Ký Sự Hậu Cung

Chương 147



Suy nghĩ tất cả mọi chuyện xong, sắc mặt Cảnh Đế lạnh xuống, mở miệng gọi: “Lai Hỷ.”

“Có nô tài.”

“Hầu hạ trẫm thay y phục.”

Phó Cẩn Dao nhìn thấy thái độ lạnh như băng của Cảnh Đế, vội vàng cố gắng cứu vãn: “Hoàng thượng, không biết là nô tỳ làm người không vui lúc nào, xi người đừng như vậy, người cứ phạt nô tỳ đi.”

Lai Hỷ bước vào, thấy Huệ phi đứng ở một bên mà chủ tử của hắn quần áo không chỉnh tề đứng ở một bên khác.

Hắn vội vàng đi qua chỉnh sửa lại y phục cho Cảnh Đế.

Phó Cẩn Dao thấy Cảnh Đế không hề lay động thì đã biết là mình đã phạm vào kiêng kị của hắn.

Nàng ta vội vàng quỳ xuống nhưng Cảnh Đế không hề nhìn nàng ta một cái.

“Khởi giá hồi cung.”

Người bên ngoài không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Cảnh Đế vốn định ở lại Trúc Hiên nhưng hiện tại lại rời đi, nhất định là do Huệ Phi chọc giận Cảnh Đế.

Những người không thích Huệ Phi nhận được tin tức này thì đều âm thầm vui vẻ.

Người bên ngoài đều nhận được tin tức này, Tịch Nguyệt cung không ngoại lệ.

Nhưng mà nàng chỉ khựng lại một chút rồi cũng không để tâm. Hoàng thượng lâm hạnh ai hay không lâm hạnh ai đâu phải chuyện mà những người như nàng có thể quản chứ? Nàng chỉ cần an phận sống tốt những ngày tháng của mình là được rồi.

Hiện tại chính là thời điểm Thẩm gia là cái cây to đón gió, nàng vẫn cần cẩn thận hơn mới tốt.

“Chủ tử, Lai Hỷ công công tới đây.”

Thẩm Tịch Nguyệt chuẩn bị đi nghỉ ngơi lại nghe thấy Qủa Nhi bước vào thông báo.

Tịch Nguyệt vội vàng khoác áo ngoài vào.

Không bao lâu sau thì Lai Hỷ công công bước vào.

“Nô tài tham kiến Qúy phi nương nương.”

“Lai Hỷ công công muộn như thế này rồi còn tới đây là có việc gì sao?”

“Bẩm nương nương, đúng là như vậy, Hoàng Thượng sai nô tàu tới báo cho nương nương rằng ngày mai sẽ truyền người nhà của nương nương tiến cung. Nếu như ngày mai nương nương có việc gì khác thì có thể báo Hoàng Thượng hoãn chuyện này lại.

Niềm vui luôn tới một cách bất ngờ như vậy, Tịch Nguyệt đương nhiên là vô cùng vui mừng.

“Đa tạ công công đã tới đây một chuyến.”

Cẩm Tâm hiểu ý đưa một hà bao đựng tiền qua.

Lai Hỷ cũng không làm bộ, có tiền không nhận mới là lạ, hắn nói thêm vài câu cát tường rồi vội vàng rời đi.

Khi Lai Hỷ vừa muốn ra khỏi cửa thì Tịch Nguyệt mở miệng gọi lại: “Lai Hỷ công công đợi một chút.

Lai Hỷ vừa nghe thì khóe miệng hơi cong lên.

“Hoàng Thượng ở một mình ở Tuyên Minh Điện sao?”

Vừa nghe thấy như vậy thì nụ cười của Lai Hỷ không thể che dầu được nữa, trả lời: “Đúng là như vậy! Nương nương muốn tới đó sao?”

Tịch Nguyệt thấy Lai Hỷ tươi cười thì lập tức hiểu rõ, gật đầu.

Vừa mới truyền ra tin tức Huệ Phi thị tẩm không thành, Hoàng Thượng tức giận bỏ đi, tối khuya Hoàng Thượng lại cho Lai Hỷ đến nói những lời này, quả thực là có thể dễ dàng đoán được tâm tư của Cảnh Đế!

Tịch Nguyệt ngồi trước gương, nàng đã tẩy trang chuẩn bị đi ngủ nhưng bây giờ như vậy thì lại phải trang điểm một lượt.

