Ký Sự Hậu Cung

Chương 30: Thân thể tốt hơn, có khách tới chơi



Thẩm Tịch Nguyệt khỏe lên, vậy qua đây la cà cũng nhiều hơn.

Mặc kệ trong lòng những người này căm hận nàng như thế nào, nhưng thấy nàng cũng đều bày ra một bộ mặt cười, cũng không phải sao. Trong cung này, có ân sủng của hoàng thượng là tất cả.

Những phần chức cao tự nhiên là không cần đến nơi này xem nàng sau khi được sủng ái hả hê đắc ý, nhưng phần vị thấp cũng trông ngóng có thể từ nơi này mò được chút gì. Nếu như có thể gặp Hoàng thượng ở nơi này, thật là quá tốt.

Hôm qua cũng may nàng dậy sớm đi cung thái hậu thỉnh an, cảm tạ ân, không thì những người này ngồi ở đây, sợ là một lát nàng cũng đừng nghĩ ra cửa.

Tịch Nguyệt là năm nay vào cung, mà tuổi lại kẹt tuyến, nói ra, nữ tử (con gái) trong cung này, phần lớn đều lớn tuổi hơn so với nàng, chẳng qua toàn thân nàng đỏ tươi ngồi chủ vị, trái lại làm cho người ta có một loại cảm giác rất có khí thế.

“Bây giờ thân thể Thẩm lương viện cuối cùng cũng khoẻ, vài ngày trước, bọn tỷ muội muốn tới thăm, nhưng cũng không được đấy.” Khăn của Học quý nhân che miệng, cười khanh khách, bộ dáng kia giống như trêu ghẹo.

“Chẳng qua cũng là người tốt gặp hoạ được phúc.” Bạch Tiểu Điệp mềm mại uyển chuyển nói, một phong thái yêu kiều.

Nhưng nàng ta cũng không hiểu được Tịch Nguyệt không thích nàng ta, lần này nàng ta là theo Trần Vũ Lan cùng qua đây. Mấy ngày này hai người qua lại khá gần gũi.

Nói tới vị trí trong cung của Trần Vũ Lan này theo lý thuyết thì không bằng Tiểu Điệp, dù sao, nàng ta cũng chưa thị tẩm, mà mặc kệ Bạch Tiểu Điệp nói như thế nào cũng được hoàng thượng ưu ái qua. Nhưng ngược lại nàng ta thông minh, cứ thế làm cho người ta cảm thấy, nàng ta không được thị tẩm cũng là đương nhiên.

dieenddafnleequysddoon Nàng ta có chút dịu dàng, nhưng có một chút vẻ thanh cao.

Suy nghĩ đơn giản cảm thấy tính tình của nàng ta cao thượng, không thích tranh thủ tình cảm. Nhưng cũng có suy nghĩ sâu, âm thầm chửi thề một tiếng, cũng không phải chính là làm bộ làm tịch sao.

Mà bên này, Tịch Nguyệt thấy Bạch Tiểu Điệp tiến dần từng bước, còn giống như thân thiết nói chuyện phiếm với nàng, trong lòng trở nên chán ghét đáp lại.

Lại nghe nàng ta nói như thế, thì trở nên không vui.

Đây là vì bốn chữ gặp hoạ được phúc, cũng không phải ai nói cũng có thể.

Trước mắt tới nay, Bạch Tiểu Điệp nói lời này, nhưng Tịch Nguyệt có chút không thích nghe.

Nhếch khóe miệng, Tịch Nguyệt cười như không cười, nhưng không tiếp lời.

Bạch Tiểu ĐIệp thấy nàng bưng ly trà lên, từ từ thổi, cũng không có nói tiếp lời, trong lòng nàng ta hơi tức tối, chẳng qua cuối cùng trên mặt không hề lộ rõ.

“Trà này thật tốt.” Nàng cũng ra hình ra dáng bắt đầu bình luận trà.

