Kỳ Thật, Cây Lim Có Thể Dựa

Chương 16



Diệp Tử Nam liếc nhìn thời gian, đã đến giờ đi đón Tần Tuyết Tùng, anh ấn cái nút dưới chỗ ngồi, cả phòng chiếu phim sáng rực lên trong nháy mắt, anh nghiêng người nhẹ nhàng vỗ vỗ Túc Kỳ, "Đừng ngủ nữa, mau dậy đi."

Túc Kỳ chỉ cảm thấy giấc ngủ này có cảm giác rất thoải mái, rất an ổn, lâu lắm rồi không có cảm giác như thế.

Khi đó cô và Thẩm Ngôn Lỗi cùng đi thư viện tự học, thích nhất là ngồi trước cửa sổ chỗ mà mặt trời có thể rọi đến, mỗi lần Thẩm Ngôn Lỗi đều đến chiếm hai chỗ trước một ngày, mỗi lần cô học được một nửa là dựa vào người Thẩm Ngôn Lỗi ngủ thiếp đi. Ánh sáng mặt trời rọi lên người, ấm áp, rất dễ chịu.

Cô tuyệt đối không nghĩ tới, mơ mơ màng màng thuận thế cũng ngủ được trên người Diệp Tử Nam, ôm eo anh, tựa vào ngực anh, ồm ồm nói, "Đừng quấy rầy, để em ngủ một lát mà, Ngôn Lỗi."

Diệp Tử Nam nhìn cô gái dính vào trên người anh, gầy yếu như vậy, làm cho anh nhịn không được muốn ôm cô.

Ngôn Lỗi, Thẩm Ngôn Lỗi. Anh còn nhớ rõ ngày đó Thẩm Ngỗn Lỗi vẻ mặt cưng chiều mặt mày tươi cười trong bữa tiệc đính hôn nhàn nhạt không tình nguyện, nhưng là người này vẫn từ bỏ cô, làm cô tổn thương.

Tình cảm của bọn họ rốt cuộc sâu bao nhiêu, đến nỗi tới giờ khi cô đang ngủ vẫn kêu tên của hắn? Đến nỗi sau khi tổn thương cô mà cô đối với hắn vẫn nhớ mãi không quên?

Anh họ nhẹ một tiếng, mặc cho Túc Kỳ ôm anh, cũng phải hỏi mềm mỏng lẽ phép, bộ dáng chính nhân quân tử, "Túc tiểu thư, tôi hơi mỏi, có thể đổi tư thế ôm không?"

Túc Kỳ từ từ mở mắt, ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt anh, lập tức đẩy anh ra rồi ngồi dậy.

Diệp Tử Nam vuốt vuốt cánh tay tê cứng, mở miệng đùa giỡn ác độc , "Không nghĩ tới Túc tiểu thư chủ động như vậy."

Túc Kỳ á khẩu không trả lời được.

Dường như Diệp Tử Nam cũng không tính bỏ qua cho cô, mở hai tay ra, cười đến hồn xiêu phách lạc, "Tôi nghỉ ngơi xong rồi, tiếp tục đi."

Túc Kỳ đẩy tay anh ra, mặt đỏ gay giả bộ bình tĩnh, "Bệnh thần kinh!"

Nói xong đứng lên đi ra ngoài, hiện tại cô hận không thể gõ chết mình.

Diệp Tử Nam theo sau lưng cô, khóe môi khẽ nhếch lên, dường như tâm tình rất tốt.

Mãi cho đến khi Tần Tuyết Tùng lên xe, Túc Kỳ cũng không dám nhìn Diệp Tử Nam một cái.

Tần Tuyết Tùng vẻ mặt quan tâm hỏi, "Túc Kỳ, sao mặt đỏ như vậy, không thoải mái sao?"

Túc Kỳ ngẩng đầu nhìn thầy giáo hiền lành trước mặt, lắc đầu, "Không có, thưa thầy, con rất khỏe."

Hôm sau Túc Kỳ cũng không liên lạc với Diệp Tử Nam, không nhận điện thoại, nhắn tin không trả lời, căn bản là không để ý sự tồn tại của người này, lý do chỉ có một, cô bề bộn nhiều việc.

Cô đúng là bề bộn nhiều việc.

Thừa dịp phòng thí nghiệm có thời gian rãnh, Túc Kỳ xoa xoa huyệt thái dương, suốt mấy đêm liền làm thí nghiệm, trong đầu đã sớm thành một khối bột nhão, nhưng có một chuyện giống như in trong đầu cô vậy, luôn luôn nhắc nhở cô.

