Ký Ức Ai Cập

Chương 14: Đau đớn



Author: Lakshmi

Asisu ngồi bên cạnh Izumin, dưới chân nàng có một cô gái đang quỳ, "Lita, ngẩng đầu lên!." Asisu ra lệnh, cô gái từ từ ngẩng đầu lên.

Izumin nhìn cô gái ấy, sau một thoáng sững sờ hắn bật thốt kêu lên: "Lita?!? Tại sao ngươi lại ở đây? Chị ta đâu? Chủ nhân của ngươi đâu?.".

Lita nhìn Izumin, khuôn mặt cô vô hồn không cảm xúc: "Công chúa Mattamune đã qua đời rồi thưa ngài!." lời cô gái như sét đánh ngang tai Izumin, làm hắn suy sụp hoàn toàn: "Chết! Mattamune chết rồi sao??!.".

Lita chậm rãi kể lại câu chuyện năm năm trước về Mattamune, thì ra. . . chị đã chết từ năm năm trước, ngay khi xuất giá khỏi Hittle đến bộ lạc phương Bắc. Thủ lĩnh của chúng không hề muốn từ bỏ chiến tranh đơn giản như vậy, bọn chúng tính toán sẽ dùng Mattamune để uy hiếp Hittle, ngay khi chị vừa biết tin đó, chị đã uống thuốc độc tự sát trong đêm.

Bọn chúng phát hiện ra Mattamune đã chết lập tức hoảng sợ, phong tỏa tin tức về chị mang theo cả bộ lạc di chuyển cách Hittle rất xa, sợ một khi Hittle biết công chúa đã chết sẽ dấy binh càn quét bộ tộc. Năm năm qua che dấu, lại không ngờ một lần Asisu xuất cung cùng Menfuisu đã vô tình đụng độ bộ lạc này, xảy ra giao tranh là điều khó tránh khỏi.

Menfuisu bản tính nóng nảy cuồng bạo đã không nghe lời Asisu khuyên can, khi ấy hắn mới bảy tuổi đã ra lệnh tàn sát cả bộ tộc. Trong cơn máu tanh chảy thành sông, tiếng kêu la khắp nơi vọng đến, Asisu đã tìm thấy Lita giữa đám người hỗn loạn.

Lita còn nhớ rất rõ cảnh Asisu vùng khỏi vòng tay của em trai mình, nhảy xuống ngựa và lao mình đến bên cô. Chỉ vì nàng nhận ra cô còn một hơi thở, nhận ra cô còn sống trong đám thây người chất đống. Ngày hôm ấy, Lita được tái sinh lần nữa, đi theo Asisu phục vụ cho nàng như chính công chúa Mattamune.

"Lui xuống đi Lita!." Asisu nhìn Izumin bất động bên cạnh bảo Lita lui ra, cô vâng lệnh lui ra ngoài, hoàng cung này là nơi chủ nhân cô đã lớn lên. Từng kỷ niệm chồng chất khắc sâu vào tâm trí nhưng ít nhất công chúa qua đời đổi lấy được tự do nàng hằng mong muốn.

Mattamune của tôi, công chúa bây giờ đã không còn phải khóc nữa!

Izumin rối loạn cực độ, năm năm qua tin tức về Mattamune cứ bặt vô âm tín ngay cả bộ tộc phía bắc cũng không tìm ra, thì ra. . . tất cả đã chết từ năm năm trước. Hắn. . . đã đánh mất chị của mình. . . không có đủ sức mạnh bảo vệ những người hắn yêu nhất. . . Nỗi đau cuồn cuộn dâng trào trong tim. . . Mattamune!. . .

Nhìn thấy hắn cứ im lặng như thế, ta chợt nhớ đến dáng vẻ của cha ta khi mẫu hậu qua đời, ông cũng như hắn im lặng gặm nhấm nỗi đau một mình. Không kiềm được đưa tay ra xoa nhẹ đầu của hắn, có lẽ ta không nên đưa ra điều kiện này: "Nếu muốn khóc. . . thì ngươi hãy khóc đi!."

