Kỹ Thuật Viên Bảo Trì Thiên Tài

Chương 79: Võ đức



Bầu không khí im lặng bao trùm khắp khắp cục quản lý, nhân viên đang dùng loa ngoài thông báo: "Quản lý ơi, nứt ra rồi."

Câu nói này hiển nhiên cũng đã được phát ra ngoài, các cơ giáp sư đang chiến đấu cũng phải hoảng hốt quay đầu nhìn lại.

Một vết nứt rộng khoảng ba mét xuất hiện trên tấm chắn ánh sáng của hệ thống phòng thủ, linh kiện quang năng mờ tối không còn ánh sáng từ trên vết nứt rơi xuống mặt đất, dần dần tan chảy thành chất lỏng năng lượng rồi biến thành một vũng bẩn trên bãi đỗ, chỉ còn lỗ hổng phía trên là trở nên rõ ràng.

Các căn cứ cơ giáp đang tập trung phòng nghỉ, người đại diện và huấn luyện viên đang thảo luận sôi nổi cũng phải dừng lại nhìn về vị trí nứt vỡ trên hệ thống phòng thủ.

Hệ thống phòng thủ là lớp bảo vệ ngoài cùng của trạm cơ sở, thường được cấu tạo bởi một lớp lá chắn bằng mặt nạ quang năng, đồng thời các linh kiện quang năng trong suốt rất hiếm được gắn ở các vị trí trên cao bên ngoài lối vào của trạm cơ sở, đóng vai trò quan trọng trong việc củng cố hệ thống phòng thủ. Như vậy mới có thể chống đỡ được phần lớn các cuộc tấn công của vật ô nhiễm công kích, thậm chí thể ngăn cản một số công kích từ vật ô nhiễm cấp S.

Nhưng bây giờ đang có một cái lỗ rộng ba mét ở trên đó, lại còn ở đúng cái chỗ có gắn những linh kiện quang năng nữa chứ.

Ngồi trong đám người, bàn tay run rẩy Giang Tư Miểu nâng gọng kính lên, nhìn về phía vết nứt rộng tận ba mét kia, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là "Thôi xong! Lần này đền ốm người rồi!"

Tất cả những ai nhìn thấy cảnh tượng này đều không biết phải nói sao, các cơ giáp sư KID đến chậm hơn một chút, nhìn về phía cái mảng vỡ to đùng kia.

Có vài cơ giáp sư nhìn về phía thủ phạm đang đứng ở trên cao, Lâm Nghiêu đúng lúc đang ở gần sói khổng lồ, xa xa nhìn lại rồi báo tin: "Anh Du, hệ thống phòng thủ bị nứt thì phải?"

Quý Thanh Phong kinh ngạc: "Không phải chứ!? Hệ thống phòng thủ gì mà mong manh, dễ vỡ vậy?"

Lâm Nghiêu nhìn lại lần nữa: "Hình như vỡ luôn rồi."

Ba người họ nhìn lên trên chiếc cơ giáp màu trắng, mọi lời nói đề đã lọt vào tai Du Tố. Đề Áo lúc này mới muộn màng nhận ra yêu cầu liên lạc đến từ phòng điều khiển chính của cơ quan có thẩm quyền cao nhất ở khu ô nhiễm hẻm núi lớn Khâu Tân.

"Chúng ta bắn thủng một lỗ trên hàng rào rồi."

Đề Áo nói tiếp: "Còn muốn nhận liên lạc từ phòng điều khiển chính nữa không?"

Du Tố: "......"

Sói khổng lồ đã nằm chết ngắc trên hệ thống phòng thủ, lỗ hổng bđã bị đám vật ô nhiễm khác nhanh chóng phát hiện ra, chúng nó kéo đàn kéo lũ thi nhau lao đến. Khương Du vội vàng bay thẳng đến che chắn trước vết nứt, giải quyết tất cả vật ô nhiễm đang có ý đồ xâm nhập vào trạm cơ sở, bên cạnh đang là vật ô nhiễm cấp S.

Nó đã hoàn toàn bỏ mạng, quan sát kỹ hơn qua sẽ thấy vùng bị thương nặng nhất đều là phần đầu và móng vuốt phía trước. Những móng vuốt sắc nhọn trên chi trước là phương tiện để nó sử dụng dị năng để xé mở không gian. Vật ô nhiễm cấp S thường có trí thông minh, vật ô nhiễm này đã dùng xé mở không gian để phục kích trạm cơ sở, cũng biết lợi dụng dị năng cùng sức bật để bắt được con mồi, Theo một nghĩa nào đó, nó cũng sẽ có ý thức để nhận biết nguy hiểm và tìm cách trốn thoát.