Túc Kỳ hận tại sao mình có thể nhớ rõ ràng như thế.

Cô lấy điện thoại ra, nhìn con số trên lịch ngày, hôm nay là sinh nhật Thẩm Ngôn Lỗi.

Trước kia sinh nhật của bọn họ đều là hai người cùng nhau trải qua, năm này không biết anh sẽ trải qua thế nào.

Vợ chưa cưới của anh có đẹp không? Bọn họ ở chung một chỗ hạnh phúc sao?

Cũng đã qua lâu như vậy, tại sao mình vẫn không bỏ xuống được?

Cô nghĩ bận rộn sẽ bỏ quên những bi thương bất lực trong lòng, sắp xếp kín thời gian, nhưng dường như cũng không có hiệu quả.

Túc Kỳ muốn làm tiếp thí nghiệm, vừa mới đứng lên đã cảm thấy đầu choáng váng, thấy hình ảnh đồ vật cứ chồng chéo lên nhau. Chợt nghe sau lưng có người gọi cô, một tiếng vừa rõ ràng vừa mơ hồ, cô quay người lại nhìn, chỉ cảm thấy hoa mắt, rồi cơ thể liền mềm nhũn xuống.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân vội vàng, không có đau đớn như trong tưởng tượng, chỉ thấy có một người nâng mình lên, rồi mất đi ý thức.

Diệp Tử Nam nhìn cô gái nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, làn da vốn sáng long lanh giờ bệnh nên trắng bợt, anh đưa tay chạm vào một cái.

Mặt gầy nhỏ như vậy, một bàn tay anh cũng có thể che hết.

Một Y tá vào điều chỉnh tốc độ truyền dịch, đỏ mặt nói với Diệp Tử Nam, "Một lát truyền xong gọi tôi là được."

Diệp Tử Nam lễ phép nói cám ơn.

Y tá mặt càng đỏ hơn, cúi đầu chạy ra ngoài.

Diệp Tử Nam đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn mặt Túc Kỳ như có điều suy nghĩ.

Qua hồi lâu, xoay người đi ra ngoài, lúc trở lại đi theo phía sau là cô y tá hồi nãy.

Rút kim ra đau nhói nên làm Túc Kỳ tỉnh giấc, cô từ từ mở mắt, ánh sáng ngọn đèn trên đầu đâm vào mắt, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. Cô từ từ ngồi dậy, sau khi nhìn rõ người trước mắt, yếu ớt nói câu, "Là anh đưa tôi tới bệnh viện sao? Cám ơn nhiều."

Diệp Tử Nam đứng bên cạnh gương mặt lạnh lùng nhìn cô, trên mặt nụ cười không chút để ý trước sau như một thường ngày cũng không có một tia.

Túc Kỳ vẫn cho rằng Diệp Tử Nam có bộ dáng dịu dàng ôn hòa như ngọc, giống như đối với bất cứ thứ gì cũng không thèm để ý, điệu bộ rất dễ nói chuyện. Thế nhưng hôm đó chứng kiến anh nổi giận nên sau này không cho là như vậy nữa.

Túc Kỳ vừa muốn nói chuyện, điện thoại Diệp Tử Nam vang lên, anh lấy ra liếc mắt nhìn, đi tới trước cửa sổ nghe máy..

Vừa mới bắt đầu nói mấy câu thì vẫn mềm mỏng, về sau càng nói, giọng lạnh như băng cứng rắn làm cho người ta đổ mồ hôi lạnh.

"Đây là việc mà các người có thể làm? Tôi tốn tiền mời các người về chính là vì đống đồ bỏ đi này?"

Bên kia đang giải thích gì đó.

"Chuyện gì cũng cần tôi giải quyết vậy còn cần các người làm gì? Tự các người xem mà làm, trước ngày mai mà không giải quyết được thì cút hết đi."

Sau đó liền cúp máy.

Túc Kỳ híp mắt nhìn bóng dáng trước cửa sổ, thật sự anh chỉ là người buôn bán bình thường sao? Khí thế bức người như vậy một người bình thường có thể có sao?

Thì ra cái gọi là hiện tượng nóng lạnh thật sự tồn tại.

Anh xoay người lúc trở lại mặt lạnh như băng, trong đôi mắt xinh đẹp xen lẫn sương mù, cau mày hỏi Túc Kỳ, "Cô có biết bất tỉnh ở phòng thí nghiệm vào thời gian đó rất nguy hiểm không? Túc Kỳ, cuối cùng cô muốn làm gì?"

