Tiếng bay vù vù đang đến gần, những hình ảnh khác nhau trên bầu trời đêm thông qua thần kinh cộng cảm cơ giáp truyền vào tai Ứng Trầm Lâm, rồi từng chút khuếch đại lên, toàn bộ thế giới như thể đang ấn nút tua nhanh.
Ứng Trầm Lâm bổ đao vào thân Bát Điều Đằng để lấy Dị Năng Tinh, dịch màu nâu rêu trên lưỡi đao rơi từng giọt thấm xuống bùn đất. Ngay khi động cơ đẩy dưới chân được kích hoạt, nguồn năng lượng đột nhiên bùng phát đưa anh bay thẳng lên cao.
Tỷ lệ hư hại cơ giáp đã đến 60%, vẫn còn 20% trước khi trận chiến kết thúc...!
Cơ giáp màu đỏ phi lên trên không, thân hình mạnh mẽ linh hoạt càng hiện rõ trên bầu trời đêm, mỗi nhát quang đao chém vào một con, bảo vệ vững chắc phía trước hệ thống phòng thủ.
Góc nhìn trạm cơ sở dần mờ đi khi khoảng cách tăng lên, toàn bộ phòng điều khiển chính cũng chỉ còn một đài quan sát là có tín hiệu, rất khó để theo dõi cơ giáp màu đỏ bên ngoài.
Lý Tĩnh Ngôn sốt ruột hỏi: "Những góc quan sát khác chưa sửa được à?"
"Hết cách rồi, thưa chủ tịch." Các nhân viên đã nỗ lực khẩn cấp sửa chữa, nhưng điểm quan sát bị từ trường phá hỏng, giờ đã không còn cách nào thông qua hệ thống theo dõi trực tiếp để quan sát tình hình ở chiến trường khác nữa.
Cho dù tín hiệu tại trạm cơ sở là tốt nhất nhưng cũng chỉ có thể thông qua hai phương tiện ghi hình nội bộ thôi "Những hình ảnh đang có chỉ ghi lại được hình ảnh bên trong, nếu đi xa hơn chúng ta khó có thể chụp lại rõ ràng được, độ rõ nét này đã hết sức rồi!"
Những người khác tập trung vào những hình ảnh mờ tịt này, bọn họ chỉ có thể thấy trên bầu trời một vầng sáng đang lướt đi, chẳng thể nhận ra đây là động cơ đẩy hay là ánh sáng của thanh đao nữa. Chỉ biết cơ giáp kia đang hành động và trên radar những chấm đỏ đại diện cho vật ô nhiễm đang giảm dần đi.
Thiếu tá Quách nói: "Một đội đã được gọi về hỗ trợ, mong cậu ấy có thể duy trì 10 phút nữa."
"Độ hao mòn hẳn là cao lắm rồi." Có nhân viên công tác lo lắng: "Cậu ta có thể quay về trạm cơ sở, nhưng giờ trạm lại không thể che chắn được."
Lý Tĩnh Ngôn nhìn bóng dáng mờ mịt kia "Cậu ấy sẽ không quay lại."
"Nếu quay lại, ngay từ đầu cậu ấy đã không ra ngoài."
Gió đêm cuồn cuộn rít gào, tiếng nguồn năng lượng thiêu đốt truyền tới tai Ứng Trầm Lâm, trong lúc bay nhanh, anh nhìn thấy đám những con mắt đỏ tươi của vật ô nhiễm đang tụ tập bên dưới, chúng nó gắng sức nhảy lên trên với ý đồ muốn bắt lấy chiếc cơ giáp màu đỏ này.
Ứng Trầm Lâm vẫn đang liên tục tắt đi cảnh báo vang lên hệ thống, ánh mắt bình tĩnh lướt qua mọi trị số rồi nhìn về phía mấy ống năng lượng đang đặt trong ngăn dự trữ rồi nổ một phát pháo điện từ để mở đường rồi lạnh lùng nhìn đám vật ô nhiễm "...... Vẫn chưa đủ nhiều."
Sau đó điều khiển cơ giáp bay nhanh lên trên, thanh quang đao đang tỏa sáng cùng với lõi điện từ đang tản ra năng lượng càng k1ch thích vật ô nhiễm hơn nữa.
