Kỳ Nhất Bạch lên trấn mua năm cái dây cung, liền trở về thôn Khê Bắc luôn.
Cậu lấy năm bộ linh kiện cung nỏ mà Triệu Tam Hộ đã làm xong để mang về nhà lắp ráp.
Lắp ráp xong, cậu thấy ở trong bình đồng cũng không còn bao nhiêu nhựa cây, không nhịn được thở dài. Vệ Khanh nói vị trí lấy nhựa cây rất nguy hiểm, nhất định không dẫn cậu đi theo. Cậu tự biết trong tay mình có súng, có cung nỏ, không lo nguy hiểm, nhưng Vệ Khanh lại không biết điều đó.
Kỳ Nhất Bạch nghĩ lần sau phải cố gắng thuyết phục Vệ Khanh cho cậu đi cùng. Không biết liệu một tháng có thể bán 100 bộ cung nỏ hay không, nhưng vấn đề lớn hơn đó là một tháng có làm ra nổi 100 bộ cung nỏ hay không!!!
Tiền kiếm được cậu đều dùng để mua mũi tên hết rồi, lại còn mượn của dì Triệu mười lượng bạc. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, chưa nói đến chuyện tiền nong, dùng hết HP rồi thì cái mạng nhỏ của cậu cũng không giữ nổi nữa!!!
Thời điểm Kỳ Nhất Bạch đang đau đầu làm sao để hoàn thành nhiệm vụ, bên ngoài đột nhiên có người gọi cậu.
Kỳ Nhất Bạch đi ra ngoài liền thấy Khâu Tử Việt đang đẩy xe đạp, hơi thở có chút dồn dập đi tới. Ở đằng sau có mấy thôn dân đang đi theo để xem trò vui.
Khâu Tử Việt không để ý mấy người phía sau. Cậu vừa dắt xe vào sân vừa nói chuyện với Kỳ Nhất Bạch:
"Này! Có trà không. Ta khát sắp chết rồi đây. Ta không nghĩ tới đạp xe đạp lâu lại mệt như vậy. Sau này ta sẽ không bao giờ đạp xa như thế này nữa!"
Khâu Tử Việt tuy nhìn đúng kiểu công tử bột nhưng vẫn biết phép tắc. Cậu ta thân là đàn ông, nếu là tùy tiện đi vào nhà một song nhi như Kỳ Nhất Bạch, thì sau này muốn giải thích cũng khó lòng mà nói.
Kỳ Nhất Bạch cũng không biết suy nghĩ của Khâu Tử Việt. Cậu thấy cậu ta đạp xe đến đỏ ửng hết cả mặt, liền chạy vào nhà bưng một bát trà ra cho cậu ta.
Khâu Tử Việt tu ừng ực hết cả bát trà, lúc này mới có cảm giác mình được sống lại.
Kỳ Nhất Bạch vừa nhận lại bát vừa hỏi:
"Khâu thiếu gia, sao đột nhiên cậu lại đến tìm tôi?"
Khâu Tử Việt sửng sốt một chút liền nói:
"Không phải cậu nhờ em trai của cậu, Kỳ... Kỳ cái gì đó tới tìm ta à. Hắn ta nói cậu có việc gấp muốn gặp ta mà?"
Kỳ Nhất Bạch nghĩ một chút, không chắc chắn lắm hỏi:
"Là Kỳ Hữu Học?"
Khâu Tử Việt làm sao nhớ được mấy người nghèo nghèo đó, gật đầu bừa:
"Hình như là vậy, chẳng lẽ hắn ta lừa ta? Nhưng thôi kệ, vừa lúc ta có chuyện muốn nói với cậu. Cậu có biết không, cung nỏ của cậu thật thần kỳ. Ta sử dụng cung nỏ của cậu nên mới thắng được Đoạn Thiên Hoành ngu xuẩn trong cuộc so tài bắn cung! Nghĩ đến khuôn mặt giống như nuốt phải phân của hắn ta, ta cảm thấy vô cùng hả giận. A, đúng rồi. Lần này ta đến tìm cậu chính là muốn hỏi, cậu có thể làm thêm 20 bộ cung nỏ không? Viện trưởng học viện của chúng ta muốn dùng cung nỏ để thay thế cho cung tên đó!"
