Tuổi của Phó Cẩn Nghiên không lớn nhưng tâm tư lại cực kỳ kín đáo, không chỉ vậy mà nàng càng biết cách làm việc hơn những người khác.
Cũng chỉ mới qua hơn nửa tháng ngắn ngủi mà nàng đã có thể tra xét rõ rất nhiều chuyện.
Từ khi nàng tiếp nhận vụ án này đến nay, rất nhiều người đến dò xét hoặc tìm cách lôi kéo quan hệ với nàng.
Nàng công tư phân minh, không hề bị quấy nhiễu. Những chứng cứ này nhìn qua thì không có bao nhiêu nhưng dường như ở giữa có một nguồn sức mạnh dẫn dắt nàng tìm ra những chứng cứ này.(Cái nguồn sức mạnh ấy chính là Cảnh Đế chứ ai)
Sau khi tra ra, nhìn người mà những chứng cứ này chỉ ra, Phó Cẩn Nghiên kinh ngạc.
Tuy là kinh ngạc nhưng kết quả lại không ngoài dự đoán của nàng.
Không sai, người đó chính là Tề phi.
Nghĩ lại cũng đúng, cũng là vì Đức phi hãm hại nên Tề phi mới mất đứa bé, cũng vì vậy mà bị thương tổn đến mức không thể có con được nữa. Nếu như nói là Tề phi trả thù thì cũng rất bình thường.
Không chỉ vậy, theo hướng phát triển của chứng cứ, Phó Cẩn Nghiên phát hiện ra vấn đề lớn hơn nữa.
Chuyện pháo hoa bị nổ vào lúc năm mới kia không giống như tai nạn mà giống như do người gây ra.
Cứ tiếp tục điều tra nàng lại càng kinh ngạc.
Tú Nhi ở bên cạnh nhìn chủ tử nhíu mày ngồi đó, thở dài: "Chủ tử đang lo lắng vì kết quả điều tra được sao? Theo nô tỳ thấy, kết quả này rất tốt. Tóm lại là Tề phi làm, không có liên quan gì đến Phó gia của chúng ta."
Phó Cẩn Nghiên lắc đầu: "Không phải là ta lo lắng những chuyện này, ta đang nghĩ chúng ta điều tra đúng là quá thuận lợi rồi."
Mỗi khi nàng nghĩ cần chứng cứ gì thì không bao lâu sau sẽ phát hiện chứng cứ đó.
"Đương nhiên là vì ngay cả ông trời cũng giúp ta." Tú Nhi vui vẻ.
Phó Cẩn Nghiên nghe thấy lời đó thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tú Nhi.
Rất lâu sau lại cúi đầu, nói: "Lấy tất cả tư liệu đến cho ta xem."
Phó Cẩn Nghiên lật xem toàn bộ những tư liệu mà nàng điều tra được. Đặt tư liệu sang một bên, nhìn Tú Nhi ở bên cạnh: "Sợ rằng người giúp chúng ta không phải ông trời mà là Thiên tử."
"Hả!" Tú Nhi khẽ hô lên, vội vàng che miệng nhìn chủ tử của mình.
"Thì ra là vậy, ta đã nói tại sao lần này điều tra lại thuận lợi như vậy. Nghĩ lại, có lẽ là Hoàng Thượng đã sớm biết kết quả, chỉ là cố ý mượn tay ta để điều tra mà thôi."
Phó Cẩn Nghiên cười khổ, nói xong không khỏi càng nghĩ sâu xa hơn, càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi.
Vốn là Đức phi đã phạm tội, Hoàng Thượng cũng không nói sẽ xử lý nàng ta như thế nào, vậy tại sao Tề phi lại đi qua giết người?
Nếu như Hoàng Thượng ban chết cho Đức phi thì không phải việc mà Tề phi làm sẽ là vẽ rắn thêm chân sao?
Phó Cẩn Nghiên càng suy nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, càng nghĩ càng không yên lòng, có một suy đoán hiện lên trong đầu nàng.
Mượn đao giết người.
Lưỡng bại câu thương.
Chẳng lẽ đây chính là kết quả mà Hoàng Thượng muốn?
"Tú nhi."
"Chủ tử?"