Trong cục quản lý, toàn bộ nhân viên đã không còn nhìn rõ cơ giáp, chỉ thấy điểm sáng đang dần dần cách xa trạm cơ sở.
Ánh mắt mọi người chú ý đến hệ thống radar, chấm đỏ của vật ô nhiễm đang tụ tập ngày càng đông, Thiếu tá Quách cảm thấy khó hiểu: "Cơ giáp sư đang cố gắng lôi kéo vật ô nhiễm ra khỏi trạm cơ sở, nhưng vẫn chưa dừng lại, cậu ấy đang bay theo kiểu xoắn ốc về phía trước."
Cách bay này sẽ thu hút sự chú ý vật ô nhiễm xung quanh một cách tối đa.
Từ màn hình radar có thể thấy cơ giáp sư đang thử tiêu diệt vật ô nhiễm trên quy mô lớn bằng cách dẫn dụ chúng tụ tập lại.
Ông Khâu vội vàng nói: "Không thể làm như vậy, cơ giáp phỏng chừng đã thiệt hại đến 60%, sao cậu ta có chống đỡ được sự tấn công của nhiều vật ô nhiễm như thế được, nếu đạt đến 80% cơ giáp sẽ rơi xuống bên ngoài trạm cơ sở đấy."
Lý Tĩnh Ngôn hỏi: "Vẫn chưa liên lạc được với người điều khiển KID -HJYK sao?"
Nhân viên nói: "Không được, yêu cầu của chúng ta vẫn chưa được phản hồi."
"Đã có cơ giáp sư mới đến Khâu Tân, bọn họ đã đến khu quá độ, dự kiến 15 phút nữa có thể tham gia hỗ trợ."
"15 phút nữa thì quá muộn!" Thiếu tá Quách nhìn những người khác: "Đỗi hỗ trợ vẫn chưa có đột phá nào à?"
Nhân viên: "Đã vượt qua được! Bọn họ đang bay về phía trạm cơ sở!"
Đội hỗ trợ đã tới rồi!
Những lo lắng và khẩn trương trong lòng mọi người đã vơi bớt, nhưng giây tiếp theo đã nghe thấy binh lính bên cạnh khẩn cấp báo cáo ——
"Thiếu tá, số lượng vật ô nhiễm KID -HJYK thu hút đã lên tới 400!" Người lính không khỏi hãi hùng khi nhìn số lượng vật ô nhiễm đang hiển thị trên hệ thống: "Đã có vật ô nhiễm di chuyển trên không tấn công và cả một con S cấp cũng đang nhanh chóng đến gần!"
Đúng lúc này trên radar, chấm xanh vẫn luôn di chuyển tượng trưng cho KID - HJYK đã xảy ra biến hóa.
Cơ giáp đã không tiến về phía trước nữa mà đột nhiên bay ngược trở lại với tốc độ cực nhanh.
Lý Tĩnh Ngôn đứng thẳng dậy, trong mắt tràn đầy sự khó tin: "Cậu ấy đã bay trở lại."
Bay về ư?! Chẳng lẽ không muốn sống nữa à? Phía sau đang là vật ô nhiễm mà cậu đã hút về đó!
Thiếu tá Quách: "Lập tức liên hệ, nói với cậu ấy là chi viện sắp đến rồi!"
Nhân viên không còn cách nào khác lại phải mở loa ngoài trạm cơ sở lần nữa: "Cơ giáp KID – HJYK, xin hãy lui lại! Chi viện đang trên đường đến rồi!"
Ở khắp nơi trên Khâu Tân, các cơ giáp sư đều đang ở tiền tuyến chiến đấu.
Dưới sự bọc lót của Tật Phong và YDS, chiến đội KID đã mở được một lối ra trong đám ô nhiễm, một đường xông thẳng về phía trạm cơ sở. Xa xa, bọn họ có thể trông thấy vật ô nhiễm kín đặc trên bầu trời lẫn mặt đất cùng với chiếc cơ giáp màu đỏ đang bay trên không.
Quý Thanh Phong sửng sốt: "Đậu má, kia chẳng phải cơ giáp căn cứ chúng ta à!?"
Lộc Khê thông qua tầm nhìn trong ống ngắm quan sát đằng trước, nhìn thấy những vết thương chồng chất trên cơ giáp: "Không xong rồi, có quá nhiều vật ô nhiễm, cơ giáp sẽ không chịu đựng nổi mất!"
