Kỳ thật trong lòng Vệ Thư Tuân có suy đoán đại khái rồi. Có quyền có thế lại kết thù với y, hình như chỉ có cái thằng ngu Lâm Kiến Trạch kia. Nhưng mà đúng lúc quá, tuần trước y vừa lộ diện ở Chu gia, tuần này liền có chuyện, cũng không bài trừ là phe đối địch nào của Chu gia làm. Dù sao hãm hại một sinh viên bình thường như y thì đơn giản một cú điện thoại là được, căn bản không cần tốn sức, cho nên Vệ Thư Tuân cũng không nói ra suy đoán của mình, để tránh Chu Hạo tìm sai đối tượng.
Chuyện thiếu chút nữa bị vu khống, Vệ Thư Tuân nhìn rất thoáng. Dù sao bản thân y trừ đập người một trận ra cũng không có cách trả thù nào khác, còn không bằng giao cho người “Chuyên nghiệp”, tìm ra chủ mưu cũng được, giáo huấn đối phương cũng được, Chu Hạo họ nhất định có thể xuống tay vào chỗ đau nhất của đối phương, không cần y tức giận chi cho mệt xác.
Về tới ký túc xá, phát hiện ba người Ngũ Phong cư nhiên đều không lên lớp, vừa thấy y lập tức vây đến hỏi: “Thư Tuân, cậu không sao chứ? Cảnh sát tìm cậu làm gì vậy?”
“Không có gì, chỉ hỏi chút chuyện về Chung Hữu.” Vệ Thư Tuân buông tay, vẻ mặt thoải mái: “Dù sao tớ với nó coi như cũng có chút mâu thuẫn mà!”
“Cái gì, thằng ch* đó, rõ ràng luôn là nó gây chuyện với cậu, nó đi bóc lịch mà còn muốn kéo cậu theo á?” Ngũ Phong tức giận mắng: “Thư Tuân, có cần tụi tớ làm chứng cho cậu không?”
“Tớ cũng đi.” Dư Hân đạo: “Tối qua tớ cũng có mặt, tớ có thể chứng minh cậu không liên quan đến vụ giết người.”
Vương An Thanh gật đầu: “Tớ cũng đi, hôm qua chúng ta luôn ở trong phòng, cậu không có thời gian gây án.”
“Không nghiêm trọng như các cậu nghĩ đâu, thật sự chỉ hỏi vài câu.” Tuy nghĩ lệch hướng rồi, nhưng Vệ Thư Tuân vẫn rất cảm động: “Coi như vì tớ xả xui, đêm nay cùng đến Giang Thành lộ ăn hải sản đi, tớ bao.”
Trở lại ký túc xá không lâu liền nhận được điện thoại của phụ đạo viên, gọi y đến văn phòng hỏi tình hình. Vệ Thư Tuân vẫn lấy cớ như thế, phụ đạo viên bảo: “Thầy không rõ lắm mâu thuẫn giữa em và Chung Hữu, nhưng thầy biết em là một sinh viên tốt phẩm chất thành tích đều ưu. Nếu cần, thầy sẵn sàng làm chứng cho em.”
Tuy thực cảm động, nhưng cái từ “sinh viên tốt phẩm chất thành tích đều ưu” này, đặt trên người y sao cứ thấy nhột nhột?
Trở lại phòng, Khổng Bình lại quan tâm đến thăm Vệ Thư Tuân, Vệ Thư Tuân trực tiếp kêu hắn đi ăn hải sản chung luôn. Nếu muốn mời, dứt khoát nhiều người chút, Vệ Thư Tuân lại gọi điện thoại kêu Hàn Chi Tân, Tôn Y, Lưu Vĩnh Đông, Phùng Vĩ luôn. Vùng Giang Thành Lộ là thị trường hải sản, bên cạnh đó là các nhà hàng san sát. Vệ Thư Tuân tuy không nhiều tiền, nhưng tiêu tiền chưa từng keo kiệt, nếu muốn bao, trực tiếp chọn một tiệm hải sản cao cấp luôn.
Lúc gọi món lại nhận được tin nhắn của Chu Tuyền, hỏi: “An toàn chưa?”