Ngồi trước gương đồng được viền tơ vàng xung quanh, gương mặt không chút son phấn lại vô cùng trong sáng thuần khiết.

Có lẽ là được người "yêu thương" nhiều hơn cho nên Tịch Nguyệt nhìn hình ảnh của mình trong gương, da thịt vẫn đầy đặn trắng nõn như cũ nhưng vẻ quyến rũ giữa đôi lông mày lại vô cùng rõ ràng.

Vốn dĩ giữa đôi lông mày của nàng đã có nét quyến rũ nhưng hiện tại lại càng ngày càng rõ ràng hơn.

Lại nhìn một đôi mày liễu cong cong, cánh múi nhỏ mà cao, đôi môi anh đào nhỏ nhắn mềm mại. Tuy không thể so với những mỹ nữ trong kinh thành nhưng cũng là một tiểu giai nhân.

Hơi ngửa đầu lên nhìn Hạnh Nhi ở phía sau nàng đang chuẩn bị trang điểm cho nàng, nói: “Hôm nay không cần trang điểm, ngươi chỉ cần vấn tóc của bản cung lên mà thôi, dùng chiếc lược nhỏ bằng ngọc bích cài lên, lại thêm một chiếc trâm san hô là được.”

“Chủ tử, như vậy không có màu sắc gì nổi bật, có chút không tốt đâu?”

Hạnh Nhi có điều lo lắng của mình, hiện tại nhìn chủ tử như thế này cũng không có gì không tốt nhưng mà nếu như không trang điểm thì Hoàng Thượng có thể cảm thấy không trang trọng hay không đây? Ngày trước thì không nói làm gì nhưng hôm này Hoàng Thượng mới từ Trúc Hiên bỏ đi, có lẽ cũng kìm nén giận dữ, nếu như chủ tử lại không trang điểm thật tốt khiến người vui vẻ thì có thể bị giận cá chém thớt hay không?

Tịch Nguyệt nhìn dáng vẻ lo lắng của Hạnh Nhi, cười.

“Không sao đâu, bọn họ lúc nào cũng trang điểm xinh đẹp bức người, bản cung lại càng muốn kiếm tẩu thiên phong (*) hơn nữa giữa đôi lông mày của bản cung đã có nét quyến rũ, như bây giờ thì giữa nét ngây thơ lại có một tia quyến rũ, có lẽ Hoàng Thượng sẽ càng thích hơn”

(*) Kiếm tẩu thiên phong: ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

Thực ra những điều này Tịch Nguyệt cũng chỉ nói bừa mà thôi, chẳng qua là nàng lười trang điểm lại cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt cho nên mới nói như vậy. Nếu không thì mấy cung nữ này phải trang điểm cho nàng đến mức vô cùng xinh đẹp mới bằng lòng để cho nàng ra ngoài.

Qủa nhiên nghe thấy chủ tử nói như vậy thì Hạnh Nhi vội vàng gật đầu, dựa theo yêu cầu của nàng vấn tóc lên. Da của Tịch Nguyệt rất trắng, không chỉ riêng hai má mà cơ thể cũng như vậy, nhìn qua giống như men sứ tốt nhất.

Mái tóc đen nhánh buộc lên càng làm nổi bật cần cổ trắng nõn.

Vẻ mặt Tịch Nguyệt trong sáng thuần khiết nhưng lại mặc một thân y phục màu đỏ thẫm. Như vậy mà lại không khiến cho người ta có cảm giác đột ngột, giống như nàng vốn là một đóa hoa phú quý diễm lệ ở nhân gian như vậy.

Nở một nụ cười yếu ớt, Tịch Nguyệt cũng hiểu được tối nay Cảnh Đế tức giận bỏ đi từ chỗ của Phó Cẩn Dao mà nàng lại ăn mặc trang điểm đi qua lấy lòng. Không cần đến ngày mai, chỉ cần tối nay thôi thì Phó Cẩn Dao cũng đã hận nàng thấu xương.

Nhưng mà, như vậy thì sao chứ, Tịch Nguyệt bất giác ngẩng đầu kiêu ngạo.

Cảnh Đế sai Lai Hỷ tới nói cho nàng những điều này vốn là có tâm tư muốn nàng đến đó tạ ơn, nếu như nàng không đi thì Cảnh Đế sẽ không vui.

