Ký Sự Hậu Cung

Chương 18: Ngự Hoa Viên, Tiểu Điệp cầu phúc



Lúc Hạnh Nhi trở về Tịch Nguyệt đang tản bộ trong sân, nàng đã đem đồ giao cho nữ đại quan Phó Quý Nghi, mà bản thân Phó Quý Nghi, nghe nói là bị Thái hậu gọi đi rồi.

Đồng thời bị gọi đi, còn có Đức Phi cùng Hiền Phi, cũng không tính là chuyện cơ mật, nghe nói, Hoàng Thượng đã hạ lệnh xuống, để Phó Quý Nghi học tập phụ tá công việc lớn nhỏ trong cung. Đây coi như là việc ưu tiên hàng đầu, bây giờ trong cung đã nổi cơn thịnh nộ, phụ tá mọi việc trong cung, điều này có thể không làm cho người ta suy nghĩ nhiều.

Thẩm Tịch Nguyệt một chút ý cười như có như không. Hình như từ sau khi nàng sống lại, thì cực kỳ thích cười. Sẽ không biết các loại nụ cười, tồn tại một loại thê lương như thế.

Trung Cung vô chủ, trong cung này cũng không rục rịch sao?

Bây giờ nàng có thể làm, chỉ có yên lặng theo dõi sự thay đổi.

Cuộc sống này ngược lại cũng trôi qua, mặc dù nàng sớm nhận sủng, chỉ có điều cũng không tính là đặc biệt, đến năm sáu ngày Hoàng Thượng cũng không có triệu kiến nàng. Điểm này nàng hiểu, dù sao, ngày đó lời nói lúc đó của Hoàng Thượng ý tứ chính là như thế.

Mà chính nàng cũng không cho rằng thị tẩm một lần, thăng phần vị, dù là được Hoàng Thượng tương đãi (đối đãi).

Mọi việc, đều nên từ từ mà tính.

Được, những ngày qua Hoàng Thượng cũng không phải là không có nhắc lại? Nhập tú nữ này đã có bảy vị được gọi may mắn qua.

Mà cũng không phải là mỗi một vị nữ tử vào cung sau khi được sủng ái cũng giành được tấn phong. Tịch Nguyệt sớm đã nghĩ tới, sẽ là như thế.

Tiểu Đặng Tử từng len lén đi ra ngoài, chỉ là đám người Thái hậu không có bất kỳ phản ứng nào, Tịch Nguyệt vốn cũng không có ý định để cho bọn họ có phản ứng gì, nàng cần, chỉ là bọn họ biết. Trước khi làm việc gì luôn luôn cân nhắc trước sau bình thường không chuẩn bị trước việc làm ít công to.

Không cần thỉnh an, Tịch Nguyệt này cũng không thường ra ngoài, bình thường đều là khôn khéo đợi ở trong phòng hoặc là trong viện của mình, Ngự Hoa Viên cái gì cũng rất ít đi.

Trước khi cánh chim chưa cứng cáp, nàng cũng sẽ không cho người ta cơ hội làm nhục mình. Trong cung này cao hơn so với phần vị nàng, cũng không ít! Cũng không phải là mọi người đều An Tiệp dư (phi tần của vua) như vậy. Mà An Tiệp dư bình tĩnh như vậy cũng không phải là bởi vì nàng mềm lòng, như bề ngoài thoạt nhìn coi nàng là tỷ muội như vậy, chỉ là, phần vị Tiệp dư này quả thật còn chưa cao để nàng có thể ương ngạnh bướng bỉnh.

Trong cung này có một Hiền Phi, ai dám ương ngạnh?

"Chủ tử." Đào nhi từ bên ngoài trở về, qua bẩm báo.

"Hôm nay có chuyện gì thú vị?" Đào nhi này nhiệt tình hoạt bát, ban ngày líu ríu, nhưng ngược lại cũng có chừng mực, là một tay dò la tin tức rất có thủ đoạn.

