Bất kể trong lòng nghĩ thế nào, trên mặt Vệ Thư Tuân vẫn biểu hiện rất thất vọng nói với máy học tập “Mày xem, đây là cô giáo nói, tao cũng hết cách nha.”
“Xin hoàn thành nhiệm vụ.” Máy học tập băng lãnh trả lời.
“Không phải tao không muốn, mà là tuyệt đối không có khả năng a!” Vệ Thư Tuân buông tay: “Thi đại học A, cũng không phải mày nói muốn thi là thi đậu được đâu.”
Sợ máy học tập không tin, Vệ Thư Tuân vừa về nhà liền mở máy tính ra cho nó xem mấy tin tức và diễn đàn nói về giai đoạn thi đại học. Tỷ như có người học lại ba bốn năm, mới thi đậu Đại học A, còn có người vì không đậu đại học A mà tự sát gì gì đó. Càng nhiều là nói thí sinh học tập nhiều mà tạo nên áp lực quá nặng, sinh ra hậm hực thậm chí tự sát.
“Nếu mày ép tao thi Đại học A, không chừng tin tức kế tiếp sẽ có tao.” Vệ Thư Tuân nghiêm túc câu thông với máy học tập: “Nhiệm vụ gì cũng được, nhưng học hành không phải sở trường của tao. Hy vọng mày đừng làm khó người khác, kỳ thật không học lên, tương lai cũng có thể trở thành vĩ nhân, tương lai tao còn rất dài, đâu có cần gấp gáp như vậy, không phải sao?”
Y rất cảm kích máy học tập xuất hiện, khiến y không như tụi Nghiêm Đông Nam ngộ nhập lạc lối, hơn nữa máy học tập còn thường xuyên giúp y mấy lần đại ân. Nếu có thể, Vệ Thư Tuân cũng không muốn trở mặt với nó. Nhưng nhiệm vụ này hoàn toàn không khả thi, ngôi trường như đại học A, thật sự không phải cố gắng là có thể đạt tới. Cho nên Vệ Thư Tuân phi thường phi thường cố gắng mà câu thông với máy học tập.
Máy học tập im lặng không nói, không biết suy xét thế nào rồi. Vệ Thư Tuân sợ nó còn không bỏ cuộc cho nên trong thời gian này biểu hiện hết sức cố gắng, lên lớp cũng không lén chơi di động, không thèm nói cười với ai, ở trường cố gắng học, tối về nhà liền tìm tòi tin tức đại học để xem.
Các loại thi đại học hậm hực, thi đại học sinh bệnh, thi rớt tự sát gì đó, muốn dọa người bao nhiêu thì có bấy nhiên, phải để máy học tập hiểu được, nếu ép y thi đại học A, đây chính là kết cục tương lai của y đó.
Máy học tập còn chưa có phản ứng, ngược lại lại dọa ba Vệ mẹ Vệ hoảng hồn, sợ con mình luẩn quẩn trong lòng. Bọn họ gọi điện thoại cho chủ nhiệm, mới biết được y cư nhiên muốn thi đại học A, lại càng hoảng hơn. Bọn họ vốn không có chờ mong quá lớn với con, chỉ cần y bình an đến trường, thi đậu một trường đại học bình thường, tương lai có một công việc an ổn là đủ rồi. Thành tích của con mình thế nào họ rất rõ, đại học A mục tiêu này thật sự quá vô vọng. Vì thế hai người vội xin cho con mình nghỉ một tuần, để y thả lỏng chút. Ba Vệ còn cố ý nghỉ một ngày để ở nhà tâm sự với y.
“…” Vệ Thư Tuân nghe một buổi chiều, mới hiểu ý mà ba mẹ muốn uyển chuyển nói, lập tức dở khóc dở cười.
“Ba, mẹ, con không có nghĩ quẫn đâu mà.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Ba Vệ mẹ Vệ sợ kích thích y: “Thư Tuân con thông minh vậy, học trường gì cũng được hết, ba mẹ không yêu cầu gì, con cũng đừng miễn cưỡng chính mình a!”
“Con biết mà.”
Vệ Thư Tuân đứng dậy muốn trở về phòng, ba Vệ mẹ Vệ theo dõi y, lo lắng hỏi: “Con còn trở về phòng, không ra ngoài chơi hả?” Con mình giờ không ra ngoài chung chạ, bọn họ lại lo y quá mức khép mình.