Nhu thường tại bên cạnh cười nhạt: “Đó là tất nhiên, trà này tên là mật đan Lan Khê (trà Lan Khê đỏ), hoàn cảnh sinh trưởng của nó rất hiếm thấy, hàng năm cũng chỉ làm ra không đến trăm cân, đều đưa đến trong cung. Bên ngoài cho dù muốn mua cũng không mua được.”

Tuy Tịch Nguyệt sống lại, cũng không phải toàn năng, với trà, nàng cũng chỉ hiểu sơ, nàng cũng không phải người nặng ham mê ăn uống, tuy trà này trân quý, nhưng dù sao cũng là làm cho người ta uống.

Nhưng mà lời nói của Nhu thường tại như vậy, thật giống như nàng ta cố ý khoe khoang rồi. Ngón tay Tịch Nguyệt nhẹ nhàng châm ly trà, trang@dđlqđ@bubble editor xem ra, đây đều không phải là đèn cạn dầu mà.

Nếu người khác cho rằng nàng khoe khoang, vậy nàng không khoe khoang dường như có lỗi với một phen suy nghĩ của những người này rồi.

Nở một nụ cười rực rỡ, Tịch Nguyệt rảnh rang mở miệng: “Lúc hoàng thượng ban cho từng nói, thích thì lại đưa qua một chút, ngược lại ta không hiểu trà, cho rằng trà này không trân quý.”

Sắc mặt Nhu thường thay đổi xuống, cắn môi dưới, vẻ mặt bất mãn. Chẳng qua nàng ta lập tức cúi đầu, không hề lộ rõ.

“Biểu tỷ luôn luôn sơ ý như vậy.” Trần Vũ Lan giảng hoà cho hai người, ý ngầm cũng nói Thẩm Tịch Nguyệt.

Mấy phi tần che miệng cười.

Tịch Nguyệt cũng không buồn bực, cũng cười.

“Khi biểu tỷ bị bệnh, muội muội thật là nhớ mong. Hiện giờ thấy thân thể biểu tỷ tốt, muội muội cũng yên tâm. Về sau cần phải cẩn thận, không cần nhiễm phải.” Dáng vẻVũ Lanthân thiết, xem ra thật là tỷ muội tình thâm.

“Cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi. Không có gì đáng ngại.”

Bạch Tiểu Điệp bên cạnh mở miệng: “Vừa rồi Vũ Lan muội muội còn nói Thẩm lương viện sơ ý, lời này vẫn là quá tai mà.”

Trần Vũ Lan cẩn thận quan sát Thẩm Tịch Nguyệt, cũng không biết có phải mình nhìn lầm hay không, dường như mỗi lần Bạch Tiểu Điệp xuất hiện, trong ánh mắt biểu tỷ đều hiện lên vẻ chán ghét, cái này với người khác không có, nàng không dám chắc có phải mình nhìn lầm rồi hay không.

Nếu là người khác, tự nhiên là quan sát không ra, nhưng mà nàng ta lại khác biệt, nàng ta và Thẩm Tịch Nguyệt cùng nhau lớn lên, một chút phản ứng với nàng vẫn là rõ ràng.

Có chuyện gì nàng ta không biết sao?

Trần Vũ Lan cúi đầu suy nghĩ.

Thấy nàng ta như vậy, lúc này Tịch Nguyệt mới khoan khoái nở nụ cười.

Tính tình Vũ Lan thông minh lanh lợi, suy nghĩ lại tinh tế, tự nhiên là biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, đã biết lần diễn xuất có lẽ cũng vào mắt nàng ta, nàng hiểu rõ tính tình VŨ Lan, đoán chừng trong khoản thời gian ngắn, nàng ta sẽ không dẫn Bạch Tiểu Điệp này xuất hiện trước mặt nàng nữa.

Tuy là mặc kệ hiện tại Vũ Lan hay là Bạch Tiểu Điệp vẫn chưa làm ra mấy chuyện kiếp trước các nàng làm, nhưng sao có thể quên tất cả tổn thương kia?

