Kỳ Thật, Cây Lim Có Thể Dựa

Chương 12



Túc Kỳ lấy áo sơ mi giúp Diệp Tử Nam mặc vào, đưa tay giúp anh cài khuy áo.

Diệp Tử Nam lẳng lặng nhìn, ngón tay cô trơn bóng trắng như ngọc, móng tay dài sáng long lanh, sơn màu hồng nhạt, cô dựa vào rất sát, có thể ngửi thấy được mùi hương thơm mát của sữa tắm giống trên người mình, đáy mắt anh ngày càng sâu thẳm.

Diệp Tử Nam chợt cầm tay cô đặt trước ngực, Túc Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, "Sao vậy?"

Diệp Tử Nam nghiêm túc nhìn mặt cô, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.

Ánh mắt cô trong veo tinh khiết, vốn là nhìn một cái có thể thấy đến tận đáy lòng, có lúc đúng là như vậy, cô gái nhỏ có thủ đoạn gian xảo nhỏ, anh luôn nhìn một cái là thấu hiểu, nhưng lúc anh muốn hiểu sâu hơn, thì bao giờ cũng có sương mù dày đặc tầng tầng lớp lớp, làm cho anh không thấy rõ, nhìn không thấu.

Cô mơ hồ, trốn tránh, rụt rè, vô tâm vô phế, khi vừa mới gặp cô nụ cười không chút kiêng kỵ cũng chưa từng xuất hiện, tuổi trẻ dạt dào tràn đầy sức sống ở những cô gái nhỏ cũng không thấy. Có lúc anh hận không thể moi lòng của cô ra xem một chút, xem bên trong chứa cái gì.

Đầu ngón tay anh hơi lạnh, mang theo hơi thở mát lạnh nào đó, gương mặt Túc Kỳ nóng lên, mê muội nhìn anh, "Anh làm gì thế?"

Diệp Tử Nam đưa tay cô lên miệng, hung hăng cắn một cái, rủ nửa con mắt xuống nhìn chằm chằm mặt cô. Hận nhất cô trêu chọc anh trong cơn giận dữ, hết lần này tới lần khác vẻ mặt cô còn mơ hồ không biết mình làm sai chỗ nào.

Mặt Túc Kỳ nhăn thành một cục, ra sức giãy dụa, "Anh cắn em làm gì, đau!"

Diệp Tử Nam cũng không nhả ra, ngược lại còn ra sức cắn thêm một cái, thấy trong mắt cô dần dần ươn ướt mới buông ra, bộ dạng tức giận khó hiểu, "Không có gì, đói bụng."

Túc Kỳ nhìn dấu răng trên tay, nơi khớp xương cuối cùng của ngón trỏ trái xuất hiện hai hàng dấu răng màu đỏ, anh khống chế lực đạo rất khá, dấu vết rất sâu, chỉ vài ngày là không tan đi được, nhưng lại không bị chảy máu.

Cô vuốt nhẹ nhàng, cau mày nhỏ giọng lầm bầm, "Không biết có nên đi chích thuốc ngừa chó dại không nữa."

Diệp Tử Nam khoanh tay đứng bên cạnh, nhìn dáng vẻ đáng thương của cô không có chút áy náy nào, nhẹ nhàng phản kích, "Không cần, người khác có lẽ cần, còn em thì không, chúng ta là đồng loại mà!"

"Anh!" Túc Kỳ mở to mắt nhìn anh chằm chằm, thật không nghĩ ra, anh vì đánh trả mà tự hạ thấp mình, loại 'đả thương địch thủ 1000 tự hại mình 800' không phải là chiến thuật của Diệp Tử Nam.

"Ai đồng loại với anh, em mới không giống anh cắn người như vậy!"

Diệp Tử Nam nhướng mi cười một tiếng, "Không phải đồng loại? Vậy là gì? Người thú? Túc Kỳ, không nghĩ tới em có khẩu vị nặng như vậy."

Túc Kỳ hít sâu mấy cái, trong lòng tự nói với mình, không nên tức giận, mày nói không lại anh ấy, nói thêm nữa cũng chỉ tức giận hơn mà thôi.

Nhưng là trong lòng cô vẫn kìm nén đến luống cuống, nhất là lúc thấy khóe miệng Diệp Tử Nam vẽ ra một nụ cười chế giễu, chợt cầm cái gối ôm trên ghế salon ném anh một phát.

Gối ôm vừa chạm được vạt áo Diệp Tử Nam, điện thoại liền vang lên.

Túc Kỳ nghiêng đầu liếc một cái, lập tức quên mới vừa tiến hành chiến tranh được một nửa, kích động nói với Diệp Tử Nam, "Điện thoại bàn! Nhất định là mẹ! Anh mau nhận đi!"

Diệp Tử Nam đưa tay ném nhẹ cái gối ôm cách anh mấy milimet, "Mẹ có chuyện tìm anh đều gọi vào di động của anh, gọi vào điện thoại bàn nhất định là tìm em."

"Anh thế nào mà cứ khẳng định như thế, nói không chừng di động của anh hết pin."

"Ngại quá, anh vừa xạc đầy."

"Nói không chừng, nói không chừng mẹ chính là muốn gọi điện thoại bàn tìm anh đấy!" Túc Kỳ qua quýt viện cớ.

Tiếng chuông nhàm chán vang khắp phòng khách, cuối cùng cũng dừng lại, tiếp theo vang lên là tiếng chuông dễ nghe hơn nhiều của máy Túc Kỳ.

Diệp Tử Nam không nói câu nào, toàn thân thả lỏng dựa trên tường, hai tay ôm trước ngực, cái gì cũng không nói cứ như vậy nhìn Túc Kỳ, trên mặt càng lúc càng đắc ý nhưng còn hơn bất cứ lời biện luận nào.

