Đột ngột tỏ ra thân thiết như vậy, Triệu Nhạc Kiệt cảm thấy có chút không quen: "Chúng ta thân nhau đến vậy hở?"
Quý Thanh Phong theo đó nói: "Lần một lạ lẫm, lần hai liền coi như thân rồi. Với cả đây cũng không phải lần đầu tiên, cậu nói đúng không?"
Triệu Nhạc Kiệt: "......"
Tên này đang nói cái gì thế, còn có vẻ rất hợp lý, nhưng mà hắn nghe chẳng hiểu gì cả.
Sự xuất hiện của căn cứ Tật Phong đã làm giảm đáng kể áp lực tuyến ngoài cùng ở Khu vực A-14. Lâm Nghiêu và những người khác vốn ở vòng ngoài không cách nàol vào được, đi theo Tật Phong dưới sự dẫn dắt của Thích Tư Thành, lập tức giết đám ô nhiễm dày đặc mở ra một con đường mới dẫn thẳng đến đội bị mắc kẹt ở giữa.
Nhưng như vậy không có nghĩa là đã hoàn toàn giải quyết được vấn đề, bởi mối uy hiếp lớn nhất đến từ chim cánh thép cấp S vẫn đang trực chờ. Cùng với sự gia tăng số lượng cơ giáp thì áp lực do vật ô nhiễm biết bay cũng tăng lên gấp bội.
Kha Lâm nhìn Thích Tư Thành đã tới: "Bên anh dẫn theo bao nhiêu người, gồm những loại gì?"
"10 người, trong đó một đội hoàn chỉnh, còn lại là 2 xe tăng, 2 khống chế và 1 thương pháo." Thời điểm Thích Tư Thành tới đã quan sát tình hình ở hiện trường, tất cả đều phải di chuyển trên không, hơn nữa lại không thể đến gần hố đen. Cơ giáp chiến đấu tầm gần như cận vệ, ẩn nấp không thể phát huy hiệu quả được như cơ giáp tầm xa, cho nên mang theo xe tăng và viễn trình là lựa chọn thích hợp nhất.
Trong kênh liên lạc, Ứng Trầm Lâm nhìn thông tin của cơ giáp rồi nói: "Vậy chúng ta có tổng cộng sáu chiếc xe tăng cơ giáp."
Triệu Nhạc Kiệt bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt.
Du Tố nghe vậy, khẽ cười một cái: "Vừa hay đang là ban đêm, cần phải tranh thủ thời gian."
Quý Thanh Phong gật gật đầu nói: "Đây chính là lúc tái hiện tình hữu nghị cách mạng ở Thiên Vực tinh rồi!"
Xe tăng, ban đêm, thời gian... Có một số lời không cần phải nói ra quá rõ ràng, với tư cách là đội trưởng của hai chiến đội đã từng nghiên cứu qua KID, vào lúc nghe tới mấy cái từ khóa này liền lập tức hiểu rõ hàm ý phía sau.
Hoắc Diễm nhìn về phía Kha Lâm và Thích Tư Thành, hỏi: "Đúng vậy, mọi người đều đã biết nhau rồi. Đội trưởng Kha và đội trưởng Thích thấy thế nào?"
Kha Lâm hơi mím môi, nhìn Thích Tư Thành bên cạnh: "... Cũng là một biện pháp."
Thích Tư Thành liếc nhìn đám vật ô nhiễm đang bay lượn lờ xung quanh, sau đó dặn dò: "Tôi hiểu rồi, hai xe tăng của Đội 2 sẵn sàng chuẩn bị, lát nữa làm theo đội phó."
Hắn nói thêm: "Nhạc Kiệt, việc này giao cho cậu."
Triệu Nhạc Kiệt nhỏ giọng nói: "...... Để tất cả xe tăng rời đi sẽ không an toàn đâu. Tôi có thể tạm thời ở lại đây để bảo vệ mọi người."
Lâm Nghiêu ơ một tiếng: "Nhưng chẳng phải cậu là xe tăng cơ giáp số một à?"
Quý Thanh Phong: "Đúng vậy, xe tăng số một thì nên đi đầu làm gương chứ."
"......" Triệu Nhạc Kiệt không còn lời gì để phản bác.