Bất chợt có một luồng sức mạnh ôm thẳng ta vào lòng, Izumin vùi đầu hắn vào lòng ta, ta sửng sốt: "Ngươi. . ." "Tách. . ! Tách. . .!" Áo của ta thấm đẫm nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống áo ta. Hắn đang khóc, một người em trai đang khóc thương cho chị gái của mình, từng giọt nước mắt bất lực đầy đau đớn.

Ta nhìn hắn vòng hai tay ôm lấy eo ta, vùi mặt vào lòng ta lặng lẽ khóc, dáng vẻ khiến cho người khác phải nhói lòng, bất giác hai bàn tay ta cũng ôm chầm lấy hắn tự bao giờ nhè nhẹ vỗ lên lưng hắn. Em trai của ta! Menfuisu lúc nhỏ cũng từng như vậy, hắn luôn kiên cường trước mặt người khác đến khi gặp ta lại vùi đầu thổn thức. Hai đứa trẻ này thật giống nhau!

Có ai nghĩ rằng bọn họ cũng chỉ mới mười mấy tuổi, có những cảm xúc phải áp chế vì trách nhiệm người khác đặt lên vai họ. Asisu cứ nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau của hắn từng chút một, giống như Mattamune luôn xoa dịu hắn mỗi khi hắn phiền lòng.

Hassan đặt chén thuốc lên bàn nhìn Asisu cẩn thận bôi thuốc vào vết thương của Hulia, nàng mới vừa khỏe lại không lâu đã bắt đầu lo toan rất nhiều việc. Bây giờ lại còn chăm sóc cho một cô công chúa không biết từ đâu ra, "Aisu! Uống thuốc đi! Để đấy tôi làm cho!." Asisu gật đầu với hắn: "Cũng xong rồi!." nàng rửa tay rồi nhăn nhó uống cạn chén thuốc đắng. Đây không biết là chén thứ bao nhiêu rồi.

Hassan đón lấy chén thuốc từ tay ta: "Từ hôm nay cô không cần phải uống thuốc nữa!." Ta vui mừng hỏi lại: "Thật sao?." Hassan gật đầu: "Thuốc có ba phần độc, uống nhiều không tốt với lại cô đã khỏe rồi không cần thiết phải uống nữa.".

Ta đứng lên đắp thêm chăn cho Hulia rồi theo Hassan ra ngoài, tình hình cô công chúa này đã ổn giờ phải tìm cách liên lạc với nữ hoàng Amazona. Izumin đã thả Hulia ra khỏi cung điện cho phép ta đưa cô ấy trở về nhà riêng của mình, nhưng ta biết hắn vẫn đang cho người theo dõi ta!.

Vì chuyện ta cứu Hulia ra ngoài, Izumin đã dựng lên một vụ cháy nhà giam, công chúa của Amzon bị chết cháy trong lửa nhằm che mắt thiên hạ. Tin tức này sẽ lan truyền nhanh chóng mà thôi, đến lúc đó ta tự hỏi nữ hoàng Amazona có thể ngồi im nữa hay không đây?.

Trái ngược với Asisu bình thản thì bên kia Angol đang lồng lộn lên vì tin tức mới nghe được Ai Cập và Hittle đồng loạt tấn công Assyria. Sao lại thế này được cơ chứ? Rõ ràng hắn đã hợp tác cùng Menfuisu để tấn công Hittle, bây giờ lại đổi thành đồng loạt tấn công Assyria thế này?

Hắn bồn chồn như lửa đốt cố gắng nghĩ ra phương án đối phó và bất chợt hắn sự nhớ ra một việc. Công chúa Hulia em gái của nữ hoàng Amazona vừa mới chết trong tai nạn cháy nhà giam, lợi dụng điểm này. . . Hắn cười to đắc ý, trời vẫn giúp hắn, Assyria chưa thể diệt vong.