"Cậu cần 20 bộ cung nỏ!!"
Kỳ Nhất Bạch kinh ngạc lên tiếng. Cậu không nghĩ tới Khâu Tử Việt lại đột nhiên mang tin tức tốt như vậy đến cho cậu.
Quá bất ngờ rồi! Tự nhiên cậu lại có thể bán được 20 bộ cung nỏ!
Kỳ Nhất Bạch không chút do dự:
"Đương nhiên là làm được chứ, thật sự cảm ơn Khâu thiếu gia."
Trước đây, cậu đã từng nghĩ xem cung nỏ nên tìm nguồn tiêu thụ ở đâu. Nhưng cậu chưa hề nghĩ tới, viện trưởng học viện lại vừa ý cung nỏ của cậu như vậy.
Khâu Tử Việt khoát tay một cái nói:
"Có cái gì đâu mà cảm ơn. Đúng rồi, hai người anh em tốt của ta cũng muốn mua hai bộ cung nỏ, còn muốn mua một chiếc xe đạp. Cung nỏ của cậu dùng rất tiện lợi. Ta nghĩ cậu có thể mang cung nỏ tới cửa học viện bán. Có rất nhiều người hỏi ta mua cung nỏ ở đâu."
Kỳ Nhất Bạch sắp bị tin tức tốt Khâu Tử Việt mang đến đập đến hôn mê rồi. Vừa nãy cậu còn đang ngồi lo lắng làm sao hoàn thành được nhiệm vụ. Vậy mà bây giờ có thể ngay lập tức bán được 20 bộ. Còn có thể bán thêm được một cái xe đạp. Tính ra một chút, một bộ cung nỏ là 10 lượng bạc, 20 bộ là 220 lượng bạc rồi. Xe đạp là 30 lượng bạc một cái. Thế thì cộng lại cậu kiếm được 250 lượng bạc rồi!!!
Chờ chút! 250 lượng bạc. Làm sao có cảm giác con số này không may mắn lắm nhỉ!
*250: là tiếng lóng của cư dân mạng TQ. Khi một ai đó bị gọi là “250” nghĩa là người đó ngu ngốc, vô dụng và chả được cái tích sự gì cả.
Kỳ Nhất Bạch giật giật khóe miệng, quyết định làm như không biết con số này, nói với Khâu Tử Việt:
"Không thành vấn đề. Hiện tại tôi đã có 5 bộ cung nỏ. Tôi sẽ bán cho hai người bạn của Khâu thiếu gia trước nhé? Còn lại 20 bộ, cùng với xe đạp, chắc phải qua năm ngày tôi mới có hàng cho cậu."
Kỳ Nhất Bạch trong lòng nóng như lửa. Đột nhiên cảm thấy có lòng tin có thể bán được 100 bộ cung nỏ. Khâu Tử Việt vừa nói ở học viện không thiếu người muốn mua!
"Bạch ca nhi! Mày và Khâu thiếu gia đang làm việc bẩn thỉu gì vậy!!"
Khi Kỳ Nhất Bạch đang nghĩ đến chuyện đứng ở cổng học viện chào hàng, tự nhiên có một giọng nói chói tai làm cho cậu lập tức hoàn hồn.
Cậu vừa quay đầu liền thấy Kỳ Phú Quý đang đỡ Lý Tú Nga chống gậy khập khiễng xuyên qua đám người đi tới. Phía sau bọn họ cũng có rất nhiều người phụ nữ khác.