Nhưng dù vậy, mỗi lần nó tìm cách trốn đi đều bị chiếc cơ giáp kia chặn đứng hoàn toàn.

Cơ giáp sư trong khoang điều khiển dường như biết nó sẽ trốn thoát theo hướng nào, cũng như biết được gián đoạn khi nó sử dụng dị năng và ước chừng được khoảng cách. Sau đó lợi dụng lửa đạn để chặn lại vật ô nhiễm cấp S chỉ biết dựa vào năng lực xuyên không gian để chạy trốn, triệt bỏ hoàn toàn đường lui của nó.

Khi Khương Du đang che chắn vết nứt, có một ít cơ giáp sư cũng đã chạy tới hỗ trợ.

Phía dưới nhân viên công tác trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, phía trước quang năng nguyên linh kiện đã tan rã thành nguồn năng lượng dịch xâm nhập mặt đất. Làm việc tại khu ô nhiễm Khâu Tân đã nhiều năm, cũng từng thấy qua vô số lần tấn công của vật ô nhiễm, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới có ngày một cơ giáp sư lại bắn vỡ hệ thống phòng thủ cả "Tiêu rồi, rớt mất mấy tấm linh kiện quang năng rồi."

Ứng Trầm Lâm thấy nói đến linh kiện quang năng chợt dừng một chút, rồi nghe nhân viên nói tiếp: "Linh kiện quang năng bị vỡ sẽ khiến khả năng phòng thủ ở khu vực đó giảm đi rất nhiều, không thể ngăn cản những đợt tấn công quy mô lớn được nữa."

"Loại này linh kiện có đắt lắm không...?" Ứng Trầm Lâm ngập ngừng hỏi.

Rồi sau đó nghe nhân viên báo giá.

Trong đầu Ứng Trầm Lâm nhanh chóng tính toán.

...... Có vẻ như một tấm linh kiện có giá tương đương với một cơ giáp cấp A.

Nhân viên mang vẻ mặt khẩn cầu nhìn Ứng Trầm Lâm: "Cậu Ứng có thể sửa được không?"

Ứng Trầm Lâm im lặng một lúc rồi nói: "Tôi không thể."

Cho nên, một cú này của Du Tố đã nổ rớt ba chiếc cơ giáp cấp A.

Trong trạm cơ sở không có ai có thể sửa được lỗ hổng này, đúng hơn là những người trong cục quản lý Khâu Tân không lường trước được sẽ có ngày hệ thống lại bị con người đánh vỡ. Các nhân viên đành phải nhanh chóng liên hệ với cục quản lý, mà ở phòng điều khiển chính, mấy vị lãnh đạo đang nhìn nhau, nhất thời không biết phải xử lý thế nào. Tình hình hiện giờ rất đặc biệt, vật ô nhiễm thì đang rình rập xung quanh, việc liên hệ với các chuyên viên kỹ thuật cũng thích hợp...... và thế là bầu không khí trầm mặc lại bao trùm lên mọi người.

Trong kênh chung, các cơ giáp sư nhóm vẫn đang liên lạc với nhau, yêu cầu trợ giúp để ngăn chặn vật ô nhiễm.

Nhìn thấy một số cơ giáp KID đã đến hỗ trợ, các cơ giáp sư nhìn cơ giáp cấp S màu trắng vơ vẻ mặt phức tạp, những phát pháo dũng mãnh của đối phương có uy lực đến thế nào, bọn họ đều thấy rõ.

Lâm Nghiêu lại gần nhìn kỹ hơn: "Cái lỗ này to thế!!"

Quý Thanh Phong thì đang so sánh kích thước "Nó còn to hơn tôi tưởng nữa."

Lộc Khê chợt nghĩ đến một chuyện, nhỏ giọng giải thích: "Trong thi đấu Đoàn chiến có quy định, tất cả các cơ giáp tham gia khi vào khu ô nhiễm không được phép làm hỏng bất cứ trạm cơ sở nào do cục quản xây dựng."

KID: "......"

Lâm Nghiêu hỏi: "Nếu phá hỏng thì sẽ thế nào?"

Giọng nói của Lộc Khê ngày càng nhỏ đi: "Không biết nữa, chắc sẽ bị phạt nặng lắm."

