Trước khi ta lên đường sang Babylon, việc khiến ta vui nhất chính là nhìn thấy Lita rạng ngời trong chiếc váy cưới. Cô nắm tay Hassan tiến vào thần điện trong sự chúc phúc của mọi người, ngày hôm ấy chính ta đã gắn kết hai con người này lại với nhau. Từ nay về sau, Lita chính thức trở thành tể tướng phu nhân Ai Cập, còn là mẹ nuôi của hoàng tử Amuntaket.
Chiều theo ý nguyện của cô, sau lễ cưới ta vẫn để Lita lại bên cạnh chăm sóc Amun. Dù sao thì thằng bé cũng đã quá quen thuộc với cô ấy, ta sợ nếu đột ngột thay đổi nhũ mẫu. . . Amun sẽ không chịu mà khóc rấm rứt cả ngày. Hassan cũng đồng ý với cách làm của vợ mình, anh còn rất nhiều việc phải chuẩn bị khi ta rời đi.
Ta khoác lên mình chiếc váy màu trắng tinh tế, với chiếc eo màu ngà đính đá quý nhỏ. Mái tóc đen dày được tết gọn sau lưng, đội lên đầu một vòng da mỏng, ta lên xe ngựa trong sự chúc phúc của mọi người. Lần này đến Babylon, ta không thể mang theo con mình được, đường xá xa xôi và thời tiết thất thường không tốt cho một đứa bé.
Menfuisu bế Amun trên tay từ biệt nàng, thằng bé đã được sáu tháng tuổi, những lọn tóc màu đen xoăn dày cũng mọc dài ra. Nó vùi mặt vào lòng Menfuisu mà ấm ức kêu, Menfuisu dịu dàng xoa đầu đứa trẻ, hắn quay mặt về phía đoàn người đang rời đi, “Mẹ con sẽ sớm quay về thôi, Amuntaket!”.
Lita đứng cạnh Hassan, họ ở ngay sau lưng Menfuisu và Amun, cô đưa mắt dõi theo chiếc xe lệnh bà đang ngồi, cho đến khi chiếc xe dần khuất hẳn. Lita mới nhẹ nhàng nắm lấy tay chồng mình, kéo anh ra khỏi cái nhìn da diết, anh cúi xuống nhìn người vợ mới cưới: “Ngài an tâm, nhất định lệnh bà sẽ bình an trở lại!”
Cô chấp nhận ở bên ngài, cho dù cô biết vĩnh viễn trong trái tim Hassan vẫn chỉ có một mình lệnh bà. Nhưng cô vẫn muốn ở bên cạnh anh, chăm sóc lo lắng cho cuộc sống của anh như một người vợ. Cũng giống như anh chỉ yêu mỗi lệnh bà, thì cô cũng chỉ yêu mỗi mình anh.
Hassan gật đầu với cô, anh cưới Lita để làm nàng yên lòng, Lita cũng rất hiểu cho nỗi lòng của anh. Nếu trái tim mình anh không thể cho cô, vậy anh sẽ bảo bọc chăm sóc cô cả đời này bình an, vui vẻ. Anh khoác thêm cho cô một lớp áo, hạ thấp giọng nói: “Trời chuyển lạnh rồi, nàng nên mặc cho ấm vào.”. Sự ấm áp dần lan tỏa giữa hai người bọn họ, hạnh phúc chỉ vừa mới chớm nở mà thôi.
Menfuisu bế Amuntaket vào trong cung điện, thằng bé cũng rất ngoan ngoãn phối hợp với anh. Lita cũng theo bước bọn họ, cô vẫn có nhiệm vụ thay thế lệnh bà chăm sóc hoàng tử nhỏ. Lệnh bà đã tin tưởng trao hoàng tử cho cô, cô phải chăm sóc người thật chu đáo.
Trong khi mọi người đều vây quanh Amun, Hassan lại rời đi một mình đến sau thần điện, gặp thuộc hạ của mình. Anh ra lệnh, : ‘Giám sát Carol cho cẩn thận, ta không tin cô ta lại ngoan ngoãn như vậy.’. Thuộc hạ vâng lệnh, cẩn thận ghi nhớ lời dặn dò
Asisu ngồi trong chiếc xe ngựa, nàng nhớ Amun da diết, ngoại trừ lần trước trở về hiện đại ra, đây là lần đầu tiên nàng phải rời xa thằng bé lâu như vậy. Ari ngồi cạnh nàng, một người mẹ phải rời xa con cái của mình, tâm trạng này, bà hoàn toàn thấu hiểu. “Lệnh bà, người uống một chút nước đi ạ!”, Ari đưa cho nàng một túi nước.