Ta không biết Izumin đã ăn phải cái gì hay bị làm sao mà dạo này hắn cứ bám riết lấy ta không buông, nếu ta từ chối không chịu gặp hắn, hắn sẽ ngồi lỳ ở cửa phòng của ta không chịu đi. Bất đắc dĩ ta lại phải gặp hắn nhưng chỉ có một điều làm ta điên tiết lên đó chính là. . . hắn gặp ta để ngủ!!!! Cái lần ta mềm lòng an ủi hắn, hắn đã vô tình ngủ quên trong tay ta, đến nay hắn lại vịn vào cớ đó để bắt ta làm cái gối mỗi khi hắn không ngủ được. Tối hôm nay cũng không ngoại lệ,. . .

Các cung nữ không dám lại gần phòng của hoàng tử Izumin nửa bước vì đã có lệnh cấm, bên trong một mảnh hỗn loạn. Asisu giận dữ hét lên, rõ ràng nàng đang ngủ trong phòng mình tại sao mở mắt ra lại ngủ trong phòng của hắn: "Nếu ngươi muốn tìm người ngủ cùng thì hãy kêu những tiểu thư Hittle đến ngủ cùng ngươi. Còn ta không có hứng thú!."

Izumin nhẹ nhàng tránh thoát những cái gối do nàng ném đến, mỉm cười đầy tà ý: "Ta đã nói rồi, ôm nàng ngủ rất dễ chịu! Nếu nàng không muốn ngủ chúng ta có thể làm việc khác." Asisu nghẹn lời nhìn hắn không ngờ con người thật của hắn lại như vậy: "Mặc xác ngươi!." nàng tức giận nằm phịch xuống giường đã không tránh được thì phải chấp nhận vậy. Dù sao hắn cũng chưa từng mạo phạm nàng điều gì rất ngoan ngoãn ôm nàng nằm ngủ!

Izumin thấy nàng đã ngủ, hắn thu lại nụ cười trên môi mình, không phải hắn đang trêu chọc nàng. Mà không biết từ đâu những kẻ muốn con gái mình trở thành chính phi của hắn đã để ý đến nàng, người con gái duy nhất hắn để lại trong cung của mình.

Có kẻ muốn giết chết nàng nên đã ra lệnh thực hiện việc ám sát, hắn không muốn nàng gặp chuyện gì không may. Bảo vệ nàng chu toàn là ý nguyện của hắn, thở nhẹ một hơi, hắn cởi y phục ngoài rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nàng.

Từ tốn ôm nàng bảo bọc trong tấm chăn lông của hắn, mang nàng sát lại vào lòng. Nàng cứu mạng em gái hắn, đưa tin tức chị gái mình về cho hắn tính thế nào thì hắn vẫn nợ nàng.

Trong đầu hắn chỉ có suy nghĩ là hắn đang trả những thứ hắn nợ nàng, chẳng qua hắn không hề nhận ra rằng mình thật sự không muốn để Asisu gặp truyện bất trắc nào. Ngoài kia trời đổ mưa to sấm rền mặt đất, đột nhiên cơ thể bé nhỏ của nàng rúc sâu vào người hắn khẽ run run.

Thì ra nàng sợ sấm sét à, hắn mỉm cười trong bóng tối, người con gái ban ngày kiêu ngạo không coi hắn ra gì, ban đêm lại chỉ vì vài tia sấm mà run rẩy trong giấc ngủ. Hắn dịu dàng hôn lên bờ mắt của nàng, xoay người ôm trọn nàng vào vòng tay hắn: "Đừng sợ! Có ta ở đây!.".

Không biết Asisu có nghe được hắn nói hay không mà cơ thể nàng thả lỏng hơn trước, nhịp thở cũng ôn hòa hơn, càng rúc mình sâu hơn vào lòng hắn. Hai người nằm ngủ không tách rời dù chỉ là một phần nhỏ, dính chặt như sam với nhau. Ngoài kia trong cơn mưa tầm tả, có một tốp người mang theo vũ khí đột nhập vào hoàng cung. . . sấm chớp nổi lên rạch ngang bầu trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.