Quý Thanh Phong xấu hổ cười hai tiếng: "Ha ha... Chuyện này đâu có liên quan đến chúng ta? Đều do vật ô nhiễm đâm vào mà."

Nói xong lại hỏi: "Nặng đến mức nào?"

Lộc Khê suy nghĩ: "Phạt tiền hoặc cấm thi đấu gì đó chăng?"

Quý Thanh Phong bắt đầu toát mồ hôi hột: "Chỉ cần sửa là được mà."

Các cơ giáp sư vẫn im lặng, vật ô nhiễm về sau toàn bị ăn hành, cái vết nứt này từ đâu mà ra ai cũng đều biết hết.

Có một cơ giáp sư am hiểu lên tiếng: "Hệ thống phòng thủ có chi phí xây dựng rất cao, chắc không thể sửa được trong một sớm một chiều đâu."

Quý Thanh Phong nghe xong nín thinh, trong vài giây ngắn ngủi đã âm thầm tính toán túi tiền bà xã nhà mình, sau đó nói: "Nhưng giờ có phải đang thi đấu đâu? Chúng ta cũng có công bảo vệ hệ thống mà. Ai mà biết được cái con ô nhiễm nay lại đâm đầu về phía nàychứ...... Sao cục quản lý có thể bắt chúng ta bồi thường được, chẳng phải quá hẹp hòi với sự nỗ lực của cơ giáp sư à? Ban lãnh đạo Khâu Tân nhân hậu, tốt bụng như vậy chắc sẽ không trách chúng ta đâu nhỉ?"

Lâm Nghiêu đi theo phụ họa:"Đúng đúng, vừa hiền lành lại bao dung.Tôi nghe rất nhiều người nói lại cục quản lý là những người tốt bụng nhất trên đời."

Các cơ giáp sư: "......"

Ngẫm cũng đúng, đang lúc chiến đấu căng thẳng việc làm hư hại cũng là điều khó tránh khỏi, nếu bị cấm thi đấu rồi phạt tiền thì hơi quá đáng thật.

Trong cục quản lý, nhóm lãnh đạo vừa được phát thẻ người tốt vẫn đang trầm mặc, các nhân viên cũng lặng im.

Hiện giờ đang trong giai đoạn đặc thù, các cơ giáp sư đều đang gắng sức bảo vệ khu ô nhiễm, dúng là quy tắc đinh như vậy, nhưng cũng chẳng có lý do gì để phạt tiền cấm thi đấu cả. Nhưng giờ là lúc nghĩ đến chuyện phạt tiền hay không à? Quan trọng là phải làm gì để sửa chữa cái vết nứt này chứ!? Có một lỗ hổng xuất hiện phía bên trên trạm cơ sở, giờ đi tìm ai để giải quyết vấn đề này đây?!

Đúng lúc này, bọn họ chợt nhận thấy có vài chiếc cơ giáp KID đang bay xuống, rồi đứng quanh xác con sói khổng lồ.

Một nhân viên hỏi: "Mấy người đó lại muốn làm gì đấy!?"

Những người trong cục quản lý nhìn thấy mấy chiếc cơ giáp đỏ trắng đáp xuống rồi dọn sạch đám ô nhiễm xung quang, sau đó cùng nhau hành động.

Bọn họ đã dùng xác con sói để đè lên lỗ hổng, ngăn chặn sự tấn công của vật ô nhiễm. Trước khi rời đi còn không quên bổ đầu con sói ra để lấy Dị Năng Tinh.

Các cơ giáp sư bên cạnh: "......?"

Lãnh đạo cục quản lý: "......"

Trong kênh công cộng, KID Quý Thanh Phong gượng cười: "Được rồi, chúng tôi đã lấp cái hố lại, rồi gọi người đến sửa sau nhé."

Lâm Nghiêu lặp lại như cái máy: "Bọn tôi giúp mấy ngài lấp kín rồi nha!"

Cơ thể sói khổng lồ cũng đủ lớn để ngăn cản được sự xâm nhập của đại bộ phận vật ô nhiễm, hơn nữa, bản thân nó cũng là vật ô nhiễm cấp cao, cho dù đã chết nhưng vẫn khiến vật ô nhiễm phải kiêng dè, coi như chống đỡ được một phần tấn công của vật ô nhiễm.

Phải nói rằng phương pháp chặn vết nứt một cách đơn giản như vậy quả thực hữu hiệu vào lúc này.

