Kỳ Thiên Lộ

Chương 31: đấu tửu



Tần Tiểu Thiên cười nói: " Đừng nhìn ta, a a, oan gia nên giải không nên kết, nếu không có cừu oán sinh tử, nên hóa giải tốt hơn, thực lực của đối phương chỉ sợ Lục gia trang không ai có thể ngăn cản đâu."

" Thúi lắm!" Âu Dương Song Thành giận dữ: " Nhiều huynh đệ của ta chết trong tay hắn, cừu này coi như đã kết chắc rồi."

Tần Tiểu Thiên thản nhiên mở hai tay, cười nói: " Tùy tiện ngươi thôi, Lục trang chủ, người tu hành không chắc dễ nói chuyện giống như ta đâu."

Tần Tiểu Thiên bất kể chuyện Âu Dương Song Thành mắng chửi, đã cứu qua hắn một lần, nếu như hắn kiên trì muốn chết, người khác cũng ngăn trở không được. Lục Giang nói: " Huynh đệ, đừng mắng loạn, vừa rồi là hắn cứu mạng của ngươi."

Sắc mặt của Âu Dương Song Thành vốn đã đen, sau khi nghe được lời của Lục Giang thì càng đen hơn, ngậm miệng nói không ra lời.

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Chẳng qua là thuận tay mà thôi, không cần cảm ơn ta, được rồi, chúng ta đi gặp vị đạo trưởng lợi hại này đi."

Nhóm lớn trang khách đang tụ lại ở cửa trang, trong đó có hơn mười người cầm nỗ cung. Ngoài cửa trang có một vị mặc thanh bào trong tay cầm phất trần, đi qua lại trước cửa, chỉ thoáng lay động phất trần trong tay, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn quanh.

Có trang khách lớn tiếng nói: " Trang chủ tới, trang chủ tới."

Lục Giang đi trước, mới vừa bước ra cửa đã ôm quyền hành lễ, lớn tiếng nói: " Đạo trưởng đến Lục gia trang ta có việc gì?" Lục Minh và Tần Tiểu Thiên cũng đi theo sau.

Âu Dương Song Thành không có đi ra, dưới sự khuyên can của Lục Giang, hắn ở lại trong phòng nghỉ ngơi.

Tần Tiểu Thiên vẫn cười hì hì như trước, tò mò đánh giá đạo sĩ kia.

Đạo bào màu xanh, một sợi chỉ màu trắng đeo bên hông, năm bình tiểu hồ lô đeo lủng lẳng quanh sợi dây, trong tay cầm phất trần, chân mang giày vải, râu sơn dương(dê), lông mày hơi vung lên, bộ dáng có vẻ rất tinh thần.

Ánh mắt lão đạo sĩ dừng trên người Lục Giang, lập tức chuyển hướng qua Tần Tiểu Thiên. Tu vi của hắn không cao, cho nên không cách nào nhìn thấu Tần Tiểu Thiên, nhưng bằng trực giác cho thấy người này cũng giống như mình, cũng là một người tu chân, trong lòng ngầm cả kinh, không nghĩ tới Lục gia trang cũng có người tu chân.

Hắn không để ý đến câu hỏi của Lục Giang, trực tiếp nhìn Tần Tiểu Thiên nói: " Đạo hữu họ gì?"

Lục Giang không khỏi tức giận, hắc bạch lưỡng đạo lục lâm hảo hán, cho tới bây giờ không có ai dám vô lễ như thế đối với hắn. Hắn rút bảo kiếm chĩa hướng đạo nhân, quát: " Tặc đạo! Xem kiếm!" Lập tức tung người nhảy lên.

Tần Tiểu Thiên đột nhiên đưa tay nắm lấy sau áo của Lục Giang, lăng không lôi lại, nhàn nhạt nói: " Đừng đi!"

Đám trang khách trên mặt lộ ra vẻ bất khả tư nghị, võ nghệ trang chủ cao bao nhiêu tất cả mọi người đều rất rõ ràng, không ngờ bị Tần Tiểu Thiên bắt trở lại chỉ bằng một tay, nhưng còn đang trong lúc hắn đang phát lực.