Hoắc Diễm đi thẳng vào vấn đề: "Nói sao ta? Với tình hình bây giờ, khiên bảo vệ cần phát ra bao nhiêu năng lượng thế?"
Không có nhiều thời gian để giải thích, Ứng Trầm Lâm để sáu chiếc xe tăng cơ giáp tìm xong vị trí, số lượng cơ giáp ngang ngửa khi ở Thiên Vực tinh "Xe tăng chuẩn bị, trước tiên nâng lên 40% năng lượng."
Các cơ giáp sư đơn chiến đang không hiểu chuyện gì. Kế hoạch là gì vậy? Sao bỗng nhiên mấy người này lại ở trước mặt bọn họ ra vẻ bí hiểm thế?
Có rất ít tình huống sử dụng đến xe tăng, cùng lắm chỉ là ngăn cản lực sát thương thôi. Đối với tư duy tác chiến của đơn binh bọn họ, mang thêm hai cái xe tăng thì chẳng thà mang theo thương pháo có lực sát thương mạnh còn hơn, lấy công làm thủ là phương pháp tốt nhất để tiến lên.
Khương Du nghe giọng nói quen thuộc trên kênh, hồi lâu hắn mới phát hiện giọng nói của vị chỉ huy A-26 có vẻ trưởng thành hơn so với giọng nói trong trí nhớ của hắn. Điều này đã khiến hắn có phần không chắc chắn về danh tính của người này, sau khi nguồn năng lượng cơ giáp cạn kiệt có thể được bổ sung, nếu bị hỏng thì có cơ giáp dự phòng. Nếu đối phương là Sink, tại sao không lên chiến trường hỗ trợ, mà lại đứng phía sau khu ô nhiễm Khâu Tân để chỉ huy......?
Người bạn hỏi: "Lại suy nghĩ cái gì nữa đấy?"
Khương Du: "Tôi không thấy cơ giáp Uyên của Sink đâu cả."
"Giờ này mà vẫn còn nghĩ đến Sink à?" Người bạn bất đắc dĩ nói: "Thay vì nghĩ đến chuyện đó thì tốt hơn hết là tìm cách đối phó với con chim cánh thép này đi. Mấy người đoàn chiến này không biết đang ủ cái mưu gì ——"
Chưa kịp nói xong thì chiếc xe tăng đang đứng trước mặt đột nhiên lao ra ngoài.
Đơn binh: "?"
Ứng Trầm Lâm: "Các cơ giáp khác giảm bớt năng lượng phát ra rồi lập tức tách ra!"
Sự xuất hiện của căn cứ Tật Phong đã giảm bớt áp lực cho khu vực A-14, các nhân viên của cục quản lý khu ô nhiễm Khâu Tân không khỏi thở phào một hơi khi trông thấy bọn họ phối hợp lao vào vòng vây của vật ô nhiễm, dọn sạch sẽ hết vật ô nhiễm trên đường đi. Áp lực tại hiện trường đã giảm bớt một cách rõ rệt "Tốt quá, bọn họ đã hội quân rồi."
Ngay khi đang nghĩ rằng có thể yên tâm giao lại tình hình hiện tại cho các cơ giáp sư xử lý, bọn họ chợt thấy vị trí các cơ giáp sư đang tập trung lại nhanh chóng thay đổi vài lần, tiếp theo đó là đội xe tăng đều bật sáng khiên bảo vệ và lá chắn vũ khí.
Người phụ trách ngừng lại: "Sao lại mở nhiều khiên bảo vệ thế? Bọn họ đang muốn làm gì vậy?"
Một nhân viên nói: "Có vẻ như họ đang muốn tăng cường phòng thủ? Giá trị phát ra của khiên bảo vệ nhìn qua hình như hơn 30%, có thể là đang muốn chia sẻ áp lực ——"
Giây tiếp theo, tất cả các xe tăng đều xông ra ngoài, ánh sáng của khiên bảo vệ vô cùng chói mắt, tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời đêm.
Bọn họ lao qua khe hở giữa đòn tấn công của con chim cánh thép và khiên bảo vệ, chứ chia sẻ áp lực ở đâu ra. Trận phòng thủ ban đầu bị rút đi, tất cả lá chắn bảo vệ của cơ giáp sư đều biến mất không thấy tăm hơi. Các cơ giáp đang đứng tụm lại phía sau xe tăng, vất vả lắm mới tụ lại được chỉ trong một khắc đã lập tức giải tán, khi con chim cánh thép lao đến chỉ đâm trúng vào đám vật ô nhiễm rải rác xung quanh.
