thường tiểu vương gia thương nàng dâu, đến lúc thật sự làm, cũng bất chấp hết, cho dù bình thường thương yêu bao nhiêu, lúc lên giường lại càng giày vò dữ tợn bấy nhiêu.
Thời Tiêu vốn muốn né tránh hắn, đi vào buồng trong nhìn lên thấy hỉ giường, nhớ tới đêm qua, nhịn không được có chút sợ, xoay người lại vừa muốn đi ra, nhưng đâu có kịp, vừa vặn bị Diệp Trì chặn đi vào.
Thời Tiêu thấy dáng vẻ hắn lúc này rõ ràng không có hảo ý, không khỏi nói: "Huynh muốn làm cái gì?" Nhóc con này càng khơi gợi lên ý xấu của Diệp tiểu gia, khẽ vươn tay bế nàng lên: "Còn có thể làm cái gì, vừa nãy trên xe, gia vẫn khó chịu, lúc này nên để gia hảo hảo hôn cho đã đi."
Ôm Thời Tiêu lăn vào giữa giường, nếu bàn về thủ đoạn, Thời Tiêu căn bản nhìn chưa đủ, luận xấu, Thời Tiêu càng là thúc ngựa cũng đuổi không kịp, luận khí lực, vậy thì càng không cần phải nói, vì vậy, chỉ cần Diệp tiểu gia rắp tâm muốn làm chuyện gì, Thời Tiêu cũng chỉ có thể tắm rửa sạch sẽ nằm chờ thôi.
Một phen này thật sự giằng co hết một canh giờ, Diệp tiểu gia mới bỏ qua cho Thời Tiêu, nếu không phải nhớ tới vợ hắn thân thể yếu đuối, Diệp tiểu gia hận không thể giày vò cho đến sáng sớm mai mới thỏa.
Nhưng ngẫm lại, chuyện gì cũng phải có kế hoạch lâu dài, lại hôm nay tuy thống khoái, sáng mai vợ hắn buồn bực, không cho hắn gần gũi, thì biết làm sao bây giờ, mặc dù như vậy, cũng không biết phải nói bao nhiêu lời xin lỗi, mới dỗ dành được vợ hắn ăn cơm.
Ban đêm lại nằm xuống, khi Diệp Trì sáp tới, Thời Tiêu cho là hắn muốn làm chuyện xấu, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hai cái tay nhỏ bé không ngừng đẩy hắn, Diệp Trì ôm nàng vào trong lòng ngực của mình: " ta không làm, chỉ ôm vợ ta ngủ thôi." Thời Tiêu ở trong lòng ngực của hắn cứng ngắc trong chốc lát, đợi nghe thấy tiếng ngáy đều đặn mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy quả thật ngủ say, mới thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, chỉ một lát sau cũng ngủ mất. Đợi nàng ngủ rồi, Diệp Trì mở mắt ra, cúi đầu hôn vợ hắn một hơi, mới một lần nữa nhắm mắt lại ngủ.
Chuyển hôm khác, Thời Tiêu không dám sai quy củ, sáng sớm lôi Diệp Trì đi vào trong viện của lão Vương phi thỉnh an lão Vương phi Vương Phi, cùng ăn cơm sáng, sau khi dùng cơm xong lão Vương phi cũng không nghỉ sớm, liền dặn dò các nàng đừng về, vợ chồng son liền đến trúc viện.
Vừa đến Trúc viên, Đắc Lộc chạy vào nói, Phong nhị gia đến, Diệp Trì nhìn mẫu thân hắn, lại nhìn vợ hắn, thật khó xử.
Vương Phi thấy dáng vẻ hắn như vậy, tức giận: “Sợ ta ăn thịt nàng dâu ngươi hả, đi chết đi, lúc này trời còn sớm, vừa vặn cùng vợ ngươi đi dạo trong vườn, chờ ngươi về ăn cơm."
Diệp Trì nhìn vợ hắn, thấy Thời Tiêu khẽ gật đầu, Diệp Trì lúc này mới đi, vợ chồng son lúc này mặt mày ủ dột rơi vào trong mắt Vương Phi, Vương Phi nhịn không được bật cười, kéo tay Thời Tiêu nói: "Trì ca từ lúc sinh ra đến nay chính là tính tình bá vương, ai nói cũng không nghe, làm ta buồn muốn chết, nghĩ đến bá vương như vậy, sau này sẽ thế nào, không ngờ lại có con khắc tinh nó như vậy, người bên ngoài nói hắn không nghe đâu, nhưng chỉ cần con nói câu nào, ngược lại cái gì cũng đều nghe hết."