Khiếp sợ qua đi, tất cả mọi người nhịn không được bật cười. Thật là quá khoa trương, đường đường Lục gia trang đại trang chủ, đại lão gia trong miệng mọi người, lại bị một thiếu niên lôi ngược đầu lại.

Lục Giang mặt đỏ lên, không đợi hắn nói chuyện, Tần Tiểu Thiên nói: " Đó là người tu chân, không phải người phàm ngăn cản được." Hắn chỉ có lòng tốt ngăn trở.

Nhưng làm một đại hào khách, hảo hán nổi tiếng trên giang hồ, Lục Giang sao có thể bỏ qua chuyện mặt mũi, hét lớn một tiếng: " Đừng cản ta!" Lại lần nữa tung người bay lên.

Lần này Tần Tiểu Thiên không ra tay, chẳng qua chỉ cười nói: " Không nghe lời người già, chịu khổ ở trước mắt, hắc hắc."

Lục Giang bay tới mau, nhưng trở lại cũng còn mau hơn. Lão đạo sĩ kia chẳng qua cầm cây phất trần nhẹ nhàng đảo qua, một đạo kình lực vô hình liền đánh bật Lục Giang bay ngược lại.

Đại phong khởi hề, lão gia phi dương ( Gió lớn nổi lên, lão gia bay về.)

Một cái ngã lộn nhào.

Tần Tiểu Thiên thở dài, lại đưa tay nắm lấy áo Lục Giang, quát: " Đứng vững!"

Lục Giang lảo đảo một chút mới dừng lại, sắc mặt tím xanh, phảng phất như muốn xuất huyết, trong lòng hiểu rõ ràng, Tần Tiểu Thiên vừa rồi nói không sai một chút nào.

" Ta họ Tần, Tần Tiểu Thiên."

Tần Tiểu Thiên vừa nói, đánh ra một đạo linh quyết, không khí quanh thân giống như vang lên một trận rít vang.

Lão đạo sĩ sắc mặt đại biến, dưới chân giống như bị đạn nổ, trong giây lát đã nhảy phắt lên, " oanh" một tiếng, nơi địa phương vừa đứng tạc ra một cái hố to, làm hắn sợ đến trong lòng nổi lên hàn khí, luôn miệng nói: " Đừng động thủ! Đừng động thủ!" Hắn nhận ra đây là một loại chú pháp hiếm thấy, bằng tu vi của mình tuyệt đối không cách nào ngăn cản.

Mồ hôi lạnh từ trên trán Lục Giang xuất ra, cho đến lúc này, hắn mới chính thức nhìn thấy bản lãnh của Tần Tiểu Thiên, trong lòng thầm nghĩ may mắn, lúc trước không cường ngạnh, nếu không làm sao mà chết cũng không biết. Mới vừa rồi bị Tần Tiểu Thiên bắt lại, hắn thiếu chút nữa đã muốn trở mặt mắng chửi người, may là lão thiên phù hộ, không đắc tội vị tiểu tổ tông này.

Tần Tiểu Thiên buông tay tản ra đạo linh quyết thứ hai, hỏi: " Họ gì?" xem tại TruyenFull.vn

Đạo sĩ kia vẻ mặt tươi cười nói: " Sái gia họ Đào, Đào Nhất Diêu, còn gọi là Nhất Diêu đạo trưởng, ngươi gọi sái gia là Đào đạo trưởng là được."

Hắn tiến lên vài bước, nói: " Lục trang chủ, muốn hỏi ít rượu trong trang của ngươi uống, sái giá không quá đáng chứ?" Trong lòng Tần Tiểu Thiên buồn cười, việc tự xưng này thật là có ý tứ.

Trong lòng Lục Giang vừa mừng vừa sợ, hắn có nghe nói qua về Nhất Diêu đạo trưởng, đó là nhân vật giống như thần tiên, vội vàng nói: " Mời đạo trưởng!"

