Hàn Chi Tân kỳ thực cũng là người thù dai, chỉ là bản tính tương đối chính trực, sẽ không đặc biệt đi kiếm chuyện. Nhưng khi người khác trả lời có lỗ hỏng, cậu tuyệt đối không để ý đi bới móc soi mói.
Sau khi phát hiện cùng một câu hỏi, đáp án Vệ Thư Tuân đưa ra hình như càng toàn diện hơn, cậu bắt đầu thọt gậy bánh xe.
Thầy Văn sẽ không chỉ cho một sinh viên trả lời, Hàn Chi Tân cũng không phải câu nào cũng đáp được, chỉ cần đối tượng thầy Văn hỏi là người cười nhạo cậu hôm qua, mà cậu vừa vặn có đáp án, sẽ làm bộ khó hiểu hỏi: “Thầy Văn, em không rõ, câu vừa rồi, Cảm biến loại phản xạ bên trong, không phải sử dụng một tâm treo photon làm lõi sẽ tốt hơn à? ”
Đáp án của cậu luôn càng ưu tú hơn, cho nên thầy Văn cũng không chỉ trích cậu, ngược lại còn thưởng cho cậu một cái huy chương.
Đảo mắt đã được 6 cái, Hàn Chi Tân nắm trong tay lật lật thưởng thức, khoé mắt hèn mọn liếc xéo Hồ Hâm bên cạnh một cái. Hồ Hâm tuy rất muốn giành đáp, nhưng hắn trả lời rồi, thầy Văn không tìm hắn nữa, cũng không có năng lực như Hàn Chi Tân công khai đưa ra đáp án càng thực dụng hơn, chỉ có thể nghẹn lại, trừng Hàn Chi Tân đang đắc ý lấy được một đống huy chương.
Đương nhiên, huy chương không phải trọng điểm, làm hắn nghẹn cục tức chính là, vậy mà lại xuất hiện một sinh viên ưu tú.
Theo biểu hiện mấy ngày nay, ưu tú nhất không thể nghi ngờ là Vệ Thư Tuân, đã vậy còn có thể tham gia thực nghiệm; tiếp theo là Kim Vĩ Bình, tuy không có biểu hiện đặc biệt nữa, nhưng cậu ta cũng trả lời không ít câu hỏi, lại biết làm người, ấn tượng trong mắt đám sinh viên và người hướng dẫn vẫn tốt lắm; theo sau chính là Hàn Chi Tân ngang trời xuất thế.
Rõ ràng hôm qua vẫn là thường dân, thầy Văn đưa ra câu hỏi, cậu ta đều vẻ mặt mờ mịt nghe không hiểu, hôm nay chỉ chớp mắt sao lại thành tinh anh chuyên nghiệp chứ?
Một lần tham quan liền xuất hiện ba sinh viên ưu tú, danh sách nghiên cứu sinh thạc sĩ Trung tâm Khống chế phi hành có được bao nhiêu chứ? Những người khác còn có cơ hội gì!
Vệ Thư Tuân tuy không cẩn thận bán mình, nhưng may mà các câu thầy Văn hỏi đều là vấn đề căn bản, đối với câu trả lời của Hàn Chi Tân, càng đơn thuần coi cậu là sinh viên tài có sáng tạo có năng lực. Nếu không đổi cấp bậc khác mà Hàn Chi Tân còn biểu hiện như vậy, hai người đảm bảo bị bắt lại.
Có vài kỹ thuật khoa học, người không nên biết lại biết, vậy chỉ có một khả năng, gián điệp.
Vệ Thư Tuân buổi tối khi về lại ký túc xá, liền nhìn thấy Hàn Chi Tân mặc áo ngủ ngồi xếp bằng trên giường, trước người đặt 7 cái huy chương tạo hình khác nhau. Thấy Vệ Thư Tuân đi vào, Hàn Chi Tân đặc biệt vui vẻ vẫy tay: “Thư Tuân, đến đến, đống huy chương này cậu muốn mấy cái?”
Vệ Thư Tuân ngồi xổm bên giường nhìn nhìn, không khỏi huýt gió. Mấy huy chương này nhìn 1 cái thấy bình thường, mấy cái gộp chung lại có vẻ ấn tượng đến bất ngờ.
Đây là huy chương Trung tâm Khống chế phi hành đặc biệt chế tạo, tạo hình là tự các nghiên cứu viên vẽ, tuy không có thẩm mỹ nghệ thuật, lại lộ ra tính kỹ thuật rõ ràng.