"Sao Trầm Lâm vẫn còn ở đây vậy!?" Hoắc Diễm tăng tốc, cố gắng dùng liên lạc tầm ngắn để kết nối với đối phương: "Không có phản hồi."
Du Tố dời tầm mắt khỏi ống ngắm, nói thẳng: "Vậy thì kêu lên đi."
Quý Thanh Phong nghe xong lập tức mở loa, tăng volume lên mức cao nhất rồi hít sâu một hơi: "TRẦM LÂM ƠI!!!!!"
Tiếng hét đinh tai nhức óc phát ra từ loa ngoài đã khiến Lâm Nghiêu suýt nữa bị âm thanh của Quý Thanh Phong chọc thủng màng nhĩ, nhưng động tác của cơ giáp ở phía xa vẫn không dừng lại —
"Không nghe thấy à?" Quý Thanh Phong tức giận: "Vẫn còn xa quá!"
Vì khoảng cách truyền âm có hạn nên các cơ giáp KID đành phải tăng hết tốc lực lao nhanh về phía trước.
Lúc này, một yêu cầu liên lạc xuất hiện trong kênh liên lạc của bọn họ.
Du Tố nhanh chóng ấn đồng ý, giây tiếp theo giọng nói của chàng trai vang lên: "Đừng đến đây!"
Giọng nói vừa dứt, mọi người trong KID sửng sốt.
Du Tố đã nhận ra thứ gì đó thông qua ống ngắm, bỗng nhiên dừng cơ giáp lại.
Trông thấy thương pháo đằng sau đứng lại, Hoắc Diễm lập tức gọi Quý Thanh Phong đang đi phía trước: "Đại Phong, dừng lại!"
Quý Thanh Phong miễn cưỡng phanh gấp, hiện tại đã có thể thấy rõ tình trạng phía xa: "Sao phải dừng!? Trầm Lâm đang ở phía trước đó!!"
Du Tố nói: "Không muốn bị nổ bay thì dừng mau."
Quý Thanh Phong: "Hả?"
Trên bầu trời đêm rộng lớn, cơ giáp màu đỏ cấp tốc bay ngược trở lại, vật ô nhiễm bên dưới đã nhận thấy rồi ào ào lao về phía cơ giáp. Thế nhưng đối mặt với cảnh tượng như vậy, cơ giáp màu đỏ lại không hề hoảng sợ, không biết quang đao đã thu lại từ khi nào, thay vào đó trong tay đang cầm một ống năng lượng.
Ứng Trầm Lâm bình tĩnh điều khiển cơ giáp, nhìn thấy cơ giáp trên radar đã không đến gần nữa, tầm mắt anh lại quay về phía trước.
Anh dùng tay bẻ vỡ một lỗ hở trên đầu ống năng lượng, năng lượng bị nén lại bị bật tung, anh khẽ xoay tay, đổ chất lỏng năng lượng từ trong ống xuống vật ô nhiễm, ngay lập tức đã khiến chúng nó trở nên điên cuồng.
Cơ giáp như có đôi mắt ở sau lưng, vội tránh được một đòn tấn công của vật ô nhiễm ở đằng sau trong gang tấc. Sau khi đổ hết một ống, anh lại tiếp tục đổ thêm ba ống nữa.
Sau khi toàn bộ năng lượng được đổ sạch sẽ, cơ giáp thả thêm một ống năng lượng xuống phía dưới, trong khi đó pháo điện từ ở tay còn lại đang bắt đầu súc lực.
Pháo điện từ đã nhắm chuẩn vào vị trí vật ô nhiễm, năng lượng sấm sét đã ngưng tụ xong trong nháy mắt b ắn ra ngoài, khi chạm đến mục tiêu nó tức khắc phát nổ cùng với một ngọn lửa dữ dội. Vụ nổ đã tạo ra một luồng gió xung kích siêu mạnh hất văng hoàn toàn cơ giáp đang ở trên không về phía sau, đập vào từng vật ô nhiễm. Mà ở vị trí cách xa hơn, một ngọn lửa mạnh mẽ bùng lên nhanh chóng.
