Ký Sự Hậu Cung

Chương 42



Thời gian thấm thoát thoi đưa, đảo mắt chính là một tháng, vài ngày trước hoàng thượng cũng không bước chân vào hậu cung, trong cung này giày vò gay gắt.

Đám phi tần cũng không có ý định cãi vả chèn ép. Hôm nay Đức Phi tạm chưởng hậu cung, không ít phi tần cũng vội vàng đi nơi đó của nàng ta, hi vọng nàng ta có thể khuyên nhủ hoàng thượng. Nhưng Đức Phi là ai, không phải là hạng người sẽ bị người khác lợi dụng. Là vì còn tấm bé đã bắt đầu phục vụ Cảnh đế, coi như là hơi hiểu rõ tính tình của hắn, cẩn thận nhiều hơn một phần.

Lục vương gia trở về, sao hoàng thượng có thể hoàn toàn không chú ý?

Sau vẫn là Phó quý tần động thai khí, gọi hoàng thượng. Hậu cung này mới khôi phục phồn vinh trước kia.

Nhưng cho dù như thế, trong cung này lại có người nào là thật tâm cảm tạ Phó quý tần, ước gì nàng ta động thai khí thật mới tốt.

Ngược lại toàn bộ trong cung này không sao ảnh hưởng tới lòng Tịch Nguyệt, nếu không đến hậu cung, cũng không phải là chỉ không tới một chỗ của nàng. Tất nhiên nàng không cần lo lắng quá nhiều. Ngược lại phản ứng của hoàng thượng với Lục vương gia làm cho nàng tò mò nhiều hơn mấy phần, cho dù là không thích, cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy.

Kể từ đó, triều thần này thật đúng là không ai dám qua lại thân thiết với Lục vương gia rồi.

Vì một người Vương Gia không có thực quyền chọc cho hoàng thượng chán ghét vứt bỏ, sao có người sẽ không tính món nợ này.

Cho dù Tịch Nguyệt nghi ngờ, nhưng cũng không có để quá nhiều tinh thần vào mặt này, nếu như quá chú ý chuyện triều đình, sợ là hoàng thượng sẽ không thích rồi. So ra mà nói, hình như tinh thần của nàng là để trên Thẩm gia bên ngoài cung.

Mấy ngày trước đây nàng nhận được tin tức bên ngoài cung truyền tới, mẹ kế của nàng đã sinh, là một đứa con trai. Phụ thân rất vui mừng, gọi là Thẩm Thư An.

Thẩm Thư Bình, Thẩm Thư An, Thẩm phụ gửi gắm trên người đứa bé, vĩnh viễn nhưng mà cũng chỉ là hai chữ bình an.

Lúc hoàng thượng truyền nàng thị tẩm Tịch Nguyệt xin hoàng thượng ý chỉ, tặng cho Thẩm gia không ít thứ, có lẽ là nhớ tới nàng thuận theo, ngược lại hoàng thượng cũng hào phóng tặng ít thứ.

Sáng sớm.

Đêm qua một trận tuyết lớn bay lả tả, tuy là hôm nay đã ngừng, nhưng lại lạnh đến ghê gớm.

"Chủ tử, những ngày qua Phó quý tần luôn không sảng khoái, thường thường truyền thái y yết kiến đấy." Hạnh nhi vừa chải đầu vừa nói chuyện phiếm.

Mấy ngày qua tiếp xúc nhiều hơn, lời nói Hạnh nhi cũng không ít giống vừa mới bắt đầu như vậy.

"Thân thể Phó quý tần yếu đuối lại quý báu đứa nhỏ này, thường truyền thái y cũng phải." Nàng nghiêng đầu nhìn Hạnh nhi chải búi tóc này. Hài lòng gật đầu.

Cho dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà Tịch Nguyệt lại đánh trống trong lòng. Nàng luôn cảm thấy, chuyện không đơn giản như vậy.

"Đi thôi, theo ta đi thỉnh an cho Thái hậu."