Thời Tiêu nghe xong lời này bất giác có chút lo lắng không yên, thầm nghĩ, chẳng lẽ là Diệp Trì vừa đi, bà bà sẽ làm khó mình, dường như biết rõ tâm tư của nàng, Vương Phi nói: "con đừng suy nghĩ nhiều, mẹ chồng nàng dâu, nhà chúng ta không có nhiều chuyện như vậy, nương tán gẫu với con thôi."
Nói xong đứng lên kéo tay nàng đi ra, Thời Tiêu vẫn chưa đi qua vườn của Vương Phủ, nhưng sớm nghe người ta nói hoa viên của Vương Phủ chỉnh đốn rất khác biệt, còn là năm đó lão Định Thân Vương tìm thợ thủ công phía nam, Thánh Tổ gia năm ấy còn khen mấy câu, Tiểu Giang Nam.
Đi theo Vương Phi chậm rãi đi dạo tới phía trước, tuy đã vào thu, nhưng cũng không thấy chút màu sắc tiêu điều nào, đình đài lầu các xây dựng chung quanh hồ nước đan xen hợp lí, hành lang gấp khúc uốn lượn, tường quét vôi trắng ngói xanh, làm Thời Tiêu có chút nhớ tình cảnh quê nhà.
Vương Phi nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng mặt mày sâu xa, nhớ tới nàng vốn là người phía nam, nhìn vườn này chắc là khơi gợi tâm tư, liền vỗ tay nàng, chỉ chỉ cây quế ở phía tây nói: "Đây là Trì Ca mấy ngày hôm trước mới dời tới, trước kia cũng có một gốc, lúc Trì Ca bốn tuổi nói cản đường hắn, gọi người chặt mất, cha chồng con tức giận, đụng tới roi da liền không biết nặng nhẹ, Trì Ca cũng bướng bỉnh, đừng nhìn hài tử mới bốn tuổi, thật sự không nói tiếng nào, không chịu nổi hôn mê trên mặt đất, giống như để cho lão tử hắn đánh chết chúng ta cũng không biết, qua rồi ngẫm lại vẫn còn sợ, lần kia qua đi, Vương Gia mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thật sự rất hối hận, từ lúc đó, cho dù có tức giận cũng không đánh Trì Ca một lần nào nữa, mà hắn càng ngày càng bá đạo, cũng may hắn nghe lời của con, hôm nay hai mẹ con chúng ta cũng không cần khách khí như người ngoài, nương có chuyện muốn nói thẳng với con, nhà chúng ta con cũng biết, tuy nói ta với công công con không có nhìn vào huyết thống, suy cho cùng vẫn có nhiều người nhìn chằm chằm vào việc hôn nhân của Trì Ca như vậy, nhưng hắn muốn cưới con, lúc đầu tất nhiên là phải ồn ào một trận, con có biết Trì Ca nói như thế nào không?"
Thời Tiêu cũng có chút tò mò, Vương Phi nhìn nàng cười một tiếng nói: "Trì Ca nói, chúng ta nếu không cho con vào cửa, hắn liền ra khỏi tộc, đến Thời Gia làm con rể."
Thời Tiêu ngạc nhiên, Vương Phi thở dài nói: "Nhưng làm cha chồng con tức giận lắm, nhưng cũng không có cách nào với hắn, về sau lão Vương phi mới đi nhìn con, cuối cùng thành toàn hôn sự cho các con, nếu không phải hỗn tiểu tử này thiệt tình thích, làm sao có thể gây ra những chuyện chê cười này, lúc trước khi con còn chưa vào cửa, trong lòng ta còn có mấy phần khó chịu, đến hôm qua gặp con, mới có cảm thấy tốt, con cũng không cần sợ, con là nàng dâu của Trì Ca, thì cũng giống như khuê nữ của ta, có chuyện gì cứ nói với ta, là duyên phận hai mẹ con chúng ta, ta với công công con cũng không trông mong gì, chỉ mong hai người các con có thể sống tốt, mấy chuyện trước kia, nên cho qua hết đi."