Ngay sau khi con sói khổng lồ tử vong, các cơ giáp sư bên ngoài lần lượt quay trở lại trạm cơ sở, chỉ lưu hai cơ giáp sư canh giữ vết nứt, đề phòng vật ô nhiễm phá cửa lao vào.

Khi quay trở lại trạm, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn xác vật ô nhiễm đang nằm úp trên cao, bất giác rùng mình một cái. Khi đi ngang qua khu vực bãi đỗ cơ giáp KID còn nghe được tiếng bọn họ khe khẽ thảo luận.

"Chúng ta đã dùng thi thể sói khổng lồ để chặn cái lỗ, liệu về sau cục quản lý có trả lại không?"

"...... Chắc phải trả chứ? Do anh Du giết được mà."

"Với cả móng vuốt của con sói đó hẳn phải có giá trị lắm. Nghiêu Bảo cậu nghĩ xem! Có thể xé toạc được không gian, là phải biết khiếp khủng thế nào."

Các cơ giáp sư vừa mới lướt qua: "......"

Có rất nhiều cơ giáp sư đi lại trên bãi đỗ, Du Tố hơi dựa vào tường, đang nhìn về phía cột anten đã bị gãy.

Đề Áo đã được thu hồi, dò hỏi: "Nhỡ đâu chúng ta bị phạt tiền rồi cấm thi đấu thì sao?"

Du Tố hỏi: "Lần đầu bị cấm thi đấu à?"

Đề Áo: "Ờ đúng, vậy không cần phải lo nữa."

Du Tố không đáp lại, chuyển sự chú ý sang Ứng Trầm Lâm đang đi theo nhân viên ở đằng xa. Mọi sự tập trung của cậu bạn nhỏ này đều hướng về vết nứt vỡ phía trên, khi thấy nhân viên chuẩn bị leo lên kiểm tra bề mặt đã bị hư hại, cậu còn tốt bụng đưa dụng cụ hỗ trợ.

Ánh mắt cậu ta vẫn luôn dính lấy Ứng Trầm Lâm đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi.

Giải quyết xong sói khổng lồ cấp S, tình hình căng thẳng cũng coi như giảm bớt được phần nào.

Khi đội quân biên giới đến cục quản lý Khâu Tân, theo lời người phụ trách thì biết được cơ giáp sư Trace đã xử lý xong sói khổng lồ cấp S, hóa giải được nguy hiểm đối với trạm cơ sở. Thiếu tá Quách phải đi xem xét dữ liệu các trận chiến, một đội 30 người đã tiến vào khu ô nhiễm Khâu Tân để hỗ trợ, tạm thời thay thế cho tất cả các cơ giáp sư vẫn đang phải vật lộn chiến đấu.

Các cơ giáp sư phải liên tục chiến đấu trong thời gian dài cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, tất cả đều quay trở lại trạm cơ sở.

Khi mấy người Triệu Nhạc Kiệt và Hồ La Bố quay về A-26, cảm thấy giật cả mình khi nhìn thấy một con thú to đùng đang nằm đè lên trên một vết nứt, bọn họ đi hỏi thăm các cơ giáp sư khác thì mới biết được đây là chiến công hiển hách của Du Tố sau đố thì cả đám túm tụm lại đứng quan sát.

Trạm cơ sở không có nhiều phòng để nghỉ ngơi, các cơ giáp sư của các căn cứ đều ở chung với nhau. Bọn họ đã quen với môi trường chiến đấu khắc nghiệt và thường xuyên ngủ nghỉ trong khoang điều khiển, cho nên có một chỗ để ngả lưng là tốt lắm rồi.

Khi Ứng Trầm Lâm xong việc vội chạy đến chỗ KID nghỉ ngơi thì nhìn thấy Lâm Nghiêu với Quý Thanh Phong đang ngồi tính toán chiến lợi phẩm thu hoạch được ở khu ô nhiễm này, Lộc Khê ở bên cạnh sửa lại công thức tính cho đúng.

"Anh Hoắc đi đâu rồi?" Ứng Trầm Lâm hỏi.

Quý Thanh Phong lẩm nhẩm tính tiền: "Bác ấy nói đi gặp được một người quen trong quân đội để thu thập tin tức rồi."

Ứng Trầm Lâm ồ một tiếng, rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, đúng lúc Du Tố cũng đang ngồi bên cạnh.

