Sự thật chứng minh Chung Hữu cư nhiên chả phát hiện được gì. Kỹ thuật bản mạch in rất rất đơn giản, cho dù là các cô gái dưới sự chỉ dẫn của nam sinh cũng làm được thành công. Đương nhiên, có vài cô thật sự không giỏi thực hành, thất bại, nhưng đó là con gái, hoàn toàn có thể hiểu mà, thầy cũng không nói gì thêm.
Cả lớp chỉ có một nam sinh là Chung Hữu thất bại, thầy không lời gì để nói chỉ vào hai giao tuyến “Em Chung Hữu, thầy nhớ trước đó có nói mấy điều cần chú ý mà, đường dẫn không cho phép có giao nhau, cái này sẽ dẫn đến làm chập mạch thậm chí cháy đó, hy vọng về sau em ghi cho kỹ. Cũng hy vọng các bạn khác cũng nhớ, có lẽ các bạn khi làm việc chỉ sơ sẩy một cái thôi sẽ dẫn đến hậu quả không thể đoán trước, đây không phải giải thích là có thể gánh vác.”
Mặt Chung Hữu đỏ bừng, cúi đầu không nói. Hắn vừa rồi còn muốn chỉ cho bạn nữ bên cạnh, bị cô từ chối, lúc ấy còn nói là không thông qua cậu có thể tìm tớ. Kết quả nữ sinh kia qua, ngược lại hắn lại bị thầy coi là điển hình mà thuyết giáo trước cả lớp.
Tuy trong lòng oán giận thầy, nhưng Chung Hữu chỉ nghĩ là thao tác của mình có vấn đề, từ đầu tới cuối chưa nghĩ tới là bản vẽ có chuyện, cũng sẽ không quay lại nhìn, chuông tan học vừa vang lên liền bỏ chạy ra khỏi phòng học.
Các bạn lục tục rời đi, thầy kêu mấy sinh viên ở lại dọn dụng cụ, Vệ Thư Tuân chủ động ở lại gom bản vẽ. Bản vẽ đều là hàng tái sử dụng, Vệ Thư Tuân cũng không muốn hại người dùng kế tiếp.
Đáng tiếc đẹp trai quá cũng có tội, bởi vì biểu hiện trước đó của y, thầy《 thực hành điện tử 》vốn luôn chú ý y, thấy y lén giấu một bản vẽ vào túi, thầy nhíu mày. Chờ Vệ Thư Tuân cười đưa bản vẽ đã xếp gọn cho thầy chuẩn bị chuồn, thầy cười chỉ chỉ vào túi Vệ Thư Tuân: “Chuyện gì?”
“Cái gì ạ?” Vệ Thư Tuân giả ngu.
“Bản vẽ, lấy ra.”
“…” Không thể gạt được, Vệ Thư Tuân nhún vai, lấy bản vẽ ra.
Thầy vừa liếc qua là biết có vấn đề gì, quay qua Vệ Thư Tuân: “Đây là bản vẽ của Chung Hữu?”
“Đúng vậy.” Vệ Thư Tuân thản nhiên gật đầu.
“Sinh viên bây giờ…” thầy có chút đau đầu ấn ấn trán: “Trò Vệ Thư Tuân, thầy biết em rất thông minh, nhưng hy vọng cái thông minh của em đừng đặt vào việc ức hiếp bạn bè như vậy.”
Vệ Thư Tuân thè lưỡi: “Thầy, chỉ lần này thôi mà, không có lần sau đâu.” Chỉ cần tên kia đừng tới chọc y.
“Không được, việc này là em sai, thầy phải phạt em.” Thầy nghiêm túc nói “Liền phạt em làm đại biểu khóa《 thực hành điện tử 》đi.”
“A?”
“Sau này tất cả việc chuẩn bị thí nghiệm đều do em phụ trách, có chuyện gì thầy sẽ trực tiếp thông báo cho em, rồi em chuyển giao cho cả lớp, cứ quyết định vậy đi.”
“Em từ chối, thầy.” Vệ Thư Tuân lắc đầu, thời gian y chơi còn không đủ nữa, nào có nhàn rỗi mà làm đại biểu khóa gì chớ: “Đại biểu là cấp 3 mới có mà, đại học còn đại biểu gì nữa thầy, mà em không có thời gian…”
“Đây là phạt, không phải trưng cầu ý kiến.” thầy tiêu sái vỗ vỗ bản vẽ trên bàn, lưu lại một cái chìa khóa: “À, đây là chìa khóa, em bỏ hết đống này vào tủ tài liệu A-1 đi, tiết sau thầy còn dùng đến, cứ vậy đi, những dụng cụ khác em kiểm tra một chút, không thành vấn đề là có thể đi rồi.”
