Phó Cẩn Nghiên nhận việc điều tra chuyện này cũng không phải chuyện tốt, phân vị của nàng không hơn được mấy người. Nhưng Hoàng Thượng làm như vậy, nói là coi trọng nàng thì không bằng nói là muốn làm bẽ mặt Huệ phi.
Huệ phi tiến cung sớm hơn nàng ba năm nhưng mà hiển nhiên là trong ba năm này nàng ta chẳng tiến bộ chút nào, vẫn giống như ba năm trước đây.
Làm việc nào cũng phải nổi trội, luôn coi bản thân là trung tâm.
Thở dài một hơi.
Cung nữ bên cạnh thấy chủ tử khó xử, mở miệng: "Chủ tử, Huệ Phi nương nương vẫn giống như khi ở trong phủ, kiêu căng ương ngạnh, về sau chúng ta nên làm như thế nào?"
Phó Cẩn Nghiên nhớ đến lời dặn dò của phụ thân trước khi tiến cung, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ nhưng mà vẫn mở miệng nói: "Chúng ta đều là con gái Phó gia, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn. Tỷ ấy có thể kiêu căng ương ngạnh nhưng ta không thể như vậy, lại càng không thể phụ sự kỳ vọng của phụ thân."
Cung nữ này là nha hoàn theo Phó Cẩn Nghiên từ nhỏ, thở dài: "Đúng là khó xử cho chủ tử rồi."
Phó Cẩn Nghiên lắc lắc đầu: "Thôi, chuyện Huệ phi tạm thời cứ như vậy đi. Hiện tại, chúng ta vẫn nên sớm điều tra chuyện này rõ ràng."
Sao Phó Cẩn Nghiên lại không biết Cảnh Đế lo lắng, vốn lúc ở nhà nàng cũng đã nghĩ Thẩm Tịch Nguyệt được sủng ái của dáng vẻ như thế nào nhưng thực không ngờ lại là như vậy.
"Nếu như Hoàng Thượng muốn tra thì đương nhiên là ta phải tra nhanh một chút. Trước bắt đầu từ thi thể đi." (AT: sao ta có cảm giác mình đang edit truyện trinh thám vậy)
"Chỉ một tiểu cung nữ chết mà lại gióng trống khua chiêng điều tra như vậy." Cung nữ kia thở dài.
Phó Cẩn Nghiên cười thẫn thờ, chậm rãi mở miệng: "Ngươi thực sự nghĩ Hoàng Thượng sẽ đòi lại công bằng cho một cung nữ nho nhỏ sao? Vì sao Đan Nhi lại chết? Bóng dáng lén lút kia là ai, muốn làm cái gì? Sợ là đây mới là điều Hoàng Thượng chú ý tới. Trong cung này rất nhiều chuyện xấu xa nhưng mà Đan Nhi nóng vội đi theo người ta liền lập tức bị diệt khẩu, sau đó còn ném thi thể tới cửa sau của Khánh An Cung ý đồ mưu hại Thẩm Qúy phi, nhưng điều này mới là trọng điểm mà chúng ta phải điều tra."
Chuyện điều tra này cũng không phải chuyện tốt, thực ra dù thế nào thì cũng sẽ đắc tội người khác, nhưng mà cũng phải xem là đắc tội người nào. Nếu không thể tra ra chân tướng thì đương nhiên là sẽ khiến cho Cảnh Đế chủ ý. Nếu tra ra, không cần biết là chân tướng thế nào thì nhất định là sẽ đắc tội người khác.
Nhưng mà Phó Cẩn Nghiên cực kỳ rõ ràng một chuyện, Cảnh Đế là chúa tể thiên hạ, tất cả những tử trong hậu cung đều là của hắn, nếu như vậy thì cũng dễ hiểu.
Phó Cẩn Nghiên ở bên này rối rắm nhưng lại kiên định muốn điều tra, ở trên kia, Cảnh Đế và Tịch Nguyệt chơi đùa cùng với mấy đứa bé, quả thực là vô cùng vui vẻ.