Chung quanh tính tiền thảo luận thanh còn tính dày đặc, Ứng Trầm Lâm ngồi xếp bằng, lấy ra mấy viên thuốc đựng trong hộp y tế mang bên người rồi nuốt xuống. Khi chuyển sang ngăn đựng thuốc tiêm, anh thấy chỉ còn lại bốn ống.

Du Tố liếc sang bên cạnh, quan sát động tác của Ứng Trầm Lâm.

Ứng Trầm Lâm vẫn đang mặc áo khoác của cậu ta, khi ống tay áo được kéo lên thì toàn bộ cánh ta máy móc xuất hiện trước mặt cậu. Máy móc hợp lại với da thịt, bên dưới làn da trắng trẻo có thể nhìn thấy mạch máu đang đập,ở mặt trong của cánh tay hiện lên những mảng bầm tím hơi xanh.

Không ngần ngại trước ánh mắt của mọi người, Ứng Trầm Lâm tạm thời ngậm lọ thuốc tiêm vào trong miệng, bắt đầu mở nắp nước sát khuẩn cùng với thuốc chống nhiễm trùng một cách thành thạo, như thể đã làm những việc đó hàng ngày.

Trước đó, Ứng Trầm Lâm chỉ lấy hai loại thuốc từ robot y tế mà quên mất rằng bông và băng gạc vô trùng trong hộp y tế đã được sử dụng hết rồi.

Giờ mà đi tìm robot thì phiền lắm Ứng Trầm Lâm đang định đổ trực tiếp nước sát khuẩn lên cánh tay thì một cái bóng đã phủ lên người anh.

Anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Du Tố.

Du Tố lúc này đã ngồi xuống bên cạnh, từ trong túi đồ bên người lấy ra một chiếc tăm bông "Đưa đây cho tôi."

Ứng Trầm Lâm chợt khựng lại, sau đó đưa nước sát khuẩn cho cậu ta.

"Cả tay nữa."

Ứng Trầm Lâm ngập ngừng nửa giây nhưng cũng không từ chối sự giúp đỡ của Du Tố.

Khi nắm lấy cánh tay máy lạnh lẽo của Ứng Trầm Lâm, ánh mắt Du Tố nhìn vào làn da bầm tím một lúc. Động tác của cậu ta rất dứt khoát, như thể thường xuyên phải xử lý những vết thương như vậy, công tác chuẩn bị trước khi tiêm đã nhanh chóng hoàn thành.

Ứng Trầm Lâm nhìn động tác thành thạo của đối phương, chợt nhớ đến Du Tố cũng mang theo những thứ này khi ở Thiên Vực tinh.

Trong lúc đang suy nghĩ, bỗng nhận thấy Du Tố đang nhìn mình.

Ứng Trầm Lâm khó hiểu chớp chớp mắt.

Du Tố chợt cười thành tiếng, vươn tay nắm lấy đầu thuốc tiêm "Nhả ra nào."

Ứng Trầm Lâm nhả ra. (Ẻm đang ngậm ống thuốc =)))

Du Tố bẻ gãy ống thuốc, dùng bơm tiêm rút hết chất lỏng ra rồi tiêm cho Ứng Trầm Lâm, sau đó thực hiện các biện pháp vệ sinh và làm sạch.

"Cảm ơn anh." Ứng Trầm Lâm nói.

Du Tố giúp anh bỏ vật dụng vào trong hộp y tế "Cảm ơn cái gì chứ. Chuyện Đề Áo, tôi còn chưa nói cảm ơn đâu."

"Lúc sử dụng thấy thế nào ạ?" Ứng Trầm Lâm kéo tay áo xuống, tò mò hỏi.

Du Tố lại nhìn chằm chằm hắn xem, một lúc mới lên tiếng: "Tôi vẫn đang thắc mắc cậu đã bao nhiêu tuổi rồi."

Chuyện này khi ở Thiên Vực tinh Du Tố cũng đã hỏi qua một lần, Ứng Trầm Lâm khó hiểu sao người này cứ hỏi mãi một vấn đề thế, còn chưa kịp đáp lại thì đã thấy Du Tố nói tiếp.

"Cảm giác rất tốt." Du Tố nhìn anh "Mau nghỉ ngơi đi."

Đúng là đã rối loạn nhịp sinh học so với trước kia, Ứng Trầm Lâm thực sự cần phải nghỉ ngơi rồi. Lúc nào cũng ghi lại trình trạng cơ thể, anh biết được bản thân đã đến giới hạn rồi, nhưng mà hố đen quá đặc biệt nên không dám lơ là một chút nào.