Túc Kỳ đuối lý, lúc đấy chính là thời gian ăn cơm tối, phòng thí nghiệm trừ cô ra thì không có người khác, nếu như khí hơi ở phòng thí nghiệm tràn ra mà nói, như vậy hiện tại chắc cô sẽ không được tốt ngồi ở chỗ này, nghĩ lại quả thật rất sợ. Nhưng cô không chịu nổi giọng điệu Diệp Tử Nam, mạnh mẽ rống to, "Tôi không gọi anh đưa tôi tới, ai cho anh xen vào việc của người khác! Anh là gì của tôi, dựa vào gì mà quản tôi!"

Lời nói vừa ra khỏi miệng, Túc Kỳ liền hối hận. Mình thật là không phân biệt tốt xấu.

Diệp Tử Nam không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn cô, qua hồi lâu chợt bật cười, khóe miệng rõ ràng cong lên, nhưng nhìn qua người còn đáng sợ hơn so với lúc nãy.

Túc Kỳ không dám nhìn anh, cúi đầu nhỏ giọng giải thích, "Công việc của anh không vừa ý cũng đừng trút giận lên tôi, tôi chỗ nào chọc giận anh...."

Diệp Tử Nam xoay người đi ra ngoài, trong lòng quả thật im lặng.

Không phải anh vì công việc không vừa ý mà nổi giận với cô, mà là bởi vì cô mà phát lửa giận với cấp dưới.

Túc Kỳ nhìn anh cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy áy náy nhiều hơn, cô kêu to, "Diệp Tử Nam, anh đừng đi."

Diệp Tử Nam dừng bước quay đầu lại nhìn cô, Túc Kỳ cảm thấy bộ dạng này của Diệp Tử Nam rất đáng sợ.

Túc Kỳ cúi đầu, rối rắm nửa ngày mới mở miệng, "Thật xin lỗi, vừa rồi không phải tôi cố ý, anh đừng giận, tôi mời anh ăn cơm được không?"

Diệp Tử Nam nhíu mi, giọng điệu rất ngạo mạn, "Sớm nói như vậy không phải tốt hơn sao, lãng phí thời gian của tôi."

Túc Kỳ nhìn thấy gương mặt Diệp Tử Nam biến thành mùa xuân ấm áp, thật sự là không biết nói cái gì cho phải. Cô rất muốn đi qua sờ, xem mặt anh làm bằng gì, mà sao thay đổi nhanh như vậy.

Sau khi truyền dịch xong, Túc Kỳ có cảm giác sống lại, ít nhất đi đường không thấy hoa mắt, còn có thể nhảy dựng lên.

Diệp Tử Nam đi theo sau lưng cô, vẻ mặt không đồng tình.

Lái xe đi ra ngoài thật lâu, Túc Kỳ nhìn kiến trúc chung quanh, quay đầu hỏi, "Anh đi nhầm đường sao?"

Vẻ mặt Diệp Tử Nam vô tội, "Không phải cô nói mời tôi ăn cơm sao? Chẳng lẽ tôi nghe nhầm?"

Túc Kỳ xoa trán, đúng là tự làm bậy không thể sống mà.

"Không có không có, tiếp tục đi thôi."

Diệp Tử Nam đưa Túc Kỳ đến một cửa hàng cháo, cửa tiệm rất nhỏ, nhưng trước cửa đỗ rất nhiều xe, bên trong ngồi đầy người, buôn bán rất náo nhiệt.

Cửa hàng tuy nhỏ, nhưng được cái sạch sẽ gọn gàng, mùi thơm bay đầy nhà, vừa bước vào sẽ khiến cho người ta muốn ăn.

Mở tiệm là một đôi vợ chồng, nhìn qua đều là người thành thật chất phác hiền lành, vợ bên ngoài chào hỏi khách, chồng bên trong nấu cháo và các món ăn khác, thỉnh thoảng đi ra ngoài đưa món ăn, đều mặt mày tươi cười, còn có mấy người nhân viên.

Túc Kỳ cầm thực đơn từ từ xem, "Tôi muốn một phần bánh chẻo hấp, một phần lẩu thịt dê, một phần sườn heo nướng, lại thêm một phần cháo tôm thịt bò, tôi sẽ ăn những thứ này, còn anh xem anh ăn gì đi."

Diệp Tử Nam nhận lấy thực đơn đặt lên bàn, dịu dàng nhìn cô, "Bây giờ mới biết đói bụng?"

