Chung Hữu thình lình tấn công, Vệ Thư Tuân lại không kinh hoảng chút nào. Y đẩy Dư Hân ngã qua một bên, đón nhận con dao của Chung Hữu. Chộp lấy một cái rồi giành lấy con dao, Vệ Thư Tuân kiềm ngược lại tay Chung Hữu đè hắn ngã xuống đất. Chung Hữu cho dù bị ấn trên mặt đất, vẫn liều mạng nghiêng đầu qua dùng ánh mắt đầy tơ máu nhìn trừng trừng Vệ Thư Tuân, miệng thì thào: “Là mày hại tao, Là mày hại tao!”
“Dư Hân.” Vệ Thư Tuân quay qua Dư Hân, nói “Cậu vào lùm cây nhìn thử coi.” suy đoán từ tình trạng của Chung Hữu, hiển nhiên đã xảy ra chuyện xấu gì rồi.
Dư Hân mơ hồ cũng cảm giác như thế, hắn thấp thỏm đi vào lùm cây, xa xa liền nhìn thấy một người con gái nằm ngửa dưới tàng cây. Hắn căn bản không dám tới gần, hoảng hồn mà lao ra: “Có… có… có một người nữ nằm ở trong đó!”
Vệ Thư Tuân gọi điện thoại cho bảo vệ và phụ đạo viên, bảo vệ trở ra liền lập tức phong tỏa rừng cây, nghe ý của họ, người con gái bên trong đã chết. Chung Hữu cũng bị bảo vệ tạm giam, nhưng dù bị họ bẽ tay đi đằng trước, hắn vẫn gào thét với Vệ Thư Tuân: “Vệ Thư Tuân, Là mày hại tao, là mày hại tao!”
Vệ Thư Tuân bình tĩnh, có chút không rõ tại sao. Quả thật y không thích Chung Hữu, nhưng nếu nói hại, lần nào không phải Chung Hữu khiêu khích trước, nếu không phải Chung Hữu cứ lắc lư trước mặt, bình thường y căn bản không nhớ nổi có người như vậy, không rõ Chung Hữu vì sao vẫn cho rằng y muốn hại hắn.
Mà kể ra thì việc này cũng xem như là Vương Mai gieo gió gặt bão. Lúc trước anh Nham bảo cô đến trường quậy, hứa hẹn xong chuyện sẽ cho cô một vạn. So với ngủ với người ta, lừa một thằng sinh viên nhát cáy còn đang ăn học là có thể moi được một vạn, Vương Mai cũng vui vẻ phấn chấn đi làm. Nhưng sau khi được tiền, anh Nham lại đổi ý, nói cô chỉ tới trường học gây gổ ầm ĩ vài ngày, post bài lên, không đáng được nhiều tiền như vậy, nên chỉ cho cô có ba nghìn.
Vương Mai còn phải dựa vào anh Nham che chở để kiếm cơm, không dám phản bác, lại không cam lòng chỉ được ít tiền như vậy, cô quay qua nghĩ đến việc tiếp tục móc tiền của Chung Hữu. Chung Hữu đã sớm mượn hết tất cả những người có thể mượn, đâu mà còn tiền, chỉ có thể miễn cưỡng móc ra chút tiền ăn cơm còn lại đuổi Vương Mai đi.
Chung Hữu luôn hoài nghi Vệ Thư Tuân là tên chủ mưu đằng sau, hơn nữa hắn mới lên diễn đàn trường mắng Vệ Thư Tuân, tối đó ảnh nóng đã bị dán lên rồi, khỏi hoài nghi nữa, đây là Vệ Thư Tuân trả thù. Không ngờ hắn đã trả tiền, Vệ Thư Tuân còn không tha cho hắn, Chung Hữu càng hận Vệ Thư Tuân thấu xương.
Vương Mai chỉ là một thiếu nữ không có kiến thức, không có ai bày mưu tính kế sau lưng, cô muốn lừa, cũng chỉ biết liều mạng gọi điện thoại quấy rầy, còn uy hiếp nếu Chung Hữu dám tắt máy hoặc không nghe máy, cô lập tức đăng ảnh tiếp. Chung Hữu bị quấy rầy đến tâm lực suy kiệt, đúng lúc trong thời gian này cả lớp đều đang điên cuồng học thi, sắc mặt mọi người đều không tốt, không ai phát hiện hắn không ổn.
Sau đó nữa chính là chuyện xảy ra đêm nay, Chung Hữu vốn chỉ muốn uy hiếp Vương Mai, lúc tranh chấp lại lỡ tay giết người. Khi mờ mịt rời đi, cư nhiên đụng phải Vệ Thư Tuân, tư duy đã chui rúc vào sừng trâu chỉ cảm thấy hắn giết người cũng là do Vệ Thư Tuân mưu hại, cố ý chờ ở đứng đó muốn bắt quả tang tại trận, bởi vậy liền lụi một dao vào Vệ Thư Tuân.
