Kỳ Thiên Lộ

Chương 46: Cổ tiên di chỉ



Lần này không phải thiên lôi phủ xuống, mà là địa sát khí xung thiên.

Ương Táng Hạp màu đen khởi lên một cỗ âm sát, như vật còn sống xông lên bầu trời, tụ mà không tan, ở bầu trời Ương Táng Hạp phiêu đãng, xa xa nhìn lại, như quần mã chạy chồm khí thế bàng bạc, khói sương tràn ngập, sát ý lẫm nhiên.

Dưới khí tức âm sâm dày đặc bao phủ, trong nước chảy cuồn cuộn không ngờ cũng xuất hiện vô số khối băng, đinh đinh đông đông chạy xuôi về phía hạ du.

Đại vụ dâng lên, bên ngoài mười thước một mảnh mờ mịt.

Tần Tiểu Thiên tiếp tục tiếp thu hồi lô của Biện Chân Quyết, hắn phát hiện Cổ cấm chế còn sót lại đã khởi động, tựa hồ đang áp chế sát khí thăng đằng, nhưng tác dụng cấm chế không hoàn toàn làm được, chỉ có thể ước thúc phạm vi du động của sát khí tại Ương Táng Hạp.

" Đông! Đông! Đông!" Ba tiếng chấn động trầm thấp vang lên.

Trong lòng Tần Tiểu Thiên hơi chút khẽ động, nhận thấy được địa phương sát khí dũng xuất, tựa hồ ở giữa Ương Táng Hạp, hắn lập tức ngự kiếm bay đi, thẳng tắp xuyên thấu. Âm sát đối với người tu chân có đại hại, riêng đối với hắn là đại bổ phẩm.

Đó là một tiểu hắc động không ra gì, với vách đá màu đen của Ương Táng Hạp, chung quanh đều là huyệt động rậm rạp, nếu không có Biện Chân Quyết, căn bản không thể nào tìm được động khẩu. Tần Tiểu Thiên không chút nào trì hoãn, dùng Dạ Bức kiếm bức khai âm sát, chui đầu đi vào.

Mới vào thì động khẩu cực kỳ hẹp hòi, theo xâm nhập từ từ trở nên to lớn, tựa như chui vào một hồ lô, bên trong phảng phất như có một trời đất khác.

Biện Chân Quyết hướng bốn phương tám hướng đánh ra, Tần Tiểu Thiên kinh ngạc đến không thể khép miệng. Đây là một Cổ cấm chế đại trận cơ bản đầy đủ, trong đó có một mấu chốt hỏng mất, địa sát khí là từ nơi đó phún dũng ra.

Hắn chỉ có thể biện thức một bộ phận cơ bản nhất của cấm chế đại trận này. Cổ ngọc giản có ghi lại, đây là một cấm chế bị phong bế, cấu thành rất phức tạp, không biết đã vận chuyển bao nhiêu năm tháng.

Tần Tiểu Thiên cẩn thận đi tới gần lỗ hổng. Địa sát khí đặc hơn giống như thực chất, tuy nói không sợ, nhưng vẫn cẩn thận coi chừng là tuyệt vời nhất.

Suy nghĩ một lát, hắn dùng hoàng bài hộ thân, dứt khoát đi vào.

Địa sát khí còn gọi là âm sát, là từ trong đất ngưng kết ra cực âm hàn khí, thân mình cũng là một loại tài liệu luyện khí, đối với người tu chân mà nói, nếu tu vi không đủ, âm sát sẽ thương tổn thân thể. Âm sát dày đặc như thế, cho dù là người tu chân Xuất Khiếu kỳ, nếu như không có cực phẩm pháp bảo bảo vệ, cũng không dám dễ dàng tới gần.

Còn có một loại cùng loại với âm sát đó là huyền khí, huyền khí không thương tổn người tu chân như âm sát, nó là thuần âm khí, âm sát ẩn chứa sát ý đáng sợ, bởi vậy huyền khí có thể dựng dục ra băng tinh phách, còn âm sát thì không thể.

Tần Tiểu Thiên nghịch lưu mà vào, giống như một con cá màu vàng, từ lỗ hổng chui vô.

Có Biện Chân Quyết cũng sẽ không xúc động cấm chế, hắn thuận lợi chui vào, phốc thông một tiếng rơi vào trong nước.