Đội xe tăng đang chạy ra ngoài như tâm linh tương thông mà đồng loạt bật sáng khiên bảo vệ, trong đó hai chiếc cơ giáp đi đầu là nổi bật nhất, ánh sáng chớp nháy của tấm chắn được phát huy đến cực điểm. Năng lượng cùng với tinh thần lực tràn ra bên ngoài, đám vật ô nhiễm xung quanh đã ngửi thấy mùi thức ăn, điên cuồng đuổi theo hướng xe tăng.
Người phụ trách: "...Sao cảnh này nhìn quen thế nhỉ?"
Nhân viên nhỏ giọng nói: "Quản lý ngài đã quên rồi à? Lúc trước, khi KID kéo đàn quạ hút máu đã dùng đến chiêu này!"
Trên Tinh Võng, khán giả đang hồi hộp theo dõi trận chiến ở Khâu Tân cũng bị mấy cái bóng đèn khổng lồ này dọa đến ngây người.
Đặc biệt là khi nhìn thấy một đội quân ô nhiễm hùng hậu đuổi theo mấy chiếc xe tăng cơ giáp đó, bọn họ không thể biểu đạt được nội tâm đang chấn động như nào khi chứng kiến cảnh tượng này.
Trong đêm tối, những chiếc xe tăng "mới trải" cầm khiên nhấp nháy lao về phía trước không thể ngờ được rằng phía sau bọn họ lại có thể nhiều vật ô nhiễm đang đuổi theo đến vậy. Trong nháy mắt khi tản ra khắp bốn phía kia, bọn họ đã kéo đi mất 2/3 số vật ô nhiễm xung quanh các cơ giáp.
Nhưng cũng chỉ là hỗn loạn nhất thời mà thôi, sau khi được xe tăng cơ giáp sư dẫn dụ đi, áp lực đối với các cơ giáp sư còn lại đã giảm hẳn.
Trong khi đội đơn chiến vẫn còn đang ngỡ ngàng khi biết xe tăng còn có thể sử dụng như vậy thì chỉ huy A-26 đã đưa ra hướng dẫn bước tiếp theo: " Vấn đề về vật ô nhiễm thì để xe tăng giải quyết, bây giờ chúng ta cần tập trung xử lý con chim cánh thép này trước."
Quay trở lại với con chim cánh thép, tốc độ của con chim này cực kỳ nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả pháo ngắm bắn.
Muốn đuổi kịp nó là điều không thể, thậm chí thời điểm nó lao đến mọi người có thể còn không kịp phản ứng.
"Vấn đề lớn nhất chính là tốc độ và khả năng tấn công." Kha Lâm đã ghi nhớ cách thức tấn công của chim cánh thép trong những lần chạm trán trước "Một khi chuyển sang trạng thái pháo gió, tốc độ tấn công và sức mạnh của nó sẽ tăng lên đáng kể. Hơn còn có thể phóng ra liên tiếp ba lần pháo gió."
Ứng Trầm Lâm: "Vậy chúng ta nghĩ cách làm chậm tốc độ của nó lại."
"Chẳng phải ở đây đang có rất nhiều khống chế cơ giáp sao?"
Thích Tư Thành nói: "Cậu muốn chơi hội đồng khống chế?"
"Tôi không chắc vật ô nhiễm cấp S này có trí thông minh giống con trước đó hay không. Nhưng theo quan sát thực tế, nó sẽ tấn công ở nơi chúng ta tập trung lại chứ không hề bay đi hay tấn công những vật ô nhiễm khác, điểm này cho thấy nó đã xác định được ai mới là mối đe dọa lớn nhất với nó." Ứng Trầm Lâm nghiêm túc nói: "Nếu có thể dẫn dắt nó theo ý muốn của chúng ta thì việc chặn được pháo gió lại không phải là không thể."
Chặn pháo gió lại......?
Cái giải pháp này chẳng phải quá khó rồi sao!?
Có cơ giáp sư thắc mắc: "Nhưng mà xe tăng đều đã bị điều đi rồi, khả năng phòng thủ của chúng ta liệu có đủ không?"