Cảnh sát tới rất nhanh, làm nhân chứng, Vệ Thư Tuân và Dư Hân bị kêu ở lại để hỏi. Nhưng khi đang ghi chép, Vệ Thư Tuân nghe được hai cảnh sát cách đó không xa đang nói chuyện với nhau.
“Xác nhận thân phận người chết chưa?”
“Xác nhận, người chết tên Vương Mai, theo lời phụ đạo viên là bạn gái trước của nghi phạm.”
Vệ Thư Tuân đột nhiên quay đầu. Sao lại là Vương Mai? Cổ không phải đã lấy được món tiền nợ rồi sao? Vì cái gì còn ở đây chứ?
“Làm sao vậy, Thư Tuân?” Dư Hân hỏi, khóe mắt nhìn đến cái thi thể che vải trắng để lên cáng nâng đi, hắn nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác: “Đừng nhìn, điềm xấu đó.”
Bởi vì là sự kiện giết người, Vệ Thư Tuân và Dư Hân đi cùng phụ đạo viên đến cảnh cục để lấy lời khai. Đây là một vụ giết người rành rành, hung thủ cũng bị bắt giữ ngay hiện trường, cảnh sát chỉ như thông lệ hỏi xong liền thả hai người về.
Tuy Vương Mai không phải cô gái tốt, nhưng hai người dù sao cũng từng là bạn bè khá thân, đột nhiên nghe cô bị giết, Vệ Thư Tuân tâm tình phức tạp. Ngược lại là Dư Hân, cơn hoảng loạn lúc đầu trôi qua rồi, về tới trường lại hưng trí bừng bừng lên, bạn trong lớp chạy tới hỏi, hắn lền cực kì hứng thú kể lại cho bọn họ cảnh tượng Vệ Thư Tuân anh dũng bắt cướp, còn hắn thì phát hiện thi thể thế nào.
“Đủ rồi, mấy cậu!” Vệ Thư Tuân nghe không vô, ngồi bật dậy từ trên giường: “Chung Hữu dù gì cũng là bạn cùng lớp, các cậu có cần vui vẻ như vậy không?”
“Không phải vui, chỉ tò mò…”
Thấy sắc mặt Vệ Thư Tuân không tốt, mọi người đành mất hứng rời đi. Hôm sau đến phòng học, cả lớp đều bàn về chuyện Chung Hữu giết bạn gái cũ, về động cơ giết người, có người suy đoán Chung Hữu muốn hợp lại với bạn gái, không thành thì giết người, có người nghĩ là vì đòi lại ba vạn kia.
“Đủ rồi!” Vệ Thư Tuân bước lên giảng đài, đập mạnh mặt bàn: “Bất kể Chung Hữu đáng ghét thế nào, tốt xấu gì cậu ta cũng từng lên lớp cùng chung một phòng học với chúng ta, tớ không xin ai đồng tình hay đau thương gì, bởi vì tớ cũng không có cảm giác này, nhưng ít ra xin giữ chút tôn trọng nhất định. Đây là hai sinh mệnh, còn có hai gia đình bất hạnh, người khác nói thì thôi, chúng ta làm bạn cùng lớp, hy vọng mọi người có thể hơi khắc chế chút.” Nói tới đây, Vệ Thư Tuân dịu giọng lại: “Đừng quên, Vương Mai và Chung Hữu cũng như chúng ta, đều mới 18 tuổithôi.”
“Vệ Thư Tuân nói đúng.” Phụ đạo viên đang muốn vì chuyện này mà tới phòng học khuyên bảo cả lớp, lại đứng trước cửa nghe được lời của Vệ Thư Tuân, thầy vui mừng bảo: “Các em mới 18 tuổi, yêu đương cũng được, chia tay cũng được, các loại suy sụp gặp phải trong cuộc sống, bất quá chỉ là lịch trình tất yếu của đời người. Các em còn tương lai tốt đẹp, đừng vì nhất thời xúc động làm ra chuyện sai lầm không thể vãn hồi. Ít nhất trước khi xúc động, ngẫm lại ba mẹ đã nuôi nấng các em nên người.”
Vệ Thư Tuân nhường lại bục giảng, trở lại chỗ ngồi. Phụ đạo viên tiếp tục nói: “Mặt khác, về chuyện của Chung Hữu, hy vọng mọi người đừng bàn tán nữa. Chung Hữu là người bạn chung lớp của các em, không phải người xa lạ trên mặt báo, đây không phải chuyện vui vẻ gì.”