Nước do âm sát ngưng kết mà thành, trong phút chốc, cho dù có hoàng bài hộ thân, cũng có thể cảm giác được rét lạnh thấu xương.

Cũng may hoàng bài hình thành phòng ngự tráo tách rời được âm sát ăn mòn, còn về phần thẩm thấu một tia âm sát, hắn có thể trực tiếp hấp thu là xong.

Âm sát ba động kịch liệt, không ngừng đánh sâu vào cổ cấm chế, Tần Tiểu Thiên cảm giác phù lực thật lớn, tốc độ thong thả chui đi, ước chừng nửa giờ sau, thân thể hốt nhiên nhẹ hẫng, áp lực biến mất, hộ thân hoàng bài đột nhiên triển khai.

Hắn cúi đầu nhìn lại, bên dưới là một mảnh bình chỉnh mặt đất bằng hắc ngọc, âm sát nổi lơ lửng cách trăm thước không trung, tựa như khói dày cuồn cuộn bốc lên.

Tần Tiểu Thiên cẩn thận rơi xuống mặt đất, không có bất cứ công kích nào, cũng không chút động tĩnh.

Hắn đem hoàng bài thu nhiếp vào trong cơ thể, Dạ Bức kiếm tiếp tục vờn quanh thân phòng hộ, tinh tế đánh giá thế giới dưới đất.

Đây là một thông đạo thật lớn, chừng năm trăm thước chiều rộng, hai bên có vô số cây cột màu xanh ôm không hết, hai đầu thông đạo cũng không nhìn tới cuối, hắc trầm trầm, phảng phất như miệng thú ăn thịt người. Chung quanh cực kỳ yên tĩnh, không có một tiếng vang, cây cột màu xanh phát ra quang mang ảm đạm, đem thông đạo ánh sấn càng thêm kinh khủng.

Một mình tiến vào cổ cấm chế đại trận, trong lòng Tần Tiểu Thiên cũng có chút thấp thỏm bất an, có thể khẳng định, đây là địa phương của thượng cổ tu tiên hoặc là tu ma, chẳng qua là không biết bị người cố ý giam cầm, hay là do chủ nhân tự thân giam cầm. Nếu là vật vô chủ, chỉ cần có thể phá được cấm chế, đồ vật bên trong hắn có thể hoàn toàn sở hữu.

Tần Tiểu Thiên không nóng lòng xâm nhập tìm kiếm, mà là trước tiên ở tại chỗ bố trí một trận pháp, bởi vì hắn dùng chính là cổ cấm chế, có thể đem trận pháp cùng nguyên lai đại trận tương liên lẫn nhau, từ đó thu hoạch lấy lực lượng khu động của nguyên trận pháp.

Đó chẳng qua chỉ là phòng ngự trận đơn giản, nhưng sau khi hoạch lấy lực lượng của nguyên trận pháp, ngoài uy lực còn có thể có được sự đề cao thật lớn.

Mặt đất màu đen, là do pháp thuật ngưng kết mà thành, tựa hồ là lấy ngọc thạch dưới đất luyện chế ra, đen nhánh đến tỏa sáng, tuyệt đối là bàn tay to bút.

Tần Tiểu Thiên lựa chọn bay xuống phía dưới nghiêng nghiêng, dán sát mặt đất bay đi, tốc độ phi hành rất chậm, tương đương ngang hàng với người bình thường chạy nhanh.

Dọc theo đường đi, Tần Tiểu Thiên phát hiện rất nhiều cấm chế bẫy rập, mỗi một chỗ xếp đặt cũng rất xảo diệu, hơn nữa còn sẽ phát động bẫy rập toàn cục, nhưng do Biện Chân Quyết tìm kiếm đều không còn chỗ nào che dấu, hắn tận lực tránh ra, thật sự không thể tránh thì nghĩ cách phá giải.

Đi tới ước chừng vài dặm, liên tiếp phá rớt mười mấy bẫy rập không cách nào tránh ra, làm cho hắn cảm giác có chút cố hết sức, đồng thời cũng rất có thu hoạch, đối với cấm chế hiểu rõ và vận dụng, tăng lên rất lớn.

Lại né qua một cấm chế, giương mắt nhìn lên, phía trước dựng đứng hai đại đỉnh màu bạc, hai bên đại đỉnh đứng thẳng hai pho tượng màu đen. Đại đỉnh màu bạc lóe ra quang mang chói mắt, giống như ba mặt trời, bốn pho tượng màu đen cao chừng ba thước, toàn thân mặc khải giáp màu đen, hai chân có chút xóa khai, hai tay nắm cây búa, cán búa cắm trước hai chân.