Mấy đứa bé đã được chín tháng, Tiểu Kiều Kiều ê ê a a thành tiếng, Cảnh Đế ôm cô bé hàn huyên với Tịch Nguyệt.
"Tuy nói mấy thứ cung vụ này có hơi bận rộn nhưng mà nàng cũng không nên lo lắng, trẫm thấy ở bên cạnh nàng cũng không thiếu người đắc lực, nàng giao việc cho họ cũng không nhất định là họ không làm được. Chút nữa trẫm sẽ sắp xếp vài người giúp đỡ cho nàng."
Tịch Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, nếu như hắn nhất định muốn nàng tiếp nhận những chuyện kia thì cứ như vậy đi. Cũng không biết hắn có cách nghĩ khác hay không. Tịch Nguyệt vừa nghĩ đến chuyện cung vụ thì đã không muốn nhận nhưng mà Cảnh Đế là thực lòng, thực lòng muốn tốt cho nàng.
Hai người đều có tâm tư riêng nhưng mà không khí trong phòng vẫn vô cùng ấp áp.
Đặt đứa bé xuống, Cảnh Đế nhìn biểu tình của Tịch Nguyệt, nói: "Phó ai khanh đã nói với trẫm rồi, hôn sự được định vào ngày xuân năm sau, một tháng sau sinh nhật một tuổi của các bảo bối."
Tịch Nguyệt gật đầu, cũng không hề có cảm tưởng dư thừa gì.
Phó Cẩn Du là quan lại trong triều, cho dù Nhạc Phong là biểu tỷ của nàng thì cũng đều có trường bối trong nhà sắp xếp.
Cảnh Đế thấy nàng không nói lời nào, nhíu mày: "Nàng không muốn đi sao?"
Tịch Nguyệt cười nói: "Tại sao Hoàng Thượng lại nghĩ như vậy?"
Lời này nghĩa là nàng không muốn đi, Cảnh Đế cười cười: "Nha đầu nàng đó, cũng là trẫm thấy ngày xưa nàng rất quan tâm đến biểu tỷ cho nên mới hỏi một câu."
Tịch Nguyệt lắc đầu: "Nô tỳ không nên đi."
Vốn là mấy người con gái của Phó gia đều ở trong cung, hiện nay nàng lại áp trên đầu người ta, nếu như nàng đi thì sẽ khiến cho Phó Tướng và Phó phu nhân không thoải mái. Nàng thì chỉ đến một lúc rồi đi nhưng mà nàng không thể không bận tâm tới biểu tỷ đã gả đi.
Cảnh Đế đương nhiên cũng biết nỗi bận tâm của nàng, gật gật đầu, nhưng mà dù vậy thì hắn vẫn nói: "Nếu như nàng muốn đi thì trẫm sẽ đưa nàng đi."
Tịch Nguyệt liếc hắn: "Hoàng Thượng đã biết ý của nô tỳ rồi mà vẫn nói như vậy, đúng là biết cách làm người tốt." Dứt lời thì cười xinh đẹp.
Cảnh Đế đang định nói gì đó thì nghe bên ngoài có giọng nói
"Khởi bẩm Hoàng Thượng."
Lai Hỷ sẽ không tùy tiện quấy rầy hắn.
"Chuyện gì?"
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, có người từ cung của Thái Hậu qua nói rằng thân thể của Thái Hậu không tốt lắm, thổ huyết rồi."
Cảnh Đế vừa nghe đã lập tức đứng lên.
Tịch Nguyệt cũng vội vàng đứng lên theo.
"Trẫm đến Tuệ Từ Cung." Dứt lời thì chuẩn bị rời đi.
Cho dù kiếp trước Thái Hậu là đầu sỏ hại người Thẩm gia nhưng mà kiếp này lại đối xử với nàng không tồi, Tịch Nguyệt cũng không phải là người sắt đá.
"Hoàng thượng, thiếp đi cùng người."
Thấy Cảnh Đế gật đầu, nàng gọi mấy người Cẩm Tâm vào chăm sóc mấy đứa bé.
Hai người vội vàng đến, quả nhiên tình hình Thái Hậu không tốt lắm.