“… Dạ rồi, vậy con ra ngoài một chút.” Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ trở về phòng thay đồ, lúc đi mẹ Vệ còn nhét vào túi y mấy trăm, kêu y chơi cho đã đi—— đây là chuyện trước kia chưa từng có.
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, quả thật rất lâu rồi chưa ra ngoài giải sầu cho đã. Đặc biệt là hơn 10 ngày nay, chịu áp lực trước sự im lặng của máy học tập, Vệ Thư Tuân sợ đến run gan, chỉ lo nó lại cưỡng chế hoặc trừng phạt gì tiếp.
Nhưng máy học tập vẫn thực an tĩnh, bất kể Vệ Thư Tuân cố gắng biểu hiện hay khuyên bảo thế nào, nó đều chả chút phản ứng. Cái này làm Vệ Thư Tuân càng lo. Cái này gọi là không diệt vong trong im lặng, thì chính là bùng nổ trong im lặng, máy học tập không phải dạng dễ nói chuyện, chỉ sợ nó mà bùng nổ, y liền chết không có chỗ chôn.
Bây giờ là hơn 3h chiều, mùa hè là thời điểm ánh mặt trời gay gắt nhất, người đi đường không nhiều lắm, Vệ Thư Tuân không có tâm tình dạo phố gì lại không tiện về nhà, nên trực tiếp tìm một quán giải khát giết thời gian. Ven đường không biết đang làm tiết mục gì, có một nhiếp ảnh gia và phóng viên cầm micro phỏng vấn những người thích hợp, hấp dẫn không ít vây xem, Vệ Thư Tuân cách một tủ kính chống cằm xem náo nhiệt.
Mới ăn đến ly đá bào thứ hai, thình lình nghe một tiếng ầm thật lớn, rồi vô số tiếng kêu sợ hãi vang lên. Vệ Thư Tuân bật dậy, theo dòng người mà ra khỏi tiệm nước, liền nhìn thấy trên con đường trong khu xanh hóa, có một chiếc xe bus lật nghiêng trên mặt đất, trên đầu xe đang dấy lên ngọn lửa hừng hực.
“Cháy —— ”
“Cháy —— ”
“Trong xe còn người kìa!!”
Vệ Thư Tuân hoàn toàn không nghe ra mọi người đang gào cái gì, cũng không thể nhìn kỹ tình trạng chiếc xe kia, bởi vì trong nháy mắt nhìn thấy đó, thân thể y đã bị máy học tập khống chế.
“Máy học tập, mày muốn làm gì?!”
Mắt mở trừng trừng nhìn thân thể mình lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới chiếc xe bus đang phát hỏa, nện ngay xuống cửa sổ xe đầu tiên. Vệ Thư Tuân kêu thảm thiết trong ý thức —— thân thể y bị hoàn toàn khống chế, nhưng cảm giác đau lại không giảm một phân.
Lúc này lửa đã lan khắp đầu xe, hoả tinh đốt cháy cả tóc Vệ Thư Tuân, Vệ Thư Tuân vừa đau lại sợ, y nghe nói ô tô bị cháy sẽ nổ đó.”Mày làm gì, chạy mau a!”
Máy học tập không để ý tiếng chửi bậy trong ý thức của Vệ Thư Tuân, nó khống chế thân thể Vệ Thư Tuân, một quyền một quyền nện xuống tấm kính cửa sổ kiên cố kia. Tay y đã rướm máy, rất nhanh cánh cửa thứ nhất đã vỡ ra.
Đại khái do lật nghiêng, hơn nữa phát hỏa, hành khách trong xe ngã thành một cục, không ai có thể đứng lên. Máy học tập khống chế Vệ Thư Tuân đập phá cửa thứ nhất, vươn tay vào trong xe gào to: “Mau lên đây!”
Giữ chặt một người, người bên trong cũng kịp phản ứng, bắt đầu bò lên trên. Vệ Thư Tuân lại đi đập cánh cửa thứ hai.
“Dừng tay, đi tìm búa, tìm đá, đừng dùng tay mà.” Vệ Thư Tuân muốn khóc, lúc đập vỡ được tấm kính thứ hai, y cảm thấy tay mình đã gãy nát rồi.
