Tuy Tịch Nguyệt không nói gì nhưng quả thực cũng đã mỉa mai Huệ Phi một trận.
Phó Cẩn Dao cũng không ngốc đến mức thực sự cãi lộn ầm ĩ với Thẩm Tịch Nguyệt. Không nói đến điều khác, chỉ cần cần nhìn hướng gió trong cung là có thể biết được Hoàng Thượng và Thái Hậu đều thích tiểu tiện nhân này, nếu như nàng quá đáng thì sẽ khiến cho Hoàng Thượng không thích.
Phó Cẩn Nghiên thành thật ngồi ở bên kia cảm thán, nhị tỷ quả nhiên không phải đối thủ của Thẩm Tịch Nguyệt. Nếu như hai người thực sự tranh đấu, cho dù không có Hoàng Thượng giúp đỡ thì Thẩm Tịch Nguyệt cũng sẽ không chịu thiệt ở trong cung này. Không nói đến điều khác, chỉ nhìn những tính kế của Thẩm Tịch Nguyệt là có thể biết.
Nghĩ lại, nàng tiến cung đã hơn một năm nay, quả thực nhìn thấy rất nhiều hành động của Thẩm Tịch Nguyệt có chút ngây thơ vô tội, mặc dù có kiêu căng ương ngạnh thì cũng biết điểm dừng.
Cho dù có là nàng thì cũng tự nhận là không thể chiếm được tiện nghi của Thẩm Tịch Nguyệt.
Nhìn đám phi tần nhắc tới chuyện công chúa Địch Ngõa ở lại trong cung là không hợp thể thống, Thẩm Tịch Nguyệt lại quang minh chính đại nói chuyện, cùng đám phi tần trò chuyện vui vẻ thành thạo. Nghĩ đến tuổi của nàng cũng chỉ lớn hơn mình hai tuổi, Phó Cẩn Nghiên cảm thán.
Mà Tịch Nguyệt cũng có suy nghĩ của mình.
Đối với cô công chúa này, nàng có rất nhiều cách nghĩ nhưng mà cũng không phải ghen tị. Tuy không rõ vì sao công chúa Địch Ngõa lại nghe lời Cảnh Đế nhưng Tịch Nguyệt biết nàng ta có tác dụng với Cảnh Đế, nàng sẽ không làm đảo lộn kế hoạch của Cảnh Đế.
Hoàng Thượng mài dao soàn soạt với các thế gia, nói không chừng công chúa Địch Ngõa này là một quân cờ tốt.
Đêm đó.
Cảnh Đế vuốt ve tấm lưng trần của Tịch Nguyệt, giống như không để ý hỏi: "Hôm nay có tốt không?"
Cảnh Đế cười xấu xa, ghé sát vào tai của nàng, thổi một hơi, nỉ non: "Nàng nói xem, ta có tốt hay không? Chuyện vừa rồi có tốt không?"
Mặt Tịch Nguyệt hết trắng lại đỏ, tên bại hoại này!
"Sao Hoàng Thượng lại có thể nói như vậy chứ."
Cảnh Đế cười ha ha, lơ đễnh: "Nói vậy thì sao chứ, Nguyệt Nhi cũng không phải người ngoài. Hơn nữa, nàng là tâm can bảo bối của trẫm, đương nhiên là trẫm hy vọng nàng hài lòng."
Tịch Nguyệt xoay người phủ lên người hắn.
Cảnh Đế chăm chú nhìn nàng.
"Hoàng Thượng đối xử với ta thật tốt." Dứt lời liền trực tiếp hôn lên môi hắn.
Cảnh Đế làm nụ hôn càng sâu hơn.
Hôn hôn, Cảnh Đế lại bắt đầu cảm thấy hứng khởi, cánh tay lại không thành thật dao động trên dưới.
Thấy thân thể, đùi Cảnh Đế hơi cong, bàn tay đặt ở mông của nàng, hơi dùng lực, nâng thân thể của nàng lên một chút.
Tịch Nguyệt khẽ kêu một tiếng, lấy tay chống xuống giường, thân thể cũng ngồi thẳng trên người hắn..