So với sự tức giận của Huệ Phi thì nàng càng để ý đến chuyện Cảnh Đế không vui hơn.

Huống chi, cho dù nàng không đi thì Huệ Phi cũng vẫn căm hận nàng, không thích nàng.

Nàng hiểu rất rõ đi con đường nào là tốt nhất cho mình.

Thỉnh an xong, nàng bước vào nội thất.

Lúc này Cảnh Đế đang ngâm mình trong ôn tuyền, Tịch Nguyệt hơi suy nghĩ một chút sau đó không cần cho phép mà tự mình tiến vào trong nội thất.

Cảnh Đế sớm biết nàng sẽ tới nên cũng không bất ngờ, ngược lại, hắn thoải mái nằm ở đó, chỉ có ở bên cạnh nàng hắn mới có thể thả lòng thoải mái như vậy.

Tịch Nguyệt xinh xắn động lòng người đứng ở đó không nói lời nào cũng không động đậy.

Qua rất lâu, cuối cùng Cảnh Đế không nhịn được mà thấp giọng bật cười: “Nhìn đủ chưa?”

Trong lời nói hàm chứa ý trêu chọc.

Tịch Nguyệt nghĩ đến lúc nàng mới vào cung thì thường xuyên chủ động quyến rũ hắn, trêu chọc hắn.

Cười khẽ một tiếng, nàng mở miệng: “Hoàng Thượng đúng là tuyệt sắc.”

Đúng là một cô nương không chịu thiệt.

Cảnh Đế nhíu mày cười tà mị: “Nếu như tuyệt sắc thì tại sao cô nương còn chưa xuống đây?”

Thực ra Tịch Nguyệt đã rửa mặt rồi, vốn cũng không muốn xuống nước, chỉ đứng ở bên trên chờ hắn đi lên nhưng bị hắn hơi quyến rũ như vậy thì lại lập tức đưa tay chuyển đến nút thắt áo ở trên hông.

Trong ngày mùa đông này mà ngâm nước nóng thì lại càng thoải mái.

Cảnh Đế thấy nàng cởi áo để lộ ra da thịt trắng hồng.

Tịch Nguyệt đi qua, hai người chen chúc ở chỗ ghế đá, ngồi dựa cùng một chút.

Ôm chặt nàng trong lòng, đôi môi của Cảnh Đế lại bắt đầu dao động trên cần cổ của nàng.

“Bảo bối, tại sao nàng lại tới đây hả?”

Những lời này nói ra đúng là khiến cho người ta tức giận.

Nhưng mà Tịch Nguyệt vẫn yêu kiều hờn dỗi nói: “Hoàng thượng không biết vì sao nô tỳ lại tới sao? Ngài bảo Lai Hỷ công công tới nói những điều kia chẳng phải là muốn nô tỳ đi qua đây tạ ơn sao?”

Thấy nàng vờ như không hiểu phong tình, lại còn cố ý nói rõ tâm tư của hắn ra nhưng Cảnh Đế cũng không tức giận, tiếp tục gặm cắn.

“Nàng không nên tạ ơn trẫm sao?”

Đúng là... nên tạ ơn.

“Nô tỳ tạ ơn Hoàng Thượng.”

Cảnh Đế lại cười nhẹ: “Nếu như muốn tạ ơn thì lấy thân báo đáp đi?”

Cứ như vậy, không khí lại trở nên kiều diễm.

Tịch Nguyệt hơi phản kháng dùng nắm tay nhỏ đấm đấm bả vai của hắn.

“Biết ngay là ngài là loại người thi ân chỉ muốn được báo đáp mà.”

Lời này nói ra lại khiến cho Cảnh Đế bật cười.

Hơi bóp chặt cẳng chân của nàng, cũng không làm bất kỳ dạo đầu nào, nhẫn tâm lập tức tiến vào.

Tịch Nguyệt “A..” một tiếng, cảm thấy cơ thể mình căng trướng.

Nhờ nước làm trơn, hai người lại là một phen điên long đảo phượng.

Khi Tịch Nguyệt cảm thấy không thoải mái, khóc lóc bám vào vai hắn, nhẹ nhàng cầu xin tha thứ nhưng không ngờ lại bị hắn làm mãnh liệt hơn.

Cảm thấy làm như vậy lại càng khiến cho hắn hưng phần hơn, Tịch Nguyệt cắn tay mình. Dáng vẻ mê mang như vậy lại càng khiến cho Cảnh Đế vô cùng vui sướng, chỉ muốn cứ như vậy làm nàng.