Đầu pho tượng mang mặt nạ, ngoại hình rất giống loài cọp, bốn răng nanh thật dài, lộ vẻ dị thường bưu hãn.

Tần Tiểu Thiên không dám lộn xộn, chẳng qua chỉ đứng đó quan sát, không ngừng đánh ra Biện Chân Quyết, hy vọng có thể phát hiện ra huyền bí trong đó, hắn biết, bốn pho tượng kia chỉ là khôi lỗi, một khi tâm động, thì phải chế phục bọn chúng.

Khôi Lỗi Thuật là pháp bảo từ xưa diễn biến mà ra, bốn khôi lỗi giữ lại dấu vết của viễn cổ thời đại, tựa hồ là dùng linh hồn của cổ đại mãnh thú luyện chế mà thành.

Địa phương Tần Tiểu Thiên đang đứng cách ngân đỉnh chừng năm mươi thước, mặt sau ngân đỉnh hắc trầm trầm, mơ hồ có thể thấy được cánh cửa, chung quanh ngân đỉnh vờn quanh các loại cấm chế. Hắn đang phân tích cấm chế này, cùng cấm chế trong trí nhớ tiến hành so sánh, cố gắng tìm ra phương pháp hóa giải.

" Đáng tiếc!" Trong lòng Tần Tiểu Thiên thầm than, tu vi nếu có thể tăng thêm một bước, có thể xong được càng nhiều tư tấn trong Cổ ngọc giản, những cấm chế này có lẽ không làm khó được hắn.

Cấm chế nơi này quá mức phức tạp, quanh co uốn khúc, cấm chế bằng phẳng thì rất ít, phải nhớ nếu muốn hóa giải thì tương đối khó khăn, nhưng cũng là một cơ hội học tập khó được.

Tần Tiểu Thiên bình thường tu luyện không có sư tôn dạy dỗ, hoàn toàn là dựa vào chính mình lục lọi, cho nên cơ hội này không thể bỏ qua.

Trước kia hắn học đại học cũng không quá sức chú tâm, học tập rất bị động, lão sư phụ thúc đẩy một chút thì hắn mới chịu bước tới, hoàn toàn không có ý thức tự giác học tập.

Bây giờ khác hẳn, trong Cổ ngọc giản ghi lại mỗi thứ hắn đều chăm chú học tập, vừa có cơ hội phản phục ấn chứng lĩnh ngộ, đây là căn bản hắn an thân lập mệnh, không thể sơ ý khinh thường.

Từ từ, hắn đã nhận ra dấu vết. Cổ cấm chế so với linh chú người tu chân bây giờ sử dụng nhìn như tương đối đơn giản một chút, nhưng uy lực lại lớn hơn nhiều lắm, rất nhiều cổ cấm chế đã sớm thất truyền trong tu chân giới, mà linh chú của tu chân giới đều từ cổ cấm chế diễn hóa mà đến, trình độ phức tạp rất cao, uy lực không so được với cổ cấm chế.

Nếu Tần Tiểu Thiên là người tu chân, có thể căn bản xem không hiểu cấm chế trước mắt là gì, may là hắn học cổ ngọc giản của Thiên Chân Thượng Nhân, mới có thể đủ kiến thức giải cấm chế phụ cận ngân đỉnh.

Nếu như nói người tu chân đạt tới trình độ tiểu học, thì Tần Tiểu Thiên đạt tới cao trung, mà cấm chế trước mắt lại có trình độ đại học.

Giờ phút này Tần Tiểu Thiên hết sức cố gắng, với tu vi trước mắt của hắn, hóa giải cổ cấm chế đơn giản còn có thể, dựa vào nghị lực ương ngạnh, hắn từng bước tính toán, ở trong đầu không ngừng diễn luyện hóa giải.

Cổ cấm chế nơi này là cấp thấp lẫn cao cấp đều có, phảng phất như là một quyển sách cổ cấm chế toàn bộ, bậc này trợ giúp Tần Tiểu Thiên học tập được cổ cấm chế qua một lần.

Cho đến khi hắn có thể hóa giải ước chừng tám mươi phần trăm cổ cấm chế, hắn mới bắt đầu phá trừ cấm chế trụ cột trong đó.