Việc hố đen sẽ bùng nổ ở Khâu Tân là điều không ai biết trước được, nếu như mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường thì ngày hôm qua bọn họ đã lên chuyến bay buổi tối trở về Thiên Lang tinh, có khi bây giờ chắc đang ở cảng hàng không Thiên Lang tinh rồi cũng nên.

Ứng Trầm Lâm dựa vào túi dụng cụ, sau khi thả lỏng tâm tình thì mỏi mệt ùn ùn kéo đến.

Bên cạnh vẫn còn những tiếng thảo luận đầy hưng phấn của đồng đội, đối với Ứng Trầm Lâm mf nói đây là những giọng nói mang đến cảm giác yên tâm nhất trong thời điểm hiện tại. Sự cố hố đen thực sự đã xảy ra rồi, nhưng lại không tạo thành thảm hoạ như đời trước, chẳng phải trong họa có phúc hay sao.

Âm thanh càng ngày càng nhỏ, Ứng Trầm Lâm dựa vào túi dụng cụ ngủ thiếp đi.

Lộc Khê bên cạnh phát hiện Ứng Trầm Lâm đã ngủ, cô ra hiệu cho những người khác nhỏ giọng xuống.

Du Tố ghé mắt sang, nhận thấy bàn tay Ứng Trầm Lâm đang đặt trước ngực, như đang nắm lấy thứ gì đó phía dưới lớp áo. Cậu ta nhớ lại lúc trước Đề Áo từng nói đến một cơ giáp cấp S. Nếu Ứng Trầm Lâm có cơ giáp cáp S vậy tinh thần lực trước kia của cậu ấy cũng là cấp S.

Cơ giáp sư tinh thần lực cấp S...... Có cơ giáp cấp S.

Du Tố đang suy nghĩ thì bỗng nhiên thấy cơ thể người bên cạnh đang nghiêng ra ngoài, vội vươn tay đỡ lấy Ứng Trầm Lâm.

Xem ra mệt quá rồi, ngủ say đến mức không phát hiện có người đến gần nữa.

Trong khoảnh khắc đỡ được đối phương, Du Tố nhìn thấy nơi cổ áo đang khẽ sáng lên, tầm mắt lướt qua hắn cổ áo thấy được kia cái chìa khóa cơ giáp.

Sợi dây màu đỏ càng trở nên nổi bật trên làn da trắng nõn nhợt nhạt, tạo thành một góc độ tinh tế với xương quai xanh.

Du Tố nhìn một chút rồi dời ánh mắt đi.

-

Quân đội biên giới đã đến nơi, chủ tịch Liên Minh Cơ Giáp Lý Tĩnh Ngôn cũng cũng đang dẫn theo một đội chuyên gia đi đến Khâu Tân.

Bên trong cục quản lý Khâu Tân, các nhân viên vẫn đang làm việc không ngừng nghỉ.

Quân đội đã triển khai lực lượng phòng thủ ở gần hố đen, sau tác động của nhiều đợt tấn công đã khiến dữ liệu về môi trường của hố đen ngày càng trở nên rõ ràng. Cơ bản, những phán đoán về thời gian đào thải của hố đen đều coi như chính xác. Với vật ô nhiễm siêu cấp S đặc thù như vậy, ngay cả những người lính thường xuyên hoạt động ở khu ô nhiễm biên giới cũng cảm thấy có chút khó khăn. Bọn họ chủ yếu toàn đối phó với vật ô nhiễm cấp S, việc chạm trán với siêu cấp S tương đối hiếm gặp.

Cùng đến với đội quân hỗ trợ, có một ông lão đầu bạc phơ đang cầm bảng số liệu xem xét "Nhưng mà bên phía các ngài phản ứng cũng nhanh thật đấy. Trong điều kiện như vậy mà đã nhận ra được từ trường có vấn đề."

Ông lão là một nhân vật quan trọng trong quân đội, có họ Khâu, có uy tín rất cao ở Thự Quang Liên Minh.

Lần này đến đây để đặc biệt xử lý vụ việc liên quan đến vật ô nhiễm siêu cấp S.

Người phụ trách thấy vậy nói: "Ông Khâu, may là có một bảo trì viên đã nhận thấy vấn đề nên chúng tôi mới có thể nhanh chóng tiến hành như vậy."