Ở nơi xa, đội KID ở ngoài trận chiến không khỏi sững sờ khi nhìn thấy diễn biến bất ngờ này.
Quý Thanh Phong bị sóng nhiệt đánh trúng, vội vàng rút lui: "!!!"
Lộc Khê: "Đây là...!?"
Hoắc Diễm lập tức mở khiên bảo vệ chắn trước mặt mọi người: "Chất lỏng năng lượng nổ mạnh!"
Ngọn lửa bùng lên mãnh liệt như một con hỏa long, cùng với cơ thể vật ô nhiễm đã bị tưới năng lượng, bắt đầu lan ra khắp nơi ở bên ngoài hệ thống phòng thủ tạo thành vòng lửa thật lớn.
Ánh lửa chói lóa được chiếu tới phòng điều khiển chính, mọi người đều hết sức kinh ngạc. Trên radar, hầu hết vật ô nhiễm vẫn giữ nguyên vị trí, thậm chí vật ô nhiễm cấp B yếu ớt đã bị nổ chết.
"Chất lỏng năng lượng nổ mạnh......" Thiếu tá Quách quan sát "Cậu ấy bay ngược lại là để đổ năng lượng vào đám vật ô nhiễm."
Vụ nổ chất lỏng năng lượng này không hiệu quả rõ rệt bằng thương pháo cơ giáp như ở Thiên Vực tinh, do có tơ nhện độc làm vật liệu phụ trợ, cùng với hỗ trợ của các cơ giáp sư khác. Thế nhưng hiện giờ chỉ có một cơ giáp sư, vậy mà cậu ta lại dám sử dụng phương pháp này.
Quan trọng nhất là... cơ giáp đã có độ hư hại rất cao.
Nếu như trong lúc thao tác bất cẩn, dưới sự ảnh hưởng của vụ nổ cùng với lực sát thương cường đại như thế rất có khả năng sẽ gi ết chết cậu ta.
"Thiếu tá, phản ứng ô nhiễm đang giảm dần!" Người lính quan sát trên radar rồi ngơ ngẩn nhìn ngọn lửa trên màn hình "Cậu ấy đã một mình làm được."
Không những bảo vệ mà còn tiêu diệt được lượng lớn vật ô nhiễm chỉ bằng một đòn duy nhất.
Đây sẽ chắc chắn là một động thái có thể xoay chuyển toàn bộ chiến cuộc!
Nhân viên nói: "Cơ giáp đã bay ra ngoài! Giờ đang rơi xuống trạm cơ sở."
Vòng lửa hừng hực thiêu đốt, mùi đất cháy bốc lên khắp xung quanh.
Cơ giáp màu đỏ từ trong ngọn lửa dữ dội liên tục bị đẩy lùi, cuối cùng rơi xuống phía trên trạm cơ sở. Chuông báo động bên trong cơ giáp đang vang lên inh ỏi, độ hao tổn đã tới 85%, cơ giáp từ trên cao trượt xuống, ngã rầm trước lối vào trạm cơ sở.
Trong khoang điều khiển, Ứng Trầm Lâm nặng nề th ở dốc, giữa trán đã có một vệt máu tươi chảy xuống.
Anh nhìn radar đang phát ra những tiếng tít tít "... Vừa kịp lúc."
Vào thời khắc cuối cùng, anh đã nâng hệ thống phòng thủ tự động của cơ giáp lên mức tối đa. Sau khi độ hao tổn đạt 80%, anh cũng chuyển toàn bộ nguồn năng lượng sang chế độ bảo vệ cho cơ giáp sư, vì vậy anh mới có thể an toàn thoát khỏi vụ nổ mạnh đó.
Xung quanh đều là những xúc tu tinh thần đang lơ lửng, đê tránh cho những tổn thương không cần thiết, sau khi pháo điện từ b ắn ra anh cũng đã ngắt kết nối cộng cảm, để cơ thể không phải nhận những đau đớn từ vụ nổ.
...Tuy trên người chỉ là vết thương nhẹ, nhưng chiếc cơ giáp này đã không thể dùng được nữa rồi.
Ứng Trầm Lâm lau vết máu trên trán, hệ thống cơ giáp trước mặt đã từng bước tê liệt. Kênh liên lạc tràn ngập tiếng gọi của mọi người, anh gắng gượng nhìn mấy chiếc cơ giáp màu đỏ từ tầm nhìn của khoang điều khiển, đồng đội của anh đang tới rồi.