Rất lâu sau, một phòng kích tình cuối cùng cũng kết thúc.

Gương mặt Tịch Nguyệt đầy mồ hôi, toàn thân yếu đuối vô lực dựa vào hắn.

Nhưng mà cái miệng kia lại không chịu thành thật nghỉ ngơi: “Hoàng Thượng hài lòng chứ?”

Cảnh Đế nhìn nàng như vậy mà vẫn còn náo loạn, cười nói: “Vừa rồi còn nói trẫm tuyệt sắc, trẫm lại thấy Nguyệt Nhi mới là tuyệt sắc. Nàng chính là một tiểu hồ ly hút hồn người. Mỗi khi trẫm gặp phải nàng thì chính là không muốn rời khỏi.

Chính hắn háo sắc lại còn đổ chuyện này lên người nàng, sao Tịch Nguyệt có thể đồng ý như vậy chứ!

“Hoàng Thượng nói những lời này đúng là oan uổng cho nô tỳ rồi.”

Nàng ủy khuất chu môi lại khiến cho Cảnh Đế hôn lên đôi môi đó.

Hai người vui đùa âm ĩ một chút rồi nói đến việc chính.

“Ngày mai Thẩm lão phu nhấn sẽ đưa các tẩu tử và biểu tỷ vào cung thăm nàng.”

Tịch Nguyệt biết là Cảnh Đế có chuyện muốn dặn dò.

“Thái Hậu sẽ triệu kiến các nàng. Nàng yên tâm đi, chuyện của biểu tỷ của nàng trẫm sẽ không làm bậy. Người thân của nàng cũng là người thân của trẫm.”

Tịch Nguyệt nghe vậy thì thực sự vô cùng kinh ngạc.

Nàng không ngờ là Cảnh Đế lại có thể nói ra những lời như vậy.

Thân nhân của nàng cũng là thân nhân của hắn?

Thực sự là như vậy sao?

Tịch Nguyệt nhìn biểu tình của hắn không hề giống như là giả vờ, cuối cùng cũng nói ra những tâm sự của mình: “Thiếp lo lắng biểu tỷ và Phó Cẩn Du. Sao Phó gia có thể đối xử tốt với biểu tỷ chứ, hơn nữa biểu tỷ cũng không nhất định sẽ thích nam tử như Phó Cẩn Du.”

Cảnh Đế cười lắc đầu: “Nàng đó, luôn lo lắng vô ích. Trẫm sẽ không hại người thân của nàng. Nàng phải học cách tin tưởng trẫm đi.”

Tịch Nguyệt xoay người một cái cưỡi lên người hắn, mái tóc dài buông xuống che trước ngực, nàng hờn dỗi nói: “Từ trước đến giờ nô tỳ vẫn tin tưởng người, chẳng lẽ người cảm thấy nô tù không tin người sao? Hôm nay thiếp như vậy chẳng qua là vì lo lắng thôi.”

Thấy nàng quyến rũ như vậy, ánh mắt Cảnh Đế tối sầm lại.

“Biểu tỷ của nàng sẽ vô cùng có thể diện mà gả vào Phó gia, không ai có thể làm khó nàng ấy, nàng cứ yên tâm đi. Huống hồ, Phó Cẩn Du sẽ không để cho người trong lòng mình chịu ủy khuất.”

Lời vừa nói ra thực sự khiến cho Tịch Nguyệt kinh ngạc rồi.

Người trong lòng của Phó Cẩn Du?

Biểu tỷ sao?

Tại sao hình ảnh đó lại khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi vậy?

“Phó Cẩn Du thích biểu tỷ sao?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao?” Nàng không hiểu, hỏi.

Cảnh Đế bật cười một tiếng.

“Làm gì có nhiều cái tại sao như vậy. Chỉ là thích mà thôi. Hắn nghe nói trẫm muốn tìm một người thích hợp để tứ hôn cho Nhạc Phong thì tự đề cử mình. Thực ra như vậy cũng tốt. Tất cả mọi người đều hài lòng.”

Thái hậu hài lòng vì cảm thấy mình đã làm khó được Phó gia. Phó Cẩn Du hài lòng vì có được người trong lòng. Chính nàng cũng hài lòng vì có được kết quả như ý muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.