Từ trước đến giờ Tịch Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy kiếp trước thế nào thì kiếp này cũng vậy. Chẳng thế thì sao Bạch Tiểu Điệp và Trần Vũ Lan lại chết chứ? Cho nên nghe nói Thái Hậu xảy ra chuyện, nàng thực sự lo lắng.
Thời điểm mọi người đến nơi thì Vạn thái y và những lão thái y phụ trách sức khỏe của Thái Hậu đã đến rồi.
"Sao lại thế này!" Sắc mặt Cảnh Đế không được tốt lắm.
Vẻ mặt của Quế ma ma vô cùng lo lắng, bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương đột nhiên thổ huyết sau đó thì hôn mê bất tỉnh, mấy vị Thái y vẫn đã kiểm tra, chưa ra ngoài."
Cảnh Đế không để ý tới điều gì khác, trực tiếp bước vào nội thất, mấy thái y ở bên trong thấy vậy định quỳ xuống thỉnh an thì Cảnh Đế xua tay một cái ngăn lại.
"Như thế nào rồi?"
Vạn thái y mở miệng: "Khởi bẩm Hoàng thượng, thân thể của Thái Hậu vô cùng suy yếu. Thực ra mấy năm nay thân thể Thái Hậu đã dần suy yếu, thực ra cũng không có bệnh nặng nhưng mà, nhưng mà cũng đã sắp dầu hết đèn tắt...."
Vạn thái y không nói tiếp nữa, những lời kế tiếp nếu nói ra thì chính là đại bất kính rồi.
Cảnh Đế thống khổ nhắm hai mắt lại, đương nhiên là hắn biết tình hình của Thái hậu không tốt. Mấy năm nay hắn vẫn ra lệnh cho Thái Y Viện chú ý thân thể của Thái Hậu nhưng lại không ngờ đột nhiên lại chuyển biến xấu.
"Liệu có còn cách nào không?"
Van thái y cực kỳ cẩn thận, nhiều năm nay ông vẫn dốc lòng chăm sóc bệnh tình của Thái hậu, nếu nói đến biện pháp thì ông cũng đã nghĩ rất nhiều nhưng Thái Hậu lo nghĩ quá nhiều, cuối cùng vẫn là do tinh thần hao tổn.
"Vừa rồi thần đã châm cứu cho Thái Hậu, có lẽ không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại. Nhưng mà muốn cẩn thận dưỡng khỏe lại thì cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Trước đó thần đã nói qua, khi còn trẻ thì thân thể của Thái Hậu đã bị hao tổn cực kỳ nghiêm trong, hiện nay lớn tuổi lại càng cần phải chú ý hơn. Thả lòng tâm tình thì càng tốt hơn. Nhưng mà theo tình hình hai năm gần đây khúc mắc trong lòng Thái Hậu càng lúc càng nhiều. Chút nữa thần sẽ châm cứu định kỳ cho Thái Hậu, cũng phối hợp thuốc bổ phù hợp, nhưng mà có thể duy trì bao lâu thì không biết."
Sao Cảnh Đế lại không biết Thái Hậu lo lắng điều gì cứ, cũng chỉ là huynh đệ bọn họ mà thôi. Có lẽ, có lẽ còn có cả người kia....
Trừ những thứ này ra, chuyện cung vụ nặng nều cũng là một trong những nguyên nhân.
Trong nháy mắt Cảnh Đế cảm thấy mình thật bất hiếu. Nhiều năm như vậy rồi, hắn và Nghiêm Liệt tranh đấu khắp nơi, đúng là đã xem nhẹ suy nghĩ của mẫu thân.
"Những người khác thì sao, có biện pháp nào không?"
Y thuật của các vị thái y khác đều không bằng Vạn thái y, lắc lắc đầu, không thể đề xuất biện pháp nào tốt.
Cảnh Đế tức giận, đưa chân đạp một cái ghế, lập tức vang lên tiếng đổ vỡ.
Náo loạn như vậy nhưng mà Thái Hậu vẫn chưa tỉnh lại.
Mấy thái y vội vàng kinh sợ quỳ xuống.
