Ragashu điềm tĩnh đối mặt với sự giận dữ của nàng, hắn đứng dậy, giao nàng lại cho thuộc hạ trông coi, đêm nay, hắn phải làm mọi thứ hoàn hảo. Che giấu sự mất tích của Asisu, nhất là phải tạo dựng lòng tin cho Izumin, hắn muốn anh phải rời khỏi Babylon càng sớm càng tốt.
Nhưng hắn chưa đi được xa, thì bỗng nhiên một âm thanh chói tai của binh lính làm hắn ngoảnh đầu lại, tháp Babel, sự kiêu ngạo muốn được dến gần nơi thượng đế ở. Đang bốc cháy trước mặt hắn, điều đầu tieen hắn nghĩ không phải là tháp Babel ẽ như thế nào. Điều hắn lo sợ nhất, chính là nàng. . .
Hắn xô ngã một tên lính bên cạnh, nhảy xuống khỏi kiệu mềm rồi lao lên lưng ngựa phóng về phía tháp Babel. Ánh lửa phát ra từ tháp Babel cũng đã đập vào tầm mắt Izumin, hắn hoảng sợ thật sự, đôàn người của hắn còn chưa tieps cận được với tháp Babel.
Vậy đám cháy do ai gây ra? Asisu ? Bất chấp tất cả, hắn hất tung cái áo choàng, lật người lên con ngựa ở gần đó, giật mạnh giây cương, khiến con ngựa lồng lên. Izumin bỏ lại Hulia cũng đang bàng hoàng nhìn tòa tháp bốc cháy, hắn lao hết tốc lực về phía nàng, không được, hắn đã hai lần để nàng vụt mất trong tay mình.
Nhất định lần này hắn không cho phép nàng rời xa hắn nữa, hắn không cho phép. . . Lúc này, đối mặt với Asisu, lại là một con người xa lạ, trên tay ahwns cầm bó đuốc rực sáng, đôi mắt hắn nhìn nàng hiện lên khát vọng mãnh liệt.
Từ đôi mắt ấy, nàng chợt giật mình nhận ra: “Ganzu:?”, hắn chính là con trai của quan tư tế Babylon, kiếp trước, hắn đã bị Ragashu giết chết. Nhưng tại sao hắn lại có thể. . . vào được đây cơ chứ?
Khói bắt đầu len lỏi vào mọi nơi, nàng đưa tay lên che mũi mình, hắn phóng hỏa tháp Babel ư? Nhưng tại sao lại như vậy chứ? Ganzu tiến đến gần nàng, bàn tay còn lại của hắn bắt lấy thắt lưng của nàng rồi vác cả nàng lên vai.
“Asisu, quốc vương vì nàng mà có thể đối địch với hai cường quốc Hittite và Ai Cập. Nàng chính mối họa diet vong của Babylon, đáng lý ra ta nên để nàng chết cháy trong tháp Babel như lòi cha ta nói. Nhưng nàng biết không? Ta không làm vậy được, từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã yêu nàng rôi.” Asisu kinh ngạc vì những lời hắn nói, dến nỗi quên mất luôn cả việc mình bị hắn vác đi.
Khi hắn bước ra bên ngoài, nàng nhìn xung quanh, những tên lính canh gác đều bị hạ độc, lửa đã bắt đầu nhai liếm xác của bọn chúng. Ánh sáng chói mắt ở khắp mọi nơi, khói xông vào mát, mũi khiến nàng khó chịu vô cùng. Chết tiệt, nếu tay của nàng không bị chói thì hay biết mấy.
Ganzu nhanh nhẹn tránh những chổ bị lửa thiêu đốt, chật vật tiến ra ngoài tháp Babel. Lần đầu tiên hắn gặp nàng, hắn vô cùng kinh ngạc khi có một người con gái xinh đẹp như vậy trên đời. Nàng mặc thường phục của Babylon, mái tóc dày đen bóng rơi sau lưng, nàng nở nụ cười dịu dàng, chìa viên kẹo trong tay ra với những đứa trẻ mồ côi tại nhà tình thương do cha hắn mở.
Hắn đã đánh mất trái tim từ ngay lúc đó, những đứa trẻ rát thích nàng, chúng đưa những bàn tay bé nhỏ níu lấy quần áo của nàng. Một đứa bé làm bông tai của nàng rơi xuống, khi nàng cúi xuống định nhặt lên, cũng là lúc hắn đang định tiến lại gần.
Thì bất chợt, quốc vương của hắn xuấ hiện, người nở nụ cười với nàng, cầm chiếc áo khoác bao bọc nàng lại, “Ta nói nhât định nàng sẽ ở đây mà. Đúng như ta nghĩ, nàng ở đây, Asisu.”. Nàng cười nhẹ với quóc vương, vẫy tay chào từ biệt bon trẻ rồi rời đi.
Chiếc bông tai vẫn còn đó, hắn nhặt lấy cẩn thận cất vào lòng mình, âm thầm ghi nhớ tên của nàng, Asisu!. . .