Mỗi vật ô nhiễm siêu cấp S đều mang đến những nguy hiểm khác nhau. Lần này, Khâu Tân đã phải trả cái giá rất lớn để kiểm tra hố đen và cho ra kết quả như vậy.

Mọi động thái hiện tại đều nhằm mục đích ngăn chặn hố đen rời khỏi Khâu Tân. Tuy nhiên, kiểm soát được nó chỉ là một chuyện, nếu càng để lâu thì sẽ càng tiêu tốn nhiều tài nguyên. Cho nên, khống chế chỉ là biện pháp tạm thời, bọn họ phải tìm cách tiêu diệt được hố đen.

Nghe thấy quân đội đưa ra đề xuất phương án loại bỏ hố đen, cục quản lý Khâu Tân có chút khó xử.

"Nhưng tấn công hố đen không có tác dụng, việc này đã được các cơ giáp sư lặp thử nghiệm rất nhiều lần rồi."

"Hơn nữa, những đợt tấn công đó lại còn ảnh hưởng lên từ trường."

"Nếu tấn công đã không có hiệu quả." Sau khi xem xong dữ liệu, ông Khâu đã đưa ra một ý tưởng: "Vẫn còn một cách để thử, đó cũng có lẽ là cách duy nhất đối phó được hố đen."

Từ trường trong quá trình hấp thụ của hố đen đang hiển thị trên màn hình phòng điều khiển chính, ông Khâu nói: "Theo như dữ liệu thể hiện, hố đen sẽ có giai đoạn đào thải và hấp thu. Hầu hết những vật ô nhiễm thải ra đều là những thứ nó không thể tiêu hóa được. Tấn công bình thường sẽ không hiệu quả, chúng ta có thể thử đưa vũ khí hạng nặng vào bên trong hố đen xem sao."

Đưa vũ khí hạng nặng vào bên trong hố đen...... Người phụ trách đã nắm được ý tưởng: "Ngài định cho nổ từ bên trong hố đen để tiêu diệt nó sao?"

"Những vật ô nhiễm nó thải ra ở Khâu Tân đều là vật thể sống. Nói cách khác, bất cú vật thể nào không bị nó tiêu hóa, đều có thể lành lặn từ trong hố đen đi ra." Ông Khâu nói tiếp: "Với đặt tính này, chúng ta hãy thử dùng vũ khí hạng nặng được bọc thêm một lớp vỏ chống ăn mòn bên ngoài, đưa vào rồi phát nổ bên trong hố đen."

Mọi người ở Khâu Tân đều cảm thấy rất sốc khi nghe một đề xuất như vậy, nhưng nghĩ lại thì có vẻ như đây là một giải pháp khả thi để xử lý được hố đen.

"Chúng ta sẽ xin Tinh Minh cung cấp dữ liệu trước đây của vật ô nhiễm siêu cấp S và mức tiêu thụ năng lượng của vũ khí hạng nặng để có thể tiêu diệt được nó." Ông Khâu tiếp tục nói: "Tuy nhiên, hoạt động này sẽ mang đến nhiều rủi ro, đến lúc đó tất cả các nhân viên sẽ phải sơ tán ra khỏi Khâu Tân."

Đột nhiên, tiếng chuông báo động vang lên trong phòng điều khiển, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

"Có chuyện gì vậy!?" Thiếu tá Quách bước nhanh về phía bảng điều khiển, nhận thấy sự thay đổi của từ trường "Từ trường đang dao động à?"

Các nhân viên đang vội vã điều tra nguyên nhân, nôn nóng nói: "Chưa thể giải thích được. Ban đầu chúng tôi đã xác định được từ trường trung gian để kiểm soát được hố đen, nhưng vừa rồi từ trường xung quanh hố đen bắt đầu thay đổi, hiện giờ nó đã chớm đến giai đoạn hấp thu!"

Người phụ trách biết tình huống là gì, lập tức nói: "Mau thông báo cho các cơ giáp sư khác rút lui."

Khi các cơ giáp sư vừa mới rút lui, hố đen đột nhiên mở rộng rồi lập tức nuốt chửng mọi thứ xung quanh nó.

Bọn họ đã từng chứng kiến tình huống như vậy, thời điểm hố đen bắt đầu phun trào chính là đột nhiên tăng cao như vậy... Người phụ trách chợt nghĩ đến điều gì đó: "Không xong rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy nó sẽ bước vào giai đoạn đào thải mất!"