Đầu tiên hóa giải chính là liên hệ trong cổ cấm chế, bộ phận này thập phần trọng yếu, chỉ cần có thể đem bộ phận tương quan mở ra, cho dù xúc động cấm chế cũng không đáng sợ, sẽ không khiến sự phản ứng liên hoàn, cuối cùng có thể hóa giải bộ phận tương đối đơn giản.

Ngân đỉnh và pho tượng khôi lỗi cấm chế vẫn giữ lại như cũ, Tần Tiểu Thiên mở ra cấm chế liên hệ giữa chúng, chỉ cần không chủ động chạm vào ngân đỉnh và pho tượng khôi lỗi, có thể cam đoan chúng nó sẽ không phát ra lực lượng của cấm chế.

Hắn tạm thời còn chưa nghĩ sẽ đụng vào mấy đồ vật kia, cấm chế pho tượng một khi khởi động, cơ hồ có thể khẳng định, tự mình sẽ trở thành mục tiêu bị đuổi giết.

Còn về phần ngân đỉnh, nhất định càng thêm đáng sợ, đừng nói là nó hấp dẫn người, Tần Tiểu Thiên bây giờ cũng không dám đi đụng vào, trừ phi có năng lực hóa giải cấm chế bên trên.

Tần Tiểu Thiên phá rớt ước chừng một nửa cấm chế, cấm chế còn lại hắn không để ý đến, một cấm chế đơn độc cho dù có lợi hại hơn, chỉ cần không xúc động thì không có vấn đề.

Cấm chế trở thành bẫy rập này đã hoàn toàn bị phá hư, tựa như rút ra được gói thuốc nổ, rất khó lại dẫn nổ bạo.

Tần Tiểu Thiên vừa cẩn thận kiểm tra qua một lần, xác định không có sơ hở, lúc này mới cất bước về phía trước, cẩn thận đi vòng qua ngân đỉnh, hướng chỗ sâu trong đi tới.

Phía trước xuất hiện một cánh cửa rất lớn, hai cánh cửa phong bế cả thông đạo, cánh cửa do âm sát ngưng kết mà thành, mặt ngoài ba đào mãnh liệt, chín chín tám mươi mốt môn đinh xuất hiện mặt ngoài của cửa lớn, theo thời gian trôi qua, không ngừng chuyển đổi phương vị.

Sau khi đánh ra Biện Chân Quyết, trong lòng Tần Tiểu Thiên kinh hoàng không thôi. Cánh cửa này bản thân là hai kiện bảo vật, tám mươi mốt viên môn đinh hình thành một trận pháp phong bế, tùy thời có thể phản kích hết thảy công kích.

Cửa lớn còn là một kiện kỳ bảo, hoàn toàn do âm sát ngưng kết, giống như thực chất che kín các loại cấm chế, thông qua Biện Chân Quyết có thể thấy được, bên trong có chín dạng đồ vật, cụ thể là gì thì không cách nào biết được, chỉ biết là chín dạng đồ vật kia cùng âm sát hình thành một kiện pháp bảo lợi hại dữ dội hơn, một khi bị đụng vào, sẽ bộc phát ra lực lượng đáng sợ.

" Hắn ***, sau cửa này có gì? Bên ngoài đáng sợ như thế, làm sao mà vào được?"

Tựa như có một con mèo nhỏ liên tục nạo trong lòng, Tần Tiểu Thiên trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, hắn còn chưa tu đến cảnh giới vô cầu, chỉ nhìn đồ vật bên ngoài mà đoán, bên trong hẳn là càng thêm kỳ diệu.

Hắn không phải hoàn toàn là muốn có được pháp bảo kì trân, mà là muốn vạch trần bí mật phía sau cánh cửa. Người tu hành lòng hiếu kỳ rất nặng, nhất là như Tần Tiểu Thiên, thời gian tu hành không lâu, thực lực tăng lên cực nhanh.

Trong lòng Tần Tiểu Thiên hiểu rõ ràng, nếu như nhịn không được đi phá giải cửa lớn, rất có thể lâm vào trong đó, có thể đi ra hay không chỉ có trời mới biết.

Hắn nhịn lại nhẫn, rốt cuộc vẫn không nhịn xuống được, dứt khoát ngồi trước cửa lớn, phân tích nghiên cứu cấm chế trên cánh cửa, không nghĩ tới cấm chế trên cửa lớn đạt tới cực hạn phức tạp, nếu không có Biện Chân Quyết, hắn ngay cả cơ hội biện thức cũng không có.

