Ký Sự Hậu Cung

Chương 173



Dưới sự trợ giúp của Xảo Ninh, Tịch Nguyệt thành công nấu được một chén cháo bách hợp.

Mùa xuân ăn cháo bạch hợp cũng không tồi.

Tuyên Minh Điện.

Nghe nói Thẩm Qúy phi ở bên ngoài cầu kiến, Cảnh Đế khẽ cong khóe môi nhưng ẩn giấu rất nhanh, làm như không có chuyện gì, mở miệng: “Để cho nàng chờ.”

Lai Hỷ nhìn biểu tình kia của Cảnh Đế, rõ ràng là vô cùng vui vẻ nhưng lại nói như vậy, trong lòng thầm lắc đầu nhưng cũng đã đi về phía cửa.

Qủa nhiên, chưa đợi hắn đi đến cửa thì Cảnh Đế mở miệng lần nữa: “Thôi, cho vào đi! Vừa vặn trẫm cũng hơi đói bụng.”

Giấu đầu hở đuôi như vậy, Lai Hỷ không nhịn được ý cười của mình, vội vàng tới cửa cho truyền Thẩm Qúy phi.

Mấy ngày không gặp Cảnh Đế, Tịch Nguyệt nhìn gương mặt không chút biểu tình của hắn, khẽ thỉnh an: “Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng.”

Cảnh Đế liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không lên tiếng.

Tịch Nguyệt cũng không đứng lên, cứ hơi nhún người như vậy, không bao lâu sau, cuối cùng Cảnh Đế cũng không nhịn được, khẽ quát: “Còn không nhanh đứng lên.”

Tịch Nguyệt mỉm cười đứng lên: “Tạ Hoàng Thượng.”

“Nàng tới làm gì.”

Tịch Nguyệt vẫn tươi cười khéo léo như cũ: “Nô tỳ vừa xuống bếp nấu một chén cháo bách hợp, lại nghĩ thời tiết như vậy cũng thích hợp uống cháo này, nhận tiền đưa qua cho Hoàng Thượng.”

Đặt cái giỏ nhỏ đang cầm trong tay xuống bàn, Tịch Nguyệt trông mong nhìn Cảnh Đế giống như đang hỏi ý kiến.

Cảnh Đế thấy dáng vẻ đó của nàng lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, khó trách trái tim hắn lại rơi vào tay nàng, không được đáp lại thì lại giận chó đánh mèo.

“Nếu như là đưa cháo cho trẫm thì còn không mau múc ra.”

Tịch Nguyệt “A” một tiếng đáp lại.

Ăn cháo nàng nấu, Cảnh Đế cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Lại nếm thử hương vị, quả thực là vô cùng bình thường, nhìn ánh mắt lấp lánh của Tịch Nguyệt, Cảnh Đế biết là nha đầu kia đang chờ mình khích lệ. Mà chén cháo này quả thực chính là do tự tay nàng nấu.

“À....”

Mời chỉ có một phản ứng nhỏ mà Tịch Nguyệt đã nhìn hắn một cách chờ mong.

Rốt cuộc Cảnh Đế cũng không nhịn được, đặt chén cháo trong tay xuống, đưa tay kéo nàng vào lòng.

“Cháo này thực sự do nàng tự nấu?”

“Đương nhiên, Hoàng Thượng có thích không?” Đương nhiên là Tịch Nguyệt biết hương vị của chén cháo này cũng chỉ bình thường, lại càng không thể so sánh với tay nghề của ngự trù trong cung, nhưng mà bên trong không phải là có tâm ý của nàng sao?

Cảnh Đế vốn định nói lời hay nhưng khi mở miệng lại là hai chữ "cũng tạm”

Tịch Nguyệt nghe thấy vậy thì chu môi, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục lại: “Nô tỳ không ngừng cố gắng đương nhiên sẽ càng ngày càng tốt.”

Cảnh Đế cười nâng cằm của nàng lên.

“ Nàng đúng là không có lương tâm, lâu như vậy cũng không đến thăm trẫm. Nếu như không phải vì người nhà của nàng thì chỉ sợ là nàng vẫn sẽ không đến đúng không?” Khi Cảnh Đế nói nhưng lời này thì có chút ủy khuất.

