Ký Ức Ai Cập

Chương 51: Ta yêu chàng (4)



Buổi sáng diễn ra hôn lễ, Asisu đã dậy từ rất sớm, nàng mang theo Ari và Hulia đến nơi ở của cô dâu. Ngày đó, khi nàng chuẩn bị lễ cưới ở đất khách quê người, nàng đã có cảm giác như thế nào nhỉ?

Hận thù và cô đơn tràn ngập, chứ không hề có một chút cảm giác vui mừng của một cô dâu mới. ‘Người thân’ duy nhất có mặt ở đó khi nàng cử hành hôn lễ, lại chính là Carol, kẻ không mang trong mình chút huyết thống nào với nàng.

Không như Mira, mặc dù xét về quan hệ huyết thống, Izumin chẳng là cái gì của Mira cả, nhưng anh chẳng quản ngại đường xá. Hộ tống em gái trên quãng đường dài đến Babylon, Asisu biết, cho dù Mira tự nguyện trong cuộc hôn nhân này. Nhưng cái cảm giác sợ hãi khi phải xa quê hương nơi mình lớn lên, để làm dâu một đất nước xa lạ. . .

Nàng đã trải qua thấm thía cái cảm xúc khổ sở ấy đến từng tấc da, nàng cho nhũ mẫu lui xuống, chính tay nàng đánh thức Mira dậy. Nàng dịu dàng như một người chị, kéo cô em gái nhỏ ra khỏi giấc ngủ nướng, có lẽ vì mới tỉnh giấc, đã khiến Mira nhìn nhầm.

Trong bóng dáng của Asisu có phảng phất hình ảnh của chị ấy, người con gái với tiếng ca ngọt ngào nhất Hattusa, Mattamune! Mattamune là người con đầu tiên của quốc vương, nhưng lại không phải do vương phi sinh ra. Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến tình thương yêu giữa bốn người bọn họ, Mitamune, Mira và Izumin, đối với họ Mattamune còn thân thiết, gần gũi hơn cả mẹ ruột của mình.

Asisu không biết những điều đó, nàng chỉ muốn Mira không cảm thấy cô đơn và sợ hãi trong ngày trọng đại nhất đời của mình. Nàng mang nước ấm đến giúp cô rửa mặt, sai tì nữ đưa cô đi tắm rửa, sau đó tự tay nàng lại lau khô mái tóc ướt cho Mira.

Mira hoàn toàn không phản đối những việc nàng đang làm, cô chỉ im lặng chìm đắm trong những khoảnh khắc nhập nhòa giữa quá khứ và hiện tại. Hình bóng của Mattamune như hòa làm một với Asisu, trong vô thức cô chợt bật ra tiếng gọi: “Chị ơi!”,

Asisu ngưng động tác một chút rồi lại tiếp tục công việc, nàng nhẹ nhàng nói: “Ta đã từng gặp Mitamune, có lẽ cô và nàng bằng tuổi nhau. Nhưng cả hai đều nhỏ hơn ta, nên những lúc chỉ có chúng ta như vậy, cô cứ gọi ta là chị, không sao cả!”

Asisu giúp nàng mặc trang phục cưới, cầm trên tay cọ vẽ điểm trang cho cô, đến khi mọi thứ đều hoàn tất, Mira cũng không thể nhận ra chính mình trong gương. Người con gái trong gương mang vẻ đẹp mong manh nhưng không yếu đuối, không rực rỡ như ánh mặt trời, mà tỏa sáng dịu nhẹ như ánh trăng bạc.

Asisu mỉm cười ngắm Mira, nàng để cô lại với những người hầu, còn mình thì quay về chuẩn bị, dù sao nàng cũng là người chủ trì hôn lễ này cơ mà. Khi bước ra ngoài. Nàng chạm trán Izumin đang cầm một cái gói nhỏ đi vào, hắn nhìn thấy nàng thì lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Asisu gật đầu nhẹ một cái: “Gặp lại sau, ta phải chuẩn bị cho hôn lễ một chút. Anh cũng nên ổn định tinh thần cho Mira đi.”

Nói xong, nàng lướt qua hắn mà trở về cung điện, lần này gặp lại hắn nàng cảm thấy có cái gì rất bất an. Cứ như hắn đang dần biến mất khỏi tầm mắt của nàng vậy, và điềm xấu mà nàng cảm nhận được không hề sai chút nào.