Tần Tiểu Thiên cảm giác được cực kỳ đau đầu, không thể làm gì khác hơn là một lần rồi một lần so sánh cấm chế mà mình biết được, sau đó lại giá cấu trở lại trong đầu như cũ.

Nhưng thật ra hắn lại đi vào ngộ nhận, chỉ cần biết làm sao mở ra cấm chế của cửa lớn là được, mà hắn lại đi nghiên cứu bản thân cấm chế, tựa như người học lái xe, chỉ cần học làm sao lái là được, cũng không cần đi học làm sao chế tạo ra chiếc xe.

Tần Tiểu Thiên suy nghĩ suốt mấy tháng thời gian, đại khái đoán được nguyên lý của cánh cửa, trực tiếp phá vỡ đại môn thì không có khả năng, trừ phi có thể đem tu tiên pháp môn trong Cổ ngọc giản luyện đến mức tận cùng.

Thời gian dài đắm chìm trong việc nghiên cứu Cổ cấm chế, thực lực của hắn tăng lên rất nhanh, các loại tổ hợp cấm chế cũng học xong rất nhiều. Ngày nọ, hắn hồi tưởng lại cấm chế của ngân đỉnh và pho tượng khôi lỗi, trở nên phát hiện tự mình đã hiểu được nguyên lý trong đó, nguyên bổn vốn là cấm chế dị thường phức tạp, dần dần trở nên rõ ràng. Text được lấy tại Truyện FULL

Hắn chợt hiểu ra, mở ra cấm chế đại môn chính là ngân đỉnh, mà bốn pho tượng khôi lỗi chính là thị vệ thủ hộ đại môn.

Trong lòng Tần Tiểu Thiên suy tư: " Mấu chốt phá giải là ngân đỉnh, nhưng đầu tiên phải giải quyết khôi lỗi, chỉ có đánh rơi khôi lỗi mới có thể đụng đến ngân đỉnh, mở ra ngân đỉnh mới có thể mở ra đại môn, ân, bên ngoài ta đã phá đi liên hệ, nhưng vẫn không thể khinh thường, vạn nhất còn có cấm chế không biết có liên hệ hay không...chẳng lẽ ta lại đi đầu thai lần nữa?"

" Ngô, cẩn thận thì sẽ không sai lầm lớn, lão tử trước kia làm việc lỗ mãng không đầu óc, hắc hắc, nhưng khi tu tiên cần phải coi chừng..."

Theo bản lĩnh tăng trưởng, chuyện có kinh nghiệm hơn nhiều, kiến thức nhiều hơn, gặp chuyện sẽ không lỗ mãng như trước, từ khi tiến vào thế giới Thiên Diễn, Tần Tiểu Thiên càng sống càng cẩn thận, đặc biệt sợ chết, vừa nghĩ sẽ phải tu luyện lại lần nữa, lại một lần nữa thể nghiệm kinh nghiệm của người phàm, hắn cũng rét lạnh, quá trình đó thật sự quá hành hạ người.

Khôi lỗi, đầu tiên phải giải quyết khôi lỗi.

Trải qua phản phục tìm tòi, Tần Tiểu Thiên xác định không có vật gì liên hệ với khôi lỗi, để cho cẩn thận, hắn không lập tức xuất thủ công kích, mà từ trong nhẫn trữ vật xuất ra rất nhiều thanh ngọc, bắt đầu bố trí trận pháp giam cầm.

Hắn muốn trước tiên giam cầm bốn khôi lỗi, mỗi lần chỉ đối phó một con.

Mấy tháng tĩnh tọa suy tư không uổng phí, lại lần nữa bố trí trận pháp cấm chế thì hắn đã có nhiều ý nghĩ. Trận pháp uy lực đơn độc thì dù cường thịnh cũng có hạn, mà một khi liên kết thành chuỗi xuyến, hình thành cấm chế trận liên hoàn, cho dù là song trận liên hoàn, cũng so với ba cấm chế trận đơn độc.