Lý Tú Nga làm ra biểu tình tức giận. Còn chưa tới gần mồm đã mắng liên tục:
"Bạch ca nhi, mày làm mất hết cả mặt mũi của Kỳ gia rồi. Giữa ban ngày ban mặt, mày với Khâu thiếu gia lại làm ra những chuyện xấu hổ như vậy. Mày muốn tao và cha mày cùng chết mới chịu phải không!"
Kỳ Nhất Bạch không kịp phản ứng. Đợi Lý Tú Nga mắng xong, cậu liền trả lời theo bản năng:
"Đúng đó. Nếu không phải thỉnh thoảng các người đến chỗ tôi đòi tiền, thì có khi tôi nghĩ các người chết rồi đó."
Kỳ Nhất Bạch vừa dứt lời, không khí xung quanh liền rơi vào một mảnh yên tĩnh đầy lúng túng.
Đám phụ nữ đang định răn dạy Kỳ Nhất Bạch đều bị lời nói của cậu làm cho đứng hình.
Cái gì vậy trời?!
Làm sao Kỳ Nhất Bạch dám nguyền rủa cho cha mẹ mình chết rồi vậy. Thật sự là quá đại nghịch bất đạo rồi. Làm cho các bà cũng chưa biết phải mắng thế nào cho ổn đây.
*Đại nghịch bất đạo: tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến.
Lý Tú Nga tức giận đến mức mặt đỏ gay gắt. Bà ta trợn mắt lên giận dữ nhìn Kỳ Nhất Bạch nói:
"Mày mày mày, mày dám nguyền rủa bọn tao chết?!"
Kỳ Nhất Bạch trợn trắng mắt, cười lạnh:
"Không phải bà tự nguyền rủa mình sao? Tôi chỉ thuận theo ý của bà thôi mà. Còn nữa, bà tới đây làm gì? Chẳng lẽ cái chân còn lại cũng không muốn giữ nữa?"
Kỳ Nhất Bạch ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cái chân còn nguyên vẹn của Lý Tú Nga.
Lý Tú Nga cảm nhận được ánh mắt của Kỳ Nhất Bạch tự nhiên thấy chân đau lợi hại. Bà ta theo bản năng lùi lại một bước, sau đó mới kịp phản ứng.
Bà ta vội vàng nói:
"Đừng đánh trống lảng nữa. Chúng mày làm ra loại chuyện bẩn thỉu như vậy, tao liền cảm thấy mất mặt thay chúng mày. Khâu thiếu gia, ngài làm mất đi sự trong sạch của Bạch ca nhi, ngài tính toán xử lý chuyện này như thế nào đây!!"
Khâu Tử Việt bị nói đến rối bời.
Cậu ta ngơ ngác nhìn khuôn mặt ghê tởm của Lý Tú Nga. Cậu ta làm mất đi sự trong sạch của Kỳ Nhất Bạch lúc nào?!
Cậu chỉ mới nói mấy câu cùng Kỳ Nhất Bạch thôi mà!
Khâu thiếu gia cau mày giải thích:
"Bà đừng có nói lung tung làm mất danh dự của ta và Kỳ Nhất Bạch. Bọn ta vô cùng trong sạch."
Lý Tú Nga nghe vậy liền dựng ngược lông mày:
"Trong sạch?! Ngài cho là chúng tôi bị mù à? Ngài đến tìm Bạch ca nhi hết lần này đến lần khác, rồi không biết trốn vào trong phòng làm cái gì. Ngài còn muốn nguỵ biện?!"
Khâu Tử Việt bị Lý Tú Nga nói đến sợ hãi.
Cậu ta tin tưởng bản thân và Kỳ Nhất Bạch không có gian tình nên cây ngay không sợ chết đứng. Nhưng giờ những lời nói của Lý Tú Nga lại làm cho mọi người rất dễ hiểu lầm.
Ánh mắt của những người đứng ngoài kia nhìn cậu ta và Kỳ Nhất Bạch đều có rất nhiều hàm ý trong đó.
