Trong phòng, Trì Tuyết che mặt ngồi xuống.
Cô không dám mở mắt ra, nhưng những thứ không muốn thấy đã thấy cả rồi, trong phút chốc chẳng biết làm sao cả.
Kỷ Nhiên nhìn thấy cô như vậy, khóe môi khẽ nở nụ cười.
Anh đến cạnh bên Trì Tuyết, ngồi xuống sát cô.
Trì Tuyết thoáng thấy nguồn nhiệt, nói vội vàng.
“Anh tránh ra, đi tắm đi".
"Em ngại gì? Cái gì em chẳng thấy rồi, chẳng sờ rồi.
Bây giờ còn giả vờ ngây thơ".
"..." Trì Tuyết muốn bỏ tay ra đập anh một cái nữa, nhưng hình tượng thục nữ của cô không phải diễn, nên cô đành nhắm mắt niệm kinh như thể Kỷ Nhiên là tiếng vo ve bên tai, không nghe không biết, tim không phiền.
Kỷ Nhiên nào chịu, anh đến gần Trì Tuyết ôm lấy cô, Trì Tuyết đờ người, sờ đâu cũng không đúng cả.
Anh cúi thấp nói với cô.
"Cởi ra đi, ướt cả rồi".
Tay chạm lồng ngực ấm áp nóng bỏng của anh, mưa bên ngoài rất lạnh anh lại khá ấm.
Kỷ Nhiên đưa tay cởi từng nút áo của cô, đến khi Trì Tuyết thấy hơi lạnh, mở mắt mới thấy áo trong màu trắng.
“...!” Trì Tuyết ngượng ngùng chết được, cô đẩy anh ra đất.
Kỷ Nhiên thuận đà nằm xuống, kéo cô vào lòng mình, thành ra bây giờ cô lại nằm đè lên anh.
"Em nhiệt tình thật, bình tĩnh, cho em mà".
“.” Trì Tuyết nghiến răng, tức giận cắn xuống.
Kỷ Nhiên đau đến hít một hơi, Trì Tuyết không biết đáng lẽ đang cãi nhau, sao lại thành thế này rồi? Cô cũng chẳng màng bận tâm nữa, nằm trên người anh, dùng thân hình mấy chục kí đè chết anh.
Nếu cứ như này đè chết anh được cũng ổn phết.
Trì Tuyết suy nghĩ miên man, mặc kệ quần áo của mình không cánh mà bay.
Kỷ Nhiên bế bổng cô lên, đi vào nhà tắm.
Mở nước, tắm rửa, Trì Tuyết đều như người trên mây, chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa.
Suốt quá trình Kỷ Nhiên không trêu ghẹo gì cô, lâu lâu chỉ nhìn cô nóng bỏng là hết.
Kỷ Nhiên sợ cô cảm nên tắm khá nhanh, đoạn lấy khăn lau khô người cho cô, rồi lại bế cô lên giường.
Trì Tuyết hoàn toàn có thể tự đi được, nhưng Kỷ Nhiên muốn bế thì tùy anh.
Trì Tuyết chẳng cần đi đứng gì, chui vào trong chăn thơm mùi xả vải, Kỷ Nhiên cũng nằm sát bên cô, bàn tay mơn trớn trên làn da cô.
"anh không muốn ly hôn.
Em đừng nói chuyện này nữa".
Tối nay không nói, ngày mai nói.
Dù sao cô cũng sẽ ly hôn, không thương lượng.
Kỷ Nhiên thấy cô im lặng, thở dài một cái, nâng đầu cô lên nhìn mình.
Trì Tuyết thấy anh rũ mi xuống, Kỷ Nhiên không ép uổng gì cô, chỉ đưa tay dang ôm Trì Tuyết vào lòng.
“Trì Tuyết, sao em cứ cố chấp chia tay anh vậy? Anh làm gì sai rồi sao?"
“Ly hôn, không phải chia tay".
Trì Tuyết sửa lại cho đúng, Kỷ Nhiên nhìn cô một lúc, gật đầu.
"Được rồi, được rồi, là ly hôn.
Vậy tại sao em cứ khăng khăng ly hôn với
anh?"
Trì Tuyết cúi đầu, anh quậy cả tối, Trì Tuyết quên mất mình vẫn còn đang giận anh.
Cô đổ tại gương mặt kia quá quyến rũ, giọng nói anh quá mê say, thậm chí động tác ôm cô quá nhẹ nhàng, nên Trì Tuyết không tài nào tìm thấy lý do cho ly hôn chăng? Trì Tuyết chợt cảm giác như hai người là một đôi tình nhân đang giận dỗi, lấy lý do chia tay ra để muốn đối phương để ý đến mình.
