Có lẽ là bởi vì Chu Vũ Ngưng luống cuống, Thái Hậu phất phất tay: "Được rồi, lui xuống hết đi. Ai gia muốn nói chuyện thật tốt với Lục Vương Gia."
"Vâng" Mọi người cùng lên tiếng.
Đứng dậy khẽ cúi, nối đuôi nhau ra.
Ra cửa này tự nhiên là có xem trọng, Đức Phi dẫn đầu phi tần địa vị cao đi lên bên cạnh, vốn là Lệ Tần cùng phần vị với Tịch Nguyệt, cũng đều có phong hào. Hai người coi như là cùng nhau ra ngoài, lúc này Lục Vương Gia lại liếc mắt một cái.
Tịch Nguyệt nhìn như cũng không khác thường gì, nhưng mà trong lòng lại không ngừng bồn chồn, nghĩ là không riêng gì nàng, những người khác đều nói thầm trong lòng, cô gái trong hậu cung này nào có người không thông minh như vậy.
Hai mắt Lục Vương Gia này chắc là đã để trong lòng rất nhiều người âm thầm tính toán, mà phản ứng của Lệ Tần cũng thật là hơi kỳ lạ.
Lệ Tần, Lục Vương Gia, Thẩm gia bọn họ, thật ra thì cũng là có thể nối thành một đường, mà ánh mắt mới vừa rồi kia, cho dù Lệ Tần luống cuống, nhưng trước sau Tịch Nguyệt lại cảm thấy đó lại là nhìn nàng.
Lúc trước Thẩm gia gặp nạn, coi như là Lệ Tần và Lục Vương Gia cũng ra sức, vậy cũng là một việc liên quan, giữa suy nghĩ bách chuyển thiên hồi (xoay chuyển hết lần này tới lần khác), Tịch Nguyệt đã ra cửa.
Cho dù rời đi, Tịch Nguyệt vẫn dùng khóe mắt liếc đến một chỗ không bình thường như cũ. Bạch Tiểu Điệp nhìn một chút bóng dáng nàng, đi tới bên cạnh Trần Vũ Lan, hai người giống như đang nói khẽ gì đó.
Gợi lên tươi cười trào phúng, ngược lại hai người này có thể cấu kết đến một chỗ.
Nghĩ Bạch Tiểu Điệp này thật đúng là không đơn giản, Trần Vũ Lan đối xử với nàng ta như thế, nàng ta lại còn có thể tha thứ, không chỉ có như thế, hai người nhìn như vẫn còn có vẻ tốt hơn, lại nghĩ đến mới vừa rồi lúc tới đề nghị của Trần Vũ Lan, còn có Bạch Tiểu Điệp muộn hơn so với các nàng.
Tịch Nguyệt âm thầm nói nhỏ với Hạnh nhi bên cạnh: "Sau khi trở về để Tiểu Đặng Tử tới gặp ta ngay."
"Dạ, chủ tử."
Ánh mắt Tịch Nguyệt lóe lóe, hi vọng không phải như nàng suy đoán, nếu như họ thật sự sắp đặt bẫy rập gì, dù nàng cũng không có trúng chiêu, nàng cũng quyết sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế rồi.
Quay đầu lại thoáng nhìn qua, đúng lúc thấy hai người cùng lúc nhìn sang, có thể là không có người khác, Tịch Nguyệt tràn đầy ý sâu xa cười một tiếng, vẻ mặt hai người đều thay đổi.
Chuyện Lục Vương Gia và Lệ Tần, mặc dù nàng cũng muốn để ý, nhưng lại không nên quá mức vội vàng, ngược lại hai người kia, cũng không hiểu được lúc nào thì cấu kết cùng một chỗ.
Chẳng lẽ, biểu muội tốt của nàng thật sự cho rằng nàng không dám làm cái gì sao?
Tuệ Từ cung.
"Ngươi cái đứa nhỏ này, về kinh hơn một tháng, lâu như vậy mới đến thăm mẫu hậu, chuyện xưa nói, con cái đều là khoản nợ, cũng không phải là như thế." Thái Hậu oán giận định tội xuống đầu Lục Vương Gia.
Vẻ mặt Lục Vương Gia rất lạnh nhạt, chỉ có khóe miệng hơi vểnh: "Nhi thần mới vừa về kinh, mà trắc phi Tống thị lại đột nhiên bị điên, trong một lúc bên cạnh không có người vừa ý, tất nhiên có nhiều rối ren. Thời gian này thu dọn ổn thỏa tất cả, liền vội vàng tới thỉnh an với mẫu hậu."
Thái Hậu híp hai mắt, trong mắt có vài phần thất vọng. Lời từ chối như vậy sao bà lại không rõ ràng lắm, mà nhi tử hoàn toàn không che giấu cho qua khiến trái tim bà khổ sở run lên.
"Bên cạnh không có người vừa ý, mẫu hậu xem xét một người cho ngươi, vài ngày trước tuyển tú, thật là có không ít danh môn thục nữ (con gái đẹp thuỳ mị nhà có tiếng)."