"Chúng ta có đủ khống chế cơ giáp, hỏa lực của thương pháo cũng đủ rồi." Ứng Trầm Lâm nhìn vào dữ liệu của chim cánh thép vừa được ghi lại trên màn hình chính rồi liếc nhìn sang bên cạnh thấy phản ứng từ trường đang suy yếu "Không cần phòng thủ, chúng ta chỉ cần có mồi là được."
Mồi...? Các cơ giáp sư nhìn về phía con chim khổng lồ kia, nhất là khi vừa được chứng kiến cảnh tượng lúc nó tấn công, bọn họ hiểu rất rõ sức mạnh hủy diệt của con chim này.
Gì mà không cần phòng thủ, chỉ cần mồi là được. Dùng con mồi không có khả năng chống đỡ rồi để cho con chim to đùng kia tông vào à?!
Quý Thanh Phong hỏi: "Mồi? Ai làm mồi bây giờ?"
Ứng Trầm Lâm: "Anh."
Quý Thanh Phong cười ha ha hai tiếng: "Trầm Lâm, nhóc đang đùa đấy à?"
Vốn đã đi ra xa, Triệu Nhạc Kiệt nghe thấy thế nói góp vào: "Ẩn nấp thì sao không thể làm mồi nhử được? Không phải là ẩn nấp mấy cậu chạy trốn nhanh nhất còn gì?"
Quý Thanh Phong: "Nếu như có được cơ thể như của cậu, tôi cũng nguyện ý cống hiến vì tổ chức."
Trong kênh yên ắng, Quý Thanh Phong cảm thấy nguy to rồi: "Không phải chứ? Là thật à?"
Ứng Trầm Lâm lướt qua số liệu trên màn hình: "Thật."
"Nhưng ngoài anh ra còn có cận vệ và đơn chiến nữa."
Quý Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm: "Phù! Thì ra không phải mỗi mình mình đi nhử."
Cận vệ cùng tổ đơn chiến: "?"
Tình hình hiện tại ở Khâu Tân rất khó quan sát, các cơ giáp sư đã hoàn toàn tách ra, dường như đã chia cắt khu vực A-14 thành hai chiến trường riêng biệt. Bên ngoài là xe tăng "da cứng" dẫn dụ phần lớn vật ô nhiễm, bên trong là các cơ giáp "da giòn" còn lại cùng với chim cánh thép cấp S.
Trong lúc mọi người còn đang thắc mắc thì nhìn thấy những da giòn còn lại tiếp tục tách ra.
Một nhân viên ngơ ngác nhìn theo, mặc dù vẫn đang "nghe lén" kênh liên lạc nhưng hắn vẫn không thể hiểu cái chiến lược tách ra này là thế nào: "Bọn họ muốn làm gì vậy...?"
Người phụ trách: "Sao lại tách nhau xa thế? Đơn binh cùng cận chiến đều đi hết cả rồi?"
Trong khung cảnh thực tế ảo, xe tăng đã lôi kéo vật ô nhiễm rời đi, chỉ một phần nhỏ vật ô nhiễm còn sót lại ở gần hố đen.
Sau khi trải qua hai đợt tấn công từ chim cánh thép, các cơ giáp còn lại gần như được chia thành hai nhóm. Một nhóm vẫn ở lại tại chỗ đều là cơ giáp khống chế và thương pháo, trong khi cơ giáp đơn chiến và cận chiến đang tập trung lại bay gần về phía chim cánh thép.
"Tôi cũng không rõ, bọn họ chẳng bàn bạc kế hoạch gì cả." Nhân viên nói: "Dường như giao toàn quyền chỉ huy cho Ứng tiên sinh."
Hắn đột nhiên nhìn thấy cái gì, giọng gấp gáp nói: "Quản lý, bọn họ xông lên rồi!"
Người đại diện của các căn cứ lớn tập trung lại, huấn luyện viên của các chiến đội đều đứng trước trạm giám sát nghiên cứu khu vực phân bố trong Khâu Tân cùng với trình tự thay thế của cơ giáp. Với nhiều năm nghiên cứu dữ liệu cơ giáp, bọn họ vô cùng nhạy cảm với các số liệu thống kê và biết rõ về mức độ mệt mỏi của cơ giáp sư nhà mình. Những người đại diện đang đi tới đi lui, trên mặt mỗi người đều hiện lên sự lo lắng.
