Kỷ Thiếu Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 135: 135: Là Em




Trong bóng tối, giọng Kỷ Nhiên êm ái, Trì Tuyết nghe anh hỏi chỉ choáng váng, không hiểu gì cả.

Trì Tuyết có cảm giác, anh đang ám chỉ gì đó, nhưng mãi chẳng biết anh ám chỉ thứ gì, nên chỉ trầm ngâm không nói.
Dù gì cũng chẳng phải cô.

Kỷ Nhiên cũng chẳng mong Trì Tuyết sẽ nhớ ra, anh không nói, cô ngốc này sẽ không biết.

Thành ra nguyên đêm nay chỉ dành để nhớ nhung những năm tháng ấy.
"Cô ấy khá đơn giản, cuộc sống cũng rất êm ấm.

Gia đình có bố thương mẹ cưng, không có chỗ cho anh phát huy gì cả.

Anh bặm trợn ngang ngược, tối ngày đều lẫn trong vũ trường bar, không đánh đấm chính là tìm cách trốn tránh vây quanh.

Anh đến gần ai, đấy là hại người ta, không phải giúp đỡ".
Kỷ Nhiên chớp mắt, đầu nghiêng hẳn về phía cô.

Ngón tay lồng vào quấn lấy tóc Trì Tuyết, rồi lặng nâng lên ngang người, hôn khẽ trên mấy sợi tóc suôn mềm.
"Anh cứ đứng xa nhìn cô ấy, đến khi cô ấy có người yêu.

Anh mới thôi không đi theo con gái người ta nữa.

Anh cứ tưởng không bao giờ gặp cô ấy nữa, chuyện chỉ kết thúc thế thôi.

Thì vài năm sau, tình cờ anh phát hiện người đó lại là nhân viên ưu tú của công ty anh.

Còn bị người yêu phản bội nên anh đã đến tìm cô ấy".
"...” Trì Tuyết sợ đến điếng người.

Cô chỉ mình.
“Anh nói, là em sao?"

Kỷ Nhiên cười khẽ, Trì Tuyết chỉ cảm thấy mình đang bị chơi đùa.

Cô không biết nên đối diện với cảm xúc của mình thế nào.

Vui vẻ, hiểu ra, mọi tình cảm cứ lấp đầy trong trái tim cô không đi.
Kỷ Nhiên cười.
“Còn ai cùng anh kí hiệp ước nữa hả? Không phải cô này sao?"
"." Cô cứ có cảm giác anh ghẹo mình, nhưng cô không có chứng cứ.

Nhìn anh cúi đầu hôn mình, Trì Tuyết đành đáp lại, hy vọng anh nói thêm.

Kỷ Nhiên hôn đủ rồi, ôm đủ rồi, thỏa mãn thở dài nói ra.
"Đúng là em.

Em không nhớ anh cũng không sao, anh nhớ em là được".
"Nhưng kể ra em cũng khá ngốc, năm đó mặc áo dài, có kinh nguyệt, không biết đường lấy áo che đi.

Em không biết anh phải đi vào tận nhà vệ sinh nữ nhét áo cho em đâu.

Vậy mà em còn không biết đường che đi, may mà áo anh dài".
“Sao anh biết chuyện đấy?"
Trì Tuyết buột miệng hỏi ra, sau đó ngớ người.
"Khoan đã, không phải Hoài Khanh đưa áo cho em sao? Sao giờ lại là anh..."
Trì Tuyết vẫn còn nhớ, mình đúng là có áo thật, cô không biết ai đưa cho cô, áo còn khá mới, thơm mùi vải vóc.

Đến khi cô mặc vội vào, đi ra ngoài đã thấy Hoài Khanh ở đó.

Cô còn nghĩ Hoài Khanh đưa mình, vì ngoài nhà vệ sinh chỉ có mình anh.

Vậy mà Hoài Khanh cũng không đính chính gì, nghiễm nhiên thừa nhận như vậy.

Cũng vì chuyện này, Trì Tuyết mới cảm kích Hoài Khanh.


