Hơn một tuần lễ sau, phi cơ 4 trục đã lắp ráp xong, bốn người thực hiện một lần bay thử trên mái nhà trường học. Phi cơ 4 trục chủ yếu dùng để chụp hình từ trên không, lấy điều khiển từ xa là chính, xem như một loại công cụ ứng dụng tương đối phổ cập. Tôn Y lắp thêm hệ thống hướng dẫn tự động cho nó, tiến hành cải tiến kỹ thuật nhất định, khiến nó càng linh hoạt, có thể vòng qua chướng ngại vật tới một vài góc khuất.
“Nghiêng 40 độ… 65 độ… 80 độ…”
Trên mái nhà, bốn người vây trước máy tính, nhìn thành quả hình ảnh do phi cơ 4 trục chụp lại, đồng phát lệnh tiến hành quay chụp các loại góc độ.
“90 độ, ok.” hai tay Tôn Y gõ bàn phím, vừa lòng nói “Hoàn thành thí nghiệm, không có vấn đề.”
Phi cơ 4 trục bay trở về, vững vàng đáp xuống đất. Vệ Thư Tuân nhặt lên, tán thưởng: “Giỏi quá.”
“Thường thôi.” Lưu Vĩnh Đông tiếp nhận, cất nó vào thùng giấy: “Trình độ của tụi anh còn chưa đủ, chỉ tăng mạnh linh hoạt lên chút mà thôi. Nghe nói bên Mỹ đã tự động trí năng hóa, chúng ta còn chủ yếu dựa vào điều khiển, kém rất xa nha.” Vẻ mặt tiếc nuối.
Vệ Thư Tuân không hiểu vấn đề này, nhưng là con trai, y thích phi cơ 4 trục, thuần túy là coi nó thành món đồ chơi loại lớn thôi, cũng không hiểu tiếc nuối của Lưu Vĩnh Đông, chỉ tò mò hỏi: “Vậy, các anh làm phi cơ 4 trục là muốn làm chi? Để chụp ảnh hả?”
“Chụp ảnh nha!” Phùng Vĩ cười hì hì nói “Bay lên ký túc xá nữ sinh chụp ảnh thế nào?”
Phòng làm việc này tổng cộng có ba người, khác với Tôn Y, Lưu Vĩnh Đông nghiêm túc ổn trọng, Phùng Vĩ là một người rất nhanh nhạy, ăn mặc thời thượng, tóc nhuộm thành màu hạt dẻ, mấy scandal của ngôi sao thì thuộc như lòng bàn tay, thích nhảy đường phố, cả người tỏa ra làn gió của phong cách Hàn quốc.
—— cứ việc Vệ Thư Tuân không mê thần tượng, nhưng ở phương diện vui đùa, hai người tương đối hợp nhau.
“Đừng nói bậy.” Lưu Vĩnh Đông làm bộ đá hắn một đá, giải thích với Vệ Thư Tuân: “Là muốn cầm bán, đừng nghe tên này nói bậy.”
Vệ Thư Tuân gật đầu: “Em cũng không tin.”
Tôn Y, Lưu Vĩnh Đông, Phùng Vĩ đều là sinh viên năm 3, chuyên ngành là công trình điện khí và tự động hoá, chủ yếu nghiên cứu hệ thống vận hành có liên quan đến công trình điện khí, điều khiển tự động, kỹ thuật điện lực điện tử, xử lý thông tin vân vân, khác với ngành của Vệ Thư Tuân, nhưng cũng có điểm tương tự. Tri thức bọn họ đang dạy cho Vệ Thư Tuân, cơ bản đều là thứ y sau này sẽ học.
Vệ Thư Tuân ăn xong cơm chiều liền ra cổng trường tản bộ, đi tới phố thương nghiệp cạnh trường, trải qua tiệm sách cũ bên đường. Đi từ từ qua, lại quay lại, đi qua, rồi lại quay lại. Vệ Thư Tuân vẫn không thích đọc sách mấy, hồi khai giảng bởi vì căn bản quá kém, không thể không học bù, giờ theo kịp rồi, nếu không cần thiết y thật không muốn cả ngày ôm sách mà gặm.