Bữa tiệc được mở tại Kì Vân Các, Âu Dương Song Thành nhờ trang khách dìu tới, trốn trong một phòng bên cạnh, bữa tiệc chỉ có Lục Giang, Lục Minh, Tần Tiểu Thiên và Đào Nhất Diêu bốn người. Lục Giang ngồi chủ vị, Tần Tiểu Thiên bồi tiếp, Đào Nhất Diêu ngồi ghế khách, bốn người sau khi ngồi vào chỗ cửa mình, thì thức ăn được đưa lên liên tục.

Sau khi hoàn toàn bước vào Yên Cảnh, thực vật đối với Tần Tiểu Thiên đã không còn trọng yếu, mấy ngày không ăn cũng không thành vấn đề. Ẩm thực của Tống triều không phong phú như ẩm thực thời hiện đại, bữa tiệc cũng chỉ có gà, vịt, heo, trâu cùng ít món ca, món ăn cũng đơn sơ không nhiều lắm, còn rượu thì là rượu gạo do Lục gia trang tự làm ra.

Không nghĩ tới Đào Nhât Diêu là một lão tham ăn, hoan hỷ với thịt cá, coi rượu như mạng, món ăn còn chưa đưa lên, hắn đã chụp lấy một con vịt mập ăn ngồm ngoàm.

Tần Tiểu Thiên tò mò hỏi: " Người tu hành...mà lại ăn ngon như thế a?"

Đào Nhất Diêu hàm hồ nói: " Quá ngon...quá ngon...quá ngon...lẽ nào không thể tu hành hay sao? Ai, đổi lại chén lớn, ai mà lại dùng chén nhỏ uống rượu chứ!"

Tần Tiểu Thiên không nhịn được lộ ra mỉm cười, hắn phát hiện vị đạo trưởng này chỉ giống một thổ phỉ, uống rượu chén lớn, ăn thịt, bề ngoài thì văn nhã nhưng lại có tâm của một tên cường đạo, cũng không biết hắn làm sao tu hành.

Đào Nhất Diêu ăn uống ngồm ngoàm, chỉ chốc lát, con vịt mập chỉ còn lại bộ xương.

Đào Nhất Diêu ha ha cười to, nói: " Tốt, vịt mập của Lục gia trang không tệ, quá ngon!" Lại uống một chén rượu lớn, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nói: " Ai, sao các ngươi không ăn? Rượu này có chút nhạt, Lục trang chủ, có loại rượu ngon thật mạnh hay không?"

Trong lòng Lục Giang nhịn không được thầm mắng, người này không giống như đạo sĩ, nhưng trên mặt lại cười nói: " Rượu ngon...không thành vấn đề." Hắn ngoắc gọi tới một gã sai vặt, phân phó vài câu, rất nhanh đã có người bưng lên vài vò rượu. Hắn nói: " Đây là rượu Cao Lương, không biết uống, rất nhanh sẽ say."

Đào Nhất Diêu nói: " Cái gì? Lục trang chủ chẳng lẽ khinh thường tửu lượng của sái gia, được, Lục trang chủ, sái gia uống tỷ thí với ngươi một vò, xem ai nằm xuống trước, ai nằm xuống thì không phải là hảo hán tử!"

Một vò rượu Cao Lương chừng hai mươi cân, cho dù dùng chén thật to cũng phải là mười chén mới hết, tửu lượng kém một chút thì có thể ngay cả một chén cũng uống không nổi, người này mở miệng là đòi uống một vò.

Giang hồ hào khách không có ai không am hiểu việc uống rượu, nhất là đại hào khách như Lục Giang, nhưng uống rượu cũng phải có điều độ, không nghe nói qua mỗi lần uống là cả một vò, đây không phải rượu gạo, mà là rượu Cao Lương. Với tửu lượng của Lục Giang, mười cân là cực hạn, một vò khẳng định là không được. Hắn không nhịn được âm thầm kêu khổ, lần này chỉ sợ rằng phải chịu thua.

Trong lòng Lục Minh cũng âm thầm kêu khổ, mục đích uống rượu của Đào Nhất Diêu cũng không phải đơn thuần, bởi vì có Tần Tiểu Thiên ở đây, hắn không cách nào dùng vũ lực thủ thắng, cho nên mới dùng biện pháp uống rượu để so đấu.