Lúc trước, khi nàng chưa tới thì Cảnh Đế nghĩ, đợi nàng đến thì nhất định không được để ý đến nàng, để cho nàng ở ngoài đợi nửa ngày, sau đó cũng phải làm khó dễ nàng một phen. Nhưng mà khi nghe thấy nàng đến đây, khi nhìn thấy bóng dáng của nàng thì hắn lại vô cùng không nỡ.

Sau đó lại nghĩ, đều là do hắn tính tình nóng này, khi không lại làm nàng khó xử! Cũng là do hắn vô cớ sinh sự, chọc nàng không vui.

Tịch Nguyệt vừa nghe những lời này của Cảnh Đế thì lập tức hiều được, đương nhiên là thủ đoạn của Cảnh Đế, nàng còn nghĩ sao mà đột nhiên mọi người lại muốn tiến cung thăm mấy đứa bé chứ?

Chu môi, Tịch Nguyệt hờn dỗi: “Hoàng Thượng mới không có lương tâm, Nguyệt Nhi không biết đã đắc tội với Hoàng Thượng lúc nào, trong lòng vô cùng lo lắng, nào dám qua đây. Ngược lại, Hoàng Thượng người cũng không hề qua thăm Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi vô cùng thấp thỏm lo âu! Không dễ gì người trong nhà truyền đến tin tức, nô tỳ lập tức nghĩ đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Vừa lúc có cớ, nô tỳ đã vội vàng tới đây.”

Khi Tịch Nguyệt nói chuyện thì dáng vẻ cũng vô cùng ủy khuất.

Cảnh Đế thấy dáng vẻ chọc người thương tiếc đó của nàng thì lập tức chịu thua.

Khẽ hôn lên đôi môi anh đào của nàng, dỗ dành: “Là lỗi của trẫm, trẫm không nên vô cớ tức giận với nàng.”

“Hoàng Thượng như vậy, nô tỳ không hiểu là mình đã làm sai cái gì. Nếu như là vì lời nói kia của nô tỳ thì Hoàng Thượng mới thực sự là oan uổng người ta. Người cảm thấy nô tỳ không ghen sao?”

Nếu Tịch Nguyệt đã nói đến chuyện này, Cảnh Đế véo hai má nàng: “Vốn là nàng không ghen!” Trong lời nói còn ẩn chứa tia oán giận.

Tịch Nguyệt nghiêm mặt nói: “Hoàng Thượng thực sự oan uổng cho nô tỳ rồi. Nô tỳ vốn không thèm để ý đến công chúa Địch Ngõa kia, lời nói của thiếp cũng là lời nói thật. Nếu như Hoàng Thượng thích công chúa Địch Ngõa thì sẽ không gả nàng ra ngoài, hoàn toàn có thể đưa nàng vào hậu cung từ đầu. Còn có chuyện ở Ngự Hoa viên, sao nô tỳ lại không rõ đương nhiên là hai người đã bàn bạc tốt rồi. Như vậy, nô tỳ thực sự tin là giữa người và nàng ấy không có gì. Phòng bị nàng ấy thì không bằng phòng bị những tỷ muội khác trong hậu cung!”

Nghe xong nhưng lời này, Cảnh Đế bắt đầu vui sứng, vốn dĩ không phải là hắn không biết điều này, chẳng qua vì thích nàng nên mới tự đâm đầu vào ngõ cụt. Hiện tại thấy nàng giải thích như vậy thì lập tức khuất phục.

“Có lẽ nàng không rõ nhưng từ sau chuyện bị bệnh đậu mùa thì trẫm đã sáng tỏ rồi. Trên đời này chỉ có một mình Tịch Nguyệt là thật lòng chờ đợi trẫm. Trẫm cũng chỉ thích một mình Nguyệt Nhi, nhưng sau khi động chân tình thì trẫm lại phát hiện, Nguyệt Nhi không thích trẫm như trẫm nghĩ.”

Trong lời nói này rõ ràng có tia ủy khuất.