Nếu như không có trải qua học tập trong khoảng thời gian này, hắn chỉ biết bố trí một trận giam cầm đơn giản, mà nay, hắn bố trí một giam cầm trận trước, lại bố trí một ngăn cách trận, sau đó bố trí một ki bán trận, cuối cùng lại nhằm vào linh hồn của khôi lỗi bố trí một mê hồn trận, hao đi hơn bảy trăm khối thanh ngọc, bố trí suốt hơn mười ngày.

Sau khi trận pháp khởi động, bốn pho tượng khôi lỗi lập tức biến mất, Tần Tiểu Thiên bước vào, cũng biến mất tại chỗ.

Trận pháp tự mình ra tay bố trí, hết thảy đều khắc rõ vào trong lòng, trong đại trận bất cứ biến hóa gì đều không thể thoát khỏi sự quan sát của hắn.

Bốn pho tượng phân biệt chia ra ở bốn ngõ ngách trong đại trận, Tần Tiểu Thiên tin tưởng mười phần đánh về một phía trong đó. Chỉ cần có thể nắm giữ bí mật của một khôi lỗi, ba khôi lỗi còn lại cũng không đáng để sợ hãi.

Trong nháy mắt trận pháp khởi động thì bốn khôi lỗi liền bừng tỉnh, lập tức đề phòng chuẩn bị chiến đấu, nhưng sau khi trận pháp vận chuyển bọn chúng căn bản tìm không thấy địch nhân, chỉ chạy loạn khắp nơi không mục đích.

Tần Tiểu Thiên không vội ra tay, hắn lặng lẽ ẩn núp sau lưng một khôi lỗi, cẩn thận quan sát.

Pho tượng khôi lỗi cao lớn bưu hãn, sau khi khởi động lại càng có vẻ uy phong lẫm lẫm, một tay cầm theo cây búa cán dài, chiến giáp đen nhánh phát tiếng va chạm hoa lạp của kim khí, đầu khôi lỗi và cổ lóe lên ánh sáng màu vàng.

Mặt nạ hình hổ hai mắt tản ra thanh quang nhàn nhạt, bàn chân thô to đạp trên mặt đất phát ra tiếng vang phanh phanh, mỗi khi nó nghiêng đầu thì cũng có thể nghe được xương cổ kêu lên răng rắc, phảng phất như quá lâu không hoạt động, khớp xương cổ đã như cứng ngắc.

Cho dù ở rất gần, nhưng do trậ pháp che giấu, khôi lỗi cũng không phát hiện Tần Tiểu Thiên, mà thỉnh thoảng vũ động cây búa, bổ về phía nó cho rằng có địch nhân, một búa tiếp một búa, từng đạo đao mang hình trăng lưỡi liềm bay ra, lập tức bị trận pháp hóa giải. Khôi lỗi lộ ra vẻ rất mỏi mệt, phát ra một tiếng rít gào, thanh âm như tiếng xe gầm, chấn đến không khí nổi lên sóng gió.

Tần Tiểu Thiên vẫn không động thủ, hắn lặng lẽ vận chuyển trận thế, không ngừng kiểm tra thủ đoạn công kích của khôi lỗi.

Khôi lỗi tựa hồ chỉ có cây búa là có thể công kích, thủ đoạn phi thường đơn giản. Tần Tiểu Thiên có chút nghi ngờ, công kích như thế mặc dù lợi hại, nhưng so sánh với người tu chân thì kém quá xa.

Hắn còn không biết, nhờ cẩn thận như thế hắn mới cứu được mạng của mình, vũ lực của một khôi lỗi cũng không mạnh, nhưng nếu gom lại bốn cùng chiến đấu, thì hoàn toàn khác hẳn.

Nếu một chọi một, thì Tần Tiểu Thiên có thể chiến thắng khôi lỗi, nhưng nếu hắn đối phó cả bốn khôi lỗi, thì kẻ thua nhất định là hắn, bốn khôi lỗi có thể hình thành cổ trận pháp, một khi lâm vào trong đó, chắp cánh cũng khó bay.

Tần Tiểu Thiên cơ bản hiểu rõ thủ đoạn của khôi lỗi, hắn cũng không tiếp tục do dự, Dạ Bức kiếm đột nhiên bay ra, công kích thẳng vào hai bàn tay của khôi lỗi. Hắn tính toán rất khá, chỉ cần đánh rơi cây búa trong tay khôi lỗi, thì khôi lỗi sẽ không còn lực hoàn thủ, khi đó tùy tiện làm gì cũng có thể.