Mẹ chồng nàng dâu hai người đi qua cầu Ngọc Đái, Vương Phi chỉ chỉ vài gốc hoa cúc bên kia: "Chỗ nào vốn có cái đình, là cha chồng con mời Trạng Nguyên Lang đặt tên, không biết làm sao lại chướng mắt Trì Ca, trước khi con về đây đã bắt người ta phá đi, bằng không thì ở đây vẫn còn cái đình, cha chồng con thấy trụi lủi khó coi, đành phải cho người ta dời đến vài gốc hoa cúc, lúc trước không phát hiện, lúc này hoa nở, chiếu xuống làn nước ngược cũng thấy phong nhã, hiển nhiên hoa nhập vào mắt, còn con thấy thế nào."
Đang nói, chỉ thấy Diệp Trì từ bên kia vội vàng chạy tới, nhìn hoa cúc bên kia mà liếc vợ hắn một cái, thấy sắc mặt vợ hắn rất tốt, không giống bị ủy khuất mới thầm nhẹ nhàng thở ra.
Vương Phi thấy dáng vẻ đau lòng nàng dâu của hắn, trước có chút khó chịu, sau lại nghĩ, nếu không phải trong lòng hắn thích như thế, như thế nào sẽ như vậy, chỉ cần hai người bọn họ tốt, bà là nương hắn còn cầu cái gì nữa, nghĩ đến đây ngược lại lại thấy thoải mái.
Vợ chồng son cùng Vương Phi ăn cơm xong mới dắt tay đi ra, khi đi ngang qua vườn, đi đến lên cầu Ngọc Đái, Thời Tiêu bỗng nhiên dừng lại hỏi hắn: "Nương nói chỗ này vốn có cái đình lại bị huynh phá đi?"
Trước kia gặp cái gì có liên quan đến Hứa Minh Chương, vợ hắn tránh còn không kịp, hôm nay sao lại hỏi hắn, thật ra, Thời Tiêu cũng là hôm nay mới suy nghĩ cẩn thận, sở dĩ nhắc tới Minh Chương là Diệp Trì liền buồn bực, đó là bởi vì hắn cảm giác trong lòng nàng nghĩ đến Minh Chương, nàng càng lảng tránh, hắn càng sẽ nghĩ như vậy, nếu như nàng thẳng thắn vô tư chút ít, nói rõ ràng với hắn, có lẽ so với lảng tránh thì tốt hơn.
Có ý nghĩ này, hỏi như vậy cũng không kỳ quái, Diệp Trì nhìn Thời Tiêu cẩn thận nói: "Nàng dâu, nàng muốn nói cái gì?"
Thời Tiêu nói: "Mặc kệ trước kia ta định hôn với ai, hôm nay ta gả cho huynh, sẽ là vợ của huynh, cùng người bên ngoài không liên quan, dùng lời của huynh nói, cho dù ta chết cũng là người của Diệp gia các huynh, vốn ta cũng muốn quên chuyện quá khứ đi, nhưng huynh lúc nào cũng nhắc nhở ta, huynh là muốn cho ta đời này cũng không quên được Minh Chương sao?"
"Nàng dám? Ta không cho nàng nghĩ đến hắn." lông mày Diệp tiểu gia đều dựng đứng cả lên.
Thời Tiêu thở dài: "Đã như vậy, chúng ta đừng có để ý tới người kia nữa."
Diệp Trì trừng mắt nhìn: "Nàng dâu, ý của nàng là sao, không phải trong lòng nàng yêu ta rồi chứ?"
Thời Tiêu mặt đỏ lên, liếc hắn một cái: "Ta không có nói như vậy." Nói xong bước nhanh qua cầu Ngọc Đái đi lên phía trước, Diệp Trì đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát mới bừng tỉnh đại ngộ.
Tuy nói sắc trời tối xuống, nhưng hắn lại cảm thấy trước mắt mình xuân về hoa nở ánh mặt trời rực rỡ, vui thích xuống cầu đuổi theo: "Nàng dâu, ta biết nàng chính là ý này, nàng nói nàng yêu ta rồi có phải hay không, phải hay không..." Giọng nói càng lúc càng xa, cùng với Thu Cúc đong đưa bên cạnh, lại có một phen thanh nhã khác.