Lục Vương Gia cúi đầu, vuốt ve Ngọc Ban Chỉ (nhẫn ngọc) trên tay, làm như suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu: "Đa tạ ý của mẫu hậu, nhưng, nhi thần cũng không cần."
Nếu như không phải vẻ ngoài hai người này giống nhau, mới xem diễn xuất này, nói hai người là mẹ con ruột thịt, đó là tuyệt đối không người nào chịu tin.
Thái Hậu thấy hắn vẫn ôn hoà như cũ, thở dài, hơi lộ vẻ xúc động: "Liệt, tội gì người phải vậy?"
Khóe miệng Lục Vương Gia khẽ nhếch: "Mẫu hậu suy nghĩ nhiều, nhi thần vốn có thói quen sống một mình, nạp Tống thị cũng là rất lâu mới thân mật với nàng,
Hôm nay nàng cũng điên, ngược lại đủ thấy thật ra như ta từng nói năm đó, là một người chẳng may mắn. Đã như vậy, sao làm đau khổ gieo họa cho cô nương tốt nhà người ta."
"Liệt nhi?" Thái Hậu chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, qua lúc lâu, khổ sở này biến mất, bà nhẹ nhàng gọi tên con trai nhỏ của mình.
"Mẫu hậu đừng nên lo lắng, nhi thần tất cả đều tốt." Giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, Nghiêm Liệt lộ ra nụ cười như có như không.
Thấy diễn xuất lần này của hắn, Thái Hậu sâu kín thở dài, tất cả cũng không phải là nghĩ đơn giản như vậy, cũng không phải tất cả mọi chuyện cũng có thể giải quyết ngay.
"Liệt nhi thời gian ở Tương Nam lâu dài, ngược lại đen đi nhiều." Thái Hậu chuyển đề tài.
"Ngược lại mẫu hậu không có thay đổi gì."
Nói chuyện một lát, Nghiêm Liệt đứng dậy cáo từ (chào tạm biệt).
Nhìn khuôn mặt kia lạnh nhạt, Thái Hậu lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn.
"A Quế, ngươi nói năm đó có phải ai gia làm sai hay không? Nếu như không phải là ai gia không thèm chú ý tới khắp nơi, sao Liệt nhi đi tới tình trạng hôm nay, sao hắn lại làm ra chuyện này, đến nỗi hôm nay Triệt nhi hận hắn tận xương?"
Nhìn khuôn mặt chủ tử đau buồn, A Quế đi theo thở dài, nhưng mà vẫn khuyên lơn: "Chủ tử cần gì đều gom mọi chuyện vào trên người mình? Lời nói lão nô không khách khí, nếu năm đó Lục Vương Gia làm chuyện này, hôm nay nên có năng lực gánh chịu tất cả hậu quả."
Cứ đứng nơi đó như vậy, lúc lâu, Thái Hậu làm như nghĩ rõ, ngẩng đầu: "Tra thêm Lệ Tần cho ai gia."
"Vâng"
Mặc dù vẻ ngoài Lệ Tần này xinh đẹp, có thể nói đệ nhất mỹ nữ ở Kinh Thành, nhưng lại không được sủng ái, mà hình như bản thân nàng cũng không để ý với những chuyện này. Vốn Thái Hậu cho là nàng ta giả bộ, nhưng mà hôm nay thấy nàng luống cuống như thế, ngược lại có ý tưởng khác biệt.
Ánh mắt tối tăm, để lộ ra một vẻ sắc bén.
"Chủ tử, hôm nay hoàng thượng để Lục Vương Gia tới đây giờ này, có thể cũng là có dụng ý khác hay không?"
Lúc này ngược lại Thái Hậu lộ ra một nụ cười: "Nếu như nhắc tới nghiệp Đế Vương, trong mấy đứa con trai của tiên hoàng, không có ai thích hợp hơn so Triệt nhi. Hiểu con không ai bằng mẹ. Cho nên, tra xét kỹ càng Lệ Tần cho ai gia."
Thời gian trong chốc lát, lại là ào ào nhốn nháo tuyết rơi xuống.
Lục Vương Gia trực tiếp chạy ra ngoài, mặc cho bão tuyết rơi trên người, thấy hoàng niện (kiệu nâng của vua) xa xa đi về phía hắn.
"Vi thần tham gia hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Hoàng niện còn thật xa, hắn đã quỳ xuống.
Đợi hoàng niện đến gần, mặt Cảnh Đế không chút thay đổi: "Đứng dậy đi. Lục đệ cũng đã gặp qua mẫu hậu rồi, tại sao không ở lại theo mẫu hậu dùng bữa?"
Lục Vương Gia đứng dậy, đứng một bên, r cũng không nhìn Cảnh Đế.
"Bẩm hoàng thượng, trong phủ thần còn có chút công vụ. Cũng không ở lâu."
"Công vụ cũng không quan trọng bằng mẫu hậu, ngược lại những năm này Lục đệ càng lúc càng thú vị." Cảnh Đế nhíu mày.
Cảnh Đế thấy hắn như thế, ngược lại nhiều hơn vài phần nụ cười.
"Lục đệ luôn là như thế."