Tiết học sáng nay bị hủy bỏ, kế tiếp toàn bộ là giáo dục tự hỏi của phụ đạo viên về ý nghĩa của sinh mệnh, cuối cùng còn muốn tất cả mọi người viết một bài văn suy ngẫm về sinh mệnh để nộp lên.
Vệ Thư Tuân lại vô cảm, y chỉ không thích người khác vui vẻ phấn chấn nói về chuyện này thôi. Dù sao người chết là bạn cấp 3 của y, hung thủ là bạn đại học của y, không có thâm cừu đại hận ai lại hy vọng người mình quen biết mất chứ. Không ngờ tùy tiện nói vài câu cư nhiên bị phụ đạo viên xem trọng, cảm thấy y rất có tư tưởng phẩm đức, giao bài văn suy ngẫm xong, còn một mình nói với Vệ Thư Tuân “Em Vệ Thư Tuân, bài văn của em, thầy sẽ nghiêm túc xem.”
Mấy dạng viết văn mà cả lớp nộp lên thế này, phần lớn thì thầy chỉ tùy tùy tiện tiện xem qua, thậm chí căn bản không thèm ngó tới. Phụ đạo viên đang tỏ ý thưởng thức và coi trọng Vệ Thư Tuân, lại làm y buồn bực muốn chết.
“Tao không phải… Muốn làm học sinh ngoan mới nói những lời kia.” Vệ Thư Tuân úp mặt lên bàn, nói với máy học tập: “Tao chỉ khó chịu quá, cho nên cũng không để người khác vui vẻ thôi.”
“Giờ cậu đã là học sinh ngoan rồi.” Máy học tập đáp.
“Mày muốn chết hả?”
Một bên nói chuyện phiếm với máy học tập trong ý thức, một bên xách ba lô theo sau Ngũ Phong đến quán cơm. Đi đến nửa đường, đột nhiên nhận được điện thoại của phụ đạo viên, bảo y đến văn phòng một chuyến. Tại văn phòng bất ngờ nhìn thấy hai cảnh sát: “Vệ Thư Tuân, có vài vấn đề muốn hỏi lại cậu, mời cậu đi một chuyến với chúng tôi.”
“Tuyên bố nhiệm vụ.” Máy học tập đột nhiên nói: “Giải trừ tội bị vu khống.”
“Bị vu khống?”
Lượng tin tức của nhiệm vụ này thật nhiều, trước khi Vệ Thư Tuân lên xe, y lặng lẽ gửi tin nhắn cho Chu Tuyền.
Người thẩm vấn là một cảnh quan có chút thân phận, không phải cảnh sát hôm qua, thái độ của ông ta cực kỳ nghiêm khắc, hình như đã coi Vệ Thư Tuân thành người bị tình nghi.
“Cậu quen biết người bị hại Vương Mai đúng không?”
“Bạn chung trường cấp 3.”
“Vậy tại sao hôm qua cậu không nói?”
“Tôi chung trường cấp 3 với cô ta liên quan gì đến vị án này?” Vệ Thư Tuân hỏi lại. Đối phương đập mạnh bàn: “Chúng tôi đã được tình báo xác thực, là cậu sai khiến Vương Mai lừa gạt vơ vét tài sản của Chung Hữu, cậu còn không thừa nhận?”
Khi trả lời câu hỏi, Vệ Thư Tuân kêu máy học tập tìm kiếm báo cáo cụa vụ án về Chung Hữu, phát hiện trên đó Chung Hữu đã thừa nhận tội giết người, sự thật đơn giản rõ ràng, người phụ trách án kiện đã viết ra lời xin kết án. Nhưng không biết vì cái gì, hình như có người nhằm vào những lời “Vệ Thư Tuân hại tôi” của Chung Hữu, muốn kéo Vệ Thư Tuân xuống nước.
“Không biết, tôi đã hơn một năm chưa gặp lại Vương Mai.”
Vệ Thư Tuân rất phối hợp, biểu hiện y như một sinh viên tốt nhân phẩm thành tích đều nổi trội, giống như loại “cháu tin tưởng chú cảnh sát” vậy đó. Đồng thời Vệ Thư Tuân dùng ý thức ra lệnh máy học tập: “Tìm tòi mọi tin tức tương quan đến tao trong cả cảnh cục, bao quát văn kiện, tin ngắn, bưu kiện, và số điện thoại trong di động của tên cảnh sát này, sao chép lại hết cho tao.”
“Tôi không phải máy quét hình.” Máy học tập đáp, nhưng nó vẫn lập tức cho ra một tin nhắn di động: “Bắt lấy Vệ Thư Tuân.” Đây là nguyên nhân máy học tập tuyên bố mệnh lệnh, hiển nhiên có người muốn hãm hại Vệ Thư Tuân.
