Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong

Chương 13: Phương bắc có giai nhân



"Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Cười chết ta!" Ai đây a cha, cười muốn đánh như vậy, bà cô ta không phát uy, các ngươi xem ta là hello kitty a! Một tiếng tiếng cười the thé từ nhã gian đối diện truyền tới, ta thẹn quá thành giận, một cái mắt đao đi giết. Chỉ thấy một người toàn thân áo choàng xanh lá, giống như khỉ ốm ở đó không ngừng cười như điên. Được! Lại là một tên cuồng lông xanh!

"Ta nói này Vương gia, ha ha, ngươi nếu không có đồ đưa, vậy thì ta đưa trước." Nói xong, tên khỉ ốm kia xoa xoa cười chảy nước mắt, vỗ tay một cái, một gã sai vặt đi đến dưới sân khấu lầu một, mở đồ vật trong tay. Trong nháy mắt cả sảnh đường dị thải biến sắc, chỉ thấy một kiện vũ y đẹp đẽ xa hoa hiện ra trước mặt mọi người, y phục này do chỉ vàng chỉ bạc lần lượt thay nhau đan chế mà thành, tạo thành hoa văn tường vân, y phục các nơi tô điểm rất nhiều đá quý, tỏa ra ánh sao, cả bộ quần áo tỏ ra sáng chói dị thường. Bốn phía vang lên từng trận thán phục. Khỉ ốm mang ánh mắt khiêu khích liếc ta một cái, tại lầu hai đối diện lấy tay phủ lan can, khẽ lay động quạt xếp, đắc ý nói: "Nghe đồn Thanh Loan cô nương thiện vũ, tại hạ kính mến vô cùng, liền sai người bốn phía sưu tầm vũ y trân quý. Thật là ông trời không phụ người khổ tâm a, ngày hôm trước tại hạ vừa vặn tìm được y này, nghĩ muốn tặng cho cô nương, vừa gặp hôm nay có cơ hội, liền đem y này tặng cấp Thanh Loan cô nương, không cầu hồi báo." Ngươi có bị bệnh không ngươi! Ngươi đưa thì đưa đi, phiêu ta làm gì! Giả đi! Ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi! Có quỷ mới tin ngươi! Thật như vậy không cầu hồi báo, sao ngày hôm qua không tặng, cứng rắn phải đợi hôm nay Thanh Loan chiêu nhập mạc chi tân ngươi liền tung tăng tung tẩy đưa tới!

"Đa tạ quốc cựu gia đã yêu mến." Thanh Loan nói, nhận lấy vũ y, nghiêm túc quan sát vuốt ve. Aiz, chẳng trách được, ta cũng đã từng là nữ hài tử, tự nhiên biết sức đề kháng của nữ hài tử đối quần áo xinh đẹp, nếu là ta, ta cũng muốn bộ đồ này.

Đột nhiên bên cạnh truyền tới tiếng răng cắn khạc nhổ vang lên, ta nghi ngờ quay đầu, phát hiện, bên cạnh bốn con hàng, thay đổi bộ dạng trư ca vừa rồi, người người trên mặt tỏ ra phẫn nộ dị thường, nhìn ánh mắt khỉ ốm bên kia, rõ ràng đang phun lửa. Ta len lén kéo qua Tiểu Trung một bên hỏi, nguyên lai khỉ ốm này là em trai duy nhất của hoàng hậu, Hầu Kiên, xem đi, quả nhiên là con khỉ, là con trai độc nhất trong nhà, kiều sủng dị thường, cùng nguyên chủ Tiểu vương gia vô pháp vô thiên này có đụng chạm, thường thường đối nghịch với nguyên chủ cùng đám bạn xấu, chẳng hạn như cái gì tranh cô nương a, tranh tiểu quan a, tranh quả phụ a, tranh đồ vật a, không ít khởi xung đột, hết lần này tới lần khác song phương lại cũng không dám động thủ, chỉ có thể ở ngoài mặt so tài.

Nhìn Thanh Loan khẽ nhúc nhích người, ta biết nàng muốn nói chuyện, tuy rằng ta cũng biết sức dụ dỗ của bộ quần áo kia đối nữ hài tử, nhưng mà ta vẫn là chuẩn bị khinh bỉ khỉ ốm kia một phen."Ai nói ta không có đồ đưa cho Thanh Loan cô nương?" Nói xong ta hướng khỉ ốm nhếch nhếch lông mày, hai tay chắp ở sau lưng, cằm hơi giơ lên, ưỡn ngực hóp bụng, làm ra một dạng cao thâm khó lường. Các ngươi biết diễn a, tỷ tỷ ta cũng giả một chút cho nhìn."Thanh Loan cô nương dáng múa tuyệt đẹp, tựa như đạp sao mà tới, không phải bực này tục vật có thể khinh nhờn. Thanh Loan cô nương đẹp, không cách nào hình dung, đẹp ở trong lòng các vị đang ngồi đây, ta nói đúng không."

"Đúng!" Mọi người cùng kêu lên trả lời.

"Thanh Loan cô nương đẹp, là mọi người đều biết, còn cần ngươi nói a! Vũ y này cũng là thế gian ít có, sao lại là đối cô nương khinh nhờn!" Khỉ ốm con vịt chết mạnh miệng.

"Bất kể ngươi có thừa nhận hay không, dù sao ta vẫn cho rằng là khinh nhờn!" Ta vô lại nhún nhún vai, nói: "Ta nghe cô nương từ phương bắc tới, liệu có phải không?"

"Đa tạ vương gia nhớ đến, ta chính là từ phương bắc tới." Thanh Loan gật đầu đáp trả.

"Hôm nay nhìn thấy cô nương, trong đầu ta tự dưng xuất hiện một bài thơ, cảm thấy là trời cao tặng cho, vậy thì tặng cho cô nương đi." Ta cố ý làm bộ như trầm tư, hơi đi đi lại lại mấy bước, thao giọng trầm thấp niệm ra:

"Phương bắc có giai nhân.

Tuyệt thế mà độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành.

Tái cố khuynh nhân quốc.

Không cần biết, khuynh thành hay khuynh quốc.

Giai nhân khó có được."

Đọc xong cố ý giả bộ thâm trầm giương mắt nhìn phương bắc.

"Hay! Thơ hay! Quả thật là nghiêng nước nghiêng thành, giai nhân khó có được a, không nghĩ tới Vương gia lại có thi tài như vậy, thật sự là lời đồn đãi không thể tin hết a!" Nửa ngày mới từ trong kinh diễm kịp phản ứng, mọi người nhiệt liệt thảo luận, có mấy người ăn mặc kiểu học tử càng là kích động đến mặt đỏ bừng. Ta cũng kích động đến mặt đỏ bừng! Còn may còn may! Hù chết ta, may mà không phát hiện ta đạo văn, nguyên lai thơ từ hiện đại truyền lưu thật có thể chém gió ở chỗ này a! Phải chăng ta cũng có thể dựa vào ba trăm bài thơ Đường đoạt được đông đảo đại cô nương tiểu tức phụ ưa thích? Có thể được đông đảo suất ca sùng bái? Oa ha ha ha! Nghĩ nghĩ ta liền vui đến không ngừng được! Kiếm đại phát ta ơi! Ách, đợi một chút hình như ta chỉ nhớ có mấy bài a, còn lại đều trả cho ngữ văn lão sư! A a a, hu hu hu, đả kích này tới quá nhanh ta không tiếp thụ nổi, ngữ văn lão sư trả thơ từ lại cho em a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.