Có mấy người phụ nữ còn huyên thuyên chỉ trỏ:
"Thực sự là thời thế thay đổi rồi, Bạch ca nhi làm sao lại có thể làm ra loại chuyện này nhỉ!"
"Bà Hoa nói không sai, hồi trước Khâu thiếu gia đưa cho nó 30 lượng bạc chắc chắn không phải do cái giá gỗ kia được. Tôi đã đi hỏi giá rồi, một cái giá gỗ được làm bằng gỗ hương cũng chỉ có thể bán hai đến ba lượng bạc thôi."
Lý Tú Nga thấy vậy liền được đà lấn tới:
"Khâu thiếu gia, các người đã gạo nấu thành cơm, vậy nên nhất định phải kết hôn!"
Khâu Tử Việt bị nói đến á khẩu không trả lời được. Cậu ta gạo nấu thành cơm lúc nào vậy?!
"Bà nói điên khùng cái gì đấy. Ta đến chỉ để mua xe đạp và cung nỏ của Kỳ Nhất Bạch thôi mà. Bà rốt cuộc là ai thế?!"
Khâu Tử Việt khó chịu trừng mắt về phía Lý Tú Nga, người phụ nữ nãy giờ vẫn luôn hắt nước bẩn cho cậu ta.
Lý Tú Nga cũng không sợ Khâu Tử Việt. Bà ta khẳng định Kỳ Nhất Bạch và Khâu Tử Việt chắc chắn có gian tình:
"Tôi là ai à? Tôi là mẹ kế của Bạch ca nhi. Đây là cha của nó. Ngài chơi Bạch ca nhi nhà chúng tôi. Xong bây giờ lại còn nghĩ đến chuyện ăn ốc bỏ vỏ à. Nghĩ hay lắm đó. Còn lâu đi, nhất định phải trả tiền...À không, nhất định phải kết hôn!!"
Lý Tú Nga nói quá nhanh, suýt nữa đem lời trong lòng mình nói ra.
Bà ta khẳng định Khâu Tử Việt sẽ không kết hôn với Kỳ Nhất Bạch xấu xí này đâu. Nên bà ta đã tính toán cả rồi, nhất định phải lấy của Khâu Tử Việt 300 lượng mới bỏ qua!
Khâu Tử Việt thiếu chút nữa phun một ngụm máu. Cậu ta liền nhìn về phía Kỳ Nhất Bạch đang không có chút cảm xúc nào. Cậu ta đang hoài nghi không biết có phải Kỳ Nhất Bạch thông đồng với người nhà để bẫy cậu ta không!!
Kỳ Nhất Bạch nghe đến đó liền hiểu mọi chuyện rồi.
Chắc Kỳ Hữu Học kêu Khâu Tử Việt tới tìm cậu là để bày ra chuyện này đi?
Kỳ Nhất Bạch đột nhiên cười lạnh:
"A! Lý Tú Nga, bà há mồm ra là đổ cho ta cùng Khâu Tử Việt cấu kết với nhau, chỉ sợ người khác không biết chuyện này đi? Mà lạ nha, ta cùng với Khâu Tử Việt nói chuyện chưa bao giờ vào trong nhà. Bọn ta đều quang minh chính đại nói chuyện ở trước mặt mọi người. Vậy mà bà, thân là mẹ kế của ta, dùng hết sức lực trắng trợn hắt nước bẩn cho ta, chỉ sợ danh tiếng của ta chưa đủ xấu đúng không? Mục đích của bà là muốn làm mất hết danh tiếng của ta? Vậy không bằng ta cứ đem nốt cái chân kia phế nốt luôn đi. Đằng nào ta cũng bị mang tiếng xấu rồi. Ta sẽ hoàn thành nguyện vọng của bà."