Ngẫm nghĩ những hảo thủ uống rượu trong trang, không ai có thể đấu qua Đào Nhất Diêu, hy vọng duy nhất chính là nhờ vào Tần Tiểu Thiên. Ánh mắt của Lục Minh không ngừng quét về phía Tần Tiểu Thiên.

Đào Nhất Diêu đã sớm biết, nếu như tự mình khiêu khích đấu rượu, Lục gia trang không ai có thể thắng, chỉ có một mình Tần Tiểu Thiên, lộ ra vẻ cao thâm khó lường. Hắn minh xác chỉ hướng Lục Giang, là hy vọng Tần Tiểu Thiên không tiện nhúng tay.

Trong lòng Tần Tiểu Thiên cười thầm, cùng tu chân giả đấu tửu, đó là tìm chết. Thôi, nếu đang ở Lục gia trang, vậy thì phiền phức này, cũng không thể không tham gia.

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Lục trang chủ hai ngày trước bị một chút phong hàn, a a, ta thế trang chủ uống, như thế nào?"

Một người có sẵn bậc thang bước xuống, Lục Giang đương nhiên sẽ không bỏ qua, vội vàng nói: " Đúng vậy, đúng vậy, đại phu dặn dò, không được uống rượu nhiều, hay để cho Tần tiên sinh đi."

Đào Nhất Diêu cũng là người hào sảng, cười to nói: " Được! Sái gia cùng Tần tiên sinh tỷ thí tửu lượng, sái gia trước tiên uống trước!" Một vò rượu Cao Lương rót vào mười cái chén thật to, xếp dài trên bàn.

Cô đô! Cô đô! Hai ngụm một chén, liên tiếp năm chén.

Đào Nhất Diêu thở ra một hơi rượu, cười nói: " Thống khoái! Thống khoái! Sái gia đã lâu không uống thống khoái như thế rồi!" Hắn lại chụp một con gà, cắn xé ngụm lớn, thanh âm ngồm ngoàm vang to.

Lục Giang và Lục Minh hoảng sợ, trong lòng nghi vấn: " Ai lại có thể ăn uống kiểu như vậy, Tần Tiểu Thiên có thể thắng được hay không?"

Một con gà ăn xong, lau miệng một cái, Đào Nhất Diêu nhe răng cười một tiếng, lại bưng lên chén rượu to tiếp tục uống. Một hơi uống năm chén, hắn sờ sờ bụng, cười nói: " Ngô, rượu này coi như có thể, ha ha, có thể gọi sái gia là si tửu!" Nhìn lướt qua mọi người, cười nói: " Tần tiên sinh, mời!"

Tần Tiểu Thiên mỉm cười, dùng tay một chiêu, một vò rượu từ trên mặt đất bay lên, rơi vào trong tay của hắn, một chưởng tước đi miệng vò rượu, há mồm hút vào, một mũi tên rượu từ trong vò bắn ra, thẳng vào trong miệng, cũng không nghe thấy tiếng nuốt, thì giống như rơi vào động không đáy, một vò rượu trong chớp mắt đã uống sạch sẽ. Hắn nghiêng vò, không còn lại một giọt rượu.

Toàn trường không một tiếng động.

Vẻ tươi cười trên mặt Đào Nhất Diêu cứng ngắc, lăng không nhiếp vật. Hắn tự nhận không cách nào làm được.

Uống rượu không sợ, uống nhiều có thể dùng chân nguyên lực hóa giải, nhưng đối phương dùng một chiêu lăng không nhiếp vật, tự mình lại làm không được, vậy ý nghĩa đối thủ có tu vi càng cao hơn mình.

Nhưng hắn vẫn còn không phục khí, dù sao có chân nguyên lực hóa giải, uống nhiều cũng không việc gì, hắn quyết định tiếp tục uống.

Lục Giang mắt đã choáng váng, vò rượu có thể từ trên mặt đất bay lên, bàn tay có thể tước đi miệng rượu, uống rượu có thể lăng không hấp lấy, đây quả thật không phải thủ đoạn của người phàm.

Mồ hôi lạnh trên mặt Lục Giang tước ra, len lén nhìn Lục Minh, chỉ thấy ánh mắt hắn cũng không kém mình bao nhiêu, một bộ dáng thất thần.