"Bẩm chủ tử, hôm qua Hoàng Thượng đi tản bộ ở Ngự Hoa Viên, gặp được Bạch Bảo Lâm trong ngự hoa viên vì Hoàng Thượng mà cầu phúc. www. kmwx. net đêm qua hoàng thượng liền truyền Bạch Bảo Lâm thị tẩm."

Bạch Tiểu Điệp?

Đôi mắt đẹp của Tịch Nguyệt giương nhẹ, bờ môi nâng lên một đường cong.

"Ngày hôm qua không phải nói có ý chỉ truyền Đan quý nhân thị tẩm sao?"

"Nhưng không phải là như thế. Nô tài nghe nói, Đan quý nhân này đều chuẩn bị xong rồi, lại bị Bạch Bảo Lâm đoạt mất, giận đến nỗi ném cả ly trà."

Thẩm Tịch Nguyệt gật đầu một cái, Đào nhi liền vội vàng đứng lên rời đi, đi làm những việc khác.

Đan quý nhân, năm 15, chính nữ Lễ bộ Đan đại nhân, thuở nhỏ rất được Đan đại nhân thương yêu, kiêu căng tùy hứng. Bạch Tiểu Điệp này cướp đi Hoàng Thượng từ trong tay nàng ta, chuyện này, sợ là không thể hòa hợp nữa.

Chỉ là Tịch Nguyệt cũng không lộ vẻ gì khác, Bạch Tiểu Điệp không tốt, nàng trước tới nay luôn là người vui mừng.

Hãy chờ xem đi, hôm nay, chắc là có kịch hay để xem rồi.

Thảo nào đến cả An Tiệp dư cũng không, hôm qua Bạch Tiểu Điệp này giành được tư cách thị tẩm, nhưng là cảnh tỉnh cho những nữ nhân nhập cung này. Cơ hội, chính là không thể không có chỗ.

Hôm nay e là Ngự Hoa Viên rất náo nhiệt đây.

Sai người mang ghế, Tịch Nguyệt một mình ngồi trong sân nhỏ ở Lục Phúc Điện uống trà ngắm cảnh, tác phong khoan thai tự đắc.

Ánh mặt trời ngày mùa thu chiếu khắp trong ngoài thành cung, Tịch Nguyệt lấy tay che mắt nhìn trời, đến thật là vạn dặm không có bóng mây.

Lục Phúc Điện này thường ngày chính là an tĩnh, hôm nay vì nàng ngồi trong sân, là tĩnh mịch an nhàn. Không hiểu tại sao, thật ra khiến người ta cảm thấy có chút tiêu điều.

Nhưng Tịch Nguyệt ngược lại không thấy thế, có chút nhàn hạ thoải mái đùa nghịch ly trà, thỉnh thoảng phát ra âm thanh khanh khách.

Hạnh nhi ở một bên hầu hạ chủ tử nhà mình, thấy chủ tử đùa nghịch ly trà, trong ly trà màu xanh da trời này bay ra mấy lá trà xanh ngắt, cũng không hiểu được đã buồn cười rồi.

Không được một lúc, tin tức truyền đến, Bạch Bảo Lâm được phong làm Bạch Thường tại.

Sớm mấy năm học vẽ, nói là cô gái như thế nào một bước lên trời, chờ vào cung Tịch Nguyệt mới hiểu được, vậy thật cũng chỉ là vẽ. Trong cung này quy củ nghiêm khắc. Các loại phong thưởng là cực kỳ nghiêm ngặt.

Nghĩ đến nếu như không phải là có công lao lớn, nàng phần vị về sau cũng chính là cấp một cấp hai từ từ leo lên trên thôi.

Cũng không phải là mỗi cô gái thị tẩm đều có thể tấn phong. Bạch Tiểu Điệp này, vẫn còn có chút tâm tư.

Chỉ là nàng ta lúc này không lưu luyến si mê đến nhà Nhị Lang, di phu tốt của nàng ta. Làm sao lại chuyên tâm lấy lòng Hoàng Thượng, nghĩ đến, thật đúng là, vừa vào cửa cung sâu tứ hải. Ai có thể cam nguyện bình thản đây.