“Không bị thương thì không có ý nghĩa.” Máy học tập trả lời. Chuyển qua tấm cửa sổ thứ ba.
Lúc này ai đã bò ra ừ trong xe cũng tự giác cứu người ra ngoài, người qua đường cũng kịp phản ứng, nhất thời không tìm thấy búa, có người giơ ghế hoặc gậy lên hỗ trợ.
“Nhóc tránh ra, anh đến cho.” Vệ Thư Tuân nghe có người nói vậy, y cảm động muốn nhào qua chỗ khác, đáng tiếc máy học tập lại khống chế thân thể y la lên “Không cần, không còn kịp rồi, các anh mau cứu người.”
Vệ Thư Tuân muốn khóc, tay y đã máu thịt lẫn lộn, trong đầu chỉ còn cảm giác đau quá mãnh liệt, mặt khác cái gì cũng không cảm nhận được.
Lửa lan quá nhanh, lúc Vệ Thư Tuân đã phá được tấm thứ ba, mọi người cũng đập được tấm kính sau xe. Lúc này thân xe đã cháy hết một nửa, nơi nơi đều là tiếng thét chói tai.
Vệ Thư Tuân vẫn ghé vào cửa sổ, từng bước từng bước kéo người ra ngoài. Ý thức của y sớm đã vì cơn đau mà rơi vào bóng tối, chỉ có thân thể bị khống chế, còn máy móc kéo người ra ngoài. Lửa lan ra sau, quần áo bốc cháy, có người quát gọi y: “Nhóc mau xuống đi, cậu cháy rồi kìa!”
Vệ Thư Tuân không phản ứng, tiếp tục cứu người ra ngoài.
Thẳng đến cuối cùng, trong ý thức hoảng hốt nọ, hình như có ai đó ôm lấy y, bảo y là “Không sao rồi.” Sau đó cả người bị ôm ngang, nhảy xuống xe.
Một tiếng nổ thật lớn, hai người té ngã trên đất. Vệ Thư Tuân được người nọ che ở trước ngực, mơ hồ mở mắt ra, liền nhìn thấy ngọn lửa thiêu đốt phừng phừng.
Vệ Thư Tuân đột nhiên nhớ tới mục tiêu của máy học tập đến từ tương lai: “Trở thành người vĩ đại”. hình như y đã hiểu phương hướng phát triển của mục tiêu này rồi.
Nếu bây giờ ngủm luôn, y không phải cũng thành “Người vĩ đại” rồi sao?
Ý thức chìm chìm nổi nổi, nơi nơi đều nghe tiếng người hỗn loạn, tiếng khóc la. Vệ Thư Tuân cảm giác vẫn được ai ôm lấy, tay phải bị thương được quần áo băng lại. Đáng tiếc cầm máu được, nhưng cũng không giảm nhẹ cơn đau được bao nhiêu.
Vệ Thư Tuân tuy từ nhỏ đánh nhau, nhưng chưa từng chịu vết thương nặng đến vậy, trong mơ màng không khống chế được mà tủi thân: “Đau…”
“Không sao rồi, không sao rồi.” Người nọ lau đi mồ hôi trên trán y, trấn an. Tiếng nói trầm thấp làm Vệ Thư Tuân lần thứ hai rơi vào bóng tối.
Cũng không lâu lắm, lại có cảm giác trở lại, hình như y được chuyển qua giường. Nơi nơi đều là tiếng rắc rắc rắc rắc, nhắm mắt vẫn cảm giác được một mảnh đèn lóa mắt.
Cảm giác đầu tiên Vệ Thư Tuân tỉnh táo lại vẫn là đau, đứt tay xót ruột đúng là không phải nói đùa, y đau đến hận không thể lăn lộn.
“Đau… Đau quá…”
Miễn cưỡng mở mắt ra, cư nhiên phát hiện có vô số micro đưa qua, có người hỏi y: “Bạn học này, cậu có lời gì muốn nói hay không?”
“Đau quá…” Đây là phản ứng bản năng của Vệ Thư Tuân, ngay lập tức thân thể y lại bị máy học tập tiếp quản.
Vệ Thư Tuân nghe thấy mình dùng giọng nói suy yếu bảo “Cháu muốn về trường… mai phải đi thi…”