Người của Chu gia đến rất nhanh, ngồi chưa đến 5 phút, mới vừa hỏi được mấy câu, Chu gia liền gọi đến, thái độ tra hỏi lập tức thay đổi. Không chỉ hiền lành lại, phương hướng đặt vấn đề cũng biến thành “Chung Hữu có thường xuyên ức hiếp bạn bè không, có động cơ phạm tội không” linh tinh.
Chu Tuyền vì nhiệm vụ nên đã đến Thanh Hải, người tới là Chu Hạo, đi theo là Chu Diễn. Chu Diễn và Vệ Thư Tuân cũng coi như gặp nhau hận trễ, vừa nghe y có phiền toái lập tức tới liền, tiến lên liền hỏi: “Thư Tuân, cậu không sao chứ, bọn họ có đánh cậu không?”
“Không.” Vệ Thư Tuân đáp: “Chưa kịp.”
Chu Hạo Chu Diễn lập tức lạnh lùng quét về phía cảnh quan kia: “Xin hỏi cảnh quan Trương hỏi xong chưa, chúng tôi lúc nào đi được đây?”
“Đương… đương nhiên.” cảnh quan Trương đổ mồ hôi lạnh, vốn tưởng chỉ là một sinh viên bình thường không gì đặc biệt, không ngờ sau lưng cư nhiên là Chu gia, sớm biết vậy liền không đáp ứng chuyện này.
Bước chân vừa rời khỏi cảnh cục, trong đầu lập tức vang lên tiếng bíp bíp: giải trừ tội danh bị vu hãm, nhiệm vụ hoàn thành.
“Hình như tao đâu có làm gì, như vậy cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ?”
“Quen biết rộng rãi cũng là một đặc điểm của vĩ nhân.” Máy học tập đáp, đồng thời tổng mục tiêu nhiệm vụ tăng lên 0. 5%, rốt cục biến thành 17%.
“Thứ này không quan trọng.” Vệ Thư Tuân ngồi trên xe Chu gia, nói trong ý thức: “Máy học tập, lĩnh phần thưởng nhiệm vụ, nói cho tao biết tên chủ mưu sau màn.”
“Được.” Máy học tập bắn ra số điện thoại của tin nhắn cho Vệ Thư Tuân: “Năng lực của tôi không mạnh đến vậy, đừng quên tôi chỉ là máy học tập.”
“Được rồi, chắc đủ mà.” Vệ Thư Tuân quay qua Chu Diễn bên cạnh: “Có thể phiền anh giúp tôi tra một dãy số không.”
“Dãy số gì?” Chu Diễn hỏi.
“Vừa rồi khi thẩm vấn, có người gọi cho cảnh quan kia hỏi tình huống, chắc chính là người đứng sau hãm hại tôi. Mắt tôi tốt, thấy được dãy số kia.” Vệ Thư Tuân viết số điện thoại ra: “Phiền các anh giúp tôi tra một chút, người này là ai vậy.”
“Đừng nói phiền toái.” Chu Hạo bảo: “Tụi anh vốn đã muốn tra chuyện này, có số điện thoại sẽ càng nhanh. Yên tâm đi, ân nhân của Chu gia không thể bị ức hiếp tùy tiện như vậy.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tôi đã từng được biết một tin tức không tưởng nổi. Đại ý là, có một nữ học sinh tính cách âm trầm quái gở, không có người bạn nào trong lớp cả, chỉ có một cô bé chung phòng chịu làm bạn với cô ta. Cô ta không có di động, liền lén dùng di động của cô bé kia gọi đi sau đó cắt bỏ nhật kí cuộc gọi. Cô bé kia phát hiện tiền điện thoại mấy tháng trời không đúng lắm, liền nói với cô ta cuối tuần đến chỗ tổng đài kêu đưa tờ giấy hóa đơn.
Cô ta lo lắng bị phát hiện, liền tới siêu thị mua dây thừng muốn bắt cóc cô bé nọ ( cái logic gì chả hiểu), nhưng người bán hảo tâm nói cho cổ, dây thừng mảnh lắm, cột đồ không chặt đâu, vì thế cô đổi mua dao…
Sau đó cô ta kêu cô bé kia lên tầng thượng ký túc xá, chém người bạn duy nhất của mình hơn hai mươi nhát. Bởi vì sức con gái yếu, cô bé kia trọng thương không chết. Tin này tôi đọc nhiều năm rồi, nhưng vẫn còn nhớ rõ lời khai của cô ta: “Đều tại đám bạn trong phòng không quan tâm tôi. Ngày đó tôi tâm tình không tốt rõ ràng như vậy, nếu lúc ấy có người khuyên tôi, tôi sẽ không làm như vậy rồi.”
Cái đệch gì vậy, ai… ai biết cô muốn lấy dao đâm bạn cô chứ, khuyên thế nào đây?!