Nhưng chế tạo sản phẩm điện tử thật sự rất thú vị, đáng tiếc kỹ thuật bọn Tôn Y dạy, y còn nghe không hiểu… Đi vài vòng ở chỗ đó, Vệ Thư Tuân rốt cục đi hướng tiệm sách cũ.
Vẫn là chủ quán lần trước, đương nhiên ông đã không nhớ Vệ Thư Tuân, thấy y đi tới, lập tức cười hỏi: “Em này ơi, muốn mua sách gì, tùy tiện nhìn đi, tôi cái gì cũng có hết.”
Sách trong tiệm quả thật rất phong phú, từ 《thông giám tư chất》《 tứ thư ngũ kinh 》 đến tạp chí giải trí, tiểu thuyết manga đều có. Hỗn độn đặt thành hai quầy, một quầy là sách lậu sách mới, một quầy là sách cũ chính gốc.
Vệ Thư Tuân tìm được hai cuốn 《 mạch điện tử tần số cao 》, 《 điện tử học micro- nano 》lần trước, lại lật lật vài cuốn sách cũ khác. Sách cũ nơi này phần lớn là sách giáo khoa chuyên ngành do sinh viên bán lại, chủ quán rất hiểu thị trường sinh viên, bán cơ bản đều là sách tra cứu kỹ thuật lộn xộn.
《Lý luận điều khiển tự động》, 《 nhận dạng hệ thống cơ sở 》, 《 kỹ thuật điện tử mô phỏng》, 《 vật lý bán dẫn 》 vân vân, rốt cuộc mấy cuốn này thuộc về ngành nào, Vệ Thư Tuân cũng không biết, y chỉ lựa mấy cuốn sách kỹ thuật cơ sở ra để mua hết một mạch, 5 đồng một quyển, cũng không đắt.
Xét thấy tính cách của mình, Vệ Thư Tuân không quá xác định có thể coi hết nổi không, nhưng vẫn quyết định có thể coi được nhiêu thì tận lực coi bấy nhiêu, dù sao y chỉ cảm thấy hứng thú, cũng không tính đặc biệt phát triển phương diện này.
Vốn cho rằng chắc coi không nổi đâu, lại bất ngờ xem rất xuất thần. Đối với Vệ Thư Tuân mà nói, sách kỹ thuật không phức tạp lại khó hiểu giống ngữ văn, tiếng anh. Nội dung của nó gọn gàng lưu loát, thẳng vào chủ đề, trừ thuyết minh lý luận, còn có ví dụ chế tạo, rất thú vị.
Vừa xem sách, bất tri bất giác liền trầm mê vào luôn, Vệ Thư Tuân thậm chí khó được mà làm bút ký, ghi nhớ ví dụ chế tạo cảm thấy hứng thú, chuẩn bị hôm nào mua linh kiện tới thử nghiệm.
Sách kỹ thuật đối với Vệ Thư Tuân mà nói tương đương với sách ngoại khóa hay tiểu thuyết vậy, bản thân y thấy rất thú vị. Nhưng trong mắt đám bạn trong lớp, Vệ Thư Tuân cả tuần nay sau khi học xong dành hết thời gian để coi sách của khóa trên, nghe nói tan học về ký túc xá vẫn tiếp tục ôm sách gặm, trình độ chăm chỉ này đủ để làm đám bạn cả lớp xấu hổ. Đi đôi với tâm sinh kính ý, chính là thanh danh mọt sách của Vệ Thư Tuân càng vững chắc hơn.
“Mà nè, máy học tập, mấy cách chế tạo sản phẩm điện tử giống vầy, chắc mày cũng có ha?”
“Có.” Máy học tập đáp.