Tiếng Quý Thanh Phong oang oang: "Liều mạng thật đấy, thằng nhóc này. Không thể chờ bác Hoắc đến mở khiên bảo vệ được à!?"
"Trầm Lâm có nghe thấy không? Trả lời đi!!" Hoắc Diễm lo lắng hét lên: "Bọn anh lập tức đến cứu em đây!"
Ứng Trầm Lâm đáp lại nhưng rất tiếc hệ thống bên trong cơ giáp đã hỏng rồi, không thể truyền đi được nữa.
Bỗng nhiên trên không trung xuất hiện một cái bóng, sau đó anh được một chiếc cơ giáp nâng lên.
Tiếng pháo ngắm vang lên gần bên tai, vài vật ô nhiễm đã bị thương pháo đánh bay.
Ứng Trầm Lâm hơi ngẩng đầu, thấy được Đề Áo đang ở phía trên. Tốc độ của Đề Áo rất nhanh, sau khi bắn trúng vật ô nhiễm lập tức rút lui, cấp tốc hướng về lối vào trạm cơ sở.
Tầm nhìn hoàn toàn tối sầm, khoang điều khiển tối om, Ứng Trầm Lâm chỉ nghe thấy được những tiếng ầm ầm bên tai.
Cho đến khi âm thanh ầm ĩ kết thúc, anh nhận thấy cơ giáp đã được đặt nhẹ nhàng xuống đất, lần nữa cảm nhận được trọng lực đè dưới chân mình.
Một lúc sau, có tiếng bước chân nặng nề vang lên, có người đang trèo lên cơ giáp.
Người này dừng ở trước khoang điều khiển rồi gõ một cái.
Giọng nói của người kia bị tầng tầng lớp lớp ngăn cản, nhưng Ứng Trầm Lâm vẫn có thể nghe được tiếng của đối phương, là Du Tố.
Anh liếc nhìn chiếc túi trên người mình.
Du Tố đang đứng bên ngoài khoang điều khiển, tiếng Đề Áo hốt hoảng vang lên trong đầu: "Òa!! Phải làm sao bây giờ!? Hỏng nặng thế này ai mà chịu nổi!! Trong trạm cơ sở thì lại không có thợ bảo trì, mau mau cứu người bên trong nhanh!"
Du Tố liếc nhìn khắp chung quanh, rồi nhìn về phía sau một tòa nhà, cậu ta nhớ rõ trong tòa nhà này có một phòng chứa đồ "Trông chừng cậu ấy."
Đề Áo: "Cậu đi đâu thế?!"
Du Tố đang muốn đi lấy dụng cụ để cứu người thì đột nhiên cảm thấy dưới chân mình rung chuyển.
Cậu ta dừng một chút, sau đó nghe thấy tiếng gõ nhẹ dưới chân, như thể có ai đó đang dùng búa nặng gõ vào khoang điều khiển.
Du Tố lập tức nằm xuống khoang điều khiển, áp sát lỗ tai để nghe rõ tiếng bên trong. Tiếng gõ nhịp nhàng và đều đặn dường như đang truyền tải một thông điệp nào đó, cậu ta nhanh chóng giải mã đoạn tín hiệu này, tạo thành một câu nói —
"Cứ đi đi."
Tiếng cảnh báo vang lên, vật ô nhiễm cấp S đang tới gần!
Đề Áo gọi: "Du Tố!"
Du Tố nhìn về phía khoang điều khiển, lạnh lùng nơi đáy mắt chuyển sang vài phần hứng thú: "Vẫn còn sức như thế, xem ra không cần phải lo lắng rồi."
Cậu ta quay đầu nhìn về phía Đề Áo: "Đi thôi!"
Nghe thấy tiếng bước chân rời đi, Ứng Trầm Lâm dừng gõ kìm cơ khí, xem ra đối phương đã nghe ra được ý của anh. Bộ dụng cụ sửa chữa được lấy ra từ kho chứa đang đặt bên cạnh, Ứng Trầm Lâm tìm được một chiếc đèn pin điện quang, chiếu sáng toàn bộ khoang điều khiển.