"Ngươi nói xem, Thẩm Qúy phi là một người như thế nào?" Phó Cẩn Nghiên nhìn những tư liệu, khẽ hỏi.
Tú Nhi là tâm phúc từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Phó Cẩn Nghiên, suy nghĩ một chút, đáp: "Lời đồn bên ngoài có rất nhiều, có rất nhiều người nói nàng là mỹ nhân vô dụng nhưng nô tỳ tiến cung lại không thấy như vậy. Thẩm Qúy phi khá thông minh, hơn nữa lại có thể nắm bắt được trái tim Hoàng Thượng."
Phó Cẩn Nghiên nhìn Tú Nhi một cái, lại hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy tình cảm của Hoàng Thượng đối với Thẩm Qúy phi là gì?"
Tú Nhi lắc đầu.
Phó Cẩn Nghiên đặt tư liệu trong tay xuống, đứng dậy mở cửa sổ ra, nhìn cây liễu ở bên ngoài đã nảy lộc non, rất lâu cũng không mở miệng.
Tú nhi ở bên cạnh biết tính tình của chủ tử, cũng không hỏi nhiều.
"Có lẽ là ta đoán sai, nhưng mà hiện tại ta cảm thấy Hoàng Thượng đang thanh trừ hậu cũng giúp Thẩm Tịch Nguyệt."
Lời vừa nói ra lại khiến cho Tú Nhi kinh ngạc nhưng thấy chủ tử không có ý định nói kỹ càng thì quy củ hành lễ sau đó trả lại căn phòng yên tĩnh cho chủ tử của mình.
Phó Cẩn Nghiên không quản Tú nhi có ra ngoài hay không, tự mình lẩm bẩm: "Xem ra ta cần điều chỉnh suy nghĩ của mình rồi. Nếu như Hoàng Thượng thực sự yêu Thẩm Tịch Nguyệt thì bất luận người khác làm gì thì cũng đều sai. Nếu như Phó gia muốn lâu dài thì không thể dựa vào việc chúng ta được sủng ái rồi. Nhưng mà có thể dựa vào tài học của ca ca!"
Nghĩ một chút, nàng hơn lớn tiếng gọi: "Tú nhi!"
"Nô tỳ ở đây."
Thấp giọng nói: "Ta viết một lá thư, ngươi tìm cách truyền tra ngoài cho phụ thân.
"Dạ."
---
Phó Cẩn Nghiên trình kết quả điều tra được cho Thẩm Tịch Nguyệt, Tịch Nguyệt cẩn thận lật xem tư liệu, biết được quả thực là Tề phi có ý định làm hại Gia nhi thì sắc mặt lạnh lùng.
Theo nàng thì bất luận có như thế nào thì trẻ nhỏ cũng là vô tội, Gia nhi lại nhu thuận đáng yêu như thế, vậy mà Tề phi cũng có thể hạ quyết tâm ác độc như vậy.
Đức phi đã chết, chẳng lẽ nàng ta lại muốn Gia nhi cũng đi theo?
"Đúng là không ngờ thủ phạm lại là Tề phi." Thực ra lúc trước Tịch Nguyệt cũng hơi hoài nghi, cảm thấy Tề phi chính là hung thủ nhưng hiện tại nhìn thấy sự thực rõ ràng thì cũng vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Lại nghĩ một chút, Tịch Nguyệt cũng không có quyết định gì, dù sao chuyện này vốn không đến lượt nàng tới nói.
Nói với Đào Nhi ở bên cạnh: "Đến Tuyên Minh Điện mời Hoàng Thượng tới đây, chuyện lớn như thế này, giết hại phi tần, mưu hại hoàng tự, bản cung không dám tự mình làm chủ."
Đào Nhi nhận lệnh rời đi. Phó Cẩn Nghiên ngồi ngay ngắn ở một bên, thấy biểu tình của Thẩm Tịch Nguyệt thì cũng im lặng không một tiếng động.
Không lâu sau thì nghe thấy giọng thông báo của tiều thái giám: "Hoàng Thượng giá lâm..."
Hai người đồng thời đứng dậy thỉnh an.