Cảnh Đế vung tay lên, cũng không dây dưa, tự ý rời đi.
Lục Vương Gia nhìn hoàng niện, lúc lâu, cúi đầu nhìn chính mình, cười lạnh, sau đó rời đi.
Lần này hai người gặp mặt rất bình thản, nhưng Lai Hỉ cũng biết, người chủ nhân này tức giận rồi. Dù sao, phục vụ từ nhỏ đến lớn, cũng không giống với người bình thường.
Lục Vương Gia rời đi, thì Cảnh Đế đến. Lần này Thái Hậu cũng không giật mình.
Ngược lại mẹ con hai người vào cửa trò chuyện với nhau thật vui.
Lai Hỉ mắt nhìn mũi mũi nhìn xuống ngực theo phía sau, chuẩn bị rất thoả đáng.
Mà mẹ con hai người cũng không nói đến chuyện Lục Vương Gia mới vừa rồi, dường như cũng không có chuyện của hắn.
Cảnh Đế tươi cười rạng rỡ dùng xong bữa tối với Thái Hậu, ấm áp ra cửa, nhưng vừa ra khỏi cửa sắc mặt kia lại lạnh xuống.
Trở lại Tuyên Minh điện thì Cảnh Đế đi vào trong phòng, vùi cả người vào Ôn Tuyền, chìm thật thấp vào trong nước, nhưng cho dù là như thế, hắn cảm giác chung quanh đều là màu máu đỏ tươi như cũ. Bỗng nhô ra khỏi mặt nước, sắc mặt Cảnh Đế trắng bệch.
"Lai Hỉ."
"Nô tài."
"Đi gọi Lai Phúc tới."
Khi Lai Phúc xuất hiện ở nơi đây, cả người Cảnh Đế đã hắc bào (áo dài màu đen) ngồi ngay ngắn ở nơi đó, đầu tóc vẫn ướt nhẹp như cũ, cũng không buộc lên, ngược lại xõa ra người lộ ra có mấy phần mị hoặc.
"Nô tài ra mắt hoàng thượng."
"Hôm nay liệu có cái gì khác thường?" Ngón trỏ của hắn gõ lên bàn đá, từng cái rất nhịp nhàng.
"Lục Vương Gia liếc mắt nhìn bên trái một cái, thì Lệ Tần nương nương làm đổ ly trà. Sau đó Thái Hậu để nương nương các cung đi xuống, Lục Vương Gia lại liếc nhìn một cái." Cho dù Lai Phúc cũng không ở trong điện, nhưng lại giống như đã ở hiện trường, những phi tần kia hơi sơ ý sợ là hắn cũng không biết kỹ càng qua.
"Lệ Tần? Thật là Lệ Tần ngồi một chỗ với Thuần tần?" Hoàng thượng cũng không dừng lại động tác của mình, cũng nhìn không ra hỉ nộ ái ố (vui giận yêu ghét).
"Bẩm, hoàng thượng, đúng vậy. Nhưng mà biểu hiện của Thuần tần cũng không có gì khác thường, giống như cũng không nhận ra Lục Vương Gia. Ngược lại, hình như Thuần tần nương nương đối với Trần đáp ứng và Bạch Vũ Quyên. Tạp gia sắp xếp người trong cung Thuần tần nương nương bẩm báo tin tức, nói là sau khi Thuần tần nương nương trở về, thì Tiểu Đặng Tử rời khỏi Thính Vũ Các."
Từ lần trước ngựa Lục Vương Gia ra roi về kinh, chỉ vì đi tổ phần (phần mộ tổ tiên) Thẩm gia một lần, Cảnh Đế liền bỏ thêm một người vào Thính Vũ Các.
Tiểu Đặng Tử?
Cảnh Đế mỉm cười: "Là người Thái Hậu sao?"
"Vâng"
Cảnh Đế gật đầu, như thế cũng tốt.
"Cũng cho nhiều thêm một người vào chỗ Lệ Tần đó, cả đám người này, ngược lại có ý nghĩa." Bản thân hắn hỉ nộ vô thường (vui giận thất thường), cười dịu dàng này, cũng chỉ là một mặt ngoài thôi.
"Chủ tử, Thái Hậu bên kia cũng điều tra chuyện Lệ Tần."
Lai Hỉ Lai Phúc luôn là ai có chức nấy, mà lại hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Người ngoài đều cho là Lai Hỉ được hoàng thượng quá tin, nhưng lại không biết, Lai Phúc này lại trông coi những thứ mánh khóe tối tăm kia sau lưng hoàng thượng.
Một sáng một tối, mà là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
"Trẫm thật muốn xem, mẫu hậu có thể tra được cái gì. Về phần Thuần tần, về sau phải nhìn chòng chọc chút."
Nếu như Thẩm Tịch Nguyệt cũng không nhận ra Nghiêm Liệt, như vậy hành động này của Nghiêm Liệt đáng được nghiền ngẫm rồi.
Mộ viên Thẩm gia? Hình như nghĩ tới điều gì, Cảnh Đế ngẩng đầu: "Cũng điều tra một lần tất cả cô gái mai táng ở mộ viên Thẩm gia cho trẫm.”