Hai người ngươi tới ta đi, một hơi làm sáu vò rượu, mỗi người ba lần. Khi vò rượu thứ bảy mở ra, gã sai vặt báo cáo, rượu Cao Lương đã uống hết, hai người nhìn nhau cười to.

Đào Nhất Diêu nói: " Tiếp tục uống nữa chứ? Tửu gia bao nhiêu đó không đủ thấm thía đâu." Quá nhiều rượu, cho dù có chân nguyên lực hóa giải, hắn vẫn có chút men say.

Tần Tiểu Thiên mỉm cười nói: " Được, trong nhà Lục trang chủ nhất định còn có rượu ngon, chúng ta tiếp tục uống."

Lục Minh tự mình dẫn người đi lấy rượu, lần này lại mang tới rượu vàng do phương nam dưỡng tạo, độ rượu cũng cao, uống nhiều quá cũng sẽ say. Lại một người uống thêm hai vò rượu.

Tần Tiểu Thiên cực lực hóa giải, mặc dù có thể đánh tan hơi rượu mang đến sự mê muội, nhưng dù sao có quá nhiều nước vô bụng, dần dần cảm giác có chút không uống nổi. Trong lòng hắn âm thầm buồn bực. Đào Nhất Diêu không ngờ cũng không hề phản ứng, còn có thể ăn được thịt bò để trên bàn.

Đã tới bước này, cũng không thể lui bước được nữa. Con mắt Tần Tiểu Thiên vừa chuyển, nhớ ra một tiểu cấm chế, hắn đặt hai tay xuống bàn, cấm chế lặng yên phát ra, lớn tiếng nói: " Trở lại! Trở lại!"

Đào Nhất Diêu lại lần nữa giơ chén lớn lên, liên tục ba chén, hốt nhiên chợt thấy không xong, chân nguyên lực phảng phất như bị một cỗ kình lực vô hình trói buộc, không cách nào lập tức hóa giải hơi rượu. Trong lòng hắn rùng mình, trầm tư nói: " Chẳng lẽ lần này thật sự uống nhiều quá?" Cách uống của bây giờ, trước kia hắn cũng rất ít nếm thử, gần đây tu vi tăng trưởng, luôn cảm giác tin tưởng mười phần, cho nên hắn không cam lòng yếu thế, lại tiếp tục một chén uống tiếp.

Trên gương mặt của Đào Nhất Diêu lại nổi lên một lớp đỏ ửng, người cũng càng ngày càng hưng phấn, cười lớn giơ chén không lên cao, khiêu khích nhìn Tần Tiểu Thiên, nói: " Trở lại! Sái gia cho tới bây giờ không được uống thống khoái như thế!"

Tiểu cấm chế này đúng thật là tác dụng, chất rượu bắt đầu ảnh hưởng sự suy nghĩ của đối thủ.

Tần Tiểu Thiên mỉm cười nói: " Nhất Diêu đạo trưởng hào khí xung thiên, Tiểu Thiên tuân mệnh, sẽ bồi tiếp đạo trưởng uống thật thống khoái." Hắn uống rượu không cần dùng chén, bất quá cũng không sái khốc, mà là đang cầm vò rượu đổ vào trong miệng, một vò rượu rất nhanh uống xong, cười nói: " Trở lại!"

Một khi chân nguyên lực không thể tự chủ vận chuyển, Đào Nhất Diêu liền không ổn, gần một vò Hoàng tửu đã khiến cho hắn mất đi khống chế. Đầu lưỡi hắn cuồng hô kêu loạn, chụp vò rượu học theo bộ dáng Tần Tiểu Thiên liều mạng đổ rượu, cuối cùng không chịu đựng nổi, chậm rãi gục xuống bàn, trong khoảnh khắc tiếng ngáy vang rền.

Tần Tiểu Thiên nhảy dựng lên, chạy nhanh tới nhà xí. Rượu cồn có thể hóa giải, nhưng cả bụng nước lại không thể, nhịn tiểu đến thiếu chút nữa đã làm hắn muốn chết.