Tịch Nguyệt ở bên ngoài nghe thấy âm thành thì đứng lên, suy nghĩ lại, cắn môi dưới nhưng vẫn chưa vào trong, chỉ lo lắng nhìn về phía nội thất.
Bên trong truyền ra tiếng Cảnh Đế gầm thét: "Trẫm nuôi các ngươi có ích lợi gì, Thái Hậu như vậy mà các ngươi nói không có biện pháp. Không có biện pháp sao? Lúc trước các ngươi làm thế nào để vào được Thái Y Viện? Y thuật như vậy mà cũng dám tự xưng là ngự y, nói ra chẳng phải là là khiến cho người trong thiên hạ cười chê sao?"
Thái Hậu hôn mê, nhất thời cũng không thể tỉnh lại, Cảnh Đế cũng không kìm nén sự tức giận của mình, đường như là hắn vô cùng cần một cách để phát tiết.
Tất cả mọi người đều yên lặng khong một tiếng động. Lúc này, trừ phi là có biện pháo tốt nếu không thì cho dù có nhiều lời thì cũng không giải quyết được vấn đề gì.
"Một đám đều là câm điếc hay sao?" Cảnh Đế thấy bọn họ không có phản ứng gì thì lại càng tức giận.
"Khởi, khởi bẩm Hoàng Thượng."
Vạn thái y nơm nớp lo sợ, mở miệng.
"Ngươi có cách sao?"
Vạn thái y quyết tâm, cuối cùng mở miệng: "Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần cầu xin, cầu xin Hoàng Thượng có thể để cho nội tử(*) tiến cung, thử chẩn bệnh cho Thái hậu một lần."
(*) Nội tử: Cách gọi vợ mình thời xưa một cách lịch sự kiêm tốn.
Cảnh Đế sửng sốt nhìn Vạn thái y, muốn đánh giá thật giả trong lời nói của ông.
"Phu nhân của ngươi?"
Vạn thái y lau mô hôi lạnh trên trán: "Sư phụ lúc trước của vi thần chính là phụ thân của nội tử. Từ khi bà ấy còn nhỏ thì đã theo nhạc phụ học y, y thuật không hề kém hơn vi thần. Nhiều người nhiều kế. Vi thần không dám nói chắc chắn rằng nội tử có thể trị khỏi cho Thái hậu nhưng mà tình hình hiện tại như vậy, thử một lần cũng không sai."
Nói ra những lời này Vạn thái y cũng cực kỳ bất an nhưng mà lương y như từ mẫu mà hiện tại ông đã lớn tuổi rồi, nếu như có thể cứu người thì còn câu nệ nhưng lý lẽ tầm thường kia làm gì.
Bên cạnh cũng không có ai nhiều lời, Vạn thái y là người đứng đầu Thái Y Viện, y thuật vô cùng cao siêu, được xem như người giỏi nhất Thái Y Viện, tính tình ông thế nào mọi người đều hiểu. Nếu ông nói y thuật phu nhân của ông không kém gì ông thì nhất định là vô cùng tốt.
Người làm nghề y không tranh quyền đoạt thế như những người trên triều đình, mặc gì có chút tính kế nhỏ nhưng chung quy cũng không thể chống lại mạng người.
Mặc dù người bị bệnh không phải Thái Hậu, chỉ cần có một tia hy vọng cũng đáng để thử.
Trương thái khi góp lời: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Vạn thái y đã là người có y thuật cao siêu bậc nhất của Thái Y Viện, nếu như Vạn phu nhân cũng không kém thì tốt nhất là có thể chẩn đoán cho Thái Hậu. Nhiều người luôn có thể thêm một phần sức."
Đương nhiên là Cảnh Đế biết đạo lý này.
"Một khi đã như vậy thì cho người đến quý phủ của Van thái y mời Vạn phu nhân tiến cung."
Cảnh Đế tỉnh táo lại, giọng nói đều đều không có trầm bổng.
"Các ngươi cũng đứng lên đi. Chăm sóc cho Thái hậu thật tốt."
Tịch Nguyệt ở bên ngoài nghe thấy lời nói ở bên trong, thở phào một hơi.