"Vâng"

Hôm nay vẫn là ngày thỉnh an mỗi tháng. Lần thỉnh an trước sắc mặt Phó quý tần tái nhợt, nhưng mà vẫn là kiên trì đi, hôm nay không biết như thế nào.

Hôm nay Tịch Nguyệt ra cửa cũng không tính là sớm, không nghĩ lại đụng phải Trần Vũ Lan, Trần Vũ Lan thấy Tịch Nguyệt bỗng chốc đờ đẫn, ngay sau đó thoáng nâng lên nụ cười đau khổ. Khẽ cúi: "Gặp qua Thuần tần."

Tịch Nguyệt thấy nàng như thế, cũng tự nhiên: "Hôm nay Trần đáp ứng ra cửa thật muộn."

Trần Vũ Lan cắn cắn môi: "Hôm nay đã dậy muộn chút, biểu tấu, Thuần tần nương nương, không bằng chúng ta cùng đi?"

Tịch Nguyệt gật đầu.

Nếu nàng không bằng lòng, ngược lại cũng có vẻ không hợp tình người, nhưng cũng không ai biết trong lòng nàng là cái mùi vị gì.

"Ngày gần đây tốt không?" Giọng nói Tịch Nguyệt lạnh nhạt, nhưng vẫn mở miệng.

"Nói tốt và không tốt thế nào, còn không phải là ngày như vậy thôi. Ta vốn cũng sẽ không so những thứ này. Hôm nay như vậy, hôm nay nói chuyện cũng tốt.

Chỉ là, chỉ là..." Vũ Lan trượt xuống một giọt nước mắt.

Nàng ta điềm đạm đáng yêu nhìn Tịch Nguyệt: "Biểu tỷ, ta là bị oan, thật sự là ta bị oan..."

Tịch Nguyệt không muốn thấy nàng ta làm bộ làm tịch như thế: "Oan hay không, hiện đã không quan trọng. Cái túi thơm đó đúng là ngươi đưa ta. Mà bên trong cũng thật sự có chứa xạ hương. Nếu như ngươi thật cảm thấy mình oan khuất như vậy, vậy có thể đi tìm Thái hậu hoặc là Đức Phi. Luôn có người làm chủ."

Lời này của nàng không cứng không mềm, ngược lại thật sự khiến Trần Vũ Lan hiểu, nàng là không tin nàng ta.

Vũ Lan thấy nàng như thế, khóe miệng ngập ngừng, không hề nói gì, chỉ rưng rưng đi theo sau lưng Tịch Nguyệt, ngược lại bộ dáng kia có mấy phần nàng dâu nhỏ bị bắt nạt. Tịch Nguyệt cảm thấy chuyện luôn buồn cười như vậy.

"Thuần tần nương nương, không bằng chúng ta đi bên này đi? Còn chút." Vũ Lan chỉ vào đường nhỏ.

Thính Vũ Các của Thẩm Tịch Nguyệt đi về Tuệ Từ cung cũng không rất gần, nhưng nếu như đi tắt, ngược lại sẽ đi gần hơn rất nhiều. Nhưng Tịch Nguyệt trước giờ chưa từng đi nơi đó, dù sao đường nhỏ này vắng vẻ, một khi có vấn đề gì, có người nào muốn làm chút chuyện xấu, thì nàng khó lòng phòng bị.

Hôm nay Vũ Lan nhắc tới như vậy, Tịch Nguyệt cười như không cười nhìn Vũ Lan: "Ta cũng không thích đường nhỏ vắng vẻ này. Cho dù là đi bên này cũng không nhất định sẽ trễ. Nếu như Trần đáp ứng vội vàng, đến đây chúng ta mỗi người đi một ngả."

"Biểu tỷ đây là không tin Vũ Lan, cảm thấy Vũ Lan sẽ hại ngài?" Trần Vũ Lan vẫn bộ dáng "Ta uất ức" kia như trứơc, nhưng Tịch Nguyệt lại không thích thấy nàng ta như thế.