"Ngày mai chính là 15 rồi?"

Mười lăm đầu tiên, là ngày thỉnh an Thái hậu, hôm qua được cưng chiều, Bạch Tiểu Điệp sẽ không ra ngoài cho người ta làm bia. Có điều ngày mai ư? Những người này thế nhưng không dám gây chuyện trước mặt Thái Hậu, nhưng luôn có trên đường quay về thôi.

"Bẩm chủ tử, vâng"

Mặc dù Tịch Nguyệt ít nói gì làm gì, nhưng bất kể là Hạnh nhi hay là Đào nhi Quả nhi, cũng có mấy phần sợ người chủ tử này, họ đều cảm thấy, người chủ tử này xem ra không đơn giản như vậy.

Bạch Tiểu Điệp có vận khí tốt kia thành công vô tình gặp mặt Hoàng Thượng trong Ngự Hoa Viên, nhưng những người khác lại không có.

Buổi tối hôm đó, ngoài dự đoán của mọi người, Hoàng Thượng lật đổ hiệu Phó Quý Nghi.

Tịch Nguyệt cuộn lại một cái, Hoàng Thượng này là thật đối tốt với Phó Cẩn Dao chứ?

Mỗi mười lăm đầu tiên phải thỉnh an, nhưng Hoàng Thượng hai lần sủng hạnh Phó Cẩn Dao đều là thỉnh an trước một ngày.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tịch Nguyệt ngược lại không tính là trang phục lộng lẫy, chỉ cũng là mặc hỷ khánh, An Tiệp dư thấy thế cười giễu cợt.

Tịch Nguyệt cũng không quan tâm nụ cười có chút khinh bỉ này của nàng ta, vẫn rất nhiệt tình.

Mấy người các nàng trước kia từ phủ thái tử ra cũng hiểu, Hoàng Đế này thích màu lam. Nhiều người bọn họ cũng mặc màu lam, ngay cả Phó Quý Nghi tiến cung này có lẽ cũng biết, nếu không sao lại toàn là màu xanh da trời, nhưng Thẩm quý nhân này ngược lại không hiểu, cả ngày hoa hồng liễu xanh, thật thô tục.

Cũng như lần này, tất cả mọi người đến rồi Thái hậu mới đến.

Đánh giá mọi người.

Thoáng hài lòng gật đầu một cái.

"Các ngươi đây trang điểm xinh đẹp, ai gia nhìn trong lòng cũng thoải mái."

Đức Phi quen nịnh bợ Thái hậu, vội vàng phụ họa, vị Hiền phi một hồi bực mình.

"Ai gia đã thông báo rồi, mỗi một cung đều tặng cho các ngươi một chút thuốc bổ, các ngươi chăm sóc cơ thể khỏe mạnh, sớm vì Hoàng Thượng khai chi tán diệp. Ai gia cũng ngóng trông, sớm ngày con cháu đầy đường."

Trong lúc nhất thời các vị phi tần đều đỏ mặt.

Chỉ là lại mơ hồ có mấy phần mong đợi.

Nhưng không phải sao, cái này mặc kệ thân phận hiển hách thế nào, nếu như không có con trai, sau này cũng chỉ xem như mây khói lướt qua. Đừng nói là người khác, cứ nói Đức Phi Hiền Phi này đi.

Gia thế Hiền Phi hiển hách, nhi nữ Đại tướng quân. Phụ thân Đức Phi mặc dù là chiếm danh tiếng Đế Sư, nhưng vẫn không bì kịp gia thế Hiền Phi. Nhưng phải nói Hoàng Thượng, thể diện trước mặt Thái hậu, Đức Phi rõ ràng mạnh hơn Hiền Phi, có thể thấy được, có một người con trai là quan trọng cỡ nào.