Cuối cùng nàng cũng chỉ là một người bình thường thôi, cũng không có mưu đồ trả thù, vì các nàng còn chưa làm, thế nhưng tuyệt đối không có nghĩa là nàng có thể tiếp nhận các nàng.

Không có Trần Vũ Lan hoà giải, mặt trận này lại yên tĩnh trở lại.

Thấy Thẩm Tịch Nguyệt không hề hết lòng tiếp đãi các nàng, mà Nhu thường tại cũng hiểu được vừa rồi thật là có chút xấu hổ, đứng dậy cáo từ. Đã có người rời khỏi, vậy mấy người khác cũng đều rời đi toàn bộ, ngay cả Trần Vũ Lan cũng không ngoại lệ.

Tịch Nguyệt hiểu rõ, nàng quyết trở về suy xét vì sao mình chán ghét Bạch Tiểu Điệp.

Suy nghĩ lúc này nhiều người sống luôn rất mệt.

Thấy đám người nhiều suy nghĩ này đều đã đi, Tịch Nguyệt duỗi thắt lưng, thật là có chút mệt mỏi.

Cẩm Tâm thấy Tịch Nguyệt hơi mệt, vội vàng qua xoa bóp, sức lực vừa vặn.

Tịch Nguyệt thoải mái híp mắt: “Sáng sớm các nàng này đã tới đây, chẳng lẽ còn tưởng rằng có thể gặp hoàng thượng hay sao? Thật sự là buồn cười. Rõ ràng không có một chút tình nghĩa, lần này càng muốn diễn xuất."

Một câu phía sau, Cẩm Tâm đương nhiên là hiểu nói người nào.

Đánh giá bốn phía, không có người. trang@d#d#l#q#d@bubble

Đương nhiên Tịch Nguyệt biết tính tình Cẩm Tâm cẩn thận, chỉ là nàng cũng không phải là người mù quáng.

“Gần đây viện còn yên tĩnh?”

Tuy là quan hệ người bên trong Thẩm gia tương đối đơn giản, chuyện bẩn thỉu sai lầm này cũng không nhiều, nhưng nói như thế nào Cẩm Tâm cũng là từ nhỏ nhìn sắc mặt người lớn lên, lại trải qua sự dạy dỗ của Vu ma ma, trái lại người này thông minh hơn nhiều.

Âm thanh Cẩm Tâm ép đến rất thấp: “Hiện giờ mấy đại cung nữ bên cạnh chủ tử, hai đại thái giám, đều không nhìn ra cái gì. Còn lại chuyện mấy chỗ khác không chịu được, có một số viện khác xếp vào đây, em đã đánh qua, nhưng mà chưa hẳn hiệu quả, em đề phòng.

Tịch Nguyệt gật đầu, dặn dò Cẩm Tâm: “Không cần phải bất cứ việc gì mình cũng làm người ác, mượn lực đánh lực, cũng là lựa chọn không tệ.”

Cẩm Tâm ngẩn ra, lập tức hiểu rõ, cười gật đầu: “Nô tỳ hiểu.”

“Tiểu Đặng tử là người thái hậu, em hơi chặt chẽ với hắn chút. Ta muốn bồi dưỡng hắn thành tâm phúc (người thân tín).” Trên mặt Tịch Nguyệt ý cười nổi bật hơn.

Cẩm Tâm không quá đồng ý như thế, Tiểu Đặng tử là người bên cạnh thái hậu, muốn lôi kéo qua được, rất khó.

Dường như biết ý nghĩ của Cẩm Tâm, Tịch Nguyệt chỉ nàng ta: “Như vậy không phải người khác vui mừng sao?”

Cẩm Tâm suy nghĩ, sau đó cũng lập tức đồng ý.

Các nàng có coi hắn là tâm phúc hay không, không quan trọng, quan trọng là, hắn cho rằng mình là tâm phúc của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.