Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại

Chương 1: Phải gả cho lão đàn ông đánh vợ?



Bàn gỗ mục nát, rau muối lổn nhổn, khoai lang thủng lỗ chỗ, bát cháo hoa chỉ thấy đáy, ở giữa bàn gỗ là hai quả trứng gà luộc.

Khi Kỳ Nhất Bạch vừa mở mắt ra, nhìn thấy chính là một bàn ăn như vậy.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Cậu không phải đang ngồi trước máy tính xem truyện X sao? Làm sao vừa chớp mắt một cái liền xuất hiện trong căn phòng rách nát hở cả nóc nhà rồi.

“Phanh” một tiếng, không biết ai đặt bát thật mạnh lên bàn, theo đó là tiếng mắng chửi bén nhọn.

“Bày ra khuôn mặt khóc tang đó cho ai nhìn? Tao và cha của mày còn chưa có chết đâu! Để mày gả cho Vương Lão Tam là phúc phận của mày rồi, mày cho rằng mày vẫn là vị hôn phu của nhà tú tài sao? Ngày mai họ liền muốn đến từ hôn rồi, nếu không gả cho Vương Lão Tam, còn có ai muốn cưới một đứa bị từ hôn chứ.”

Kỳ Nhất Bạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là khuôn mặt của một người phụ nữ, bà ta đang hất hàm, hai má thoa phấn hồng chất lượng thấp, đôi mắt hình tam giác mang theo đầy ác ý và cay nghiệt.

Nhưng điều làm Kỳ Nhất Bạch ngạc nhiên chính là, hai người nam nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi đang ngồi trước mặt lại đều mặc quần áo vải thô của người cổ đại.

Lúc này, một mảng lớn ký ức tràn vào trong đầu cậu.

Hóa ra, cậu lại xuyên việt rồi, chủ nhân của thân thể này cũng gọi là Kỳ Nhất Bạch, cậu ta là một song nhi đã lớn tuổi, sống ở một thôn nhỏ cằn cỗi, mẹ cậu ta vì bệnh tật sau sinh nên đã mất sớm, thế là người cha tệ bạc của cậu ta đã mang về cho cậu ta một người mẹ kế và hai cậu em trai, một cô em gái.

Chủ nhân của thân thể này từ nhỏ đã bị mẹ kế tên là Lý Tú Nga đánh mắng mà lớn lên. Tất cả công việc nhà, công việc ngoài đồng ruộng, đều là cậu ta làm. Rõ ràng là một song nhi, nhưng đôi tay lại thô ráp, khô nứt. Chỉ có điều cậu ta lại thừa hưởng khuôn mặt nhỏ nhắn, tuấn tú, phơi bao nhiêu nắng cũng không đen được, làm cho mẹ kế và em gái lúc nào cũng ghen ghét, đố kị.

Sở dĩ Kỳ Nhất Bạch xuyên qua là do chủ nhân của thân thể này không muốn gả cho Vương Lão Tam, nên đã thả thuốc diệt chuột vào trong cháo, định cùng chết với cha và mẹ kế của mình.

Chủ nhân của thân thể này vừa ra đời đã được định hôn ước với một nhà, vị hôn phu của cậu ta nói đợi hắn ta thi đậu tú tài sẽ về cưới cậu ta, cho nên cậu ta đã hai mươi ba tuổi mà vẫn chưa kết hôn, mãi mới chờ được đến lúc vị hôn phu thi đậu tú tài, thì hắn ta lại muốn từ hôn để cưới con gái của nhà địa chủ.

Lý Tú Nga đã muốn sớm đem cậu ta đuổi đi, thế là lập tức muốn định hôn ước cho cậu ta với một lão đàn ông bốn mươi tuổi thích rượu, thích đánh vợ, Vương Lão Tam.

Vương Lão Tam cưới hai người vợ, đều bị hắn đánh đến chết. Xung quanh thôn không một ai muốn làm vợ hắn, chỉ có Lý Tú Nga vì tham hai lượng bạc làm sính lễ, bắt chủ nhân của thân thể này phải gả cho hắn. Về phần cha của chủ nhân thân thể này, Kỳ Phú Quý, lão biết rõ tính tình của Vương Lão Tam nhưng chỉ vì một cái liếc mắt của Lý Tú Nga, ông ta cũng không dám nói năng gì.