Tịch Nguyệt chưa bao giờ thấy dáng vẻ như vậy của Cảnh Đế, khi trước, lúc nào hắn cũng có dáng vẻ đại nam tử, hôm nay lại mang dáng vẻ như một đứa bé cần an ủi.

Thấy Tịch Nguyệt ôm chặt cánh tay hắn, Cảnh Đế tiếp tục nói: “Bất luận nàng tin hay không, trẫm thực sự thích nàng, tình ý của trẫm có trời đất chứng giám. Nếu như trẫm đã thực lòng thì không cho phép nàng không để ý đến ta. Ta muốn nàng yêu ta, yêu hơn cả mấy đứa bé, lúc nào cũng đặt ta ở vị trí đầu tiên trong trái tim nàng.”

Tịch Nguyệt đánh giá Cảnh Đế lúc này, hắn dường như biến thành một đứa trẻ đòi kẹo, không cho thì sẽ tức giận.

Hắn nói như vậy, không phải là nàng không rung động, nhưng tuy là rung động thì nàng vẫn sẽ nghĩ Cảnh Đế quen dùng tình cảm để lừa gạt người khác, lần này có phải là một loại trấn an khác của hắn không?

Nhưng mà nghĩ lại bản thân nàng cũng không có gia thế hiển hách gì, cũng không có thể lực nào đáng để mượn sức.

Nghĩ như vậy lại càng mờ mịt.

Cảnh Đế nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng đương nhiên cũng hiểu được chuyện tình cảm không phải là một chốc một lát là giải quyết được, hiện tại nàng như vậy chính là vì trong lòng cũng có hắn.

Có lẽ là nàng không phát hiện ra tình cảm của mình, nếu như thực sự là vô tình thì tại sao hai lần đều liều mình cứu hắn?

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Cảnh Đế thả lỏng rất nhiều.

“Nàng biết không? Nàng đang sợ hãi, nàng sợ sau khi nàng đưa trái tim mình ta thì lại phát hiện trẫm chỉ coi nàng như trò đùa, đúng không?” Cảnh Đế nghiêm mặt joir.

Tịch Nguyệt khôi phục thần trí, nỉ non nói: “Có thể, có thể là kiếp trước Hoàng Thượng đã làm ta tổn thương quá sâu cho nên kiếp này ta mới sợ hãi.”

Ôm Tịch Nguyệt vào trong lòng, Cảnh Đế mở miệng: “Nếu như kiếp trước trẫm phụ nàng vậy thì một đời này trẫm càng muốn đối xử với nàng thật tôi.”

Hai người cũng coi như là mở lòng với nhau, cho dù Tịch Nguyệt không nói nhiều nhưng Cảnh Đế lại thực sự chia sẻ nội tâm của mình.

“Về sau trẫm sẽ trân trọng nàng, bảo hộ nàng, bao dung mọi điều của nàng, càng sẽ không tức giận với nàng. Ngay cả chuyện hòa hợp đám người hậu cung, trẫm cũng sẽ xử lý cho nàng. Trẫm sẽ không để cho nàng chịu một chút thương tổn nào.”

Tịch Nguyệt yên lặng vùi đầu trong lòng hắn, không nói nữa.

Cuối cùng hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu, ngược lại, người khác lại đau khổ.

Chuyện lần này vốn là không lớn nhưng mà vì hai người đều kéo dài cho nên mới náo loạn lâu như vậy. Nhưng cũng may mà cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng.

---

Trong cung này khôi phục như thường, vẫn là một mình Thẩm Qúy phi được độc sủng như cũng, người có chút thông tuệ thì cũng đã hiểu rồi.

Hiện tại, bất luận là tâm tình của Hoàng Thượng như thế nào, cho dù là tâm tình không tốt thì người khác cũng đừng mơ tìm được chỗ trống nào mà xen vào.

Không ít người đi qua đưa đồ ăn để lấy lòng nhưng tất cả đều bị trách cứ, chỉ có Thẩm Qúy phi, chỉ một lần là lại khiến Cảnh Đế khôi phục như thường.

Người tin vào số mệnh không khỏi nhớ đến chuyện duyên phận, có lẽ Cảnh Đế và Thẩm Qúy phi mới thực sự là người có duyên phận.