Ví như một huy chương màu đỏ hình tròn, bên trên khắc nổi một hình tên lửa màu vàng, không phải đồ hình truyền thống mọi người hay nhìn thấy, mà là hình hỏa tiễn 3D, Vệ Thư Tuân xác định nó nhất định là dựa theo tỉ lệ của tên lửa thật sự mà khắc ra.
Còn có một cái huy chương tạo hình vệ tinh khí tượng, cũng theo tỉ lệ module thu nhỏ, có vẻ rất tinh xảo.
Vệ Thư Tuân cầm lấy một huy chương, hỏi Hàn Chi Tân: “Cậu lấy mấy cái?”
“3 cái.” Hàn Chi Tân nói: “Tớ một cái, gửi cho nhà một cái, Trương Linh đã lâu không liên hệ, cũng tặng cô ấy một cái.”
“Trương Linh tôi cho cô ấy là được, cậu thích vậy thì lấy thêm 1 cái đi!”
Vệ Thư Tuân cũng có người mình muốn tặng, Chu Tuyền giúp y tham dự lần này, nhất định phải cho một cái, cha mẹ hai cái, mình một cái, Trương Linh một cái, sơ một vòng 4 cái đã tặng xong. Giáo sư Triệu và anh Diệp, ba đứa bạn trong phòng, bọn Tôn Y, bảo tiêu Hàn An… tính như vậy, người phải tặng thật sự nhiều quá!
“Cho nên tớ không thích đi du lịch nhất, người phải tặng quà nhiều quá.”
“Cái gì?” Hàn Chi Tân khó hiểu.
“Quên đi, cậu lấy hết đi.” Vệ Thư Tuân giao hết huy chương cho Hàn Chi Tân: “Tớ quay lại trực tiếp đi chôm của Trịnh Lặc, nói thế nào tớ cũng giúp anh ta, anh ta nên cho tớ chút tiền trà nước.”
“Được rồi.” Hàn Chi Tân rất rõ bản lĩnh làm quen bạn bè của Vệ Thư Tuân, thật không lo y lấy không được.
Tiếp đó Hàn Chi Tân kể vụ hồi chiều, vốn cậu chỉ chuyên nhằm vào câu trả lời của đám người trào phúng cậu, chắc là đáp án của Vệ Thư Tuân quá ưu tú, những người đó bị cậu đâm chọt xong mặc dù lộ vẻ không cam lòng, nhưng cũng không biết làm sao. Rồi tiếp sau đó, không biết vì sao những người đó, cộng thêm Hồ Hâm, chậm rãi nản lòng thoái chí, không khiêu khích Hàn Chi Tân nữa.
Hàn Chi Tân tỏ vẻ không hiểu: “Cậu nói, họ sao đột nhiên ủ rũ vậy? Bởi vì mất mặt à?”
Vệ Thư Tuân suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Tớ cũng không biết.”
Mục tiêu tương lai của hai người không phải Trung tâm Khống chế phi hành, cho nên không cảm nhận được cảm giác chán nản “Đã xuất hiện 3 sinh viên ưu tú, chúng ta cố gắng đến mấy cũng vô dụng” của bọn Hồ Hâm. Hai người chỉ cảm thấy thù đã báo, huy chương đã có, có thể tiếp tục vui vui vẻ vẻ đi tham quan hoặc thực nghiệm.
Vì thế ngày hôm sau, Vệ Thư Tuân sảng khoái lâng lâng mà tiếp tục làm thí nghiệm, Hàn Chi Tân cầm máy ảnh lên, nghe nói còn có thể để các sinh viên thể nghiệm chút cảm giác không trọng lực, đương nhiên, quan trọng nhất là …, có thể chụp ảnh chung với phi hành gia!
Hàn Chi Tân vô cùng vui vẻ nghịch máy ảnh, mới đột nhiên nhớ ra, hôm qua kể chuyện huy chương mà quên nói cho Thư Tuân hôm nay có thể chụp ảnh chung với phi hành gia. Tuy Thư Tuân vội vàng thực nghiệm, nhưng nếu chỉ chụp một tấm, hẳn có thể rút ra chút thời gian ha?
Nghĩ như vậy, Hàn Chi Tân xin sĩ quan Lục, muốn trước khi tập hợp chạy tới phòng thí nghiệm thông báo cho Vệ Thư Tuân. Gõ cửa không ai trả lời, bên trong chắc là đang làm thí nghiệm, không ai nghe thấy, Hàn Chi Tân gấp đến độ xoay quanh. Trùng hợp Giáo sư Triệu từ phòng thí nghiệm bên cạnh ôm sách đi ra, nghe Hàn Chi Tân tìm Vệ Thư Tuân, nói: “Thư Tuân vừa đi tìm Trịnh Lặc, nếu em có chuyện gì, thầy giúp em chuyển lời cho!”
