Kỳ Nhất Bạch đi ra khỏi phòng, nhìn thấy biểu tình có chút sợ sệt của Kỳ Phú Quý, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Kỳ Phú Quý, đến đứa con của mình còn sợ, có thể biết được người này nhát gan như thế nào.
Ngược lại cậu đang rất hiếu kỳ, Kỳ Phú Quý sợ cậu như vậy sao còn dám tới đây.
"Ông đến có việc gì không?"
Kỳ Nhất Bạch không thể nhận ông ta là cha được.
Kỳ Phú Quý không nghe thấy Kỳ Nhất Bạch gọi ông là cha, ngượng ngùng lắc lắc đầu nói:
"Không, không có gì. Chính là nghe dì Hoa nói con mua không ít thứ, tốn nhiều bạc lắm đi? Sao con lại tự đi mua đồ đạc, đi mua đồ dễ bị gạt lắm. Mẹ con có kinh nghiệm, bà ấy tính toán tỉ mỉ. Con đưa bạc cho bà ấy đi rồi muốn mua cái gì cứ nhờ bà ấy mua cho."
Vừa nghe những lời này, Kỳ Nhất Bạch thiếu chút nữa bật cười. Nếu để Lý Tú Nga cầm tiền thì đừng mong móc lại được một đồng nào từ bà ta.
Kỳ Nhất Bạch xem như đã hiểu, Kỳ Phú Quý bị đám người nhà đó giựt giây đến đòi tiền đây mà.
Tự nhiên cậu cảm thấy thật bất công với chủ nhân thân thể này. Cậu ấy đã bị bức ép đến mức thiếu chút nữa đầu độc chết cả nhà bọn họ. Nhưng mà đám người kia thì vẫn nghĩ rằng việc nghiền ép cậu ấy là chuyện quá đương nhiên.
Kỳ Nhất Bạch mặt không cảm xúc đáp:
"Thật sự có thể tìm Lý Tú Nga để mua đồ vật? Vậy thì tốt quá, hiện tại tôi đã tiêu hết tiền rồi. Tôi còn đang lo không có tiền sửa phòng. Đồ đạc trong nhà cũng chẳng còn gì. Mà tiền cưới mẹ tôi để lại Lý Tú Nga đều đang giữ chắc chắn đủ để tôi sửa phòng mới.
Vừa lúc cha tới, vậy cha giúp tôi đi nói chuyện với Lý Tú Nga một chút, để bà ấy tìm người sửa phòng giúp tôi nhé. Cái nhà cũ này cha cũng biết, mưa tí là dột, có gió thổi qua là bay nóc. Cha, tôi biết hôm nay người tới là bởi vì không nhìn nổi tôi sống ở một nơi như vậy. Cho nên người mới vì tốt cho tôi mà đến nói những lời này. Cha, người mau trở về nói chuyện với Lý Tú Nga đi. Tôi sẽ ở đây chờ tin tức tốt của người.”
Kỳ Phú Quý mắt trợn to, khóe miệng giừn giựt, trên mặt lo lắng. Ông ta rất muốn nói ông ta không có ý như vậy. Ông ta đến là để đòi tiền.
Kỳ Nhất Bạch nói đã tiêu hết ba mươi lượng rồi!
Ông ta chỉ muốn mắng Kỳ Nhất Bạch là đồ phá của. Đây chính là ba mươi lượng đó. Nhưng mà nhìn khuôn mặt đầy cảm động của Kỳ Nhất Bạch, ông ta một chữ cũng không thốt lên được, không thể làm gì khác hơn nói:
"Vậy, vậy cha đi về trước."
Kỳ Nhất Bạch nhìn bóng lưng ủ rũ của Kỳ Phú Quý, cười lạnh. Kỳ Phú Quý tay không trở lại, nhất định sẽ bị Lý Tú Nga mắng.