Đến nay Cảnh đế chỉ có hai con, ngoại trừ tiên hoàng hậu sinh Đại Hoàng Tử, chính là Đức Phi này sinh Nhị Hoàng Tử.

Bây giờ Đại Hoàng Tử nuôi bên cạnh Thái hậu.

Vừa tán gẫu mấy câu, Thái hậu liền tự nói có chút mệt mỏi, tự nhiên, loại tiểu phi tần Tịch Nguyệt này sao có thể cùng Thái hậu tán gẫu được, nàng đàng hoàng ngồi nơi đó uống trà, ngược lại dáng vẻ rất mãn nguyện.

Không ngờ rằng, tất cả hành động của nàng đều rơi vào trong mắt Thái hậu.

Thái hậu mệt mỏi, mọi người cũng lập tức tai thanh mắt sáng đứng dậy rời đi.

Đức Phi Hiền Phi này đợi người đi trước ra cửa rời đi, còn lại mới là những tiểu nhân vật các nàng.

Đan quý nhân và Tịch Nguyệt cùng một cấp quý nhân, chỉ là nàng ta hình như muốn thể hiện tôn quý của mình so với Tịch Nguyệt, lắc mông đẩy ra phía trước.

Tịch Nguyệt ngược lại cũng không tranh đoạt, ra trước hay ra sau có quan hệ gì.

"Biểu tỷ, chúng ta cùng đi thôi." Trần Vũ Lan lôi kéo Tịch Nguyệt.

Chỉ là hai người chưa đi được bao xa, liền nghe thấy phía trước "pang" một tiếng.

Mới vừa ra khỏi Tuệ Từ Cung của Thái hậu, chỉ thấy Đan quý nhân cũng không hiểu tìm một lý do gì, trực tiếp liền quăng một cái tát mạnh cho Bạch Thường tại, Bạch Thường tại cặp mắt rưng rưng, nhỏ giọng khóc thút thít.

Tất cả mọi người đây đi chưa bao xa, dĩ nhiên là đều trông thấy, nhưng cũng không có ai đi qua giúp đỡ.

Đan quý nhân tất nhiên làm cho người ta cảm thấy chán ghét mà vứt bỏ, nhưng Bạch Thường tại cũng không làm cho người ta thích.

Thật ra thì lúc này ngay cả Hiền Phi Đức Phi cũng chưa đi xa, có điều mấy người này giống như là không hiểu rõ tình hình. Mà Phó Cẩn Dao cũng là mắt nhìn thẳng mặt lạnh lùng rời đi.

"Biểu tỷ, Đan quý nhân này thực là quá kiêu ngạo rồi, nàng ta sao lại có thể tùy tiện trừng phạt người khác. Chẳng lẽ Tiểu Điệp thì không thể giành được thịnh sủng sao?" Vũ Lan cắn môi, nhìn Tịch Nguyệt.

Tịch Nguyệt cũng không nói gì.

"Thân phận ta thấp kém, nhưng nếu thân phận ta cao hơn nàng ta, cho dù là giống nhau, ta cũng tuyệt sẽ không để nàng ta làm như vậy."

Thấy dáng vẻ này của Vũ Lan, Tịch Nguyệt bật cười hì hì một tiếng.

"Biểu muội vẫn là bớt lo chuyện người khác thì tốt hơn. Thận trọng từ lời nói đến việc làm, biểu muội không phải vẫn luôn rất hiểu sao? Sao lại tiến cung rồi ngược lại lại lỗ mãng rồi thế?" Không nói thêm gì, Tịch Nguyệt cũng tự ý rời đi.

Trần Vũ Lan thấy diễn xuất lần này của nàng, đỏ con mắt. Một bộ dạng ủy khuất vô cùng.

"Biểu tỷ thay đổi rồi……" Nàng nỉ non.

Người khác đi qua bên cạnh nàng ta, nàng ta thấy thế vội vàng dùng khăn lau mắt, nhìn theo Thẩm Tịch Nguyệt, thương cảm lắc đầu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.