Trong lúc thảo luận, Trương Ca nhìn thấy Giang Tư Miểu đứng một mình bên cạnh, không khỏi lên tiếng: "Huấn luyện viên Giang, căn cứ các cậu chỉ có một vài người, cần giúp đỡ gì cứ việc nói thẳng."
Đại diện của các căn cứ cơ giáp khác cũng chú ý đến: "Đúng vậy, căn cứ có đủ thợ bảo trì không? Cơ giáp thi đấu đã được gửi về hết chưa?"
Thợ bảo trì của KID đi vào khu ô nhiễm là chuyện ai cũng biết, đội bảo trì của các căn cứ khác đều có ba người trở lên, chỉ có mỗi KID là lẻ loi một người. Thợ bảo trì đã trực tiếp ra chiến trường, bọn họ sẽ xử lý những chiếc cơ giáp bị hư hại kia thế nào đây?
Giang Tư Miểu đang cúi đầu nhìn dữ liệu, nghe thấy vậy ngẩng đầu, tháo mắt kính xuống "Cảm ơn, nhưng sếp nhà chúng tôi đã qua đó rồi, cô ấy là một thợ bảo trì xuất sắc trên chiến trường."
Anh cũng chú ý đến Trương ca, không khỏi ngạc nhiên, nói: "Đã lâu chưa gặp, sao quầng thâm dưới mắt cậu lại to thế."
Trương ca: "......"
Trong khu vực bảo trì, các cơ giáp thi đấu bị hư hại ở trong khu ô nhiễm Khâu Tân đã được đưa về cục quản lý, thợ bảo trì của các căn cứ nhanh chóng vào việc. Suy cho cùng, cơ giáp dự phòng cũng không thể so được với cơ giáp thi đấu, bọn họ cần phải gấp rút sửa chữa càng nhanh càng tốt rồi đưa trở lại bên trong khu ô nhiễm cho cơ giáp sư đổi lại.
Khu vực bảo trì vô cùng ồn ào náo nhiệt, chỉ có khu bảo trì của KID lại chỉ có một người. Một mình Thẩm Tinh Đường ngồi trên cơ giáp, thao tác sửa chữa của cô rất nhanh, đây là bản lĩnh được tôi luyện trong nhiều năm, tốc độ kiểm tra độ hao mòn cơ giáp còn nhanh hơn nhiều so với kỹ thuật viên bảo trì của các đội khác.
Các kỹ thuật viên bảo trì ở khu vực khác nhìn sang, chỉ thấy được hình bóng đang di chuyển trên cơ giáp.
Mới đầu bọn họ còn lo lắng khi thấy cảnh này, nhưng khi nhớ đến Thẩm Tinh Đường là thợ bảo trì trên chiến trường đã giải nghệ, chiến trường ở đây có nghĩa là khu vực biên giới, gần như quanh năm bôn ba ở khu vực bảo trì và khu vực cứu hộ, đã gặp qua vô số cơ giáp bị hư hại.
Kỹ thuật viên của YDS nói: "Cơ giáp mà cô ấy đã sửa qua có khi còn nhiều hơn số cơ giáp của tôi và cậu cộng lại đấy. Đừng quên năm ngoái, tất cả cơ giáp của KID đều là một tay người này sửa chữa."
Thẩm Tinh Đường sau khi sửa lại bề mặt bị nứt vỡ của cơ giáp, cô hơi ngẩng đầu nhìn về phía màn hình thực tế ảo phía trên, đang ghi hình trận chiến vô cùng căng thẳng trong Khâu Tân.
Cô khẽ liếc sang bên cạnh, trong túi dụng cụ còn chứa bốn chiếc cơ giáp, ba chiếc thi đấu, một chiếc của Ứng Trầm Lâm đã điều khiển, chỉ duy nhất chiếc cơ giáp thi đấu đã bị hư hại của Du Tố không có ở đây.
Không có ở đây, hoặc là mức hư hỏng của cơ giáp chưa đến mức cần tu sửa, hoặc là có mục đích sử dụng đặc biệt khác nên mới để nó ở lại.
Cô khó hiểu nghĩ, rốt cuộc Trầm Lâm để chiếc cơ giáp ở lại trong đó là muốn làm gì?