Khôi lỗi phản ứng cực nhanh. Dạ Bức kiếm vừa đánh lén, vô thanh vô tức cắt về phía song chưởng của khôi lỗi, nhưng cũng không thành công, khôi lỗi hét lớn một tiếng, thân thể chuyển đổi, bóng đen Dạ Bức kiếm lướt sát qua bên người.

Trong nháy mắt đó, khôi lỗi cũng tìm được mục tiêu phát khởi công kích, rít lên một tiếng, cây búa liền đánh xuống.

Tần Tiểu Thiên bị dọa cho hoảng sợ, linh quyết trong tay mạnh mẽ xuất ra, nhất thời chung quanh cảnh sắc đại biến.

Hoàng bài mang theo trong người, hắn chính là trận nhãn, trong phút chốc, đại sa mạc xuất hiện, vô số sa thú nhằm phía khôi lỗi, trong khoảnh khắc, sa thú đã bao phủ khôi lỗi.

Do dùng hoàng bài trong cơ thể làm trận nhãn, Tần Tiểu Thiên có thể rõ ràng chứng kiến khôi lỗi giãy dụa.

Dùng tâm thần chỉ huy hoàng bài, có đại trận làm động lực, hắn cơ hồ không cần hao phí tiên linh khí, cảm giác phi thường sảng khoái. Chỉ chốc lát thời gian, sa thú đã đánh rớt cây búa trong tay khôi lỗi, còn cầm cây búa đưa vào trong tay Tần Tiểu Thiên.

Biển cát cuồng phong hình thành sa thú tiếp tục công kích khôi lỗi.

Cây búa ít nhất nặng tới ba trăm cân, Tần Tiểu Thiên cầm cũng có chút cố hết sức, phân lượng ba trăm cân, tài liệu sử dụng là loại kim khí chưa từng gặp qua.

Hắn thử dùng Dạ Bức kiếm chém nhẹ vào trên đầu búa, một hỏa hoa dựng lên, trên đầu búa không có chút dấu vết, phi thường cứng rắn.

Phải biết rằng Dạ Bức kiếm chỉ dùng thiên kim thối rèn luyện mà thành, trình độ cứng rắn vượt xa kim khí, nếu dùng Dạ Bức kiếm xẹt qua tấm sắt, tựa như dùng đao xẹt qua đậu hũ dễ dàng.

" Đồ vật tốt quá."

Thứ này nếu tan ra, kim khí lưu lại cũng là tài liệu luyện khí rất tốt.

Tần Tiểu Thiên thể hội một lần hưng phấn của sự cướp bóc, mặc dù đó là một vật vô chủ.

Trong lúc khôi lỗi này khổ sở giãy dụa thì ba khôi lỗi khác giống như phát điên công kích lung tung, may mắn là trong đại trận, ba khôi lỗi không cách nào tụ tập cùng một chỗ.

Bốn khôi lỗi tựa hồ có liên lạc thiên nhiên, nếu trong đó có một bị công kích, thì ba tên kia cũng cảm ứng được. Nhưng nổi điên cũng vô dụng, trong đại trận bao phủ, bốn khôi lỗi chỉ có thể đánh loạn bậy, không cách nào uy hiếp chủ nhân đại trận.

Cuối cùng khôi lỗi cũng không chịu được bão cát xâm nhập, thân thể từ từ co rút héo rũ, phiêu xuất ra một sát hồn màu đen, bị Tần Tiểu Thiên dùng bình ngọc thu nhiếp, lưu lại một ngẫu khôi lỗi. Nếu như muốn nó sống lại, thì phải luyện chế một lần nữa lũ sát hồn kia, hai bên kết hợp, mới có thể hình thành khôi lỗi mới.

Khi nhìn thấy ngẫu khôi lỗi nhỏ xíu kia, trong lòng Tần Tiểu Thiên nổi lên cảm giác kinh diễm, quá đẹp, ngẫu khôi lỗi ước chừng cao ba mươi li, phiếm quang đen nhánh, chiến giáp trên người tinh xảo nhập vi, mỗi một chi tiết tỉ mỉ rất chân thật, mặt nạ hiện xuất vẻ phẫn nộ, bốn răng nanh nhìn qua rất có lực uy hiếp.

Bằng đại trận trợ giúp, rất nhanh đã thu lấy bốn khôi lỗi, đây là chiến lợi phẩm của Tần Tiểu Thiên, chỉ cần tu luyện một lần, là có thể có được bốn khôi lỗi trợ thủ.

