Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong

Chương 3: "C" của ta đâu?



Cuối cùng có một ngày, ta cảm giác được có chút điểm khí lực, nỗ lực mở hai mắt ra. Bên cạnh một tiểu nha đầu thanh tú nhìn ta ngẩn ngơ.

"A! Chủ tử tỉnh rồi! Chủ tử tỉnh rồi! Nhanh đi bẩm báo Thái hậu nương nương a!" Nha đầu này là một giọng nữ cao âm hạt giống tốt a.

Sau đó trong một trận binh binh bang bang tiếng vang, một phụ nữ trung niên sang trọng, mắt nhìn đoán tầm ba mươi mấy, dẫn một đám người cuồn cuộn oai nghiêm hướng ta chạy tới, đầu tiên chính là ôm lấy ta kêu khóc.

"Hoàng nhi của ta a! Ngươi rốt cuộc tỉnh rồi a, ngươi biết mẫu hậu lo lắng bao nhiêu sao, ngươi chính là đầu quả tim của mẫu hậu a!" Ho khan một cái, thím à, có thể đừng ôm chặt như vậy không, cái mạng nhỏ này của ta cũng sắp tiêu rồi a!

"Hoàng nhi a, về sau không được hù mẫu hậu như vậy a, ngươi nếu có chuyện không may, mẫu hậu liền... Mẫu hậu liền... Hu hu." Aiz, đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ a, thím ấy cũng là thương con nóng lòng. Được rồi, ta liền tha thứ thương tổn ngài gây ra cho ta.

"Hu hu hu hu hu hu..." Aiz, đáng thương đáng thương a!

"Hu hu hu hu..." Aiz, thím à ngài còn muốn khóc bao lâu a!

"Hu hu..." Không được, vì cuộc sống hạnh phúc thật vất vả mới tới được, ta không thể làm cái mạng nhỏ bị thiếu dưỡng khí mà tèo, ta biết ta nhất định phải làm chút gì đó.

Vì vậy, ta khó khăn nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng nàng, chịu đựng cổ họng đau đớn, mở miệng an ủi: "Mẫu hậu, không có việc gì, hoàng nhi ở chỗ này, hoàng nhi sẽ không bỏ lại mẫu hậu, ngài buông tay ra nhìn xem hoàng nhi a."

Thái hậu từ từ buông tay ra, nước mắt lã chã nhìn ta, giống như một đứa bé: "Thật?"

"Thật!" Phù, cũng coi như hít thở được đến không khí mới. Không nên trách ta máu lạnh, kỳ thực ta cũng muốn cảm động, nhưng mà thời cơ không đúng a, dưới tình huống hô hấp khó khăn, đầu thiếu dưỡng khí, muốn cảm động cũng không tế bào não nào làm việc a.

Nhìn nữ nhân trước mắt phong vận bảo tồn, cảm thán ông trời không công bình, năm tháng dường như không làm dung mạo nàng tạo thành thương tổn nào, ngược lại cấp nàng thêm mấy phần ý vị, cho dù là khóc, cũng để cho người ta cảnh đẹp ý vui. Có bà mẹ như vậy, ta đứa con gái này chắc hẳn sẽ không kém đi nơi nào. Chậc chậc, ta thích ý nghĩ.

Cùng Thái hậu trò chuyện một hồi, bởi vì tinh thần vẫn tương đối suy yếu, lại sợ lộ tẩy, chỉ có thể nghe nhiều nói thiếu. Trò chuyện chưa được mấy câu ta liền ngủ. Lần nữa tỉnh lại, phát hiện bản thân ngâm ở trong một thùng gỗ tràn đầy nước thuốc, toàn thân ấm áp. Các cung nữ chính đang ở trên người ta đè ép các huyệt vị, thật thoải mái a, đãi ngộ này hai mươi mấy năm trước kia đều chưa từng hưởng thụ qua. Chậc chậc, xã hội phong kiến thật là hủ bại a, ta cong mép lên.

Ngâm một hồi, cảm giác trên tay có chút khí lực, nghĩ đến ngủ nhiều ngày như vậy, trên người chắc chắn sẽ không quá sạch sẽ, bộ vị mấu chốt vẫn là không tiện trắng trợn mượn tay người khác, vẫn có chút xấu hổ, liền nâng tay đi lên chuẩn bị tự xoa xoa.

"Soạt soạt" Ừm?

"Soạt soạt" Trơn nhẵn như vậy?

"Soạt soạt" Không đúng a! Không nên a! Không phải nên có cái gì chắn lại sao!

"Soạt soạt" A! "C" của lão nương đâu!

Tốt xấu gì cũng phải có chút gì đi!"B" cũng được a, "A+" cũng được a, chung quy phải có một chút gì đi, nhưng hàng này cảm giác rõ ràng không có gì cả a, bắt buộc phải chọn loại hình, thì chỉ có thể nói là "A- "! Lão nương rốt cuộc xuyên thành loại dị hợm gì a! Giùng giằng muốn cung nữ đỡ ta dậy, nhìn xuống dưới ——

"A!" Trong đêm đen như mực, một tiếng thét chói tai phá vỡ bầu trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.