Lục Giang lau mồ hôi lạnh, dùng sức lắc đầu, cười khổ nói: " Biểu thúc, vô luận như thế nào, chúng ta cũng không thể đắc tội hai người kia, ai, võ nghệ cường thịnh hơn cũng vô dụng." Hắn gọi tới mấy gã sai vặt, đưa Đào Nhất Diêu đến phòng khách.

Tần Tiểu Thiên trực tiếp trở lại căn nhà cỏ phía sau núi, đi suy nghĩ cách vận dụng các tiểu cấm chế. Trước kia hắn không xem trọng các tiểu cấm chế, mà là thích sử dụng Cổ tiên cấm chế uy lực lớn, thông qua lần này đấu rượu mới biết được, một tiểu cấm chế hợp dụng, có thể giảm đi rất nhiều phiền phức, tiên linh khí tiêu hao cũng cực ít, đúng là thủ đoạn thích hợp nhất sau khi tu nhập vào Yên Cảnh.

Đào Nhất Diêu từ trên giường đứng lên, biết mình đã bị đại bại, trong lòng ảo não vạn phần. Hắn thử vận chuyển chân nguyên lực, không phát hiện ra vấn đề gì, không khỏi một trận uể oải. Hồi tưởng lại lúc so đấu hôm qua, cũng cảm giác được có điều gì không đúng, nhưng lại nghĩ không ra vấn đề ở nơi nào.

Đào Nhất Diêu thở dài một hơi, đứng dậy sửa sang lại đạo bào nhăn nhúm, đã thật lâu không có ngủ, thỉnh thoảng say rượu ngủ một lần, cảm giác thật không tệ.

Nguyên bổn là muốn lặng lẽ bỏ đi, nhưng vừa mới xuống giường, Lục Giang và Lục Minh lại đi vào hàn huyên. Hắn xấu hổ cười, ngày hôm qua nói mạnh miệng, lại say túy lúy, hôm nay thật ngượng ngùng không dám nói gì nữa, không thể làm gì khác hơn là đi theo hai người ăn điểm tâm.

Một đêm, Lục Giang cũng đã hiểu rõ tình huống.

Đào Nhất Diêu và Âu Dương Song Thành có ân oán rất đơn giản, là vì một khối bảo thạch.

Âu Dương Song Thành thu mua một khối bảo thạch màu lam kỳ lạ, mà khối bảo thạch này lại từ chỗ Đào Nhất Diêu trộm tới, trong lúc đang giao dịch, Đào Nhất Diêu đột nhiên xuất hiện, chẳng những giết người trộm bảo thạch, lại còn đánh Âu Dương Song Thành bị thương nặng, đánh chết luôn mấy bằng hữu của hắn.

Đào Nhất Diêu có tâm ân oán rất nặng, cho dù đoạt lại được bảo thạch, cũng không chịu bỏ qua cho Âu Dương Song Thành. Hắn thẳng một đường truy tung tới Lục gia trang, ai biết gặp phải Tần Tiểu Thiên, khó hiểu thua việc đấu rượu, chỉ có thể dừng tay, không thể truy cứu Âu Dương Song Thành thêm nữa, trong lòng lại sinh ra tò mò đối với Tần Tiểu Thiên, rất muốn biết người này là cao thủ của môn phái nào.

Tần Tiểu Thiên đối với Đào Nhất Diêu cũng không quá để ý, hắn đã gặp qua rất nhiều tu chân giả, tu vi của Đào Nhất Diêu còn không bằng một Dã Tu bình thường của Tiềm Kiệt Tinh, cho nên hắn vẫn ở lại trong gian nhà cỏ tu luyện không lộ diện. Lục Giang cho người hầu đến mời mấy lần, đều không thể đến gần nhà cỏ. Đó là một cấm chế rất bình thường, người phàm căn bản không vào được.

Ba ngày sau, Tần Tiểu Thiên đi ra khỏi gian nhà cỏ. Đào Nhất Diêu không kiên nhẫn chờ lâu, đã rời khỏi Lục gia trang, lưu lời lại, nếu Tần Tiểu Thiên có rảnh rỗi, thì đi tới Vũ Di sơn tìm hắn.