Trì Tuyết nghĩ vậy, nên ủ rũ không thôi.
“Không ly hôn, sao anh lấy Quyên được?”
Trì Tuyết thì thầm, trong tin nhắn cô còn lưu lại.
Hai người đi chơi, vậy mà mỗi ngày mỗi đêm đi đâu ăn gì mấy người, Quyên đều báo cho cô.
Trên báo đầy rẫy thông tin hai người đi chơi chuẩn bị hôn lễ, thóa mạ cô thành dạng gì, không lẽ Kỷ Nhiên không biết.
Trì Tuyết không tiện nói ra, chỉ biết nói như vậy.
Rõ ràng trước đây đã nói rõ, chỉ cần Kỷ Nhiên muốn, vậy chia tay.
Để anh tìm đến niềm vui của anh, bây giờ còn muốn cô giải thích gì đây.
Kỷ Nhiên nghe xong hơi bất ngờ, chẳng ngờ được là do chuyện này.
Anh ngẫm nghĩ thật nghiêm túc, rồi lại ngơ ra.
“Ai nói với em anh lấy Quyên?”
“Còn cần ai nói sao? Anh đi cùng cô ấy mấy tháng trời, tin hai người hẹn hò lên đầy mặt báo rồi".
Chuyện quan trọng nhất, anh ôm Quyên trước mặt cô đấy, không lẽ chuyện này anh cũng quên? Trí nhớ của con người chứ đâu phải sóng wifi, mà chập chờn lúc nhớ lúc không.
“Anh muốn lấy Quyên hồi nào? Anh có nói sao?”
Trì Tuyết nghĩ đến là tức giận, giọng nói chua lè hơn cả chanh, vậy mà vẫn không nhận ra.
“Anh còn nói không? Anh không muốn lấy cổ mà đi cùng cô ấy thân thiết như vậy à? Anh còn bảo vệ cô ấy như thế nữa".
Trì Tuyết nhớ lại cảnh anh ôm cô ấy trong lòng, chẳng khác gì đang ôm cô lúc này.
Cơn giận nổi lên không tự kiềm chế được, Trì Tuyết thụi nhẹ anh.
Kỷ Nhiên không đau mấy nhưng vẫn la oai oái.
"Đau..."
Trì Tuyết nghe thấy anh đau không đánh nữa, nhưng vẫn hừ một tiếng quay mặt đi.
Anh còn biết đau cơ đấy.
Kỷ Nhiên yêu chết vẻ ngang ngược này của cô, nhưng vẫn không nói ra, cố gắng lấy lại cảm xúc để giải thích cho cô hiểu.
Trước đây anh không biết dỗ con gái lại mệt thế này, gặp Trì Tuyết, Kỷ Nhiên dùng sự kiên nhẫn cả đời của anh cho cô, cô còn khó hiểu hơn dự án nghìn tỷ nọ.
Còn rủi ro hơn tất cả những khoản anh đầu tư.
“Trì Tuyết, anh không có".
Trì Tuyết tin anh mới là lạ.
Cô nhìn anh.
"Dù sao tình đầu của anh hồi năm mười bảy tuổi, sau đó không ở cạnh còn gì.
Anh giấu em làm gì, Quyên cũng sang nước ngoài năm mười bảy.
Bây giờ cô ấy quay về rồi, hai người nối lại tình xưa, tính đi bước nữa thì cứ đi, sao cứ phải lôi em ở giữa trợ hứng cho hai người làm gì".
Trì Tuyết càng nói càng hăng, có khi chẳng biết mình đang nói gì.
"Cũng phải, cô ấy lớn lên cạnh anh, hai người quen biết từ nhỏ.
Em chỉ là một kẻ nửa đường nhảy vào, làm sao so sánh được với cô ấy? Cô ấy và anh có kỉ niệm đó, em chẳng thể nào xen vào được.
Anh là người đàn ông tốt, chẳng bao giờ để phụ nữ của mình chịu thiệt thòi bao giờ, em không rõ sao anh cứ phải khăng khăng cưới em, bây giờ anh không ly hôn làm sao cho cô ấy danh phận danh chính ngôn thuận chứ?"
Trì Tuyết hít sâu, tức ngực đến thở gấp.
"Càng nói càng bực, anh vẫn là đồng ý ký tên cho em một chữ đi.
Chúng ta sớm hợp sớm tan, sau này không ai nợ ai nữa".
Kỷ Nhiên muốn khóc không được, muốn cười chẳng xong.
Anh có bao nhiều điều muốn nói, cuối cùng biến thành ôm chặt lấy cô, hôn lên môi cô.