“Làm sao mới có thể cho tao?” Vệ Thư Tuân cũng không trông cậy vào máy học tập cống hiến mà không cầu báo đáp.
“Nhiệm vụ phần thưởng.”
“Quả nhiên.” Vệ Thư Tuân gật đầu: “Vậy mày tuyên bố nhiệm vụ đi, không thì sao tao kiếm phần thưởng được.”
“Tạm thời chưa phát hiện nhiệm vụ có giá trị.” Máy học tập cứng nhắc nói.
Tiến độ nhiệm vụ của Vệ Thư Tuân dừng lại tại 16%, đã rất lâu chưa nhích lên. Trong đó 13% còn kiếm được lúc y cứu người hồi đó, nếu không bây giờ còn bồi hồi ở 3% rồi.
Máy học tập tìm được đường tắt để hoàn thành nhiệm vụ, chính là không ngừng liều thân mình cứu người. Một sinh viên bình thường xá mình cứu người trên mười lần, phóng ra toàn quốc không ai dám nói y không “Vĩ đại”.
Đáng tiếc đề nghị này bị Vệ Thư Tuân trịnh trọng phủ quyết, còn cảnh cáo nó vĩnh viễn không được đánh chủ ý “Xá mình cứu người”. Nhưng ở trường, trừ học cũng chỉ là học mà thôi. Mới khai giảng không lâu, đúng là thời điểm các sinh viên chơi đến điên cuồng sau khi bị cuộc thi đại học hành hạ, so với họ, Vệ Thư Tuân đã xem như chăm chỉ học hành, máy học tập sẽ không ép buộc y nữa, cho nên tạm thời còn chưa tìm ra nhiệm vụ huấn luyện Vệ Thư Tuân.
Làm một trình tự trí năng, máy học tập không có cảm xúc lo lắng. Rất nhiều người đều già rồi mới trở thành người vĩ đại, nó có thời gian chờ mà.
Cuối tuần này Vệ Thư Tuân chạy đến chợ điện tử bán sỉ Ngũ Kim mua các loại linh kiện cùng công cụ, tua vít, kiềm mỏ nhọn, cây dũa sắt vân vân, mớ thứ phổ biến không nói, cả mỏ hàn, bàn khoan mini, vít micromet mấy công cụ chuyên nghiệp này cũng mua luôn, chất đầy một thùng.
Ôm thùng giấy ra khỏi chợ điện tử bán sỉ Ngũ Kim, Vệ Thư Tuân tính tính tiền trong ví, phát hiện hình như mình có chút cháy túi. Tháng này sinh hoạt phí không nhiều lắm, không dám đón taxi, Vệ Thư Tuân thành thành thật thật đến trạm xe bus chờ.
Mới chờ chưa bao lâu, đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Tuyền, hỏi y: “Cậu ở đâu?”
“Chu Tuyền, chuyện của anh xong rồi hả?” Vệ Thư Tuân hỏi. Chu Tuyền không biết nhận nhiệm vụ gì, trừ lần trước y giúp Lữ Hinh, gửi cái mail kêu y chú ý an toàn ra, không còn tin tức nữa. Hiện tại gọi tới, chắc là nhiệm vụ đã hoàn thành, giờ là có thể liên lạc với bên ngoài.
“Ừm.” Chu Tuyền vẫn kiệm lời ít nói như cũ, chỉ lên tiếng bảo “Anh tới tìm cậu.”
“Giờ em không ở trường, trở về chắc mất hơn nửa tiếng, không thì anh…”
“Chỗ nào, tôi đi đón cậu.” giọng Chu Tuyền không cho phép từ chối.
Đợi hơn hai mươi phút, Chu Tuyền lái chiếc Landrover đen quen thuộc kia tới đón Vệ Thư Tuân. Thấy Vệ Thư Tuân ôm thùng, lập tức xuống xe giúp y cầm.