Hoàng Thượng và nương nương nhà mình làm hòa lại, tâm tình của những cung nhân trong Khánh An Cung cũng tốt lên, nếu không thì không khí trong cung này luôn có chút quái dị.

“Nương nương, Lệ Tần nương nương cầu kiến.” Hạnh Nhi bước vào thông báo.

Từ lần trước cự tuyệt Chu Vũ Ngưng thì hai người cũng không tiếp xúc với nhau.

“Nhanh mời nàng vào.”

Chu Vũ Ngưng vẫn giống như trước kia nhưng y phục lại thanh lịch hơn rất nhiều, trên người cũng không có trang sức gì.

Thấy nàng ấy như vậy,Tịch Nguyệt mở miệng muốn nói cái gì nhưng mà cuối cùng khi đến bên miệng thì lại đổi thành chuyện khác.

“Tỷ tỷ mau ngồi đi.” Nàng không xấu hổ chút nào, Chu Vũ Ngưng cũng vậy.

Chuyện như vậy, hai người đều có thể thông cảm cho nhau.

“Khí sắc của muội muội thật không tồi!” Chu Vũ Ngưng nhìn Tịch Nguyệt, cười nói.

Lúc trước không ai trong cung là không biết Cảnh Đế và Thẩm Qúy phi giận dỗi nhau, hiện tại hai người làm hòa, đúng là sau cơn mưa trời lại sáng.

Tịch Nguyệt cười hì hì: “Tỷ tỷ cúng vậy! Người có khí sắc tốt cũng không phải chỉ có một mình muội.”

Chu Vũ Ngưng cười: “Nhưng mà tỷ tỷ lại muốn càng nhiều hơn nữa kìa.”

Tịch Nguyệt không hỏi về tính toán sau này của nàng ấy, Chu Vũ Ngưng cũng không có ý định nói cái gì.

Nghĩ lại hôm nay mình đến vì có việc nên Chu Vũ Ngưng cũng không trì hoãn, nghĩ một chút rồi nói: “Thực ra lần này tỷ tỷ qua đây là có một chuyện muốn nhắc nhở muội.”

“Hả?” Tịch Nguyệt khó hiểu.

“Vốn là mấy ngày trước đã muốn qua đây nhưng vì lúc đó muội và Hoàng Thượng giận dỗi nhau, lúc đó tỷ tỷ mà đến thì không thỏa đáng cho nên mới lùi tới tận hôm nay.”

Nàng ấy vừa nói như vậy, Tịch Nguyệt lại càng tò mò.

Chu Vũ Ngưng cũng không kéo dài, nói thẳng: “Nhớ cẩn thận với Bạch Du Nhiên.”

Chỉ bảy chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến cho Tịch Nguyệt kinh hãi.

Tịch Nguyệt cũng không hỏi nhiều, lại càng không khỏi vì sao Chu Vũ Ngưng lại nhắc nhở như vậy, nếu như nàng ấy muốn tốt cho nàng thì nàng sẽ nhận.

“Đa tạ tỷ tỷ chỉ điểm.”

Chu Vũ Ngưng cười lắc đầu: “Chúng ta đã giao hảo từ khi tiến cung đến nay, mặc dù ban đầu ta cũng có tâm tư của mình nhưng về sau, chúng ta ở chung lâu cũng có vài phần tình nghĩa tỷ muội. Lúc trước ta không hiểu nhưng hiện tại lại hiểu được, thì ra chỉ cần cùng yêu một nam nhân thì hai nữ nhân sẽ không thể nào thực lòng làm bạn với nhau. May mà chúng ta không phải cùng yêu một người.”

Tịch Nguyệt hiểu Chu Vũ Ngưng có thể nói ra những điều này chứng tỏ rằng nàng ấy đã thực sự nghĩ thông suốt rồi.

“Nguyệt Nhi thực sự cảm tạ tỷ tỷ nhiều lần chỉ điểm. Về phần động cơ lúc đầu, bất luận ban đầu có mục đích gì, kết quả tốt mới là tốt nhất.”

Hai người nhìn nhau cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.