Chủ nhân của thân thể này hai mươi ba tuổi còn bị hủy bỏ hôn ước, lại bị bức ép gả cho Vương Lão Tam. Trong bước đường cùng tuyệt vọng, thêm oán khí của hai mươi mấy năm dồn lại, cậu ta đã cho thuốc diệt chuột vào trong cháo, dự định lôi kéo cha và mẹ kế cùng mình đi xuống địa ngục.

Kỳ Nhất Bạch vừa liếc mắt thấy Kỳ Phú Quý dùng đôi tay mập mạp bưng bát cháo đang định uống, cậu còn chưa kịp cảm khái mình lại xuyên qua làm một song nhi đã kinh hãi đứng lên, một tay hất đổ hết bàn ăn.

Nhanh tay lẹ mắt hất bay bát cháo trong tay Kỳ Phú Quý.

Một trận tiếng mắng chửi theo tiếng vang của bàn gỗ ngã xuống mà im bặt.

Kỳ Phú Quý cùng Lý Tú Nga trừng lớn hai mắt khiếp sợ, không kịp phản ứng, quần áo vải thô trên người dính đầy rau muối và nước cháo.

Kỳ Nhất Bạch trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mà ngăn cản kịp thời, nếu không cậu vừa xuyên qua đã trở thành tội phạm giết người rồi.

“A aaa! Trứng gà của ta! Ông trời ơi, Bạch ca nhi, mày muốn tìm đường chết à, mày có biết những thứ này tốn bao nhiêu tiền không! Tao xem mày không ăn đánh liền ngứa da phải không! Nhìn xem hôm nay tao sẽ đánh cho mày biết tay!”

Lý Tú Nga đột nhiên thét lên, đôi mắt tam giác đầy tức giận tìm kiếm quanh phòng, bà ta nhìn thấy một cây chổi đã rụng gần sạch lông ở góc cửa, bà ta quơ lấy chổi liền hướng tới người Kỳ Nhất Bạch mà quất xuống.

Kỳ Nhất Bạch trong lòng nổi lên cảm giác sợ hãi, trong đầu hiện lên hình ảnh chủ nhân của thân thể này những năm nay bị đánh cho thân thể đầy thương tích.

Cảm xúc sợ hãi vừa rồi là của chủ nhân thân thể này còn sót lại, Kỳ Nhất Bạch nhấp nhấp môi. Ngay lúc cái chổi hạ xuống, một tay cậu đưa lên nắm lấy. Xem nhẹ cảm giác đau nhức ở lòng bàn tay, cậu dùng sức đoạt lấy cái chổi trong tay Lý Tú Nga, dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta.

Lý Tú Nga bị nhìn chằm chằm liền giật mình một cái, nhìn Kỳ Nhất Bạch như là gặp quỷ. Vừa nhận ra Kỳ Nhất Bạch nhát gan dám phản kháng lại mình, bà ta lập tức phẫn nộ quát Kỳ Phú Quý:

“Lão già kia, lão còn đứng đó làm tượng đài à, lão xem song nhi nhà lão, đây là muốn lên trời à. Tôi biết ngay là số làm mẹ kế là số khổ mà, một tay tã lót nuôi nấng nó lên người, thế mà nó một mực coi tôi là kẻ thù. Vì muốn tốt cho nó nên mới tìm chồng cho nó, nó không những không nhận tấm lòng của tôi mà lại còn đánh tôi, lão xem lão còn dung túng nó như thế, có ngày nó đem nhà cửa đốt hết!”