Trong khi hắn còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, thì một cơn đâu nhói phát ra từ bả vai khiến hắn phải cau mày. Asisu rút con dao mỏng từ vương miện con rắn trên đầu, đâm một nhát thật sâu vào vai của hắn. Trong con do này, có tẩm một chất kich độc rất lớn, do chính tay Hassan điều chế và tẩm lên lưỡi dao cho nàng.
Hắn trợn tròn mắt, không thể tin được rồi từ từ gục xuống, Asisu bò dậy từ dưới đất, xoay người bỏ vào miệng hắn một viên thuốc giải. Làm sao bây giờ, nàng không thể đẻ mặc hắn ở đây, thuốc giải sẽ khiến hắn ngủ li bì một ngày một đêm.
Còn nếu để hắn thức, nàng sẽ bị hắn mang đi đâu cũng không biết, hoàn cảnh lúc nàng bỏ hắn lại ma chạy mất, hắn nhất định sẽ bị lửa thiêu cháy mất. Dù sao hắn cũng đã cứu nàng cơ mà, Asisu nghiến răng, dùng bàn tay bị trói chặt, lôi hắn đi từng bước nhỏ. Khói mịt mù khiến nàng rất khó xác định phương hướng.
Lúc này, Ragashu và Izumin cùng lúc phi ngựa đến nơi, hai người họ nhìn nhau rồi không ai nói một lời lao vào tòa tháp đang cháy. Lửa nổi lên liếm tất cả mọi thứ trên đường nó đi qua, Izumin gạt phăng một cái bàn chắn lối, hét tên nàng; “Asisu, Asisu!”. Ragashu thấy Izumin xuất hiện ở đây, hắn biết rằng anh đã phát hiện ra tất cả.
Nhưng mặc kệ tất cả, việc quan trọng chính là phải cứu Asisu ra đã, nàng nghe được tiếng gọi của hắn, nỗi vui mừng dâng trào trong lòng. Asisu cố sức hét to đáp lời hắn, : “Ta ở đây, Izumin!”. Ragashu cũng nghe thấy tiếng gọi của nàng, hắn chạy theo Izumin vượt qua vài cánh cửa đang cháy, tìm được nàng và Ganzu.
Asisu bị Izumin ôm chầm trong vòng tay mình, liên tục hỏi: “Nàng có ổn không?”, trong khi đó Ragashu lại nhìn Ganzu bất tỉnh dưới đất bằng ánh mắt nghi hoặc. Izumin rút thanh chủy thủy ra, chém một phát làm dây xích trói tay nàng đứt gãy thành từng đoạn.
Không còn nhiều thời gian, cái tháp này không trụ vững được bao lâu nữa đâu, Asisu túm lấy áo của Izumin: “Ganzu đã cứu ta, nhưng lại vô tình bị thương nên bất tỉnh. Bây giò rời khỏi đây trước đã.”. Ragashu nghe xong lời nàng nói, cúi người đỡ lấy Ganzu, còn Izumin thì bảo hộ nàng chu toàn trong vòng tay mình.
Khi bốn người chật vật sắp ra được cửa, bỗng nhiên Asisu nghe được âm thanh kỳ lạ, nàng ngẩng đầu lên, một chiếc cột bị cháy dở đang chuẩn bị rơi xuống. Cửa ra đã ở ngay trước mặt, nàng nhìn Ragashu và Ganza phía trước, rồi lại nhìn sáng Izumin đang cản truwocs mặt mìn che chắn nàng khỏi những bức tường rực lửa.
Trước khi thanh xà kịp rơi xuống đề nát bọn họ, Asisu đẩy mạnh một cái, Izumin theo lực đảy của nàng ma xo ngã luôn cả Ragashu và Ganza ra ngoài. Phía sau lưng họ, thanh xà nagng rơi xuống lấp mât cửa vào tháp Babel. Izumin gào tên nàng trong đau đớn: “ASISU!”
Dưới lớp đất đá phủ lên người, Asisu không hề hối hận vì việc mình đã làm, khi nàng đẩy Izumin ra ngoài, trái tim nàng đã nhảy lên vì vui sướng. Lúc ấy nàng đã nhận ra, mình thật sự yêu hắn mất rồi, rung động từ những cử chỉ nhỏ nhặt mà hắn làm vì nàng, đến cuối cùng, nàng lựa chon cách bảo vệ hắn.
Chỉ tiếc là nàng vẫn chưa kịp nói với hắn diều này, ba chữ tưởng chừng rất đơn giản nhưng là lời nói nàng nợ hắn sáu năm nay: “Ta yêu chàng!”
Babylon đổ mưa như trút nước, phủ lấp dấu tích của tòa tháp Babel, nhưng không thể rửa đi nổi đau của hắn. Dưới làn mưa lạnh buốt, Izumin trong tư thế quỳ trước nơi từng là lối ra vào tháp Babel. Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống, hòa tan vào màn mưa trắng xóa. . . .
Nữ hoàng Ai Cập đã vĩnh viễn không còn tồn tại trên thế gian này nữa. . . . .