Hắn rất quý trọng đem đùa chơi chốc lát, mới lưu luyến bỏ vào trong nhẫn trữ vật.

Tần Tiểu Thiên ra tay trừ đi đại trận, hơn bảy trăm khối thanh ngọc không thể lãng phí, thu lấy bốn khôi lỗi, chỉ hao phí năng lượng mười khối thanh ngọc, xuất vốn thấp đến làm người khác kinh ngạc.

Hắn suy nghĩ, sau này có phải nên chuyên tâm tu luyện một chút vi súc đại trận, hay trước hết luyện chế tốt các loại trận pháp, chỉ cần xuất ra ngoài, đánh ra cấm chế liên hệ, có thể hình thành đại trận đầy đủ.

Trong người tu chân thường xuyên có người luyện chế pháp bảo cùng loại, tỷ như kỳ trận, kiếm trận, liệt hỏa trận, thương trận....chính là trước tiên bố trí trận pháp vào giới chất nào đó, sử dụng thì chỉ cần khởi động là được. Lần trước Đào Nhất Diêu đạo trưởng đã mượn Tam Tài Phong Hỏa Kỳ, chính là định chế ra trận pháp như thế.

Sau khi bốn khôi lỗi bị thu đi, cấm chế trên ngân đỉnh cũng tiêu tán, ngân đỉnh phun ra vô số đạo quang hoa màu bạc, bắn về phía cánh cửa lớn hắc trầm trầm.

Tám mươi mốt viên môn đinh trên đại môn phát ra kim quang sáng lạn rực rỡ, bắt đầu cấp tốc chuyển động, ước chừng qua mười phút đồng hồ, một tiếng sấm trầm muộn vang lên, đại môn theo tiếng sấm từ từ mở ra.

Tần Tiểu Thiên mừng rỡ vô cùng, không nghĩ tới mở ra đại môn dễ dàng như vậy, tự mình lại đi tĩnh tọa mấy tháng thời gian trước cửa.

Biện Chân Quyết phát ra, sau cửa không có cấm chế gì ngăn cản, Tần Tiểu Thiên chậm rãi bay đi vào.

Phía sau đại môn cũng là thông đạo, chẳng qua hẹp hòi hơn rất nhiều, ước chừng chỉ có trăm thước chiều rộng, mặt đất do ngọc thạch màu xanh nhạt ngưng kết, hình thành một đạo linh mạch, hai bên vách tường tất cả đều là các loại phù hào, trên đỉnh đầu cũng được khắc đủ các loại các dạng phù hào cổ quái.

Tần Tiểu Thiên hơi biện thức, biết là cổ phù chú. Hình phù đồ họa như thế hắn cũng nhận biết một bộ phận, chủ yếu dùng để trấn áp và tăng cường vách động, không có lực uy hiếp gì.

Ngoài dự đoán, cuối thông đạo là một thính đường rộng rãi, ở giữa có một kim tự tháp rất lớn bằng ngọc thai, tổng cộng có bảy tầng, cao nhất là một bình thai không lớn, bên trên đang có một người khoanh chân ngồi, bao phủ trong quang đoàn màu vàng, nhìn không rõ bộ dáng.

Mỗi một góc kim tự tháp ứng với một cây cột màu bạc thô to, bốn cây cột hình tròn, cả đại sảnh khí thế khôi hoằng.

Tần Tiểu Thiên ngơ ngác nhìn người trên kim tự tháp, thầm nghĩ: " Hỏng rồi, trong này có người...không ngờ là vật có chủ, vậy làm sao cho phải?"

" Có ai không? Có người ở nhà không?"

Tần Tiểu Thiên cảm giác được có chút khó khăn, lời này nói ra thật không có trình độ, rõ ràng nhìn thấy có người ngồi trên kim tự tháp, còn phải giả bộ không biết, nhưng không nói lời nào cũng không được, vạn nhất bị chủ nhân nơi đây hiểu lầm, thì mình khẳng định không cách nào chạy thoát. Nhìn bố trí cấm chế cũng biết, vị chủ nhân này nhất định là một siêu cấp đại cao thủ.

Thanh âm quanh quẩn trong đại sảnh, Tần Tiểu Thiên chỉ cảm thấy cả người khẩn trương, có một loại cảm giác nguy hiểm đã tới


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.