Sau khi Cảnh Đế bảo hai người đứng dậy thì nghe hai người trình bày rõ ràng mọi chuyện nhưng sắc mặt lại không hề có một tia nghi hoặc hay kinh ngạc nào.
Bất luận là Thẩm Tịch Nguyệt hay là Phó Cẩn Nghiên thì đều là người không nói nhiều lời nhưng trong lòng lại vô cùng sáng suốt. Hiện tại xem ra quả nhiên là Cảnh Đế đã sớm biết rõ chân tướng, Phó Cẩn Nghiên điều tra cũng chỉ là cái cớ mà thôi.
Cùng lúc đó hai người lại càng âm thầm kinh hãi. Từ khi Đức phi gặp chuyện không may thì Cảnh Đế đã biết trong đó còn có uẩn khúc, mặc dù không biết khi đó hắn có biết ai là hung thủ hay không nhưng nhìn dáng vẻ này của hắn thì cũng phải biết đến chín phần mười.
Đã sớm biết nhưng lại ẩn nhẫn không biểu hiện ra, tâm tư của Cảnh Đế, đương nhiên là các nàng không thể đoán ra.
Thậm chí, Tịch Nguyệt nghĩ, nếu không phải vì Nghiêm Gia gặp chuyện không may thì có phải là Cảnh Đế sẽ không xử lý Tề phi hay không?
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng lại càng lạnh lẽo.
Thấy Cảnh Đế đặt như tư liệu trong tay xuống, Tịch Nguyệt nhìn hắn: "Hoàng Thượng, người xem nên xử lý chuyện này như thế nào?"
Theo lý mà nói, những chuyện như thế này thì Tịch Nguyệt cũng có thể xử lý.
Nàng có phân vị cao nhất hậu cung lại đang phụng mệnh quản lý chuyện cung vụ, mặc dù phân vị Tề phi là Phi thì cũng không thể tha thứ cho việc làm ác độc của nàng ta.
Nhưng Tịch Nguyệt lại không nhiều lời, thậm chí không hề đề xuất một ý kiến nào, chỉ trông mong nhìn Cảnh Đế, hy vọng hắn có thể ra mặt.
Cảnh Đế cười lạnh: "Xử lý như thế nào? Nàng ta ác độc như vậy, mặc dù Đức phi coi như là trừng phạt đúng tội nhưng mà Gia Nhi là vô tội. Mưu hại hoàng tự! Trẫm đã sớm nói, có một số điểm mấu chốt là không được chạm vào, nàng ta là người cũ ở trong cung mà còn làm như vậy, đương nhiên là trẫm không thể tha thứ. Được rồi. Lai Hỷ!"
"Có nô tài."
"Truyền ý chỉ của trẫm, giam Tề phi và những người liên quan vào Thận Hình Tư. Bảo Lai Phúc thẩm vấn kĩ càng cho trẫm. Phó Qúy nhân tài trí nhanh nhạy, liên tiếp tra ra chân tướng cho trẫm, đặc biệt ban thưởng chữ Mẫn, thăng thành Tiệp dư."
Lúc này, không chỉ Tịch Nguyệt mà ngay cả Phó Cẩn Nghiên cũng không ngờ, không ngờ Cảnh Đế lại đặc cách cho nàng như vậy.
Trong cung này chưa từng có chuyện thăng cấp lớn như vậy, từ Chính thất phẩm Qúy nhân thắng đến Thứ tam phẩm Tiệp dư, lại còn có phong hào chữ Mẫn cho nên có thể coi như ngang bằng với Tòng tam phẩm Qúy tần.
Cất nhắc như vậy, không ai là không giật mình.
Cảnh Đế thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai người, mặt không đổi sắc nói: "Làm chuyện mình nên làm, đương nhiên sẽ nhận được điều mình mong muốn."
Một câu vô cùng đơn giản nhưng lại khiến cho Phó Cẩn Nghiên thông suốt.
Qủa nhiên hôm qua mình đã nghĩ đúng. Phó gia hưng thịnh hay suy tàn không phải chỉ dựa vào một nữ tử ở trong cung có được sủng ái hay không.
Tịch Nguyệt nhìn Cảnh Đế, lại nhìn Phó Cẩn Nghiên, bất luận thế nào thì nàng cũng là nữ nhân, cũng có thể nhìn ra một chút.