“Các cậu gọi món đi, đừng khách sáo ha.” ném menu cho đám bạn, Vệ Thư Tuân cúi đầu nhắn lại: “An toàn không sao, cảm ơn anh.”
Nghĩ nghĩ, chắc Chu Tuyền vừa đụng vào điện thoại là kêu Chu Hạo tới cứu người, nhưng mãi đến tối mới có thời gian nhắn hỏi, xem ra bên hắn đang rất bận, nói không chừng lại đang làm nhiệm vụ nguy hiểm gì đó, y có lẽ nên quan tâm một chút. Vì thế Vệ Thư Tuân lại bổ sung: “Bên em anh không cần lo, lần sau có việc em trực tiếp liên hệ Chu Hạo hoặc Chu Diễn. Anh phải cẩn thận, có việc tìm máy học tập, công năng của nó nhiều lắm, không nên khách khí.”
Tin nhắn gửi ra, không có hồi đáp, xem ra vẫn còn đang rất bận. Vệ Thư Tuân nhét điện thoại về, ngẩng đầu, chỉ thấy cả đám bạn đầy mặt mờ ám nhìn y: “Nói chuyện với bạn gái hả?”
“Gọi cổ đến luôn đi?”
“Bạn nam.” Vệ Thư Tuân cầm lấy menu: “Mọi người gọi hết chưa?”
“Đừng có đánh trống lảng, nhất định là bạn gái.” Phùng Vĩ hì hì cười “Nhìn cái bản mặt cậu là biết rồi.”
“Bản mặt tớ thế nào?”
“Do dự không quyết.”
“Lo lắng.”
“Như sợ không nói cho rõ là người ta giận vậy đó.”
Mọi người mỗi người một câu bắt đầu trêu chọc Vệ Thư Tuân. Hàn Chi Tân gật đầu: “Còn bộ dáng nhắn xong rồi chờ trả lời ấy. Thư Tuân, có bạn gái cũng không phải chuyện gì mất mặt đâu.”
“…” Y chỉ lo ảnh hưởng đến nhiệm vụ của Chu Tuyền thôi, mấy lời quan tâm cũng không quen nói, cho nên hơi nghĩ nhiều một hồi, sao tự nhiên bị hiểu lầm thế này.
“Đủ rồi nghen mấy chú mấy thím, quậy nữa coi chừng tớ không bao bây giờ.”
Rốt cục làm mọi người dẹp lòng hóng chuyện đi, Vệ Thư Tuân lại kêu hai món, mọi người liền bắt đầu uống bia. Hải sản đem món lên chậm, mọi người uống không ít rốt cục mới đem lên, vui chơi giải trí như thế, thẳng đến hơn 10h mới cơm no rượu say rời đi. Bọn Hàn Chi Tân, Tôn Y tửu lượng không tốt, đã uống say chuếnh choáng, đi đường nghiêng ngã lảo đảo, những người còn tỉnh không thể không đỡ họ. Vệ Thư Tuân đỡ Hàn Chi Tân đi đường, lúc đi qua một căn phòng, Hàn Chi Tân đột nhiên ngã qua, tựa vào cửa. “Ể.” Vệ Thư Tuân nhanh chóng đỡ vững cậu, rồi kêu: “Ê, qua đây một người giúp tớ dìu cậu ta coi.” Không ngờ Hàn Chi Tân không khỏe mạnh gì, uống rượu say lại mạnh dữ vậy.
Vừa dứt lời, phòng bị người mở ra từ bên trong: “Chuyện gì…”
Chắc là tưởng người bán gõ cửa, người nọ mở phòng ra chất vấn, nhìn thấy người đứng ngoài cửa, sửng sốt. Vệ Thư Tuân Đang chuẩn bị giải thích cũng ngớ ra.
“Thư Tuân?”
“Đông Nam?”
Hai người gần như đồng thời mở miệng.
“Xảy ra chuyện gì?” Trong phòng có người hỏi, Nghiêm Đông Nam quay đầu nói: “Không có gì, đụng phải bạn thôi.” Đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, cười nói với Vệ Thư Tuân “Thật trùng hợp, tao vừa đến thành phố A chưa được mấy ngày, còn chưa kịp liên hệ với mày, cư nhiên gặp ngay chỗ này chứ.”