Trong lòng Kỳ Nhất Bạch coi thường, da mặt Lý Tú Nga đúng là dày. Khi còn bé, chủ nhân của thân thể này suýt chết mấy lần vì sự vô tâm của Lý Tú Nga. Tã cái gì, thời điểm mùa đông, tã đều ướt đến độ tràn ra cũng không thèm đổi, làm cho chủ nhân của thân thể này bị lạnh đến phát bệnh. May lúc ấy có một dì là chị em tốt của mẹ cậu ta nhìn không nổi nên mới thường xuyên quan tâm, chăm sóc. Nhờ vậy mà chủ nhân của thân thể này mới may mắn lớn lên được đến hiện tại.

Lúc chủ nhân của thân thể này mới bốn, năm tuổi, bà ta bắt đầu sai cậu ta nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn chuồng gà. Lớn hơn một chút, cậu ta liền cùng Kỳ Phú Quý ra ruộng làm việc. Mà Lý Tú Nga có hai đứa con trai nhưng chưa từng làm bất cứ một công việc nhà nông nào đã được đưa đi học. Con gái nhỏ cũng là mười ngón tay không dính nước, xem như thiên kim tiểu thư mà nuôi lớn.

Chỉ có chủ nhân của thân thể này ăn không đủ no, lúc nào cũng gầy còm. May mắn là bởi vì chăm chỉ làm việc nhà nông nên sức cũng không nhỏ, cũng không giống như những song nhi trong trí nhớ của chủ nhân thân thể này, gió thổi một cái là bay. Một thân thể cao mét bảy và có một khối cơ bụng đối với thẳng nam như Kỳ Nhất Bạch mà nói, đây là niềm an ủi duy nhất.

“Lui xuống, đây là mẹ con, con sao có thể chống đối bà ấy như vậy. Còn có cái bàn này nữa, sao con lại lật đổ nó! Con đừng có bướng bỉnh nữa, mau xin lỗi mẹ và đồng ý với mẹ con về hôn sự này đi. Mẹ con đã cố gắng tìm cho con mối hôn sự rất tốt rồi.”

Thanh âm không có một chút uy nghiêm nào của Kỳ Phú Quý đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Kỳ Nhất Bạch.

Kỳ Nhất Bạch nhìn về phía người đàn ông mặc trang phục phẳng phiu không một miếng vá, dáng người có chút béo tốt như một địa chủ. Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Kỳ Phú Quý. Chủ nhân của thân thể này có một người cha sẵn sàng đẩy con vào hố lửa như vậy, là nỗi bất hạnh lớn nhất của cuộc đời cậu ta.

Kỳ Nhất Bạch khàn khàn nói mang theo giọng giễu cợt:

“Hôn sự không tệ?! Nghe nói cha đã từng hứa với mẹ của con sẽ không để cho con chịu thiệt thòi. Cha cảm thấy chuyện kết hôn này không có vấn đề gì, vậy không bằng cha đi tới trước mộ của mẹ con nói một chút với bà xem hôn sự này không tệ như thế nào đi.”

Kỳ Phú Quý bị nói như vậy liền né tránh ánh mắt, sắc mặt tái nhợt, không nói ra được một chữ nào.

Lý Tú Nga nhìn thấy bộ dạng này của Kỳ Phú Quý, hừ một cái, vẻ mặt ghét bỏ: “Vô tích sự.”

Ghét bỏ xong lão chồng, bà ta chỉ vào mặt Kỳ Nhất Bạch uy hiếp:

“Mày không gả cũng phải gả. Ngày mai liền gả đi cho tao. Nếu không đừng trách tao đem xương cốt mẹ mày ném ra bãi tha ma, để mày đi làm nô tì. Phi, một song nhi con địa chủ bị xét nhà, nếu không phải tâm tao thiện lương, thế nào chịu đi làm mẹ kế của mày.”

Lý Tú Nga nói xong, cũng không muốn ở lại căn nhà rách nát này nữa. Bà ta nhặt mấy quả trứng luộc bị lăn xuống đất, chùi chùi rồi cất vào túi, lôi kéo Kỳ Phú Quý im phăng phắc về ngôi nhà mái ngói của con trai bà ta. Lúc đi ra cửa, bà ta thấy rổ rau dại mà chủ nhân thân thể này vừa hái, tiện thể lấy đi luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.