Túc Kỳ vứt bỏ gối ôm, đi tìm điện thoại trong góc ghế salon, vừa tìm vừa thầm cầu nguyện trng lòng, ngàn vạn lần không phải đúng lúc như vậy, ngàn vạn lần không muốn đúng như vậy.

Rốt cuộc thấy dãy số điện thoại sáng lấp lánh trên màn hình, cuối cùng Túc Kỳ hết hi vọng, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Diệp Tử Nam.

Nghiêm chỉnh ngồi trên ghế salon nhận điện thoại, khuôn mặt giọng nói mang theo vui vẻ, "Dạ, thưa mẹ, gần đầy mẹ khỏe không?"

"..."

Trần Tư Giai miêu tả Túc Kỳ nhận điện thoại mẹ Diệp thái độ nghiêm chỉnh vẻ mặt nghiêm túc giống như đang tiếp nhận kiểm tra, còn thiếu đứng nghiêm chào. Túc Kỳ vốn là không có khoa trương như thế, chẳng qua có một lần cô nửa nằm nửa ngồi trên ghế salon, không có chút hình tượng nào hai chân tréo nguẩy không chút để ý cùng nói chuyện điện thoại với mẹ Diệp, mẹ Diệp chợt nói một câu, "Có phải con đang nằm không?"

Túc Kỳ lập tức ngồi dậy, miệng phản đối nhưng trong lòng thầm nghĩ, trong sách nói không sai, giọng nói và âm thanh của một người có thể phản ảnh động tác của người đó.

Kể từ đó về sau, bất kể lúc nào cô nhận điện thoại của mẹ Diệp cũng cố gắng phải ngồi thẳng lưng, một mực cung kính giống như đang thỉnh an Hoàng thái hậu.

Diệp Tử Nam nghe đôi câu xoay người đi vào phòng ngủ, đứng trước gương sửa sang lại áo sơ mi, cầm cài tay áo trên bàn trang điểm bên cạnh nâng tay lên ngắm nghía.

Bỗng vừa ngẩng đầu lên chợ thấy trong gương xuất hiện một gương mặt tươi cười, anh quay đầu lại, chủ nhân khuôn mặt tươi cười đó nói, "Ánh mắt của em không tệ, anh mặc quần áo này rất đẹp trai!"

Diệp Tử Nam đối với lời khen của cô không thèm để ý, lường biếng trả lời, "Anh mặc những bộ kia không đẹp trai?"

Trong lòng Túc Kỳ mắng anh tự luyến, ngoài miệng lại hùa theo, cố ý lấy lòng, "Anh nói rất đúng, em cảm thấy anh nói rất có lý. Đúng rồi, không phải anh vừa bảo đói bụng sao, em hầm canh măng vịt, còn làm chân giò hun khói, dùng nó với mỳ vằn thắn được không?"

Nói xong không chờ Diệp Tử Nam trả lời liền chạy nhanh như chớp vào phòng bếp làm việc.

Túc Kỳ mang một chén đầy nóng hổi lẫn lộn các thứ có hương thơm ngào ngạt bưng đến trước mặt Diệp Tử Nam, nhìn anh nếm thử một miếng canh rồi tiếp tục ăn, cũng biết Diệp Tử Nam rất hài lòng với món ăn khuya này.

Sau khi Diệp Tử Nam ăn vài miếng, để muỗng xuống nhìn cô, thấy nụ cười lúc nãy của cô khẳng định cô gặp phải vấn đề khó giải quyết, thản nhiên hỏi, "Nói đi, lần này là chuyện gì, vô sự mà ân cần, không phải gian xảo thì là đạo tặc."

Túc Kỳ bị nhìn thấu suy nghĩ cứng rắn cãi lại, "Chuyện gì chứ?"

Diệp Tử Nam nhìn cô gân cổ lên giống như đứa trẻ bướng bỉnh, cảm thấy hết sức buồn cười, anh cúi đầu cười, "Được rồi, mỗi lần em cũng chỉ thế này, đến khi nước tới chân mới nhảy, bình thường tốt với anh một chút không được sao?"

Nói đến nước này, Túc Kỳ chỉ có thể nói thật, "Đối với chuyện đứa bé, anh có ý kiến gì không? Bây giờ anh muốn hay không muốn?"

"Anh đương nhiên là..." Diệp Tử Nam mở miệng chuẩn bị trả lời, nhưng lúc nhìn gương mặt đối diện đó, trong lòng lại do dự. Đôi mắt cô long lanh nước đầy khẩn trương và mong đợi.

Cô, không muốn có em bé sao?

Diệp Tử Nam tránh ánh mắt chăm chú nhìn của cô, cúi đầu cầm muỗng lên, run run gắp mỳ vằn thắn, giọng nói không thay đổi trả lời, "Đứa bé...Đứa bé tạm thời còn chưa muốn."

Quả nhiên nghe được đối diện vang lên âm thanh hưng phấn, "Em đã nói rồi, anh cũng chưa muốn mà, vậy lần sau em sẽ nói với mẹ, hai chúng ta đều muốn như thế."

Diệp Tử Nam ngẩng đầu lên khóe miệng không khỏi cười một chút, nhìn cô giọng nói đặc biệt dịu dàng, "Đứa bé tạm thời có thể không muốn, nhưng trước hết chúng ta làm một chút chuyện có liên quan đến việc sinh con cũng tốt. Thật ra thì, anh cũng muốn nhìn xem khi em mặc chiếc áo sơ mi này trông như thế nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.