Không ngoài dự đoán của Kỳ Nhất Bạch. Khi Lý Tú Nga biết Kỳ Nhất Bạch đã tiêu hết tiền, bà ta liền mắng Kỳ Phú Quý vô dụng, nhất định là bị lừa. Bà ta mắng ông ta chẳng có tác dụng gì, cả ngày đều chỉ biết ăn không ngồi rồi. Rồi bà ta đuổi Kỳ Phú Quý cút ra ngoài, nói đây là nhà của con ông ta, không phải của ông ta.
Kỳ Phú Quý không dám cãi một câu nào, nhìn vừa nhu nhược vừa hèn hạ. Ngay cả Thu Nguyệt và Kỳ Hữu Học cũng đều xem thường Kỳ Phú Quý.
Chờ Kỳ Phú Quý rời đi, Lý Tú Nga nói với Kỳ Hữu Học:
"Ngày mai, con đi đến học viện đi. Việc thi cử quan trọng, không thể lãng phí thời gian ở đây được. Thuận tiện lên đó thì bảo Khâu thiếu gia đi gặp cái thằng quỷ đòi ăn kia đi. Bảo với cậu ta là quỷ đòi ăn muốn gặp cậu ta. Đến lúc đó mẹ sẽ nghĩ biện pháp lấy tiền của nó. Chắc chắn mấy ngày nữa mẹ sẽ chuộc Đại Bảo Nhị Bảo về. Nhưng số tiền này mẹ nhất định phải lấy từ trong tay thằng quỷ đòi ăn kia!"
Kỳ Hữu Học gật đầu:
"Khâu thiếu gia cũng ở trong học viện, lớp cậu ta ở ngay cạnh lớp con thôi. Con sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với Khâu thiếu gia. Chỉ là mẹ, mẹ thật sự có biện pháp lấy tiền từ anh cả ạ? Mẹ cũng biết, trong tay anh ta có cung nỏ, có thể giết người bất cứ lúc nào đó."
Lý Tú Nga nghe vậy tự nhiên thấy vết thương ở chân nhói một cái. Nhưng vì ba trăm lượng, bộ dáng bà ta vô cùng quyết tâm:
"Mẹ tự có cách. Các con yên tâm đi."
Có lời bảo đảm của Lý Tú Nga, Thu Nguyệt mới không làm lớn chuyện nữa.
Đêm.
Học viện Bách Sách.
Trong thư phòng của Viện trưởng.
Một vị trung niên khoảng bốn mươi nhưng mang theo bộ ria mép năm mươi tuổi, khí chất nho nhã đang ngắm cung nỏ trong tay. Còn Lưu Thiên Lôi thì đang đứng trước mặt ông ấy chờ đợi.
Ông ấy chính là viện trưởng của học viện Bách Sách, Ngụy Kỷ Uyên. Ông ấy nghiên cứu một lúc lâu, mới hỏi:
"Thiên Lôi, cung nỏ này thật sự bách phát bách trúng? Ta chưa bao giờ nghe qua cái cung tên kỳ lạ như này."
Lưu Thiên Lôi gật đầu nói:
"Viện trưởng, tại hạ đã tự mình kiểm nghiệm qua. Người xem, chỉ cần đặt cho điểm ngắm bắn này cùng hồng tâm trùng nhau là có thể bắn trúng. Bắn phát nào trúng phát đó. Thực sự rất thần kỳ. Nếu viện trưởng không tin, có thể thử luôn ở đây."
Nếu không phải vì cung nỏ thật sự thần kỳ như vậy, ông làm sao phải tốn nước bọt xin Khâu Tử Việt cho mượn một buổi tối.
Ngụy Kỷ Uyên chính xác là không tin lắm. Dù sao muốn bắn cung tên cũng phải tốn mấy năm rèn luyện mới có thể sử dụng được. Nhưng cái cung nỏ này lại có thể giúp cho Khâu Tử Việt bắn thủng hồng tâm, người nổi tiếng trong học viện là tài bắn cung đứng thứ nhất từ dưới lên. Vô cùng kỳ quái.
Ông ấy liền cùng Lưu Thiên Lôi đi ra ngoài sân. Họ đặt một bình gốm cách xa mười trượng, ở trên chỉ treo một cái đèn lồng chiếu sáng. Ngụy Kỷ Uyên dựa theo hướng dẫn của Lưu Thiên Lôi bắt đầu nhắm vào.