Lục Giang mấy ngày nay vì thu thập các loại tài liệu, bận rộn đến chân không chạm đất, trang khách liên tục được phái ra ngoài. Trong danh sách tài liệu Tần Tiểu Thiên đưa cho hắn, có rất nhiều đồ vật phải ra ngoài mua.

Âu Dương Song Thành vì muốn cảm tạ ân cứu mạng của Tần Tiểu Thiên, cố ý chuẩn bị một phần đại lễ. Hắn ở trong lục lâm có danh là hảo hán, rất nhiều sơn trại lục lâm đều cũng cho hắn một phần cung phụng, phần lễ tạ ơn này hết sức khả quan.

Một chuỗi minh châu, một đôi điền hoàng thạch điêu khắc, thập bát la hán bằng bạch ngọc, cùng với một bộ trà cụ chuyên cống cho hoàng thất, một thanh cổ kiếm, một trăm khối vải vóc, hoàng kim tới trăm khối, bạc tới bốn trăm, còn có hai tỳ nữ, bốn tên sai vặt.

Tần Tiểu Thiên nhìn lễ phẩm đầy bàn, còn có hai tỳ nữ và bốn tên sai vặt, hỏi: " Đây là làm gì vậy?"

Âu Dương Song Thành một mực cung kính nói: " Đây là một chút lễ tạ ơn, thỉnh nhận lấy."

Tần Tiểu Thiên không khỏi cười to: " Ha ha, lễ hậu...ân, ta cũng không có gì đáp lễ, ha ha, Âu Dương huynh, ta sẽ không khách khí đâu."

Chiếc nhẫn của hắn đã bay lên không, chỉ để lại ngân lượng và một ít đồng tiền, thuận tay đã đem đồ vật bỏ vào trong chiếc nhẫn, đồ vật trên bàn đã hoàn toàn biến mất.

Con mắt của Âu Dương Song Thành thiếu chút nữa bay ra, hắn hoảng sợ nói: " Ngươi...ngươi...đồ vật đi nơi nào rồi?"

Tần Tiểu Thiên cười cười nói: " Một tiểu hí pháp, ha ha, ta lấy đi rồi."

Những tỳ nữ và tên sai vặt bên cạnh nhìn hắn với ánh mắt giống như đang nhìn Phật tổ hay thần tiên, chẳng những sợ hãi mà còn kính ngưỡng.

Tần Tiểu Thiên nói tiếp: " Vậy mấy nha hoàn người hầu thì cho về đi, khế ước bán thân trả lại cho bọn họ, ta không cần người hầu hạ."

Lục Minh khuyên nhủ: " Lưu lại bọn họ đi, bọn họ đều là cô nhi, sau khi trở về chưa chắc đã tốt hơn ở bên cạnh ngươi, a a, ngươi ít nhất sẽ không để cho bọn họ đói bụng phải không."

Tần Tiểu Thiên nói: " Vậy để cho bọn họ ở lại trong trang, lưu cho ta một người hầu là được."

Nhưng thật ra hắn cũng không cần người hầu gì, nếu như thu lưu lại, phải dạy hắn tu chân. Một người bất luận lạnh lùng như thế nào, nhưng cùng người khác ở chung thời gian lâu sẽ có ít nhiều tình cảm, vì không muốn tình cảm này làm mình phiền não, thì ngay từ đầu phải rời xa, nếu không phải dạy cho bọn họ tu chân, miễn cho việc nhìn thấy bọn họ chết già ngay trước mắt của mình, ảnh hưởng tâm cảnh tu luyện.

Cuối cùng tất cả người hầu và nha hoàn đều ở lại Lục gia trang, cũng có thể mượn danh của Tần Tiểu Thiên, làm một ít việc tạp sự, tỷ như quét dọn gian phòng, giặt quần áo hay đưa cơm.

Tần Tiểu Thiên ở phía sau núi của Lục gia trang tiếp tục tu luyện, chuẩn bị dùng tài liệu đơn giản nhất luyện chế vũ khí và dụng cụ phòng hộ. Hắn tạm thời an định tâm thần, có Lục gia trang làm hậu thuẫn, tự mình cũng giảm được rất nhiều phiền phức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.