Trì Tuyết bỗng bị anh hôn, không biết sao cả.
Kỷ Nhiên hôn rất sâu, cách anh hôn cũng rất dịu dàng.
Trì Tuyết chợt nghĩ, anh hôn tốt như vậy có phải đã thử nghiệm rất nhiều lần, với rất nhiều người rồi không.
Vậy là nụ hôn nhạt vị hẳn.
Cô bồn chồn cào cào ngực anh.
Kỷ Nhiên nhận ra, mới hơi nhướn mày.
"Em không tập trung".
Trì Tuyết nghe giọng anh truyền đến, thấm sâu vào tận tâm can.
"Anh không thể nói chuyện đàng hoàng với em được sao? Anh cứ lúc nóng lúc lạnh, tim em cũng tơi bời rồi, không hiểu nổi anh muốn gì nữa".
Kỷ Nhiên thở dài, nắm tay cô đặt lên ngực mình, "Anh rất đơn giản, nói với em nhiều lần em chẳng chịu tin anh mà thôi".
“...” Kỷ Nhiên mà đơn giản, Trì Tuyết sẽ đổi tên thành cô bé bảy tuổi.
Kỷ Nhiên lướt trên gương mặt cô, hôn lên má, chạm lên môi, rồi vuốt tóc cô.
Trì Tuyết bủn rủn cả người, chẳng biết anh đang muốn làm gì.
Kỷ Nhiên ôm cô, lặng lẽ nói.
“Cô ấy không phải tình đầu của anh, trước đã không phải, sau này anh cũng chẳng có quan hệ gì với cô ấy cả."
Trì Tuyết nhìn anh, đã thấy Kỷ Nhiên cúi đầu vừa hay nhìn thấy mắt cô nhìn mình.
Trì Tuyết nhìn vào mắt anh, trong đấy chỉ có hình dáng cô, vừa nhỏ vừa mượt mà.
Trì Tuyết đỏ mặt cúi đầu, Kỷ Nhiên đã hôn lên tai.
Cảm giác ướt át làm cô hơi rụt người, kiềm lòng không được ôm lấy vòng eo anh.
Kỷ Nhiên biết cô tránh né, nhưng cô ôm anh lại làm anh khá hài lòng, nên thôi không đụng chạm gì nữa.
Anh đặt tay lên vai cô, hai người im lặng rất lâu, Trì Tuyết biết anh đang lựa lời, hoặc đang suy nghĩ một cái cớ lừa gạt cô.
Dù là lý do nào đi nữa, Trì Tuyết vẫn sẽ chờ.
Cô biết, mình muốn nghe anh giải thích, anh muốn tin lý do của anh.
Cho dù nó chỉ là lừa dối, cô sợ mình vẫn sẽ tin, chỉ cần anh chịu nói ra.
Trái tim của phụ nữ phức tạp quanh co như thế, dù có là Trì Tuyết, cũng chẳng thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.
Kỷ Nhiên không phải tìm lý do như cô nghĩ, chỉ là chưa biết bắt đầu từ đâu mà thôi.
Nên anh mới chọn cách im lặng để sắp xếp tất cả những gì muốn nói, tránh cho nói dài nói dai nói dại.
Cả hai chìm vào yên lặng, bên ngoài mưa rơi rào rào, trong phòng chỉ có tiếng hít thở đều, và bàn tay ấm áp đan vào nhau.
Mãi đến khi Trì Tuyết không biết Kỷ Nhiên có nói gì nữa không, thì mới nghe anh nói.
“Để anh kể em nghe một câu chuyện."
“." Được rồi, đến giờ đi ngủ rồi, nghe một câu chuyện cũng chẳng sao.
Cô tuy rằng không biết chuyện bẻ lái bao nhiêu vòng mới đổi từ tình cảm của hai người đến chuyện phiếm, nhưng vẫn gật đầu.
"Được rồi, anh kể đi".
Trì Tuyết hơi mệt, cô kéo chăn che kín người, bên tai nghe thấy tim anh đập rất vững vàng.
Kỷ Nhiên điều chỉnh người, để cô nằm trong ngực mình thoải mái hơn, bấy giờ mới bắt đầu nói.
“Chuyện cách đây rất lâu rồi".
Giọng của Kỷ Nhiên rất bình thản, làm Trì Tuyết không cho rằng anh kể chuyện gì quan trọng, chỉ đơn giản là thuật lại mà thôi.
Chỉ là ánh mắt anh trong đêm đen hơi sáng, thứ ánh sáng ấy khiến cô không tự chủ chìm vào không gian anh tạo nên..