“Cảm ơn giáo sư.” Hàn Chi Tân chuyển lời nhắc nhở buổi chiều hôm nay có thể chụp ảnh với nhà du hành cho Giáo sư Triệu, vội vàng chạy về tập hợp.
Giáo sư Triệu cười lắc đầu: “Chụp ảnh chung với phi hành gia đã hưng phấn như vậy, quả nhiên còn trẻ lắm.”
Sau đó đi vào phòng thí nghiệm tiếp tục thực nghiệm, sau đó… Không có sau đó.
Bên này Vệ Thư Tuân vội chạy tới chỗ Trịnh Lặc dụ lừa lấy huy chương, năn nỉ mãi mới được một túi to, tính nhẩm số lượng, tặng đám bạn xong còn dư lại rất nhiều. Y cảm thấy mỹ mãn trở về phòng thí nghiệm, bị Giáo sư Triệu đang bận rộn rầy vài câu, lại vô cùng vui vẻ lao vào làm việc.
Thực nghiệm đã đến hồi kết, sau khi xác định số liệu không thành vấn đề sẽ phải chuyển tới phòng thí nghiệm khác, chính thức bắt đầu bản nâng cấp thiết bị phân biệt bức xạ. Cho nên thực nghiệm hôm nay rất rất bận rộn, tất cả mọi người muốn nhanh chóng hoàn thành.
Mà lúc Vệ Thư Tuân đang bận rộn, bọn Hàn Chi Tân đang hưng phấn thông qua màn ảnh lớn, hiện trường quan sát huấn luyện trong môi trường chân không của phi hành gia, hơn nữa người trả lời chính xác câu hỏi còn có thể thông qua Microphone hiện trường đối thoại với phi hành gia.
Vấn đề không nhiều lắm, hơn nữa đều tương đối khó, sinh viên trả lời được rất ít. Hàn Chi Tân vốn cũng không tính lại dùng đáp án của Vệ Thư Tuân, nhưng đây là đối thoại với phi hành gia đó, bỏ qua thì tiếc đứt ruột đó!
Thư Tuân quả nhiên quá giỏi, đáp án y cho vẫn chính xác, Hàn Chi Tân cảm thấy mỹ mãn thông qua Microphone nói chuyện với phi hành gia, tuy bởi vì quá kích động, biểu hiện của cậu thoạt nhìn có chút ngốc: “Anh Viên, em em em… em rất sùng bái anh.”
“Cảm ơn em.”
“Buổi chiều chụp ảnh chung, em có thể nắm tay với anh không?”
“Ha ha, có thể.”
Trò chuyện chấm dứt, Hàn Chi Tân đã cảm thấy mỹ mãn.
Mà bên kia Microphone, không chỉ có nhà du hành vũ trụ, cũng có kỹ thuật viên các phương diện, mọi người nhìn biểu hiện kích động của các sinh viên đều nở nụ cười thiện ý. Tiếp đó một nghiên cứu viên nói: “Câu vừa rồi, về khí phản lực phân tán của tháp aeroelastic, không ngờ có người có thể trả lời được đấy. Trước kia tôi học thạc sĩ, cả tháp aeroelastic là cái gì cũng không hiểu, sinh viên bây giờ học rộng ghê.”
“Tôi lại chưa từng thấy đáp án tương tự như vậy trong luận văn nào cả, cảm giác rất mới mẻ, nói không chừng là tự sinh viên đó nghĩ ra đấy.” Một nghiên cứu viên khác nói.
“Sinh viên kia học trường nào?”
“Đại học A.”
“Khó trách.” Trường hàng đầu được ưu ái vậy đó, có mấy tên yêu nghiệt cũng không đáng ngạc nhiên.
“Sinh viên trường chúng tôi?” Giáo sư Quan Trình một bên ngẩng đầu.
Câu trả lời vừa rồi thầy cũng nghe thấy, rất xem trọng khả năng cậu sinh viên này, đây tuyệt đối là một sinh viên tài giỏi có IQ cao, trời sinh là hạt giống kỹ thuật Hàng không, không ngờ còn là sinh viên Đại học A, cái này tốt quá.
“Tiểu Trương, giúp tôi tra tên của em ấy, buổi chiều gọi em ấy đến nói chuyện.”