Hoài Khanh theo đuổi cô một thời gian dài, Trì Tuyết không hề động lòng gì, lại bị một cái áo khoác vội vàng làm cảm động.

Kỷ Nhiên cũng hơi đờ ra, nhưng không nói gì.
Trì Tuyết biết mình hiểu lầm, nên dù muộn vẫn đỏ mặt cúi đầu.
“Cảm ơn anh..."
Trì Tuyết lí nhí, Kỷ Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, lắc đầu.
“Anh không làm để em thấy cảm kích, anh chỉ muốn cảm ơn em đã giúp đỡ anh mà thôi.

Em có vẻ không có thói quen ăn sáng, nên mấy lần anh phải mua sẵn đồ ăn đem tới trường em phát từ thiện.

Phát cả buổi sáng, may mà em vẫn nhận lấy.


Bảo sao mấy năm Trì Tuyết đi học từ thiện đâu mà lắm thế, mỗi ngày một lần, ngày nào cũng bánh chè xôi đủ cả.

Thậm chí, Trì Tuyết không biết trường tư lấy đâu ra mà nhiều người làm từ thiện thế.

Nhưng Trì Tuyết quãng thời gian ấy khá vất vả, mang tiếng là con nhà giàu, nhưng đi học vội vàng, bố
lại đưa đón Nhã Linh, nên Trì Tuyết có khi lỡ bữa sáng bố còn chẳng để ý.

Nghĩ vậy, Trì Tuyết lại thấy ngọt như mật.

Kỷ Nhiên cười.
"Chưa thấy ai thích ăn kem như em, có lần đi khắp phố tìm kem không có, sáng mai anh đẩy nguyên xe kem trước trường em, nhưng em nghỉ học..."
Trì Tuyết cũng có ấn tượng chuyện này, hôm ấy Quế Chi còn chụp hình trêu ghẹo cô không có lộc ăn.

Chỉ là những năm tháng ấy, cô không ngờ còn một người âm thầm theo cô đến thế.
“Mấy hôm em về trời mưa, anh mua ô để đấy cho em.


Sau đó thấy em cùng Hoài Khanh che đi ngang qua, anh mới hay em có bạn trai.”
"." Trì Tuyết cũng nghĩ ô đấy là của Hoài Khanh, anh ta còn nói chờ cô mà.
“Sau đó anh quan sát cậu ta, thấy cậu ta khá thương em.

Nụ cười của em khá hạnh phúc, nên không phiền toái gì đến em nữa".
Kỷ Nhiên rũ mắt, Trì Tuyết nghe xong chỉ thấy tim thịch một cái.
“Nhiên, sao anh không nói với em?”
Kỷ Nhiên nhìn Trì Tuyết.
"Nói với em làm gì, để em thấy cảm kích rồi đồng ý quen anh sao? Lúc ấy trong tay anh không có gì, ngoài những việc vặt này chẳng làm gì khác được.

Chỉ là sau này gặp em ở công ty, anh mới biết những năm anh bỏ lỡ ấy, em đã trải qua những chuyện gì”.
Kỷ Nhiên vuốt tóc cô, vòng ôm thêm sát sao.
"Hoài Khanh gì đó ở bên em, đó là may mắn rồi, vậy mà còn không trân trọng em.

Em không biết, anh ghen tị với thằng đó ra sao đâu".
Trì Tuyết nắm chặt tay anh, “Anh không cần ghen tị."
Trong mắt Trì Tuyết, nếu đã hiểu Kỷ Nhiên rồi, chẳng cần người khác làm nền, cô chỉ cần có anh.

Trì Tuyết nắm tay anh, cuống quýt bày tỏ cảm xúc của mình.
“Em cứ ngỡ, những chuyện ấy là Hoài Khanh làm cho em...!Em, từ khi Nhã Linh về nhà, em không hạnh phúc nữa.

Hoài Khanh bên cạnh, quan tâm, em mới thuận theo tình cảm ấy..."
Nhưng mà, hình bóng ấy, cũng chẳng phải Hoài Khanh.