Trước khi hệ thống mất đi tín hiệu, anh đã nghe thấy báo cáo phát hiện cấp S, hẳn là do quân tiếp viện quay về đây hỗ trợ nên nơi nào đó của phòng tuyến đã bị vật ô nhiễm đột phá rồi... Cho nên, không cần phải lãng phí thời gian để cứu anh.
Túi dụng cụ này không được đầy đủ như bộ đang để trên phi thuyền, nhưng đối với Ứng Trầm Lâm việc mở khoang điều khiển và rời đi không phải là điều khó khăn. Nhưng trước đó, anh cần phải di chuyển cơ giáp một chút đã...
Ứng Trầm Lâm ngậm đèn pin trong miệng, hơi ngẩng đầu lên trên, nếu để cơ giáp nằm ngang thì sẽ dễ dàng cứu thoát từ bên ngoài hơn.
Nhưng đây lại từ bên trong chui ra, nếu nằm ngửa thì cửa vào sẽ ở vị trí cao hơn, ảnh hưởng đến điểm phát lực khi anh sử dụng dụng cụ.
Nhưng đó không phải vấn đề lớn, chiếc cơ giáp này đã hư hại 86%... còn khoảng 4% nữa là đạt mức giới hạn 90%!
Khi Ứng Trầm Lâm quyết định kích nổ, anh cũng đã suy xét đến khả năng thoát ra ngoài.
-
Phi thuyền quá độ đã đến cục quản lý Khâu Tân an toàn. Ngay khi phi thuyền vừa dừng lại, Thẩm Tinh Đường đã nhanh chóng chạy tới phòng điều khiển.
Rất nhiều người đang đứng trong phòng điều khiển, ánh mắt đều dán chặt vào chiếc vòng rực lửa và cỗ máy bị hỏng bên trong trạm cơ sở. Hiện tại trạm cơ sở chỉ có một thiết bị ghi hình duy nhất, chức năng chuyển góc độ cũng đã hỏng, hình ảnh cơ giáp tuy nằm ở bên trái góc trên màn hình nhưng bọn họ không tài nào nhìn rõ được tình trạng hư hại của chiếc cơ giáp đó.
"Tại sao cơ giáp sư KID lại bỏ đi rồi?" Có nhân viên la lên.
Người phụ trách đau đầu: "Biết làm gì đây, cậu ta là cơ giáp sư, không phải thợ bảo trì!"
Thẩm Tinh Đường nhìn Du Tố rời đi, nghiêm túc nói: "Du Tố rời đi không phải không cứu được. Vừa rồi hình như cậu ta vừa ghé sát vào cơ giáp, khả năng người bên trong vẫn còn tỉnh táo."
Nghe thấy tức là không sao hết, rất nhiều người tại đây cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, điều bọn họ sợ nhất chính là cơ giáp sư sẽ xảy ra vấn đề gì thôi.
"Tuy người không sao nhưng vẫn rất khó xử lý, bị nhốt bên trong..." Người phụ trách nói đến đây chợt khựng lại khi nhìn thấy điều gì đó "Có phải cơ giáp vừa mới di chuyển đúng không?"
Binh lính: "Ngài có nhìn nhầm không? Hỏng đến mức vậy rồi làm sao có thể..."
Còn chưa nói xong, cơ giáp góc bên trái đúng là đang cử động thật.
Thẩm Tinh Đường sửng sốt: "Cơ giáp thiệt hại còn chưa tới 90% ư?"
Những người khác cảm thấy khó hiểu, không phải 80% là mức cao nhất sao!? 90% là quy định cũ mà!
Ông Khâu chậm rãi nói: "80% là quy định hiện tại của Liên Minh, nhưng trên thực tế nhiều chương trình cơ giáp vẫn duy trì 90% ở chế độ mặc định, 80% là mức cảnh cáo, 90% mới là giới hạn thực sự. Trước khi đạt đến giới hạn, cơ giáp vẫn có thể di chuyển một khoảng nhất định sau khi bỏ chặn các chương trình vận hành."
"Đừng quên, người bên trong là thợ bảo trì, cậu ấy biết giới hạn cơ giáp là gì?"
Thẩm Tinh Đường nói thêm: "Thợ bảo trì sẽ luôn mang bộ dụng cụ dự phòng bên mình."