Dữ liệu của hố đen ngày càng trở nên bất ổn, sau khi bước qua giai đoạn hấp thu chính là giai đoạn đào thải.

Dưới sự quan sát của mọi người, trong phạm vi tác động của hố đen, một vật ô nhiễm từ bên trong đang có gắng thoát ra bên ngoài.

[ Cảnh báo! Phát hiện báo cáo có giá trị ô nhiễm 6000! ]

"Đã đến chu kỳ đào thải!" Nhân viên nhắc nhở.

Thiếu tá Quách nhíu mày: "Thông báo ngay đến các cơ giáp sư chuẩn bị chiến đấu, tiêu diệt vật ô nhiễm."

"Lại là S cấp!???"

"Dạo này cấp S đang đại hạ giá à?!"

"Rốt cuộc hố đen đã nuốt bao nhiêu vật ô nhiễm cấp S ở biên giới vậy!?"

Đúng lúc này, một nhân viên bên cạnh bỗng lên tiêng với giọng run rẩy: "Quản lý, trước đó ngài đã yêu cầu chúng tôi xác nhận xem hố đen có vị trí đào thải nào khác hay không. Sau khi chúng tôi tăng cường các hệ thống tín hiệu......"

Hắn đưa ra một bản báo cáo: "Chúng tôi đã phát hiện sự thay đổi từ trường ở nhiều vị trí khác nhau cách xa hố đen. Vật ô nhiễm đã tấn công trạm cơ sở trước đó đã được xác nhận đi ra từ một vị trí đào thải khác."

-

Trạm cơ sở A-26, Ứng Trầm Lâm từ trong giấc ngủ tỉnh lại đã nghe thấy tiếng báo động.

Anh hơi ngẩn ra, nhận thấy trên người đang phủ thêm một lớp áo, sau đó không chút do dự đứng dậy đi ra ngoài.

Cơ giáp sư KID bên cạnh cũng đã lần lượt rời chỗ nghỉ.

Khi đẩy cửa phòng nghỉ ra, cũng nhìn thấy những cơ giáp sư ở phòng khác vừa mặc quần áo vừa đi ra ngoài. Hồ La Bố đầu bù như cái tổ quạ, ngó ra hỏi: "Tại sao lại có chuông báo động vào lúc này thế???"

[ Cảnh báo! Phát hiện vật ô nhiễm cấp S đang đến gần! ]

[ Cảnh báo!......]

Ứng Trầm Lâm giật thót tim, anh vội vàng chạy ra ngoài căn cứ.

Đến khi ra ngoài, những gì anh nhìn thấy là rất nhiều vật ô nhiễm đang bay lơ lửng trên trạm cơ sở, hai cơ giáp sư đang nỗ lực bảo vệ lỗ hổng đang được bịt kín.

Vật ô nhiễm xuất hiện trên bầu trời khiến mọi người vô cùng bất ngờ, mỗi lần móng vuốt to lớn của vật ô nhiễm cấp S đạp lên hệ thống phòng thủ là một lần trạm cơ sở lại rung lên, làm cho các cơ giáp sư phải nghẹt thở.

Triệu Nhạc Kiệt: "??? Mẹ nó, cấp S gì mà đẻ như gà vậy?"

Hồ La Bố: "...... Tôi vẫn đang mơ ngủ à?"

Lâm Nghiêu ngửa đầu lên nhìn, chỉ vào đám vật ô nhiễm: "Một con, hai con, ba con......"

Một móng vuốt khổng lồ lao xuống rồi găm vào xác của con sói khổng lồ, bắt đầu di chuyển nó.

Mọi người đứng nhìn một cách sững sờ.

"Chết tiệt, con quỷ kia đang làm gì đấy?!"

Đến chậm hơn mọi người, Quý Thanh Phong vừa mới chạy ra ngoài hành lang, xa xa trông thấy xác con sói khổng lồ đang bị dời đi, lập tức nổi giận: "Đến nhà người khác thì đừng có sờ mó lung tung, có biết không —"

Đang la ó thì cậu ta bỗng nín bặt.

Khi nhìn thấy trên không trung có thêm vài vật ô nhiễm, tiếng mắng chửi tức khắc dừng lại.

Mọi người quay sang nhìn cậu ta.

"Đã ăn trộm còn dắt cả anh em, họ hàng đi theo."

Quý Thanh Phong nghẹn một lúc rồi nói: "...... Đúng là quá coi thường võ đức."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.