Thầy ném Vệ Thư Tuân đang kháng nghị lại rồi bỏ đi, Vệ Thư Tuân không vui, nhưng bản tính trách nhiệm lại quấy phá, vẫn phải ở lại cuối cùng kiểm tra xong tất cả dụng cụ mới rời đi. Đến quán cơm gọi cơm về phòng, phát hiện ba người trong phòng cũng đã ăn xong rồi đang chơi game khí thế ngất trời, y bất mãn hộc máu.
Đại biểu khóa là cái gì a, coi như không nghe thấy gì hết đi!
Không xong chính là thầy hình như thật sự nhằm vào Vệ Thư Tuân rồi, trước tiết chiều hôm sau liền gọi điện cho Vệ Thư Tuân, nói cho y biết: “Hôm nay có tiết thực nghiệm, thầy đã nói với giáo viên đang trực trong phòng điện công rồi, em trực tiếp đến chỗ đó lấy chìa khóa, chuẩn bị dụng cụ thầy sẽ nhắn cho em. Đại biểu khoá, vất vả nha.”
“Em không đi!” Cái gì đại biểu khóa, cũng không phải học sinh cấp 3.
Vệ Thư Tuân cúp máy, mặc kệ. Không bao lâu di động nhận được tin nhắn của thầy: “Tiết hôm nay là lắp ráp sản phẩm điện tử, dụng cụ chuẩn bị 12 cái: kềm mỏ nhọn, kềm cắt, kềm điện, kềm lột vỏ, tua vít, mỏ hàn, tay cầm ván ghép, trụ cố định dây dẫn…” Nhắn xong một hàng dài dụng cụ cần chuẩn bị, ở cuối thầy còn bồi thêm một câu: “Cả lớp hôm nay có thể làm thí nghiệm hay không, phải dựa vào em đó đại biểu khóa.”
Mặt Vệ Thư Tuân xanh mét tắt máy nằm bẹp vào giường. Dù sao y chưa có nói chịu làm đại biểu gì hết, thầy có thể lên lớp không liên quan gì đến y! Mặc dù nghĩ vậy, nhưng nhìn thời gian từng phút từng phút tới gần lên lớp, Vệ Thư Tuân vẫn bình tĩnh đứng dậy —— thiên tính bức ép, thời điểm nào đó ý thức trách nhiệm của y thật sự quá thừa, không thì cũng không hết lần này đến lần khác dính líu đến đám bạn hồi đó.
Nhưng thật sự không muốn bị không trâu bắt chó đi cày, đi thì trong lòng khó chịu, không đi thì cứ thấy mình làm sai cái gì, Vệ Thư Tuân trực tiếp đứng dậy thay quần áo.
Ngũ Phong dưới giường đang ngậm cây kem chơi game, thấy Vệ Thư Tuân rời giường, nghi ngờ hỏi: “Thư Tuân, làm sao vậy, bây giờ còn chưa tới giờ lên lớp mà?”
Vệ Thư Tuân một tay chống mép giường từ tấm lót nhảy xuống, sắc mặt không tốt: “Hôm nay tớ trốn học, đi trước!”
Rõ ràng không phải trách nhiệm của mình, là thầy ép nhận lấy, trước kia cũng trốn rất nhiều tiết mà. Nhưng không biết vì cái gì, cứ cảm thấy không bỏ xuống được, cứ như mình vô trách nhiệm thế nào ấy. Cho nên sau khi rời khỏi trường còn nhắn tin hỏi hỏi Ngũ Phong: “Lên lớp thế nào?”
“Nam nữ tạo thành một nhóm, Thư Tuân cậu không đến rất tiếc nha.” Ngũ Phong đáp.
Vệ Thư Tuân không lời gì để nói lắc đầu, yên tâm.
Rời trường lại không biết nên làm cái gì, làm một tên lưu manh đã từng lấy trốn học làm nhiệm vụ của mình mà nói, đây là một chuyện không tưởng nổi. Vệ Thư Tuân đứng ở trạm xe bus, nhìn lộ tuyến một loạt xe, suy xét nên tới chỗ nào giết thời gian đây, thình lình bả vai bị người ta vỗ vỗ: “Vệ Thư Tuân?”
Vệ Thư Tuân quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của một thanh niên đen thui gầy còm chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, mặc chiếc áo sơ mi kẻ vuông màu xanh đối diện y: “Đã lâu không gặp a, Thư Tuân!”
“Xương Sườn, sao mày lại ở chỗ này?” Xương Sườn là người bạn lúc trước ra lăn lộn mà Vệ Thư Tuân quen, học kỳ trước bởi vì chuyện Chung Hữu đánh bạc, hai người lại gặp nhau ở Thành phố A. Nhưng họ đã hoàn toàn đi về hai thế giới khác nhau, Vệ Thư Tuân không muốn dính líu với đám bạn trước kia nữa, mà đám dân dân cờ bạc chắc cũng không thân thiết nổi với nơi không khí đầy mùi học thuật như Đại học A.
“Đừng kêu Xương Sườn Xương Sườn gì nữa, khó nghe.” Xương Sườn khoát tay: “Giờ tao đổi tên rồi, về sau kêu anh Nham đi. Nham của thạch nham, nhớ đó.”