"Trần đáp ứng suy nghĩ nhiều, chẳng qua ta cũng chỉ vì tốt cho ngươi và ta. Tránh cho có người dây dưa chuyện lung tung đến trên người ta và ngươi. Người, cẩn thận chút luôn luôn không có chỗ sai."

Nói xong không đợi Trần Vũ Lan phản ứng, tiếp tục đi về phía trước, cũng không để ý lại đường nhỏ kia.

Trần Vũ Lan cắn môi dưới, nhìn bóng lưng Tịch Nguyệt, nắm chặt nắm tay, vừa quay đầu liếc nhìn đường nhỏ, cuối cùng theo kịp bước chân Tịch Nguyệt.

Chỉ là dọc theo con đường này, Tịch Nguyệt cũng không có nói chuyện với nàng ta. Đề tài của nàng ta cũng không trả lời quá nhiều.

Thấy hai người đến cùng nhau, không ít người đã trợn to mắt, dù sao, những người này cũng rõ ràng ân oán của Thẩm Tịch Nguyệt và Trần Vũ Lan.

Mà Thuần tần người này, vừa nhìn thì không phải là người rộng lượng, lại thấy vành mắt Trần Vũ Lan có chút đỏ, chắc hẳn cũng là bị nàng trách cứ.

Luôn luôn có người kia không hợp với Thẩm Tịch Nguyệt.

"Mặc dù sáng sớm hôm nay lạnh, nhưng cũng không đến mức khiến vành mắt Trần đáp ứng đỏ vì lạnh chứ?"

Lời này vừa nói ra, có người dùng khăn che miệng, nhìn hai người này, giống như một loại chế giễu.

Trần Vũ Lan nhẹ nhàng trả lời: "Bẩm An tiệp dư, muội muội, muội muội cũng chỉ là bị gió bụi mê mắt, đa tạ An tỷ tỷ quan tâm."

Mặc dù giải thích như thế, nhưng nhìn ánh mắt An tiệp dư chính là tràn đầy cảm kích. Đức Phi ngồi một bên, cũng không nói nhiều, nhìn mấy người, khóe miệng hơi nâng lên. Phó Cẩn Dao cũng là một dáng vẻ như vốn có.

Thẩm Tịch Nguyệt cũng không nói gì nhiều, ngược lại trực tiếp ngồi xuống.

Đầu hơi cúi xuống, không nhìn ra ý nghĩ, trong thoáng chốc, Thái hậu từ trong phòng ra ngoài.

"Mấy ngày này càng lạnh. Ngược lại các ngươi những đứa bé này còn tới đây sớm như thế. Thân thể các ngươi chịu được, nhưng ai gia không được, về sau tới đây thỉnh an muộn một canh giờ đi."

"Nô tì hiểu rồi." Mọi người đều cùng lên tiếng trả lời.

Thái hậu nhìn mọi người chung quanh, trước đó rơi trên người Phó Cẩn Dao, hơi dừng lại, ân cần hỏi: "Dạo này thân thể như thế nào?"

Phó Cẩn Dao dịu dàng: "Bẩm Thái hậu, tất cả đều tốt."

Thái hậu gật đầu: "Vậy thì có thiếu cái gì, nếu như ngượng ngùng tới nói với ai gia, có thể báo cho Đức Phi, nàng tạm chưởng hậu cung, giữa tỷ muội các ngươi chớ nên khách sáo. Cũng không thể thiệt thòi mình, thiệt thòi đứa bé này. Hôm qua hoàng thượng còn nói với ai gia, nếu như là một bé trai, nên lấy tên gì. Là bé gái nên lấy tên gì. Ai gia đúng là đã nhiều năm không thấy vẻ hưng phấn này của hắn rồi."

Biểu hiện thân thiết này của Thái hậu, khóe miệng Phó Cẩn Dao tươi cười rực rỡ.

Trong lòng phi tần khác rất không vui, nhưng cũng vẫn cười theo, vừa phải nhiệt tình khích lệ.