“Thư Tuân, bạn cậu à?” Ngũ Phong tiến lên đỡ lấy Hàn Chi Tân, hỏi.
Vệ Thư Tuân gật gật đầu: “Tụi tao đi trước.”
“Từ từ, Thư Tuân.” Nghiêm Đông Nam giữ chặt Vệ Thư Tuân: “Đúng lúc tao đang ăn với bạn, đều là người rất giỏi, mày cũng cùng qua làm quen đi!”
“Không …”
“Nghiêm Đông Nam!” Hàn Chi Tân đột nhiên đứng bật dậy, chắn giữa Vệ Thư Tuân và Nghiêm Đông Nam: “Tránh xa Thư Tuân ra, không cho cậu làm hư Thư Tuân!” Xem ra cậu ta say rượu quá rồi, bình thường tuyệt đối sẽ không lớn tiếng hét lên như thế, nhưng việc cậu ấy ghét Nghiêm Đông Nam thì mọi lúc mọi nơi đều không thay đổi.
“Hàn Chi Tân?” Nghiêm Đông Nam nhíu mày, quay qua Vệ Thư Tuân: “Thư Tuân, giờ mày đang đàn đúm với dạng ngu thế này à? Trừ dán mặt vào cuốn sách cái gì cũng không biết, người như thế tương lai ra xã hội cả việc làm cũng không kiếm ra, chút tiền đồ cũng không có, mày nên tránh xa nó ra mới đúng.”
“Ê, anh nói cái gì vậy!” Phùng Vĩ bất mãn nói.
“Rồi rồi, đừng cãi nhau.” Vệ Thư Tuân trấn an y, gật gật đầu với Nghiêm Đông Nam: “Học ở trường rất bận, tao không có thời gian đi ra, đừng tìm tao, bái bai.” y tuy đoạn tuyệt quan hệ với đám bạn khác, nhưng đối với người bạn nối khố Nghiêm Đông Nam, vẫn hy vọng có thể bảo trì quan hệ bạn bè thông thường. Vốn suy xét như vậy, cho nên khi rời đi mới kêu Nghiêm Đông Nam gọi điện cho y.
Nhưng trải qua sự kiện Vương Mai bị giết, Vệ Thư Tuân đã thay đổi chủ ý.
Không có gì quan trọng hơn tương lai của mình, không có gì quan trọng hơn ba mẹ, y tuyệt đối không thể để mình đi lên bất kì con đường sai trái nào, cho nên phải sống càng thận trọng hơn, bài trừ tất cả các nhân tố gây bất an. Cho nên dù đối phương là bạn chơi từ nhỏ đến lớn, y cũng phải bấm bụng mà né xa chút.
“Nghiêm Đông Nam, mày đang làm gì đó?” ánh mắt lành lùng của Nghiêm Đông Nam nhìn theo bóng dáng Vệ Thư Tuân rời đi, đột nhiên phía sau truyền ra tiếng hỏi: “Có phiền toái sao?”
“Không có, chỉ trùng hợp đụng phải bạn cũ thôi.” Nghiêm Đông Nam đi về phòng, tự phạt mấy ly.
Uống rượu xong, ông chủ liền hỏi: “Đông Nam, vừa rồi mày đụng phải thằng bạn nào?”
“Không có…”
“Không phải là Vệ Thư Tuân kia chứ?”
“Ông chủ Tiết, ông nói tới ai?”
“A, là một thằng nhóc giới chúng ta, loại rất có tiềm lực. Tuổi không lớn lắm, lại có tiếng vọng trong giới lớn đến bất ngờ, đáng tiếc lúc tao biết nó đã trễ rồi, nó cư nhiên thành sinh viên đại học A.”
“Ha, cao tài sinh đại học A làm sao có thể đi ra lăn lộn, anh nói phét quá!”
“Mày xem, tất cả mọi người đều nghĩ vậy, đúng không?” ông chủ Tiết cười ha ha: “Chính vì vậy, nên mới càng có giá trị đó!”
Nghiêm Đông Nam lẳng lặng ngồi trên ghế, nắm chặt ly rượu.