“Được rồi, anh Nham.” Vệ Thư Tuân nhún nhún vai không nói lời nào, nhớ tới chuyện hồi tết giúp đám bạn cũ một chút lại suýt bị họ ép vào xã hội đen, bất kể người bạn này đến Đại học A làm gì, y cũng quyết định không bao giờ nhiều chuyện, tuy cũng không ghét người bạn trước kia từng quen biết này.”Xe đến, tao đi trước đây.”
Thấy Vệ Thư Tuân rời đi, Xương Sườn quay đầu cầm lấy điện thoại: “Ê, tìm được thằng ch* đó chưa? Cẩn thận một chút, tao nhìn thấy Vệ Thư Tuân, tụi mày đừng đụng vào nó đó.”
Tùy ý nhảy lên một chiếc xe bus, Vệ Thư Tuân mới phát hiện là tuyến đi trước chỗ giáo sư Triệu. Vừa vặn lần trước đã học xong máy phát sóng vuông, còn chưa lấy được văn kiện mới, Vệ Thư Tuân trực tiếp đi thăm giáo sư Triệu, thuận tiện xin thầy thêm văn kiện nào vui vui tiếp.
Sự thật chứng minh khi một sinh viên trốn học, tốt nhất đừng có ngu dại đi tìm giáo viên. Vệ Thư Tuân vát bản mặt thành ý đi thăm, còn cố ý mua giỏ quả ở cửa tiểu khu, nhưng giáo sư Triệu vừa nhìn thấy y, câu đầu tiên chính là hỏi: “Chiều nay không phải em có tiết sao? Trốn học?”
“… Giáo sư, vì sao thầy biết thời khóa biểu của em?”
Thời gian kế tiếp Vệ Thư Tuân bị giáo huấn đến nâng đầu không nổi, trong đầu ong ong đều là “Đừng nghĩ là em thông minh liền XXOO…” “Đừng học được một chút liền XXOO…”
Chờ giáo sư Triệu thật vất vả lắm mới ngừng răn dạy, Vệ Thư Tuân ủy khuất ngồi xuống, đẩy USB qua: “Giáo sư Triệu, văn kiện.”
“Em còn muốn hả.” Giáo sư Triệu lắc đầu: “Không được, không được, giờ em không ổn rồi, tiếp xúc kỹ thuật rất cao,liền chướng mắt mấy tiết trụ cột. Thầy không thể dạy em tiếp, tư liệu đưa trước đó em cũng ngừng lại đi, trở về ôn tập lại một lần, bắt đầu trụ cột cho kỹ. Còn có bài chuyên ngành của em cũng vậy, nghiêm túc học cho thầy, lý luận đơn giản tương lai có lẽ rất trọng yếu, đừng coi thường bất kì môn học nào. Lần sau lại để thầy biết em trốn học, thầy liền tự tới trường bắt em đó!”
Vệ Thư Tuân lòng đầy buồn bực rời khỏi nhà giáo sư Triệu, nhìn đồng hồ, còn sớm chán, không nghĩ ra nên đi đâu, thôi thì trực tiếp đến nhà Chu Tuyền nghỉ ngơi cho khỏe. Chu Tuyền trước khi rời đi có cho y tấm thể, kêu y bình thường giúp trông cửa, không có việc gì có thể tùy ý đến chơi. Tuy thân với Chu Tuyền, nhưng dù sao cũng là nhà người khác, Vệ Thư Tuân chưa lần nào tới cả.
Tuy trong cao ốc điều hòa, nhưng thời tiết nóng bức, lại bị mắng một trận ở chỗ giáo sư Triệu, khi ngồi thêm chuyến xe bus đến bên này, đã rích chịch cả người. Vệ Thư Tuân mở tủ quần áo của Chu Tuyền ra, tùy ý chọn một chiếc áo thun rộng rinh đi vào phòng tắm. Xối nước xong lại lười mặc đồ, xọt đại cái quần xà lỏng rồi tròng cái áo thun rộng rinh của Chu Tuyền vào ngồi trong phòng khách vừa ăn kem cây vừa xem tv, sau đó ngủ quên hồi nào cũng không biết.
Lúc Chu Tuyền mở cửa, đập vào mặt chính là Vệ Thư Tuân nghiêng người trên ghế sa lông, áo xệt xuống lộ ra hơn nửa bả vai mà ngủ say. Đại khái là đã ăn kem cây, đôi môi Vệ Thư Tuân hồng nhuận mê người, bởi vì áo quá rộng, bả vai mượt mà bên phải lộ ra ngoài, hai chân trắng nõn thon dài một cái khoát lên tay vịn sô pha, một cái chàng hảng để bệt xuống đất. Chiếc áo thun rộng rãi vừa vặn phũ đến mông, chỉ hơi lộ ra chút mép quần. Chu Tuyền nhìn chằm chằm cái mép quần kia, trái cổ không khỏi khẽ rục rịch.