Kỳ Nhất Bạch nói chuyện bình thản. Mọi người nghe xong cũng bắt đầu tĩnh tâm lại. Đúng là hai lần Khâu Tử Việt đến đây đều không bước vào trong nhà Kỳ Nhất Bạch. Nếu không phải bà Hoa cùng Lý Tú Nga nói như thế kia, bọn họ cũng sẽ không nghĩ tới phương diện này.
Lý Tú Nga nhìn ánh mắt lạnh như băng của Kỳ Nhất Bạch, trong lòng lộp bộp một tiếng. Tại sao bà ta lại có loại cảm giác là Kỳ Nhất Bạch thật sự dám phế hết hai chân của bà ta nhỉ. Nghĩ đến lần trước bị bắn vào chân, trong lòng bà ta thấp thỏm bất an, lặng lẽ trốn ra sau lưng Kỳ Phú Quý, lén lút nuốt nước miếng.
Đương nhiên, cũng có người nghĩ Kỳ Nhất Bạch chỉ đang nguỵ biện mà thôi.
"Bạch ca nhi, chỉ cần là những câu này của cậu cũng đủ phải chịu đòn rồi. Còn muốn phế chân của mẹ cậu, quá là đại nghịch bất đạo!"
"Đúng rồi. Trước đó cậu còn nguyền rủa cha mẹ mình chết đi. Tâm địa của cậu quá xấu."
Mấy người phụ nữ nói đỡ làm cho Lý Tú Nga tỉnh lại liền, vội vàng nói:
"Bạch ca nhi, mày nghe đi. Cái gì mà làm hỏng danh tiếng của mày. Mày vốn chỉ là một song nhi đã bị từ hôn. Hiện tại lại còn làm chuyện xấu cùng Khâu Tử Việt. Mày đã làm mất hết mặt mũi của nhà họ Kỳ chúng ta rồi. Tao đây là muốn tốt cho mày. Mày cũng đã hai mươi ba tuổi rồi. Nếu Khâu thiếu gia không cưới mày, vậy ai còn dám lấy mày nữa? Tao đã có lòng quan tâm, chăm sóc, suy nghĩ cho mày, mày đã không biết ơn thì thôi, lại còn muốn giết tao. Bạch ca nhi, lương tâm của mày là để cho chó ăn à?! Làm mẹ kế thật khó mà, hu hu hu..."
Lý Tú Nga nói xong còn tỏ ra đáng thương mà đem đầu chôn vào vai Kỳ Phú Quý khóc nức nở.
Những người khác nghe tiếng khóc của Lý Tú Nga đều trở nên trầm mặc. Lý Tú Nga hình như nói cũng có lý. Với danh tiếng hiện tại của Kỳ Nhất Bạch, trong thôn này ai dám cưới cậu ta chứ!
Khâu Tử Việt nghe vậy thì lại càng thêm kinh ngạc nhìn Kỳ Nhất Bạch. Chẳng lẽ tất cả những thứ này thực sự là mưu kế của cả nhà bọn họ, ép mình phải cưới Kỳ Nhất Bạch?
Mặc dù Kỳ Nhất Bạch gầy gò, da dẻ cũng có chút trắng, chỉ có khuôn mặt khá là thanh tú. Dù sao cậu ta cũng chưa thích ai, cưới Kỳ Nhất Bạch cũng không sao, cậu cũng khá là tài giỏi. Nhưng bị tính kế thì cậu ta khó chịu lắm.
Lúc cậu ta đang định nói gì đó, đột nhiên một tiếng nói trầm thấp truyền đến làm cho mọi người đều kinh ngạc:
"Tôi nguyện ý cưới Bạch ca nhi."
Tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, liền nhìn thấy Vệ Khanh với dáng người to cao, lộ ra cơ bụng sáu múi màu mật ong. Anh đang vác trên vai một cái thùng bằng đồng.
Ánh mắt của anh thâm thúy nhìn về phía Kỳ Nhất Bạch, trên mặt không có chút đùa giỡn nào.