Ngay lúc này, ở cửa viện có một người phụ nữ trung niên dịu dàng đang bưng bát canh đi tới. Bà thấy cảnh này liền khó hiểu hỏi:
"Lão gia, người và Thiên Lôi đang làm gì đấy?"
Bà ấy là vợ của Ngụy Kỷ Uyên, Phượng Như Nguyệt.
Lưu Thiên Lôi vội vàng hành lễ rồi mới trả lời:
"Viện trưởng đang định bắn tên ạ."
Phượng Như Nguyệt nghe thấy vậy liền phì cười:
"Thiên Lôi, lão gia cưỡi ngựa bắn cung... tệ như thế nào ngươi cũng không phải không biết. Sao ngươi còn định làm cho ông ấy xấu mặt thêm vậy."
Cái từ xấu mặt này là còn nói giảm nói tránh rồi đấy. Thật sự là xấu hổ không còn gì xấu hổ hơn nữa ý. Nếu so thì chắc cũng phải “sánh ngang” với tài bắn cung của Khâu Tử Việt đó.
Ngụy Kỷ Uyên bị vạch áo cho người xem lưng, cố ý trầm mặt xuống nói:
"Phu nhân, trời cũng tối muộn rồi, ngươi nên đi nghỉ đi. Mà cái cung nỏ này như lời Thiên Lôi nói có thể bách phát bách trúng. Biết đâu ta cũng bắn trúng thì sao."
Phượng Như Nguyệt không cười nhạo ông ấy nữa, chỉ nói qua loa:
"Nếu ông thực sự bắn trúng, tôi sẽ không bao giờ cằn nhằn việc ông làm bẩn quần áo nữa."
Ngụy Kỷ Uyên có chút lúng túng, mạnh miệng nói:
"Phu nhân hãy nhìn cho kỹ."
Nói xong, ông cứ dựa theo lời nói của Lưu Thiên Lôi, lần thứ hai nhắm vào bình gốm ở góc sân, kéo cò.
Xèo!
Choang! Âm thanh bình gốm vỡ vụn.
Rõ ràng là thanh âm vô cùng chói tai. Nhưng vào tai ba người ở đây thì lại hay như tiếng đàn vậy.
Phượng Như Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía bình gốm vỡ vụn, không thể tin nổi:
"Ông thật sự bắn trúng? Chẳng lẽ cung nỏ này để chuyên trị cho những người tay tật như lão gia?!"
Ngụy Kỷ Uyên cũng đang kinh ngạc không thôi, nghe thấy lời nói của Phượng Như Nguyệt liền tằng hắng một cái:
"Phu nhân, bà nói cần phải giữ lời nhé. Tôi đã bắn trúng bình gốm rồi, sau này phu nhân cũng không thể lải nhải vụ mực nước dính trên quần áo nữa nhé."
Ai bảo lúc ông viết chữ tập trung quá, không chú ý tới mực dính vào ống tay áo. Vì thế lần nào ông cũng bị nói đến độ lỗ tai cũng phải mọc kén rồi.
Phượng Như Nguyệt cũng biết lão gia nhà mình sợ nghe bà lải nhải từ lâu rồi, nên cũng thuận theo mà đáp:
"Có bao giờ tôi nói mà không làm không. Được rồi, mau vào nhà thôi, trời mùa thu về đêm càng lúc càng lạnh, mau về phòng uống bát canh nóng thôi."
Phượng Như Nguyệt nói, xong liền bưng bát vào trong phòng. Ngụy Kỷ Uyên lúc này mới thở dài nói:
"Thiên Lôi. Cung nỏ này thật sự thần kỳ. Nó thực sự là đồ tốt để sử dụng ở học viện của chúng ta. Như vậy học sinh có thể học bắn tên nhanh hơn. Mau, để ta thử bắn lại lần nữa, để xem sức mạnh của mũi tên này đến đâu..."
- -----------------------------
Editor lại lảm nhảm: Thế này mà là 3 chương gộp lại à. Tác giả lừa đảo!!!!