"Tới đây, hôn ta." Cảnh Đế thấy nàng như vậy, ánh mắt hơi u ám, khẽ nói.
Tịch Nguyệt đỏ mặt khó xử: "Người đừng như vậy."
Cảnh Đế dùng lực một chút đã ấn nàng xuống.
Thấy nàng ngoan ngoãn "ăn" mình, Cảnh Đế và Tịch Nguyệt đều kêu một tiếng đau đớn. Hai người ở cạnh nhau nhiều năm nhưng chưa từng có tình huống này.
Cảnh Đế mạnh mẽ động eo, Tịch Nguyệt bị động, không lâu sau đã mệt tới mức thở hổn hển. Sau đó là các loại lời nói mềm mại cầu xin tha thứ.
Lúc này, bên trong rèm che lại vang lên những tiếng thở dốc.
Mây mưa qua đi, dáng vẻ Tịch Nguyệt như đoa hoa vừa bị mưa vùi dập, Cảnh Đế ôm nàng vào lòng, khẽ hôn.
"Ngày mai ngủ nhiều một chút. Các nàng tới thỉnh an thì để cho các nàng chờ, nàng là Hoàng Hậu, chuyện này người khác không thể nói gì nàng." Cảnh Đế thấy nàng như vậy thì nói.
Công việc một ngày, Cảnh Đế cảm thấy Tịch Nguyệt còn bận rộn hơn hắn.
Buổi sáng phải tiếp những phi tần đến thỉnh an, sau đó còn phải tới chỗ Thái Hậu, mới qua một ngày mà nàng đã hơi tiều tụy.
Tịch Nguyệt cười vẽ vòng tròn trong ngực hắn: "Đa tạ Hoàng Thượng ân điển, nhưng mà có một số việc nô tỳ vẫn phải làm tốt. Nếu đã là Hoàng Hậu thì phải gương mẫu một chút."
Cảnh Đế cười như có như không: "Nếu Nguyệt Nhi là Hoàng Hậu đương nhiên có thể có nhiều quyền lợi, nếu không thì làm phi tần còn tốt hơn, vì sao lại phải làm Hoàng Hậu chứ."
Tuy Tịch Nguyệt muốn xụ mặt xuống nhưng mà vẫn không làm được, dường như Cảnh Đế càng ngày càng biết cách làm nàng vui rồi.
Mỗi lời nói ra đều làm cho nàng vô cùng vui sướng.
"Hoàng Thượng thật thích làm bừa."
Cảnh Đế cười nhéo cái mông của nàng.
"Trẫm đúng là rất thích làm bừa, nếu không làm bừa thì sao công chúa Địch Ngõa lại có thể ở trong cung chứ?"
Tịch Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ đến hắn vậy mà lại biết chuyện xảy ra ngày hôm này, cũng nở nụ cười.
"Hoàng Thượng đúng là có tai mắt ở khắp mọi nơi."
Cảnh Đế cũng không thấy xấu hổ: "Hôm nay là lần đầu tiên, trẫm lo lắng nàng phải chịu ủy khuất. Nhưng mà xem ra cũng không tồi, trẫm đúng là không biết tiểu Nguyệt Nhi lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Tịch Nguyệt cười khẽ đấm hắn.
Cảnh Đế cầm nắm đấm nho nhỏ của nàng, hôn một cái, mở miệng nói: "Ngày mai bảo với bọn họ rằng nàng đã thương lượng với trẫm, công chúa Địch Ngõa ở lại trong cung quả thực có nhiều điều bất tiện, để cho nàng ta chuyển đến dịch quán ngoài cung đi."
Tịch Nguyệt hơi nghi hoặc nhìn hắn. Thấy dáng vẻ bình tĩnh của hắn thì nhăn cái mũi nhỏ, hỏi: "Hoàng Thượng đừng nên để ý chúng ta muốn cái gì, người cứ dựa vào suy nghĩ của mình là được."