“Không cần, em…”
Không chờ Vệ Thư Tuân cự tuyệt, Chu Tuyền đã nhận thùng. Vệ Thư Tuân chỉ có thể nói cảm tạ, ngồi vào vị trí phó điều khiển. Chu Tuyền cất thùng, đề máy.
Vệ Thư Tuân không có cảm giác đặc biệt tưởng niệm Chu Tuyền, dù sao đều là đàn ông con trai, có gì đâu mà nhớ nhung. Nhưng Vệ Thư Tuân vẫn luôn coi Chu Tuyền là bạn tốt, không lâu trước còn biết trong lịch sử ban đầu, Chu Tuyền đã chết. Hiện giờ lại nhìn thấy hắn, tự nhiên vạn phần vui sướng. Biết nhiệm vụ quân đội mình không thể hỏi nhiều, bởi vậy chỉ quan tâm hỏi sức khỏe của hắn: “Chu Tuyền, anh không bị thương chứ?”
“Không có.” Chu Tuyền trả lời ngắn gọn.
“Vậy là tốt rồi, cụ Chu có khỏe không?”
“Hoàn hảo.” Chu Tuyền nói “Cậu có thể đi thăm hỏi.”
“Ha ha, thôi thôi đi, anh thay em hỏi thăm cụ Chu và hai tiểu quỷ kia đi.” Vệ Thư Tuân rất thích người của Chu gia, nhưng Chu gia là quân đội thế gia, cả nhà đó cứ tạo cho người ta cảm giác chính khí lẫm nhiên. Y tản mạn quen, không thích không khí nghiêm túc như vậy.
“Anh vừa hoàn thành nhiệm vụ.” Lúc sắp đến đại học A, Chu Tuyền đột nhiên nói “Còn phải về trường học đưa tin, lần này tới là đưa đồ cho cậu.”
“Hả? Gấp vậy, không thể ăn cơm trưa lại đi à?” Vệ Thư Tuân ngồi thẳng dậy, kinh ngạc hỏi. Thấy Chu Tuyền lắc đầu, thất vọng lại ngã lưng xuống.”Còn tưởng có thể tâm sự thêm, chúng ta lâu rồi không gặp, hôm nay vốn tính nói với anh thiệt nhiều a!”
Khóe miệng Chu Tuyền hơi nhếch lên, thời gian của hắn rất eo hẹp, lần này đến chỉ là vì nhìn Vệ Thư Tuân một cái. Thấy y sống rất vui, Chu Tuyền cũng yên tâm. Thừa dịp đang đèn đỏ, hắn vươn tay sờ sờ mái tóc mềm mại của Vệ Thư Tuân: “Qua mấy ngày tôi tới thăm cậu.”
Xe dừng lại ngoài cửa ký túc xá Vệ Thư Tuân, Chu Tuyền ôm thùng ra khỏi két xe, trừ những công cụ Vệ Thư Tuân hôm nay mới mua, còn có một cái thùng tương đối nhỏ được bọc mủ lại.
“Hả, đây là cái gì?” Vệ Thư Tuân nhận thùng, nghi hoặc hỏi.
“Linh kiện cậu muốn.” Chu Tuyền nói, thấy Vệ Thư Tuân mở thùng ra, nháy mắt lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, Chu Tuyền mới vừa lòng lên xe.”Anh đi, tạm biệt.” Không chờ Vệ Thư Tuân phản ứng, đã tuyệt trần mà đi.
Chu Tuyền đưa cho Vệ Thư Tuân, là mớ linh kiện điện tử quân dụng lần trước lúc ở bệnh viện Vệ Thư Tuân hỏi hắn. Ban đầu lúc Vệ Thư Tuân tìm Transistor tụ tantali, từng gửi mail hỏi Chu Tuyền có không. Lần này Chu Tuyền đưa tới, trừ Transistor tụ tantali ra, các loại linh kiện đề cập trước kia đó, Chu Tuyền cũng đóng thùng mỗi thứ 10 cái cố ý đưa đến đây.