Tịch Nguyệt cũng cười rực rỡ, chỉ là rực rỡ của nàng lại là vì những người này ăn ở hai lòng, có lẽ tất cả mọi người ước gì xé nát Phó Cẩn Dao, nhưng trên mặt lại vẫn là một trận nịnh hót, ngược lại thú vị!

Thái hậu sống những đến tuổi này, dĩ nhiên là có thể phân biệt được người khác là thật tâm hay là giả dối.

Đã thấy nhiều nụ cười dối trá này, chỉ thấy Thuần tần cười thật lòng, ngược lại hơi ngẩn ra, chỉ là ngay sau đó như không có chuyện gì xảy ra xoay đầu xoá bỏ, nha đầu này cũng không phải đơn giản!

Cuối cùng bà đã già rồi. Mỗi một năm này, những cô nương này thật đúng là cũng không đơn giản.

Cuối cùng không giống bọn họ khi đó.

"Thái hậu nương nương." Đại cung nữ bước nhỏ vào cửa.

"Chuyện gì?"

"Lục vương gia vào cung yết kiến ngài, lúc này đã chờ đợi ở cửa Tuệ Từ cung."

Thái hậu khó nén xúc động, kéo dài một lúc lâu, Tịch Nguyệt nhìn ra được, tay Thái hậu nắm chặt khăn.

"Cho hắn vào đi."

Tịch Nguyệt vẫn cúi đầu như cũ, chỉ là trong mắt lại thoáng qua vẻ nghi ngờ, với thân phận Lục vương gia và thân phận các nàng, tại sao Thái hậu lại không kiêng dè chút nào? Việc này quá không hợp với lẽ thường rồi.

Cung nữ ra cửa mời đến, cũng chỉ một lát, chỉ thấy một người đàn ông áo đen có vài phần giống hệt với Cảnh đế tiến vào trong điện.

Không thể không nói, bộ dạng đàn ông Nghiêm gia này đều rất đẹp.

Một câu mặt mũi như ngọc luôn luôn không có chỗ sai.

Mà so sánh với phong cách dịu dàng trên người Cảnh đế, hình như hắn lạnh lẽo hơn chút. Trên mặt cũng giống một chút với Thái hậu.

Tiến vào bên trong, mắt nhìn thẳng.

Dường như có lẽ đã biết bên trong phòng có những người này, hắn cũng không có hốt hoảng.

"Nhi thần gặp qua mẫu hậu với các vị tẩu tẩu (chị dâu). Mẫu hậu vạn phúc kim an." Hắn cứ như vậy quỳ xuống.

Thái hậu mới vừa lấy lại bình tĩnh trong lòng lại có chút xúc động: "Đứng dậy. A Quế, đỡ Lục vương gia lên."

Quế ma ma vội vàng tiến lên, Lục vương gia Nghiêm Liệt cũng không kiểu cách, thuận thế đứng dậy, một nháy mắt đứng dậy kia, hắn nhanh chóng liếc nhìn về phía Thẩm Tịch Nguyệt.

Tịch Nguyệt không ngẩng đầu như cũ, nhưng cho dù như thế, nàng lại cảm nhận được ánh mắt Lục vương gia.

Nàng cũng không dám khẳng định là Lục vương gia nhìn nàng, nhưng kiếp trước chuyện này luôn làm cho nàng có chút nghi ngờ.

"Xoảng!" Ly trà rớt xuống.

Tịch Nguyệt theo âm thanh ngẩng đầu, chỉ thấy ly trà của Lệ tần Chu Vũ Ngưng ngồi bên cạnh nàng rơi xuống.

Chu Vũ Ngưng làm đổ ly trà, cũng biết mình luống cuống, cuống quít quỳ xuống: "Thái hậu thứ tội, thần thiếp thất lễ."

Thái hậu nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt chuyển về Lục vương gia.

"Đứng dậy đi. Về sau cẩn thận chút là được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.