Túc Kỳ thành thật gật đầu, "Ừ, cả ngày tôi chưa ăn gì rồi."

Diệp Tử Nam cười càng dịu dàng hơn, nhìn cô mấy giấy rồi gọi nhân viên phục vụ món ăn nói, "Cho tôi một phần như cô ấy vừa gọi, cho cô ấy một phần cháo trắng, một phần nhỏ thức ăn là được."

Túc Kỳ không thể tin nổi nhìn anh, Diệp Tử Nam không nhìn cô mà nói tiếp với nhân viên phục vụ, "Chỉ như thế thôi."

Nhân viên phục vụ nhìn Túc Kỳ một chút, lại nhìn Diệp Tử Nam một chút, rất thức thời cầm thực đơn rời đi.

"Anh làm gì thế?"

Diệp Tử Nam chậm rãi rót chén nước, "Không làm sao cả."

Túc Kỳ trừng anh, "Tôi mời khách mà, tôi ăn món gì anh cũng quản? Không cần phải tiết kiệm cho tôi."

"Bác sĩ nói, gần đây cô ăn uống không điều độ, mệt mỏi quá mức, hôm nay lại cả ngày chưa ăn cơm mới có thể té xỉu, sau khi tỉnh lại phải ăn thức ăn dễ tiêu, kiêng dầu mỡ, kiêng rượu chè ăn uống quá độ."

"Anh..."

Diệp Tử Nam đem cái ly cho cô, hời hợt phun mấy chữ, "Lời này không phải là tôi nói, mà là bác sĩ nói, hơn nữa còn nói đúng nguyên bản, bác sĩ cũng vì muốn tốt cho cô, nghe lời người ta đi, ngoan..."

Túc Kỳ nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười trên mặt Diệp Tử Nam đều rất xấu xa, vẻ mặt kia và giọng nói giống như dụ dỗ đứa trẻ cố tình gây sự, còn thiếu mỗi đưa tay sờ đầu cô.

Ăn một bữa cơm, Diệp Tử Nam ăn món ngon, Túc Kỳ ăn vài miếng cháo trắng rồi ném cái muỗng xuống.

Diệp Tử Nam biết rõ rồi còn hỏi, "Thế nào, ăn không ngon sao?"

Túc Kỳ lườm anh một cái, "Chẳng có mùi vị gì..."

"Không thể nào, tuy cháo trắng nhưng là món tủ của bọn họ, ăn xong mọi người nói vừa dinh dưỡng lại ăn ngon."

"Vậy anh tới ăn thử một chút đi!"

Diệp Tử Nam giả bộ cầm cái muỗng cô vừa ném xuống múc một muỗng, bỏ vào miệng, vẻ mặt hưởng thụ nuốt xuống, "Ăn rất ngon mà."

Túc Kỳ nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn anh một cái, "Anh cố ý! Diệp Tử Nam!"

Diệp Tử Nam cầm cái muỗng trên bàn Túc Kỳ và chút thức ăn trên đĩa, gạt một ít dưa leo muối chua và tương đậu vào trong cháo, sau đó khuấy khuấy, "Nếm thử một chút đi."

Túc Kỳ nhận lấy cái muỗng, miễn cưỡng nếm thử một miếng, không thể không thừa nhận, dường như không tệ.

Diệp Tử Nam bưng chén nhỏ trong tay, từ từ mở miệng, "Cô lúc đầu thích cháo tôm thịt bò, cho nên theo đó liền ghét cháo trắng, ăn vào trong miệng tự nhiên thấy ăn không ngon, không thử một lần thì làm sao biết được cháo trắng không thích hợp với cô? Nếu cháo tôm thịt bò đã không phải của cô, tại sao không cho cháo trắng một cơ hội đây? Bây giờ không phải cũng cảm thấy cháo trắng ăn rất ngon sao?"

Cuối cùng Túc Kỳ cảm thấy trong lời nói của Diệp Tử Nam có ý khác, giống như đang nói về món cháo, vừa giống như đang nói cái khác, trong đầu chợt lóe lên một ý niệm, bắt cũng không bắt được.

Cô cúi đầu ăn vài miếng chợt nhớ tới, "Vừa rồi anh dùng cái muỗng của anh ăn cháo trong chén của tôi!"

"Nhỏ mọn thế, vậy cô cũng ăn một hớp trong chén của tôi là được rồi."

Túc Kỳ cảm thấy Diệp Tử Nam rất thích xuyên tạc ý người khác bản lĩnh này đã được dày công tôi luyện, rõ ràng cô không có ý đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.