"Cậu ta muốn tự mình rời khỏi khoang điều khiển. Nếu cơ giáp đặt nằm xuống, rất dễ xử lý từ bên ngoài nhưng lại cực khó thao tác khi ở bên trong. Để cơ giáp ngồi dậy càng dễ tìm được điểm tạo lực." Ông Khâu thấy một màn như vậy không khỏi đánh giá cao hành động táo bạo và bình tĩnh sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống của cậu thợ bảo trì này.
Cơ giáp ở góc màn hình đang cố gắng di chuyển cơ thể khỏi mắt đất, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người từng bước từng bước ngồi dậy.
Nhưng hành động này đã khiến toàn bộ cơ giáp rời khỏi phạm vi ghi hình của camera, đã không thể quan sát được nữa.
Một nhân viên lo lắng: "Thôi xong, cơ giáp đã rời khỏi màn hình, chúng ta không thể nhìn thấy hình ảnh nào nữa rồi!"
"Không sao, thay vì lo lắng cho cậu ta thì chúng ta nên bằng lo lắng cho những cơ giáp khác kìa." Ông Khâu tập trung sự chú ý vào cảnh báo nguồn ô nhiễm cấp S xuất hiện trên radar: "Có ba con cấp S đang đến đây... Hơn nữa này ba con này có phản ứng ô nhiễm rất mạnh."
Ngọn lửa bên ngoài trạm cơ sở vẫn đang rực cháy, nhờ vào chất lỏng năng lượng phát nổ nên đám vật ô nhiễm đã bị thương vong quá nửa, những vật ô nhiễm còn lại thì bị mất phương hướng bởi mùi năng lượng cháy trong không khí, góp phần giảm bớt khó khăn và áp lực cho các cơ giáp đang phòng thủ khác. Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, bởi vì điều bớt người đi hỗ trợ nên vật cấp S đã xuyên thủng phòng tuyến phía trước rồi lao đến tấn công các cơ giáp một cách hung hãn.
Nhiệm vụ bảo vệ trạm căn cứ vẫn chưa kết thúc, giờ đây số lượng bảo vệ đã lên đến năm người.
Nhưng năm người vẫn rất mỏng manh, tác động của ba vật cấp S cường đại đã lập tức khiến phòng thủ của năm người sụp đổ.
"Khó rồi đây." Hoắc Diễm nhìn tình hình hiện tại, cơ giáp đang điên cuồng cảnh báo "Ba con này mạnh hơn so với những con chúng ta đã xử lý lúc trước."
Lâm Nghiêu hỏi: "Năm người mà đánh không lại ba con à?"
Quý Thanh Phong nhìn báo cáo ô nhiễm: "Nghiêu Bảo, đánh nhau phải nhìn chất lượng, đừng dựa vào số lượng."
Lộc Khê gật đầu: "Đánh không lại thật. Phản ứng ô nhiễm của con phía trước cao gấp 1,5 lần chim cánh thép chúng ta gặp trước đó."
"Chia thành ba nhóm." Tiếng Du Tố vang lên trên kênh liên lạc.
Du Tố liếc về phía ba con ô nhiễm "Không sao hết. Vẫn còn hoạt bát, nhanh nhẹn lắm!"
Không sao hết? Hoạt bát, nhanh nhẹn!?
Mấy người KID không khỏi quay đầu nhìn chiếc cơ giáp đang nằm trên mặt đất, nhất thời hoang mang không biết đôi mắt nhìn nhầm hay là lỗ tai nghe lộn nữa. Tuy nhiên, tình hình hiện trường không cho phép bọn họ lo lắng quá nhiều, ba con ô nhiễm đã lao về phía này rồi!
Hai người một nhóm, Hoắc Diễm và Lâm Nghiêu, Quý Thanh Phong cùng với Lộc Khê, còn Du Tố thì đi một mình.
Bọn họ đành phải chia ra để đi đối phó chứ nếu để ba con đó tụm lại thì áp lực lớn quá.
Phía xa, ngọn lửa vẫn đang cháy bập bùng như đốt lửa trại vào ban đêm.