Cảnh Đế thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng, không nhịn được cười thoải mái hơn: "Nói cái gì vậy chứ? Nha đầu ngốc, trẫm đương nhiên là có suy tính của mình. Chẳng lẽ nàng nghĩ quả thực là vì ý kiến của bọn họ sao? Công chúa Địch Ngõa đương nhiên là phải chuyển ra dịch quán, không đi thì làm sao có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch? Ở trong cung thì không thể quyến rũ được ai."
Cảnh Đế nói lời này một cách đương nhiên.
Tịch Nguyệt mỉm cười nói: "Hoàng Thượng đúng là một lão hồ ly."
Cảnh Đế chợt nhíu mày, nói: "Nếu là hồ ly, thì đều thích trôm thịt." Dứt lời đã lại xoay người phủ lên người nàng.
---
Thực ra bước tiếp theo trong kể hoạch của Cảnh Đế vốn là dùng công chúa Địch Ngõa để đẩy ngã Chu gia nhưng mà suy nghĩ lại, nếu đã buông tha cho bước kế hoạch có Chu Vũ Ngưng mà hiện tại Chu gia cũng coi như là an phân thì tạm thời tha cho nhà hắn đi.
So với Chu gia thì An gia mới là chuyện cấp bách.
Công chúa Địch Ngõa chỉ cần xuất cung thì tự có cơ hội thông đồng với An đại nhân, điểm này hắn không hề nghi ngờ.
Nhìn những kẻ cổ hủ đầu miệng nhân nghĩa đạo lý kia thực ra lại rất dễ bị quyến rũ. Đúng là tư văn bại hoại. (Tư văn: chỉ những người có văn hóa)
Mà Tịch Nguyệt theo ý chỉ của Cảnh Đế nhưng lại không hề thông báo chính thức mà chỉ giống như vô tình nói ra cách xử trí công chúa Địch Ngõa.
Các phi tần đều vui vẻ ra mặt.
Không chỉ vui vẻ ra mặt mà còn cảm thán năng lực của Hoàng Hậu nương nương, mặc dù hôm qua nói rất dễ nghe nhưng cuối cùng vẫn để trong lòng nếu không thì sao đột nhiên công chúa Địch Ngõa lại chuyển ra dịch quán chứ. Nghĩ đến sức ảnh hưởng của Hoàng Hậu nương nương, mọi người lập tức thành thật hơn rất nhiều.
Tịch Nguyệt sao lại không biết Hoàng Thượng cố ý làm như vậy là để cho mọi người biết năng lực của nàng, không dám xem thường nàng.
Nghĩ đến tất cả những chuyện hắn làm cho nàng, trong lòng nàng hơi lo lắng.
"Ta đã nói rồi mà. Công chúa Địch Ngõa này ở lại trong cung đúng là không thích hợp. Nàng ta là một công chúa dị quốc, sau khi hòa ly lại ở trong cung, khó trách sẽ gây chuyện. Đúng là không bằng chuyển đến dịch quán, như vậy nàng ta cũng tự do hơn. Người ngoài cũng bớt nói linh tinh." An Tu nghi nói.
Bất luận thế nào thì mấy phi tần bọn họ cũng xem như là danh chính ngôn thuận, công chúa Địch Ngõa kia thì tính là cái gì.
Tịch Nguyệt nhấp trà mỉm cười, cũng không nói nhiều.
"Công chúa Địch Ngõa tính tình phóng khoáng, có lẽ cũng không quen sống trong cung nhiều quy củ. Rời ra ngoài cũng tốt." Phó Cẩn Nghiên cười nói.
Người khác đều gật đầu đồng ý.
Có thể để cho nàng ta rời đi, bất luận thế nào cũng đều tốt.
Đương nhiên cũng có người cảm thấy tiếc nuối, cảm thấy dù sao bản thân cũng không được sủng ái, không bằng để cho công chúa xinh đẹp như hoa lại phóng đãng này ở lại mới tốt. Nói không chừng Hoàng Thượng sẽ bị kéo ra khỏi cung của Hoàng Hậu.
Có một thì sẽ có hai, cơ hội của các nàng từ từ cũng sẽ nhiều hơn,
Nhưng hiện tại xem ra tất cả đều khó có khả năng rồi.