Cảnh Đế không thích Phó Cẩn Nghiên nhưng mà có thể vì Phó Cẩn Nghiên 'hiểu chuyện' mà trọng dụng nàng ấy.
Chữ 'Mẫn' kia quả thực vô cùng thích hợp với Phó Cẩn Nghiên.
Nhìn hắn lúc nào cũng giao những chuyện xử án này cho Phó Cẩn Nghiên, dường như Tịch Nguyệt hiểu ra điều gì đó.
---
Trong cung này luôn có những chuyện nói không ra, kể không rõ. Tề phi nương nương một ngày trước vẫn còn yên ổn trong cung của mình trong nháy mắt đã thành tù nhân. Thận Hình Tư kia là nơi người bình thường có thể đến sao?
Ai mà không hiểu vào trong đó thì sẽ không sống được nữa.
Nhìn thị vệ, ngay cả cơ hội gặp mặt Hoàng Thượng một lần cũng không có, Tề phi đã bị đưa đi.
Sau đó sẽ phải chịu cực hình như thế nào thì cũng không cần nói nhiều nữa.
Con người thường là như vậy, đến lúc này Tề phi mới cảm thấy hối hận. Nàng ta hoàn toàn không giống như những gì mình nghĩ, chỉ cần báo thù được thì không cần biết đến hậu quả. Nàng ta nghĩ như vậy chỉ vì cho rằng mình sẽ không bị phát hiện, nhưng mà hôm nay mọi chuyện lại thành ra như thế này, sao nàng ta có thể không sợ chứ?
"Tề phi nương nương, đi thôi." Lai Phúc vẫn mang vẻ mặt tươi cười.
Tề phi nắm chặt tay, nhìn Lai Phúc, cố làm ra vẻ bình tĩnh: "Bản cung muốn gặp Hoàng Thượng."
Vẻ mặt Lai Phúc vẫn như cũ nhưng nụ cười lại có thêm vài phần trào phúng: "Tề phi nương nương, người cho rằng chuyện đến nước này mà Hoàng Thượng còn có thể gặp người sao? Người giết hại Đức phi lại còn có ý đồ giết hại Nhị hoàng tử. Theo Mẫn Tiệp dư điều tra thì chứng cứ đã vô cùng xác thực. Người không gặp được Hoàng Thượng, nhưng mà lại có thể bắt đầu làm quen với những người ở Thận Hình Tư."
Thấy Lai Phúc không khách khí như vậy thì Tề phi còn gì không hiểu chứ. Trong cung này ai cũng biết Lai Phúc là người như thế nào, hắn làm việc luôn để lại một con đường, không tới mức không có đường lui. Nay hắn lại lớn mật trào phúng nàng như vậy...
"Ha ha ha..." Tề phi đột nhiên điên cuồng cười to, cười ngả nghiêng.
Mọi người đều không bị nàng ta dọa, chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta.
Rất lâu sau, rốt cuộc Tề phi cũng cười đủ.
"Đức phi hại ha, kết quả cũng chỉ là vào Lãnh Cung, vậy mà ta lại phải vào Thận Hình Tư, quả nhiên là có đứa bé và không có đứa bé là khác nhau. Đức phi vốn là người đáng chết, vốn là người đáng chết."
Điên cuồng nói xong, thấy người khác không hề có phản ứng gì, không có lời nào có thể diễn tả hết bi ai của Tề phi lúc này.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng...." Cho dù biết Hoàng Thượng sẽ không xuất hiện như Tề phi vẫn hô to, giống như hô như vậy thì Hoàng Thượng sẽ tha cho nàng ta nhưng tất cả cũng chỉ là mơ tưởng hão huyền mà thôi.
"Đi thôi, Tề phi nương nương." Lai Phúc thúc giục.
Tranh cãi ầm ĩ một trận nhưng cuối cùng cũng không được gì lại còn làm trò cười cho người khác.
Cuối cùng Tề phi cũng khôi phục lại dáng vẻ lúc trước.
Nhìn kỹ tẩm cung của mình một lượt, nàng bi ai mở miệng: "Đi thôi."