Asisu cầm lấy, nàng uống một ngụm rồi trả lại cho bà, “Ari, bà đã theo ta được bao nhiêu năm rồi nhỉ?”. Ari không hiểu ý nàng cho lắm nhưng vẫn trả lời; “Gần 18 năm rồi thưa lệnh bà!”, Asisu gật đầu, “Mẫu hậu của ta. . . nhiều khi ta còn không nhớ rõ măt của bà, cảm nhận của ta về bà rất dịu dàng, một người phụ nữ thông minh và kiên cường. Tình yêu phụ hoàng trao cho mẫu hậu ta rất hiểu, nhưng. . . ta vẫn không hiểu sao ông lại cưới thêm mẫu phi của Menfuisu?”.
Ari cầm lấy bình nước, bao nhiêu năm qua nàng chưa hề hỏi bà những điều như vậy, ngày hôm nay khi nàng đã trở thành một người me, nàng lại hỏi bà điều đó. Bà ngẩng đầu nhìn nàng, “Pharaoh Nefenmat yêu mẫu hậu người hơn bất kỳ ai, nhưng mẫu hậu người không chỉ yêu thương mỗi mình pharaoh. Bà còn yêu thương cô em gái cùng cha khác mẹ hơn bất cứ ai, người đó chính là mẫu phi của pharaoh Menfuisu. Nếu đã yêu ai sâu đậm, người không thể từ chối lời thỉnh cầu của họ được. Cũng giống như pharaoh không thể từ chối hoàng hậu và hoàng hậu không thể khước từ thứ phi. Giờ thì người đã hiểu rồi đó, mối quan hệ giữa ba người bọn họ, người ngoài không thể hiểu được.”
Asisu trầm tư chìm dòng suy nghĩ về câu chuyện của Ari, đúng ra nếu yêu ai đó, nàng sẽ không thể chấp nhận chia sẻ người đó với bất kỳ ai. Kể cả em gái ruột của mình, mẫu hậu của nàng, khi đó đã phải suy nghĩ như thế nào mới quyết định chấp nhận mẹ của Menfuisu làm thứ phi.
Tiếng vó ngựa truyền đến làm nàng giật mình, âm thanh dồn dập khẩn trương, nàng vén rèm xe lên, cờ hiệu của Babylon đang bay phấp phới thep đoàn người kia. Từ đằng xe, Ragashu hiên ngang trên con ngựa trắng, hắn đến đây để hộ tống nàng, hắn không muốn nàng gặp nguy hiểm gì trên đường đến Babylon.
Asisu mỉm cười nhẹ nhàng chào hắn, hắn xuống ngựa hôn lên tay nàng: “Nữ hoàng đã vất vả rồi!”. Nói xong, hắn giúp nàng lên lại xe ngựa, còn bản thân thì thúc ngựa đi song song bên cạnh. Asisu cũng không thèm để ý đến hắn nhiều, sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, nàng nhắm mắt lại.
Đường đến Babylon vẫn còn rất xa, nếu nàng không chịu nghỉ ngơi, e rằng chưa kịp tham dự hôn lễ, Asisu đã dổ bệnh rồi. Hulia từ đầu hành trình đến giờ vẫn im lặng, đột nhiên thúc ngựa đi bên cạnh Ragashu, sát khí tỏa ra từ vị công chúa này làm cho Ragasshu rùng mình. Hắn quay sang cô, nở nụ cười gượng gạo.
Còn Hulia lại không thèm nhìn hắn bằng nữa con mắt, cuộc hành trình còn dài, sát khí càng ngày càng nông nặc! Ruka chỉ có thể lắc đầu cầu nguyện, hoàng tử mau mau đến đây, vây quanh nữ hoàng có quá nhiều sói dữ, hắn không thể đảm đương nổi nữa rồi.
Từ Giza cách đó không xa, Carol hoàn thành công việc cứu tế cho đân chúng, cô bước lên thuyền trở về Tebe. Đến lúc cô về đến nơi, Assisu chắc chắn đã rời khỏi đó rồi, sẽ có thêm thời gian để cả hai cô gái cùng bình tĩnh lại.
Nhưng khi cô vừa bước lên thuyền, cô không biết rằng, con thuyền này đã bị người ta phá hỏng phần đáy. Chẳng bao lâu nữa, con thuyền sẽ chìm xuống không kịp báo trước. Có người vẫn muốn giết chết cô, lần này không phải Menfuisu, mà lại chính là Hassan.
Anh đã từng nói, bất kể kẻ nào làm nàng đau đớn, anh nhất định sẽ bắt kẻ đó trả giá gấp mấy trăm lần!