Sau khi KID tách ra, Quý Thanh Phong chạm trán vật ô nhiễm đầu tiên, vật ô nhiễm này phát ra hơi thở khiến người ta cảm giácvô cùng áp lực. Nó có hình dáng giống một con khỉ đột và kích thước thì tương đương với một chiếc cơ giáp. Giá trị ô nhiễm của nó cao thứ hai trong số ba con ở đây. Ngay khi va phải, con khỉ đột lập tức nhảy lên khỏi mặt đất, động tác quái dị nhưng rất nhanh nhẹn, nó vung một chưởng về phía Quý Thanh Phong.
Lộc Khê vội vàng dùng pháo thủy lực đẩy lùi nó, Quý Thanh Phong mau chóng né tránh: "Người anh em năng nổ quá vậy!? Chắc mày là thuộc loại khỉ đột biến dị đúng không!?"
"Đại Phong, lùi lại!" Lộc Khê lại b ắn ra một phát pháo thủy lực khác, chặn con khỉ đột đang lao đến.
Con khỉ đột dường như đã bắt được dấu vết, nghiêng người né phát pháo của Lộc Khê.
Lộc Khê kinh ngạc: "Không được, nó linh hoạt quá rồi!"
sau khi khỉ đột tránh được đạn thủy lực, nó đổi mục tiêu từ Quý Thanh Phong chuyển sang tấn công dũng mãnh về phía Lộc Khê. Lộc Khê hốt hoảng tiếp tục dùng đạn thủy lực ngăn chặn nó, đồng thời điều khiển cơ giáp lộn ngược lại nửa vòng trên không để tránh đòn công kích, nhưng con khỉ đột lại tiện đà tấn công lần nữa.
Lộc Khê: "Cứ như vậy sẽ tới gần trạm cơ sở mất!"
Bên trong cục quản lý, ông Khâu lắc đầu: "Không xong rồi, vật ô nhiễm có chỉ số thông minh rất cao."
Lý Tĩnh Ngôn vội vàng hỏi: "Cơ giáp sư ở khu vực quá độ khu đã xuất phát chưa!?"
"Đã xuất phát rồi!" Nhân viên báo cáo.
Trận chiến đấu đang hết sức căng thẳng, giao tranh vô cùng hỗn loạn.
Bên trong hệ thống phòng thủ, lớp vỏ bọc bên ngoài cơ giáp màu đỏ đã được gỡ ra từ bên trong, rơi rầm xuống mặt đất. Ứng Trầm Lâm một tay bám vào rìa ngoài khoang điều khiển, khi bước ra ngoài anh liền nhìn thấy trận công kích trước mắt.
Khả năng tấn công của khỉ đột rất đáng gờm, tốc độ lao đi của nó rất nhanh, bất chấp mọi nỗ lực kiểm soát của hai người nhưng khoảng cách với trạm cơ sở vẫn dần dần thu hẹp. Ứng Trầm Lâm dừng lại, tập trung ánh mắt vào con khỉ đột đang di chuyển nhanh nhẹn "Dị năng là tốc độ à? Không, không phải."
Vật ô nhiễm có dáng vẻ giống khỉ đột cho thấy nó thuộc bộ linh trưởng... Vật ô nhiễm bộ linh trưởng thuộc loại khó đối phó nhất. Con khỉ đột không phải có tốc độ nhanh mà nó có khả năng phân tích và phá giải động tác của con mồi.
—— Giống như con người.
Ứng Trầm Lâm thấy vậy, lập tức tìm kiếm chìa khóa cơ giáp mang theo bên mình.
Hầu hết chìa khóa cơ giáp của KID đều đã giao cho Thẩm Tinh Đường, trong tay anh hiện giờ chỉ còn hai chiếc, một chiếc đã hỏng nặng, vũ khí chiếc còn lại thì không thể đối phó với con khỉ đột này được.
Tháo vũ khí xuống? Không được! Cho dù có tương thích thì Quý Thanh Phong và Lộc Khê cũng không thể trụ lâu được.
Ứng Trầm Lâm lập tức suy nghĩ, cố gắng tính toán biện pháp giải quyết thích hợp từ những điều kiện đang có.
Đúng lúc này, anh chợt nhớ ra rồi nắm lấy một vật đang nổi lên bên dưới cổ áo.
Cách một lớp vải, cảm giác đặc biệt trong lòng bàn tay vô cùng rõ ràng, tựa như đang khẽ khàng nhắc nhở điều gì đó.