Lúc trước Thẩm Qúy phi không có phản ứng gì đó là bởi vì không cần thiết, hiện tại nàng là Hoàng Hậu, đương nhiên sẽ không như vậy. Giường của mình sao có thể để cho người khác ngủ chứ. Đúng là một người không dễ đối phó.
Mọi người đang chuyện phiếm về việc công chúa Địch Ngõa rời cung thì thấy Tiểu Đặng Tử lảo đảo chạy vào, sau khi vào phòng thì đi đến bên cạnh Cẩm Tâm thì thầm vài câu.
Huệ phi bĩu môi, đây là nô tài của Phượng Tê Cung sao, quá không có quy củ rồi.
Chỉ thấy Cẩm Tâm nghe xong thì biến sắc, lập tức tới bên cạnh chủ tử nhà mình.
"Thân thể Thái Hậu không tốt lắm, bản cung muốn qua đó xem sao. Các ngươi cũng đi cùng đi." Thẩm Tịch Nguyệt không hề trì hoãn, vội vàng đứng dậy.
Thân thể của Thái Hậu cũng giằng co mấy ngày, trong lúc đó cũng có mấy lần tình trạng vô cùng không tốt, vốn đều tìm được một cơ hội kéo dài. Nhưng mà hiện tại Tịch Nguyệt biết được, sợ là quá sức rồi.
Tịch Nguyệt cũng không quản các nàng thế nào, động tác cực kỳ nhanh, lúc này mọi người còn gì không hiểu nữa, đương nhiên là nhanh chóng đuổi theo.
Đến khi tới Tuệ Từ Cung, chỉ thấy một đám thái y đều đã ở bên trong, người ra người vào vô cùng vội vã. Tịch Nguyệt sợ những phi tần này cản trở thái y nên không cho phép bất kỳ ai vào trong, bản thân nàng cũng chờ ở trong sân.
Chẳng bao lâu đã nghe thấy tiếng thông báo: "Hoàng Thượng giá lâm...."
Tịch Nguyệt quay đầu, thấy Cảnh Đế mang vẻ mặt lo lắng, mà đi phía sau hắn còn có Lục Vương gia vẫn đang mặc triều phục.
"Thái y vẫn đang cố gắng cứu người." Cho dù trong lòng biết được lần này sợ là Thái Hậu không tốt nhưng Tịch Nguyệt nói không nên lời. Hốc mắt nàng hồng hồng đứng ở đó, vô cùng khổ sở.
Cảnh Đế không quản nhiều, vội vàng bước vào nội thất, Lục Vương gia cũng vào theo.
Tịch Nguyệt cũng vẫn bất động, chỉ lo lắng chờ đợi.
Nghĩ tới mấy năm này Thái Hậu đối xử tốt với nàng, Tịch Nguyệt lau nước mắt, bàn tay nắm chặt mong đợi kỳ tích xảy ra.
Phi tần trong hậu cung đều ở đây, có người khổ sở thương tâm như Tịch Nguyệt thì đương nhiên cũng có người hận Thái Hậu không chết sớm đi.
Phó Cẩn Nghiên liếc nhìn Huệ phi Phó Cẩn Dao, rất sợ nàng ta sẽ để lộ vẻ mặt vui vẻ cao hứng, như vậy thì nhà bọn họ quả thực là chết không có chỗ chôn rồi.
Đối với người tỷ tỷ này, nàng đã triệt để buông tha rồi. Hiện tại chỉ hy vọng nàng ta có thể an phận thủ thường, cho dù ngẫu nhiên tranh giành tình cảm thì cũng không cần quá mức.
Dường như là cảm nhận được tầm mắt của Phó Cẩn Nghiên, Phó Cẩn Dao trừng mắt nhìn nàng một phen, xoay người.
Phó Cẩn Nghiên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không có biểu tình vui sướng khi người gặp họa, đúng là vạn hạnh.
Lúc này, đột nhiên trong phòng truyền ra tiếng khóc.
Tiếp theo liền nghe thấy tiếng tiều thái giám hô: "Thái Hậu nương nương băng hà...."