Izumin nhìn theo bóng dáng của nàng cho đến khi khuất hẳn, trong ánh mắt màu hổ phách ánh lên niềm u buồn sâu kín. Khi hắn ở Hattusa vui mừng khôn siết nghe tin nàng bình an, hay chìm đắm trong nỗi lo lắng bất an sẽ mất nàng. Liệu nàng có biết hay không, hay trong tình yêu này chỉ đến từ một phía đây?

Hắn không biết câu trả lời, hắn không biết nàng nghĩ gì về hắn, hắn chỉ biết, từ sáu năm trước, có một cô bé mười ba tuổi đã cướp mất trái tim hắn ở Hattusa. Thu lại ánh mắt đầy tình cảm, hăn bước vào phòng, nở nụ cười anh tuán với em gái mình. Tự tay mở chiếc bọc nhỏ, lấy ra món ăn từ quê nhà mà Mira thích nhất.

Đây là lần cuối, hắn có thể đút cho em gái của mình ăn như thế này, và cũng là lần cuối cùng hắn nhìn thấy nụ cười của Mira như nhòa đi sau làn nước mắt. Sau hôm nay, cô em gái này của hắn sẽ không còn là công chúa Hittite nữa, mà sẽ chính thức trở thành hoàng phi của Babylon.

Ari thay trang phục của Ai Cập cho nàng, đội lên đầu vương miện hình con rắn hổ mang đang dựng đứng, khí chất của bậc dế vương toát ra từ Asisu càng rõ ràng. Nàng nâng đuôi váy dài đứng dậy khỏi bàn trang điểm, hôm nay nàng chỉ là chủ tế không cần trang điểm quá đậm. Người hôm nay nên tỏa sáng chính là Mira, đúng lúc này, quan đại thần Omri thay mặt Ragashu đến để dẫn đường cho Asisu.

Cả Ari và Hulia đều muốn đi theo nhưng bị quan đại thần Omri ngăn lại, “Xin mời công chúa Hulia của Amazon đến hàng ghế dành cho khách mời danh dự. Lệnh bà Asisu sẽ đến sau với tư cách là chủ hôn.”. Asisu gật đầu với hai người bọn họ, rồi theo chân Omri đi ra ngoài.

Hulia và Ari nhìn nhau, sau đó họ đi đến nơi dành cho khách mời danh dự, nỗi lo lắng cứ chiếm đầy nỗi lòng Ari, nhưng bà không biết làm gì hơn ngoài chờ đợi.

Asisu cảnh giác theo sau Omri, đường hắn dẫn nàng đi ngày càng quanh co và ít người qua lại. Khi nàng chuẩn bị hạ gục hắn và tim cách thoát khỏi nơi này. Thì bỗng nhiên, Ragashu đột nhiên xuất hiện. Hắn nắm lấy bàn tay của nàng kéo nàng lên bậc thang trước mặt.

“Ragashu, hình như quan đại thần của ngươi đã chỉ sai đường đến buổi lễ rồi.’’ Nàng vẫn đứng yên tại chỗ, tránh né bàn tay của hắn. Ragashu nở nụ cười quỷ dị, “Hắn ta không hề chỉ sai đường đâu, Asisu. Vì nàng là chủ tế của buổi lễ nên phải làm một số nghi thức chúc phúc cho ta trong thần diện của Babylon. Mà thần điện thì lại nằm trong tháp Babel, huyền thoại của Babylon này.”

Nàng âm thầm nghiến răng, biết là cái bẫy nhưng vẫn không thể không bước vào. Trên tay hắn, cầm chiếc vòng tay của Amuntaket, cái vòng tay bằng vàng nàng đã tự tay đeo cho nó trước khi đến Babylon. “Ngươi đã làm gì con trai của ta rồi hả?”. Lần này, nàng không cố gắng tránh né bàn tay của hắn nữa, Ragashu kéo nàng vào bên trong tháp Babel. ‘Ta sẽ không bao giờ làm hại đến con trai của mình cả, nàng cứ yên tâm!’

Tại một nơi khác, trên chiếc thuyền của quốc đảo Minoa oai hùng, bên trong khoang thuyền có một người con gái mang mái tóc vàng nằm bất tỉnh. Trong cơn mê sảng, nàng không ngừng gọi tên một người: “Menfuisu, Menfuisu, . . . !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.