Mãi đến sau này, những chuyện làm Trì Tuyết cảm động, vốn từ người đàn ông trước mặt này.
Trì Tuyết không biết mình may mắn thế nào, mới gặp được anh.

Trì Tuyết không có cuộc sống hạnh phúc, việc gì cũng bình thường không mấy nổi bật, may mắn cả đời này, có lẽ dùng để gặp anh rồi.
“Anh không cần ghen tị, vì em lúc này, chỉ có mình anh...!sau này cũng chỉ có anh".
Cô dáng người nhỏ nhắn, ngồi phắt dậy nắm tay như một đứa trẻ cố gắng chứng tỏ mình nghiêm túc.

Dáng vẻ học làm người lớn này, làm anh bật cười, nhéo mũi cô.
"Được rồi."
Trì Tuyết biết anh không tin, không tin cô lại càng cố gắng chứng tỏ.
"Anh cười gì chứ, em nói thật mà”.
Trì Tuyết vội vàng ngồi dậy, chỉ là càng nói càng hăng, không thấy được ánh mắt anh đã đổi thay.


Trì Tuyết nhìn theo anh, mới hay mình ngồi dậy, nên hầu như cả người đều đập vào mắt anh trọn vẹn không sót gì.
"..." Trì Tuyết bối rối kéo chăn che lại, Kỷ Nhiên đã giữ chặt chăn.

Trì Tuyết kéo mãi không được, đành thôi.

Kỷ Nhiên cũng không chờ lâu, hôn lên bờ môi cô.
Anh rất dịu dàng, cũng rất nhẹ nhàng.

Trì Tuyết chẳng biết làm gì ngoài hùa theo, Kỷ Nhiên áp sát cô, hơi ấm từ anh say Trì Tuyết đến mơ màng.

Dần dần, chăn mềm rơi xuống khỏi vai họ, rất chậm, rất chậm, thời gian này kéo dài như vô tận.
Sau tất cả, những gì cô muốn chỉ là được anh ôm ấp trong bờ vai ấm áp này, cảm nhận da trần của anh dưới lòng bàn tay, mơn trớn những dấu hôn hòa với nhịp tim anh mỗi lúc một đầy.

Kỷ Nhiên không bằng lòng với chỉ như vậy, khi mà nụ hôn của anh càng lúc càng gấp gáp, ngón tay luồn sâu vào tóc cô, lặng lẽ đòi lấy.

Trì Tuyết không hề ngăn lại, ngược lại còn ôm anh chặt hơn, môi hôn dẫn lối cho cảm xúc lên ngôi, đến khi bờ môi tách nhau, giọng nói rời rạc rơi xuống hòa với tiếng mưa bên ngoài như một bản giao hưởng, không có giai điệu, vẫn say đắm tình nồng.
“Nếu hôm ấy không phải em, liệu anh có tình một đêm với người nào khác không?"
"Em thật biết cách làm người khác tụt hứng".
Kỷ Nhiên đáp, đặt lên cần cổ một dấu đỏ.

Anh di di, mơn man trên da thịt hơi lạnh của cô, đốt cháy những khát vọng sâu nhất của cô.

Kỷ Nhiên đẩy cô lên giường, ngay sau đó đã áp người lên, giọng anh hơi trầm đi.
“Không có nếu như, chỉ có em."
“Nghe nói đàn ông trên giường đều ba hoa, bây giờ em tin rồi".
"." Kỷ Nhiên hơi sững sờ, bật cười tươi rói, lại cúi xuống.
Trì Tuyết không biết anh bị gì kích thích, mà nguyên một đêm ấy, anh ba hoa với cô rất nhiều lời, từ yêu cô đến nhớ cô.

Mãi đến khi trời sáng, Trì Tuyết mới thiếp đi bên cạnh anh.

Kỷ Nhiên lúc này mới hôn nhẹ lên vành tai cô.
"Trì Tuyết, anh yêu em".
Trì Tuyết đã mệt lả, nhưng nghe thấy câu này, vẫn không nhịn được mà mỉm cười.

Vòng tay ôm anh vào lòng, trong giấc mơ của cô, ở đâu cũng chỉ thấy hoa hồng....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.